Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Chương 38: Q.2 - Chương 38: Chân tướng tập kích




Trong phòng nghỉ của khách sạn, Diệp Phong ngồi trên ghế sofa nhìn những bức hình trên mạng, bàn tay vì tức giận mà nắm chặt, gân xanh nồi rõ cả lên, đầu ngón tay trắng bệch, trên gương mặt tuấn tú hiện lên sự lo lắng, trong đôi mắt lộ ra sự lãnh lẽo đến tận xương tủy.

“Vậy bây giờ cậu định thế nào?”, Tiêu Chính Nam ngồi trến ghế salon đối diện anh ta từ từ hỏi, bộ dạng chẳng để ý! Vừa rồi anh ta chỉ tùy tiện mở trang web kia lên, không ngờ lại phát hiện ra những tấm hình này, hai người là bạn tốt, anh ta tất nhiên phải nói cho Diệp Phong biết, về phần cậu ấy định xử lý ra sao thì không phải chuyện của anh ta!

“Hủy bỏ bữa tiệc đính hôn!”, không trách được những người khách kia lại nhìn anh ta như vậy, thì ra tất cả là do những bức ảnh này! Trong đó là hình ảnh Doãn San San lên giường cùng mấy người đàn ông khác nhau!

“Phong, hôm nay là bữa tiệc đính hôn của chúng ta, đừng hủy bỏ được không?’, Cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, giọng nói êm ái của Doãn San San vang lên, trong âm thanh còn mang theo sự cầu khẩn!

“Cô đến đây xem những cái này đi!”, Diệp Phong không trả lời, chỉ quay màn hình ra chỗ cô ta đang đứng.

Doãn San San nghe lời Diệp Phong, chuyển tầm mắt lên màn hình máy tính, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, hoảng sợ nhìn những tấm hình kia, bước chân không ngừng lùi về phía sau, cho đến khi chạm phải bức tường lạnh lẽo, cô ta không ngừng lắc đầu, lẩm bẩm: “Không thể nào.....đây không phải là em...nhất định không phải......đúng rồi, có người hại em...không phải...không phải!!!”

“Phong, người kia không phải là em, thật sự không phải đâu, em xin anh đửng hủy bỏ bữa tiệc đính hôn này!”, Doãn San San cầu xin anh ta, bàn tay nắm chặt lấy tà váy màu trắng, thân thể mảnh khảnh lảo đảo muốn ngã, trên khuôn mặt tinh xảo quyến rũ đẫm nước mắt, khiến người ta cảm thấy vừa vừa xót xa vừa yêu thương!

“Cô muốn nói rằng tất cả những tấm hình này đều là Photoshop sao?”, Diệp Phong lạnh lùng nói xong, trong ánh mắt không che giấu chút nào sự chán ghét!

“Em....em bị ép buộc, em không hề muốn!”, thân thể Doãn San San ngã gục xuống đất, hoảng sợ ngước nhìn Diệp Phong, anh ấy chưa bao giờ nhìn cô ta với ánh mắt chán ghét xa cách như vậy, đây tuyệt đối không phải là điều mà cô ta muốn!

Diệp Phong gật đầu với Tiêu Chính Nam, Tiểu Chính Nam hiểu ý gật đầu đi ra ngoài, chỉ một lát sau, bố mẹ của Diệp Phong và Doãn San San liền chạy tới, bốn người nhìn hai đứa con của mình mà nghi hoặc không thôi!

“Có chuyện gì vậy?”, bà Doãn nhìn thấy con gái của mình nhợt nhạt ngồi bệt xuống đất, vội vàng chạy đến đỡ cô ta dậy.

“Mẹ, Phong muốn hủy bỏ bữa tiệc đính hôn...ô..ô...Con không muốn!”, nhìn thấy mẹ của mình, Doãn San San ôm chặt lấy bà, khóc thầm nói!

Âm thanh mang theo tiếng nức nở khiến bốn người cùng khiếp sợ!

“A Phong, con nói gì vậy?”, Bà Diệp – Thư Niệm Vân quát Diệp Phong, chỉ là khi nhìn thấy tấm hình trên máy tính chợt dừng khựng lại!

Mà người còn lại nhìn thấy tấm hình kia cũng trở nên u ám!

... ....

Trong chiếc xe thể thao sang trọng, Tô Úy ngồi cạnh ghế lái, đôi tay kéo lại áo khoác nam trên người, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng bừng lên, khóe miệng nhếch cao, mắt nhìn thẳng về phía trước, không biết là đang nghĩ gì mà không nhìn thấy hai bàn tay đang nắm lấy vô lăng của Hạ Nam nắm chặt lại, như đang ẩn nhẫn điều gì đấy, lại hình như đang tức giận! Hạ Nam thở dài một tiếng, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn khuôn mặt vui vẻ của cô, từ từ trở lại bình tĩnh!

Trên băng ghế ngoài phòng cấp cứu, Lâm Nguyệt thấy hai người đến, khẽ gật đầu rồi quay lại chăm chú nhìn cửa phòng cấp cứu!

“Chị dâu, đừng lo quá, anh hai nhất định sẽ tỉnh lại!”, Tô Úy ngồi xuống bên cạnh Lâm Nguyệt, nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay của cô, nhẹ giọng an ủi!

“Ừ...nhất định sẽ tỉnh lại!”

... ...... ......

Hạ Nam tựa vào tường nhìn vào bên trong phòng cấp cứu, trong lòng ngổn ngang đủ điều, sâu tận trong nội tâm anh không biết mình nên hy vọng người bên trong tỉnh lại, hay là hy vọng cậu ấy không bao giờ tỉnh lại nữa!

Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra....

Tô Úy và Lâm Nguyệt cơ hồ như đứng lên cùng một lúc, Hạ Nam theo sát phía sau.

“Bác sĩ, anh hai tôi sao rồi?”

“Bệnh nhân đã không có gì đáng ngại rồi!”

“Vậy lúc nào thì anh ấy tỉnh lại!”

“Cái này....bây giờ chúng tôi chưa thể cho mọi người được đáp án chính xác!”

... ...... ...

Cuối cùng, không biết vì nguyên nhân gì, bữa tiệc đính hôn của Doãn San San và Diệp Phong cũng không bị hủy bỏ! Những hình ảnh được phát tán trên mạng cũng bị xóa đi, nhưng mặc dù đã được xử lí, nhưng vẫn không tránh được miệng lưỡi thế gian, thậm chí còn có người lưu lại ảnh rồi tải lại lên mạng! Cho nên kết quả có thể nghĩ, tất cả mọi người đều thêm mắm thêm muối vào sự kiện này, mà Doãn San San chỉ ở trong nhà, đóng cửa một mực không bước ra ngoài!

Sau đó mấy ngày, Tô Úy vì chuyện hợp tác với tập đoàn Thịnh Thế, nên công việc rất bận rộn, mà Hạ Nam lại cự kì nhàn nhã, trừ việc chuẩn bị hôn lễ cho hai người, anh còn kiêm cả nhiệm vụ tài xế, đầu bếp đưa cô đi làm, và chuẩn bị đồ ăn cho cô!

Trong phòng làm việc Tổng Giám đốc công ty quảng cáo Minh Nguyệt, Tô Úy ngồi trước bàn ăn đồ ăn sáng, mở miệng muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, thật ra cô muốn hỏi tại sao Hạ Nam đưa cô đi gặp ông nội và chú của anh, nhưng lại không đưa cô đi gặp ba mẹ?

Cô mở miệng, nhưng âm thanh lại dừng lại ở cổ họng, bởi cô sợ phải nghe một đáp án mà mình không mong muốn!

Hạ Nam thấy cô muốn nói lại thôi, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng và cưng chiều!

“Không có gì!”, Nhìn khuôn mặt dịu dàng của anh, cuối cùng Tô Úy vẫn không hỏi tiếp, mà chỉ quay sang cười trừ với anh!

“Tối nay anh có việc nên không đến đón em được, em tự về được không?”, Hạ Nam nhìn dáng ăn không chút nữ tính nào của cô, cười khẽ, trong lòng chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn như lúc này!

“Được rồi được rồi, em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, em cũng không còn là đứa trẻ lên ba, biết rõ đường về nhà mình chứ!”, Tô Úy nghe lời của anh, nghiến răng nói.

... .........

Cho đến khi chuẩn bị tan làm, trong phong phòng làm việc của cô tiếp đón một vị khách không mời mà đến!

Nhìn người vừa đến, Tô Úy có thể khẳng định cô chưa từng nhìn thấy người phụ nữ này! Bên ngoài bà ấy mặc một chiếc áo khoác lông màu đen, vẻ mặt rất hiền từ, nhưng trên người bà không hề có sự hung hăng khinh người như những người phụ nữ nhà giàu khác, mà ngược lại còn có một phong cách yên tĩnh thanh nhã!

“Cô là.... ....”

“Cô Tô, xin chào, tôi là mẹ của Hạ Nam – Tư Uyển Tâm!”

“Cháu chào cô ạ, mời cô ngồi!”. Nghe bà ấy nói mình là mẹ của Hạ Nam, Tô Úy có chút ngẩn ngơ, ngay sau đó bình tĩnh mở miệng, nhưng sâu trong đáy mắt thoáng qua sự khẩn trương khó thấy!

“Cô Tô, hôm nay tôi đến đây thật sự là đường đột, nhưng là vì A Nam, cô phải đến gặp cháu, có lẽ những lời này, cô vốn không nên nói ra!”. Tư Uyển Tâm nhìn người con gái lạnh nhạt trầm tĩnh trước mặt, trong lòng sinh ra không ít hảo cảm, quả thật là người con gái phù hợp với con trai của bà!

Thấy Tô Úy gật đầu, bà mới lại mở miệng: “A Nam có lẽ di truyền từ ba nó, từ trước đến giờ đều ít nói lại nóng nảy, cho nên sáu bảy năm trước trong một trận cái vã với ba nó, A Nam đã tức giận chuyển ra ngoài sống, cho đến năm năm trước, A Nam gặp tập kích, thằng bé bị hôn mê bất tỉnh được chuyển đến một bệnh viện nổi tiếng ở Mĩ, đến khi tỉnh lại đã là chuyện của nửa tháng sau, nhưng hai chân của thằng bé vì chuyện này mà không thể đi được, đành phải ngồi xe lăn, thằng bé rất cố gắng tập vật lí trị liệu, cuối cùng một năm sau mới có thể đứng dậy đi lại bình thường! Nhưng cháu cũng biết rồi đấy, lòng tự tôn của A Nam từ trước đến giờ vẫn luôn rất cao, mà một năm ngồi trên xe lăn kia, ngay cả chuyện cơ bản nhất cũng phải có người bên cạnh giúp đỡ, chuyện này đối với thằng bé quả thật là chuyện sỉ nhục đến mức nào!”

Tô Úy nghe đến đó, lòng ngổn ngang trăm mối, không biết vì sao nhưng cô không muốn tiếp tục nghe câu chuyện này nữa!

“Dĩ nhiên trong lúc này, chúng ta cũng đã cố gắng hết sức để điều tra chuyện này! Phải rất lâu sau, cuối cũng chúng tôi cũng tra được chuyện này có liên quan đến anh trai của cháu – Tô Minh Hiên, là cậu ấy đã đứng sau chuyện này!”

Tô Úy không tin mở to hai mắt nhìn bà ấy chằm chằm, đôi tay đan chặt vào nhau!

“Hôm nay cô không tới để ly gián quan hệ giữa hai đứa, bởi vì cháu là người có quyền hiểu rõ chuyện này nhất, cô cũng hi vọng hai đứa có thể hạnh phúc!”

... ...... ......

Về phần sau đó bà ấy nói gì, khi nào thì đi, Tô Úy hoàn toàn không biết, cô cứ ngơ ngác ngồi đó, sắc mặt trắng bệch, trong đầu không ngừng vang lên những câu nói kia! Tại sao có thể là anh hai, nhất định là nhầm rồi, đúng, nhất định là nhầm rồi!

Ban đêm, trong quán bar Đế Đô- một quán bar sang trọng nhất thành phố A, ánh đèn lập lòe nhiều màu sắc khác nhau, âm nhạc inh tai nhức óc, đám người điên cuồng chơi đùa, tất cả đều có vẻ xa hoa, lười biếng!

Trong phòng bao của quán bar, Tô Úy ngồi uống rượu một mình mà không thèm để ý đến dạ dày đang không ngừng quặn đau của mình.

Đột nhiên, điện thoại đặt trên bàn đổ chuông, không biết bởi vì Tô Úy không nghe thấy tiếng chuông hay không muốn nhận điện thoại mà không thèm để ý đến.

Mà Hạ Nam bên kia không ngừng gọi đi gọi lại, cho đến vô số lần vẫn không có người nhấc máy. Đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến, anh vội vàng chạy ra ngoài!

Khi Hạ Nam chạy đến quán bar Đế Đô đã là chuyện của nửa tiếng sau, anh nhìn người phụ nữ tóc tai tán loạn nằm say khướt trên ghế, vội thanh toán rồi đưa cô đi ra ngoài!

Giản Diệp đứng trong góc nhìn Hạ Nam ôm Tô Úy rời khỏi, rồi mới xoay người đi lên tầng hai!

Đứng trước cửa phòng bao xa hoa, Giản Diệp âm thầm thở dài một tiếng rồi mới khẽ gõ cửa, nhận được sự đồng ý từ bên trong, cô đẩy cửa đi vào, bên trong là một khoản không gian tối đen, nhưng chỉ liếc mắt là cô có thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia! Cô biết hôm nay mình còn một trận đánh ác liệt nữa mà mình phải đối mắt, cô tuyệt đối không thể để cho mình lạc lối thêm nữa!

“Sao lâu vậy?”. Âm thanh nguội lạnh vang lên!

“Trên đường bị kẹt xe!”, Giản Diệp lạnh nhạt nói xong, tự nhiên như đang không hề nói dối!

“A, thật sao?”. Trong bóng tối, một đôi mắt tản ra ánh sáng khát máu khóa chặt lấy cô.

“Ừm!”, hình như cô không phát hiện ra, vẫn lạnh nhạt đáp, sau đó đi tới ngồi xuống ghế salon trong góc phong!

“Lại đây ngồi!”

Nghe lời của anh ta, Giản Diệp vẫn như cũ không di động, chỉ là đôi mắt trong bóng tối không ngừng chuyển động, hình như đang giãy giụa với chính mình!

“Lại đây ngồi đi, tôi không muốn nói lại lần thứ ba!”, Đối với sự khác thường gần đây của Giản Diệp, quả là ngoài ý muốn của Sở Khiếu Nhiên, mèo con ba năm qua vô cùng nghe lời gần đây lại rất thích khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh ta, không còn hễ gọi là tới, cũng không còn ngoan ngoãn phục tùng, giống như có gì đó từ từ thay đổi giữa hai người bọn họ, mà sự thay đổi này khiến anh ta cảm thấy lo lắng khác thường!

Giản Diệp bất đắc dĩ bước lại gần, mới vừa đến gần ghế sofa, liền bị một bàn tay kéo xuống, đầu nằm trên vai anh ta, ngửi thấy mùi hương quen thuộc đến tận xương tủy, bàn tay cô không khỏi níu chặt lấy quần áo trước ngực anh ta, cảm thấy eo mình bị bàn tay nào đó giữ chặt, cô chỉ có thể nhỏ giọng kêu đau, một giây tiếp theo, lực tay trên eo cô nhỏ dần đi, điều này khiến cô khó hiểu!

Hình như bình thường mặc kệ cô có kêu đau như thế nào, anh ấy cũng chưa bao giờ mảy may cau mày, sao bây giờ lại...?

Khi cô còn đang mải suy nghĩ, liền cảm thấy sau gáy mình đột nhiên nóng rực, theo bản năng cô từ chối anh ta!

Cảm thấy cô đang kháng cự, anh ta lật người đè cô xuống ghế sofa, một tay bắt được hai tay của cô, đôi môi lạnh bạc má đạo hôn lên môi cô, tựa như đang trừng phạt cô đang không nghe lời!

“Ô ô....”, Giản Diệp muốn đẩy anh ta ra, nhưng vì sức lực nam nữ cách xa, cô không tài nào nhúc nhích anh ta được, Giản Diệp lại một lần nữa bị anh ta bá đạo hôn lấy!

... ........

Mà đổi thành Hạ Nam, anh vừa đưa Tô Úy về biệt thự của mình, đặt cô xuống ghế salon, vào phòng tắm xả nước nóng rồi ôm cô đi vào! Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cô, Hạ nam khé nhíu mày, lột sạch quần áo trên người cô rồi ôm vào bồn tắm lớn, nhìn cô nhắm chặt hai mắt, Hạ Nam đành cởi áo khoác nửa ngồi nửa với giúp cô tắm rửa, nhưng việc này quả thật khiến anh cần sự tự chủ cực mạnh! Đối với cô gái trước mặt, sự tự chủ của anh vẫn luôn rất thấp, bây giờ còn trong tình cảnh không một mảnh vải che thân như lúc này, anh đã phải rất cố gắng mới có thể kiềm chế mình không ăn cô sạch sẽ!

Tôi Úy cảm thấy quanh người ấm áp, hé mắt nhìn thấy gương mặt tuấn tú góc cạnh, cô đưa tay đặt lên gương mặt ấy, kéo môi lại gần!

“Ha ha, anh rất đẹp trai!”

Hạ Nam nhìn Tô Úy vì say rượu mà càng quyến rũ động lòng người, hầu kết không tự chủ giật giật!

Bàn tay nhỏ bé mềm mại dính đầy bọt xoa đầy lên mặt anh, môi tiến sát lại gần, cơ hồ cả hai người như sắp dính vào nhau vậy!

Hạ Nam bắt được đôi tay đang làm loạn kia, ấn cô về lại bồn tắm, định giúp cô tẩy sạch bọt tắm trên người, nhưng vừa đặt cô trở về Tô Úy lại lấp tức sát lại!

... .........

Ngày hôm sau, Tô Úy vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, cô mở trừng hai mắt, cố nghĩ lại xem tối qua đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ nhớ mình đi đến quán bar uống rượu, sau đó uống say, trong lúc đang mơ mơ màng màng đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc, sau đó cái gì cũng không nhớ....

“Tỉnh rồi sao?”

“Ừ......”, cử động tay chân như đang sắp ra rời của mình lên, thì ra say rượu không chỉ nhức đầu mà cả thân thể cũng sẽ đau! Giống như nhớ lại điều gì đó, cô vén chăn lên, nhìn những dấu vết khả nghi trên người mình, cô nhanh chóng kéo chăn che kín thân, ngẩng đầu hung hăng nhìn người đàn ông bên cạnh!

“Bảo bối, anh thực sự oan uổng mà, em xem..”, vẻ mặt uất ức, Hạ Nam vén chăn trên người mình lên cho cô nhìn!

Tô Úy nhìn những dấu vết màu đỏ trên người anh, cô không tin nói: “Đây nhất định không phải là do em!’, trên người anh dầy đặc những dấu vết mày đỏ, thậm chí có nơi còn nhìn thấy rơm rơm máu, rõ ràng là bị ai đó cào! Cô nhìn lại ngón tay mình, móng tay hở ra có chút ửng hồng!

“Thật sao?”

“Hắc....em đi tắm trước đây, tí nữa em còn phải họp giao ban”, Nói xong liền cuốn hết chăn lên người, thiếu chút nữa té ngã trên đất vì toàn thân mềm nhũn, may nhờ có anh nhanh tay giữ lại!

“A....sắc lang!”, Tô Úy hét to, hai bàn tay che kín hai mát, lại quên mình không mặc quần áo, chỉ quấn chăn, nhưng vì cô không giữ nên tuột xuống đất, cả người lộ ra không còn một mảnh!

Hạ Nam thấy vậy thì tốt bụng nhặt chăn lên cuốn trên người cho cô!

Chỉ một giây kế tiếp, anh đã nhận ra sự khác thường, liền vòng qua chạy nhanh về phòng tắm!

Trong phòng tắm, Tô Úy đứng trước gương nhìn mình trong đó, nhớ lại cuộc nói chuyện hôm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn dần cụ xuống, trong đôi mắt cũng trở nên thẫn thờ.

Nhưng chỉ trong giây lát, trong mắt cô lại hiện lại ánh sáng, nhất định cô phải thay anh trai đền bù cho Hạ Nam!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.