Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Chương 39: Q.3 - Chương 39: Chuyện xưa




Phòng cà phê tầng hai khách sạn Thịnh Thế, bố cục tuyệt đẹp, trang trí thanh lịch, khung cảnh yên tĩnh!

Trong góc phòng, hai bóng người ngồi đối mặt nhau, từ khi hai người ngồi đó, trừ lúc gọi cà phê ra thì không ai nói thêm một câu nào, hai người chỉ ngồi yên lặng, thỉnh thoảng bưng tách cà phê trước mặt thưởng thức, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt hai người tản ra một điều gì đó khiến người khác không thể rời mắt.

Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra ngay, khi hai người nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trong đôi mắt của họ nhuốm đầy những muộn phiền của quá khứ, giống như nhớ lại điều gì đó mà ánh mắt trầm xuống!

Lăng Hải là người đầu tiên thu lại tầm mắt, nhàn nhạt hỏi thăm: “Tử Yên có khỏe không?”, vào giây phút này trên người ông ta không còn chút nào tung tích của sự lăn xả trên thương trường và hơi thở bén nhọn âm trầm của thường ngày nữa, mà trên khuôn mặt ấy chỉ còn xót lại sự bất đắc dĩ và ưu thương, bước đi của thời gian in rõ dấu trên khuôn mặt tang thương nhàn nhạt!

Nghe được lời của ông ta, bàn tay gác lại trên bàn Mộ Thần Huyễn thu lại rất nhanh, giống như đang trầm tư suy nghĩ, đôi mắt rũ xuống, gương mặt tuấn tú thành thục khẽ rối rắm, ngay sau đó môi mỏng khẽ mở, giọng nói lạnh nhạt tang thương vang lên: “Cô ấy đã rời bỏ tôi từ nhiều năm trước rồi!”, khi nói câu này, trên khuôn mặt ông nhuốm đầy sự bi thương và cô đơn không ngừng!

“Có ý gì vậy?”, Nghe được lời của ông, Lăng Hải không khỏi cảm thấy nghi ngờ, bởi năm đó Tử Yên theo ông ta sang Mĩ, nhưng bây giờ ông ta nói vậy là có ý gì?

๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

“Sau khi đến Mĩ, chúng tôi đã kết hôn, cuộc sống trôi qua rất tốt, cho đến một ngày trong một trận cãi vã, cô ấy đã bỏ nhà ra đi, sau đó cho dù tôi đã cho rất nhiều người đi tìm, nhưng cũng không thể tìm được, cho đến không lâu trước đây tôi mới biết tin cô ấy vì khó sinh mà qua đời, nhưng tôi lại tra được trước khi mất cô ấy đã sinh được một bé gái, cho nên lần này tôi về đây là để tìm đứa bé ấy!”.

Giọng nói lạnh nhạt nhưng tang thương vang vọng trong không gian, khi nói đến đây, chính ông cũng rơi vào sự tự trách, nếu năm đó hai người không cãi nhau, có lẽ tất cả sẽ không như bây giờ, Tử Yên cũng có khả năng còn sống, một nhà ba người bọn họ sẽ cùng nhau sống một cuộc sống hạnh phúc!

“Cậu nói cô ấy qua đời?”, Lăng Hải không dám tin hỏi lại, dù thế nào ông cũng không dám tin người con gái dịu dàng thanh nhã ấy đã không còn trên thế gian này nữa, tại sao có thể như vậy?

Chỉ có thể đổ cho sự đời khó đoán! Tựa như ban đầu chính ông cũng cho rằng mình sẽ ở bên cạnh Tử Yên cả đời vậy, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn!

Mộ Thần Huyễn nhàn nhàn gật đầu, đôi mặt lạnh bạc kia từ từ trở nên thâm trầm!

Sau đó hai người không tiếp túc nói chuyện nữa, chỉ yên lặng trầm tư!

Suy nghĩ của hai người đều trở về hai mươi mấy năm về trước, lúc đó bọn họ vẫn còn trẻ, mà cô cũng vẫn còn sống đứng trước mặt bọn họ, cùng bọn họ cười nói!

Năm đó ba người cùng lớn lên ở cô nhi viện, từ nhỏ đã là ba người bạn tốt, dĩ nhiên giữa bọn họ cũng không ngoại lệ nảy sinh những tình cảm khác ngoài tình cảm bạn bè, ban đầu là Hóa Tử Yên thích Lăng Hải Thiên, Lăng Hải Thiên cũng thích Hóa Tử Yên, nhưng năm đó có mẹ ruột của Lăng Tuyết Nhi xen vào, mà khiến Hóa Tử Yên và Lăng Hải chia tay!

Mà Mộ Thần Huyễn lúc ấy cũng thích Hóa Tử Yên, nhưng vì Lăng Hải Thiên là bạn tốt của mình nên không chen vào quan hệ của hai người, cho đến khi Lăng Hải Thiên và mẹ của Lăng Tuyết Nhi kết hôn, ông mới cầu hôn với Hóa Tử Yên! Sau khi Tử Yên đồng ý, hai người liền sang Mĩ, tại đây ông gây dựng nên công ty Quốc tế M nổi danh khắp trong và ngoài nước, trở thành một thương nhân nổi danh trên toàn thế giới!

Thật ra những ngày hai người mới đến nước Mĩ cũng không dễ dàng gì, dù sao trong mộ môi trường cạnh tranh mạnh mẽ như vậy, nếu muốn gây dựng nên cơ nghiệp của riêng mình không phải việc dễ dàng gì.

๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

Cuối cùng Mộ Thần Huyễn cũng thành công, mà Hóa Tử Yên vẫn tận tâm chăm sóc ông, cuộc sống hai người cũng được coi là mỹ mãn.

Cho đến một ngày ông uống say, ông và Tử Yên cãi nhau một trận, Tử Yên nhân lúc ông say khướt liền trốn đi! Chính ông cũng không dám nghĩ rằng đó là lần cuối hai người gặp nhau, ông trời không cho ông lấy một cơ hội để ông đền bù cho Tử Yên!

Sau khi tỉnh lại, ông đã cho rất nhiều người đi tìm, nhưng đều không có kết quả gì, nhiều năm như vậy nhưng ông vẫn không ngừng tìm kiếm, cô ấy tựa như không khí biến mất không còn chút dấu tích gì! Cho đến trước đây không lâu, khi về đến thành phố A ông vô tình có được tin tức của cô ấy, nhưng không ngờ tin tức truyền về cũng là cô bởi vì khó sinh mà đã qua đời!

Ông không thể ngờ rằng hai người cứ như vậy mà không bao giờ gặp nhau nữa, mà ông cũng không còn cách nào để bù đắp cho cô ấy nữa rồi! Ông thừa nhận năm đó mình quá ích kỉ, bởi vì trong lòng cô ấy vẫn còn Lăng Hải Thiên ở thành phố A, nên mới uống say rồi cãi nhau với cô!

Có lẽ ông vĩnh viễn sẽ không biết rằng, khi Hóa Tử Yên đồng ý lấy ông rồi đi theo ông đến nước Mĩ xa xôi, đã là thể hiện cô đang nỗ lực quên đi người đàn ông đã có gia đình kia, đang nỗ lực yêu ông! Thật ra thì yêu người đàn ông đã không khó khăn chút nào, thật sự không khó, sau đó không lâu, Hóa Tử Yên phát hiện mình đang dần dần quên đi người đàn ông đã có gia đình kia, còn ông đang từ từ bước vào trong lòng cô!

๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

Chỉ là cô không thể ngờ người đàn ông mà cô yêu thương không tin tưởng mình, Hóa Tử Yên từ trước đến giờ là người kiêu ngạo, sự kiêu ngạo ấy không cho phép cô cúi đầu, cho nên sau khi ông say rượu, cô liền sắp xếp hành lý trốn đi! Nhưng cô lại phát hiện ra mình không hề có chỗ nào để đi trong cái thành phố xa lạ này, cho nên liền mua vé máy bay về thành phố A.

Khi trở lại thành phố A cô mới phát hiện ra, người mà cô chân chính quen biết cũng chỉ có Lăng Hải Thiên, nhưng cô không muốn làm phiền anh ta, quan trọng hơn nếu anh ta biết rồi, Một Thần Huyễn cũng sẽ biết! Mà cô không nghĩ sẽ nhanh tha thứ cho Một Thần Huyễn như vậy.

Vì đi quá vội vàng nên cô không mang theo thẻ, trong túi cũng chỉ có không đến một vạn tệ, mà bây giờ tiền đã hết sạch cả rồi! Việc cấp bạch lúc này là cô cần một công việc, nếu không chưa đến hai ngày nữa cô sẽ phài chịu chết đói.

Bởi vì cô vừa không có bằng đại học vừa không có kinh nghiệm làm việc, nên không có công ty nào muộn nhận cô! Cô đến một khách sạn trong một thị trấn nhỏ của thành phố A làm công việc phục vụ, bao ăn bao ở, tiền lương cũng tạm đủ cho cô tiêu! Không lâu sau, cô phát hiện mình đã mang thao, chuyện này khiến cô vừa mừng vừa sợ, nhưng thời gian đã lâu như vậy mà anh ấy vẫn chưa tìm đến, nghĩ đến đây liền cảm thấy uất ức, quyết định ở đây sinh con!

... ...... ...

“Đã tìm được đứa bé kia chưa?”, mãi lâu sao, Lăng Hải Thiêm lại mở miệng!

“Đã tìm được, nhưng vẫn còn đang xác minh!”

“Người cậu nói không phải là....!”, trong đầu Lăng Hải Thiên thoáng qua gương mặt thanh lệ lạnh nhạt kia, quả thật gương mặt ấy giống hệt Hóa Tử Yên năm đó, cho nên lần đầu tiên thấy con bé, ông đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng thật sự là con bé sao?

“Cậu đã gặp con bé sao?”

“Đúng vậy, con bé là con gái của bạn tôi!”

... .......

Thật ra thì cái thế giới này cũng có lúc thật nhỏ, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy người như vậy, có lúc thế giới này lại vô cùng lớn, tìm tìm kiếm kiếm lâu như thế nhưng cũng không tìm được người muốn tìm!

Phòng làm việc của Tổng giám đốc công ty quảng cáo Minh Nguyệt!

Bên trong yên tĩnh, Tô Úy mặc bộ đồ công sở màu đen đang ngồi trước bàn làm việc xử lí tài liệu! Bởi vì sắp tới sẽ đến ngày bản thiết kế giữa hai công ty đi vào thi công, nên tài liệu chất thành đống, nhân lúc có thời gian cô liền tranh thủ làm cho xong!

Điện thoại bị vứt bừa trên bàn đột nhiên đổ chuông, Tô Úy giống như không nghe thấy tiếp tục làm việc, cho đến khi thật sự không chịu nổi nữa, nhìn cũng không thèm nhìn đưa tay nhận máy, một tay khác tiếp tục xử lí tài liệu.

“Chào cô, cô Tô”, giọng nói êm ái bên kia truyền tới khiến Tô Úy khẽ cau mày!

“Cô là Quý Thiên Nhu?”, liếc nhìn dãy số xa lạ, Tô Úy thả tập tài liệu trong tay xuống, đứng dậy đi đến trước cửa sổ, không nhanh không chậm nói xong, chỉ là trên gương mặt lạnh nhạt thoáng qua sự lo lắng mơ hồ!

“Trí nhớ của cô Tô thật tốt!”, Bên kia vang lên tiếng cười của Quý Thiên Nhu, lại khiến Tô Úy không khỏi có chút khẩn trương.

“Cô tìm tôi có chuyện gì không?”, nếu cô nhớ không lầm, quan hệ giữa hai người không tốt đến mức có chuyện để nói như thế này chứ?

“HÌnh như cô Tô vẫn đang muốn điều tra việc Tô Minh Hiên bị bắn một tháng trước đúng không?”

“Sao cô biết được?”. Tô Úy nghe bên kia nói chuyện, lo lắng trong lòng càng thêm rõ ràng, mi tâm cau chặt lại thành một chỗ!

55

“CÔ không cần quan tâm vì sao tôi lại biết, nếu cô muốn biết đáp án, nửa tiếng nữa, đến cửa hàng đồ Tây đối diện tập đoàn Hạ thị, không gặp không về!”, rồi lập tức cúp máy.

Tô Úy nghe tiếng tút tút truyền tới, bàn tay siết chặt điện thoại, đôi mắt trong suốt trở nên âm trầm, tựa hồ đang đấu tranh! Cô biết rõ đây có thể là bẫy rập, nhưng cô lại do dự, cô muốn biết đáp án!

Đầu tiên thám tử đưa cô hai túi giấy, nhưng một túi lại biến mất !Khi cô muốn tìm lại anh ta, thì phát hiện người kia đã biến mất! Sau đó cô tìm người khác điều tra, nhưng không thể tìm thêm một dấu vết gì!

Chỉ thoáng từ chối mấy giây, cô liền cầm điện thoại và di động chạy ra khỏi phòng làm việc!

Tô Úy đi đến nhà hàng đồ tây như đã hẹn trước, quét mắt một vòng, rất dễ để tìm được người hẹn cô.

Tô Úy đi vào trong góc phòng, ngồi xuống đối diện Quý Thiên Nhu.

“Cô Tô, cô đến rồi sao, cô cần gì không để tôi giúp cô gọi!”, Quý Thiên Nhu nhìn người phụ nữ lạnh nhạt đối diện, đáy mắt thoáng qua hận í nhỏ đến mức không ai nhìn thấy, chỉ là cô ta che giấu rất tốt nên cô không phát hiện được ra.

“Không cần, đưa tôi tài liệ trước đã!”, Tô Úy nhìn Quý Thiên Nhu đối diện, khẽ cau mày lại, cảm giác gặp cô ta lần này không hề giống những lần trước, nhưng cụ thể ở đâu thì cô không nói ra được.

“A, nhưng tôi còn muốn nói chuyện với cô cơ!”

“Tôi không nghĩ là chúng ta có gì để nói cả?”

“Có, về anh Nam!”

Tô Úy nghe thấy tên Hạ Nam, hơi híp mắt, bình thản nhìn cô ta! Cô vẫn biết Quý Thiên Nhu thích Hạ Nam, nhưng là......

“Nghe nói hai người mấy ngày nữa sẽ kết hôn?”

“Đúng thế, vậy thì sao?”, CÔ thật sự không biết chuyện hai người sẽ kết hôn thì có quan hệ gì ở đây?

“Chẳng lẽ cô cho rằng anh ấy thật sự thích cô nên mới kết hôn với cô sao?”

“Vậy cô nghĩ sao?”, Tô Úy nhíu mày, không thèm để tâm lời nói của cô ta.

di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn

“Có lẽ cô không biết, năm năm trước, chuyện anh Nam gặp tập kích là do anh hai cô sắp xếp, vậy tại sao cô nghĩ anh Nam lại muốn cầu hôn cô?”, Quý Thiên Nhu khiêu khích nhìn cô, nhìn Tô Úy có hơi mất hồn, trên mặt lộ ra sự hả hê!

“Tôi đã biết từ lâu rồi!”, Tô Úy lạnh lùng nhìn sự hả hê trên khuôn mặt mềm mại kia, nhưng rất nhanh sau đã trở lại vẻ bình thản!

“Cô biết rồi sao?”, Quý Thiên Nhu rõ ràng bị đáp án của cô làm cho ngẩn ra, chỉ là cô ta rất nhanh cười nói: “Cô biết không, khi anh ấy ở Mĩ, chính tôi là người đã chăm sóc anh ấy, anh Nam đã nói với tôi, chỉ cần sau khi anh ấy về nước bào thù, anh ấy sẽ kết hôn với tôi. Cho nên cô nghĩ rằng hai người sẽ thực sự kết hôn sao?”

“Nhưng không phải chúng tôi đã sắp kết hôn sao? “ Tô Úy hỏi ngược lại, đôi mặt lành lùng nhìn người phụ nữ đối diện!

Nghe câu hỏi của cô, Quý Thiên Nhu đờ đẫn, đúng vậy, bọn họ muốn kết hôn! Không được, tuyệt đối cô ta sẽ không để bọn họ kết hôn, cuối cùng anh Nam sẽ là của cô ta!

“Đây là tài liệu cô muốn, đến lúc đó đừng quên cảm ơn tôi!”, Quý Thiên Nhu cười quỷ dị, lấy tập tài liệu trong túi đặt xuống trước mặt Tô Úy, rồi đứng dậy đi ra ngoài, khi quay đi, vẻ mặt cô ta trở nên vặn vẹo dữ tợn, trong mắt tràn đầy hận thù! Chờ đến khi cô xem xong những tài liệu này, xem cô còn muốn kết hôn với anh Nam không?

Nghe nói hôn lễ của các người sẽ được tổ chức ở Thịnh Đại, ngược lại tôi muốn nhìn xem cô sẽ bị anh nam vứt bỏ như thế nào, nếu cô mất thể diện trước tất cả mọi người liệu sẽ như thế nào đây?

Tô Úy, cô cứ chờ mà xem, một ngày nào đó tôi sẽ trả cho cô tất cả những điều mà tôi đã phải trải qua, không sót một thứ!

Tô Úy nhìn bóng lưng của Quý Thiên Nhu dần biến mất trong tầm mắt của mình, rồi mới chuyển mắt nhìn túi giấy để trên bàn, cô biết có thể đây là một cái bẫy, nhưng bàn tay vẫn không kìm được mà mở ra! Bởi để biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô không còn cách nào khác!

di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn

Tầm mắt rơi vào xấp hình và một tập tài liệu được lấy ra từ bên trong, cô cắn thật chặt môi dưới của mình, bởi cô sợ nếu không nhịn được mà hét lên mất! Cô chớp chớp đôi mắt rất nhiều lần, nhìn đi nhìn lại xấp hình và tập tài liệu đó, làm sao có thể?

Trong hình không phải là người sẽ kết hôn cùng cô - Hạ Nam đang chĩa súng vào anh hai của cô hay sao? Mặc dù ảnh chụp vào ban đêm, nhưng dưới ánh đèn chói mắt, cô vẫn có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của hai người, mà cô chưa từng nhìn thấy vẻ mặt đó của Hạ Nam bao giờ: hung ác, tàn nhẫn!di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Thậm chí khuôn mặt ấy còn khiến cô hoài nghi đây không phải là Hạ Nam, mà chỉ là một người đàn ông giống anh như đúc mà thôi!

... ...... ....

Tô Úy không biết mình đã ngồi ở đây bao lâu, cho đến khi cảm thấy hai chân bắt đầu tê dại, cô mới đờ đẫn đứng dậy, cầm túi xách và tập tài liều trên bàn chậm rãi đi ra ngoài, cô chỉ cảm thấy đầu óc mình trở nên trống rỗng, trong mắt không còn nhìn thấy bất cứ vật gì nữa.....

Đợi đến khi cô đứng trước cửa lớn của bệnh viện Nhân Ái, cô giống như mới đột nhiên thức tỉnh, mờ mịt nhìn ánh đèn xung quanh và dấu thập đỏ chói được treo trước cửa bệnh viện.

Cô chậm rãi đi vào phòng chăm sóc đặc biệt – chỗ nằm của Tô Minh Hiên!

Trên hành lang rất dài của bệnh viện, Tô Úy lẳng lặng bước đi, cho đến khi đứng trước cửa phòng, cô mới phát hiện lúc này mình sợ hãi đến mức nào khi phải bước vào căn phòng đó, bởi bây giờ cô không biết mình nên nói gì với anh hai.

Không biết cô đứng trước cửa bao nhiêu lâu, đến khi y tá đứng bên cạnh gọi cô một tiếng, cô mới lấy lại tinh thần, thay bộ quần áo cách ly rồi bước vào.

Ngồi trước cửa giường bệnh, bàn tay nhỏ bé mang đôi găng tay của bệnh viện từ từ giơ lên, khi sắp chạm đến gương mắt của anh hai đột nhiên cô lại rút tay trở về!

Cô đưa hai tay ôm thặt chặt miệng của mình, sau đó gục xuống trên giường bệnh.

Anh hai, anh có thể nói cho em biêt bây giờ em phải làm thể nào không? Thậm chí bây giờ em còn không dám đi chứng thực đây có phải sự thật không! Có phải em quá yêu đuối rồi không? nhưng em thật sự rất sợ, bây giờ em nên làm gì đây? ... Em nên hủy bỏ hôn lễ sao? Nhưng bây giờ em lại.....em sợ, em sợ em sẽ mất tất cả!

Anh hai, anh hiểu mà đúng không? Nếu như em hủy bỏ hôn lẽ, có thể em sẽ không còn thứ gì cả, không có ba mẹ, không có anh hai......em thậm chí còn không biết mình là ai?

Anh hai, từ nhỏ đến lớn anh là người hiểu em nhất, vì vậy hãy tha thứ cho em lần này thôi được không? Em không thể hủy bỏ hôn lễ, thật sự không thể....

... ...... ......

Trong âm thanh ồn ã của quán bar, Tô Úy ngồi ở quầy rượu uống hết ly này đến ly khác, khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh đèn mập mờ càng trở nên kiều mỵ.

Có không ít đàn ông bắt đầu rục rịch đứng dậy đi về phía bên này.

“Em gái, để anh trai uống với em một chén!”, Tô Úy mở to đôi mắt mông lung nhìn người đàn ông nhuộm tóc đủ màu trước mặt, rút một tập mấy trăm tệ ra đặt trên quầy bar rồi lảo đảo đi ra ngoài.

“Em gái, đừng đi mà, để anh mời em một ly nào!”, Nói xong liến kéo tay cô lại.

Cảm thấy có người đang lôi kéo mình, Tô Úy quay đầu lại thì nhìn thấy vẫn là người đàn ông nhuộm đủ thứ màu kia, nhíu nhíu mày, trong mắt không hề che giấu sự chán ghét, muốn rút tay về lại phát hiện sức lực giữa nam và nữ hoàn toan cách xa nhau.

“Buông tôi ra!”, Tô Úy không tránh được liền dùng túi của mình đánh loạn xạ người đàn ông kia.

“Con đàn bà này, dám đánh tao....”, bàn tay đang muốn tát Tô Úy đột nhiên bị giữ lại, khi hắn buông cánh tay Tô Úy ra đột nhiên cảm thấy đau đớn, rồi bị người đằng sau đạp thẳng xuống đất.

Tô Úy cảm thấy cánh tay kia đã buông lỏng, liền tiếp tục đi ra ngoài!

Trầm Kiệt Tư nhìn bộ dạng lảo đảo của Tô Úy, giao tên kia cho Trần Vũ rồi vội đuổi theo! Thấy bước chân không yên của cô, Trầm Kiệt Tư bất chấp ôm ngang người cô!

“Này này...buông tôi ra!”, cảm thấy đột nhiên cô người ôm ngang lấy mình, Tô Úy hơi híp mắt lại thấy chính là.....

“Trầm Thiểu....không đúng....anh họ.....hình như vẫn không đúng...tôi nên gọi anh là gì đây......để tôi suy nghĩ một chút đã.....a..tôi không muốn đi!”, đôi mắt mông lung nhìn xung quanh, chợt thấy hai bóng người, cô không dám tin trợn tròn hai mắt, đẩy mạnh lồng ngực Trầm Kiệt Tư, chạy tới chỗ hai bóng người kia nhưng lại lảo đảo ngã sấp xuống đất, nhìn bóng người đi xa dần....

“Hạ Nam....không thể nào....điện thoại di động....”, Tô Úy nhanh chóng lấy điện thoại trong túi ra gọi điện cho Hạ Nam, nhưng chỉ nghe thấy bên kia vang lên giọng nữ tiêu chuẩn: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được....”

Trầm Kiệt Tư đột nhiên thấy cô như vậy thì cảm thấy rất ngạc nhiên, cho đến khi Tô Úy ngã sấp xuống mắt đất, anh ta mới lấy lại tinh thần, đỡ cô dậy, chỉ thấy cô hốt hoảng nghe điện thoại, trọng miệng nhỏ giọng lẩm bẩm nói gì đó, nhưng anh ta có thể khẳng định mình nghe thấy tên Hạ Nam trong đó!

Men theo tầm mắt của cô, anh ta chỉ nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu xám bạc sang trọng đang dần hòa vào dòng người, chẳng lẽ chính là Hạ Nam? Nhưng nếu là anh ta, sao Tô Úy lại có vẻ mặt này? Chẳng lẽ.....

Anh ta mang theo nghi ngờ thu lại ánh mắt, chỉ thấy Tô Úy vẫn giữ nguyên tư thế đó nhìn hướng chiếc xe vừa đi, điện thoại trong tay bị cô siết chặt.

“Đi thôi, anh đưa em về nhà!”, Trầm Kiệt Tư nói xong rồi đỡ cô về bãi đỗ xe!

“Tôi không muốn về nhà, anh ấy lừa tôi....:” cho đến khi lên xe, Tô Úy không ngừng lặp đi lặp lại câu nói này khiến Trầm Kiệt Tư từ đầu đến cuối không hiểu cô bị làm sao! Cuối cùng đành bất đắc dĩ lắc đầu, lái xe về nơi mình ở: biệt thự Hoa Đình! Bởi cha mẹ thường ở bên ngoài, trong nhà trừ khi có người giúp việc làm theo giờ thì chỉ có một mình anh ta! Dù thế nào anh ta cũng là anh họ của cô, vậy cũng chẳng thể có gì được!

... ........

Khi ánh nắng ấm áp chiếu vào căn phòng, Tô Úy mở mắt, nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, theo bản năng cô vội xốc chăn, thấy quần áo trên người mình vẫn còn nguyên vẹn mới thoáng thở phào nhẹ nhõm!

Cô xoa xoa cái đầu đau nhức, cố gắng nghĩ lại chuyện xảy ra tối qua: sau khi rời khỏi bệnh viện, cô đã đi uống rượu, hình như còn gặp Trầm Kiệt Tư, sau đó.....

Hình như cô nhìn thấy Quý Thiên Nhu và Hạ Nam cùng nhau bước lên chiếc xe thể thao màu xám bạc mà anh vẫn thường hay đi, sau đó xe rời đi, sau đó....

Cô rủa mặt xong, đi xuống nhà, nhìn thấy một bóng dáng ôn nhã đang ngồi trước bàn ăn cô thoáng ngừng bước chân rồi đi đến chỗ người đó đang ngồi!

Trầm Kiệt Tư nghe thấy tiếng bước chân, không biến sắc gấp tờ báo đặt sang bên cạnh, rồi mới ngẩng đầu lên dịu dàng cười với cô!

“Cái đó.....anh họ, hay em vẫn gọi anh là Trầm Thiểu đi!”

“Tùy em thôi!”, Trầm Kiệt Tư nhún nhún vai tỏ ý không sao.

“Tối qua đã làm phiền anh rồi!”

“Không sao, em đói bụng chưa? Để anh mang đồ ăn của em lên!”, nói xong liền đứng dậy đi vào nhà bếp.

Tô Úy nhàn nhạt quan sát khung cảnh xung quanh, đò gia dụng đều là màu xanh dương nhạt xen lẫn màu trắng, tinh khôi thuần khiết thoải mái, đơn giản nhưng vẫn thanh lịch, rất phù hợp với phong cách của anh ta!

Đôi mắt trong suốt vừa chạm đến chỗ để báo Trầm Kiệt Tư vừa đặt xuống, ánh mắt liền trầm đi! Cô đi lên tìm điện thoại của mình, thấy túi xách đặt trên ghế salon, cô bước đến lấy điện thoại ra, mở máy thì phát hiện bên trong có vô số cuộc gọi nhỡ.

Trầm Kiệt Tư bê đồ ăn đi ra nhìn thấy tờ bào mở bung và bóng dáng đứng cạnh ghế sofa, anh ta khẽ thở dài, biết là không thể dối gạt thêm nữa.

“Lại đây ăn điểm tâm đi! Hạ Nam biết quan hệ của chúng ta, cậu ấy sẽ không hiểu lầm đâu, một lúc nữa anh đến công ty cậu ấy là hết chuyện!” Trầm Kiệt Tư dịu dàng nói như anh trai nói với em gái của mình vậy, phân tích rành rọt chuyện cô đang lo lắng nhất!

Tô Úy vừa ngồi vào bàn ăn, điện thoại trước mặt lại đổ chuông! Tô Úy lập tức cầm điện thoại lên, thấy Hạ Nam gọi đến, chần chừ một lúc rồi bắt máy.

“ A lô!”

“Bây giờ em đang ở đâu?”. Giọng nói bên kia trầm thấp khàn khàn, hình như còn có thể nghe ra sự tức giận đang ẩn nhẫn.

“Ở biệt thự Hoa Đình!”, liếc nhìn Trầm Kiệt Tư ngồi đối diện, thấy anh ta mấp máy môi nói với cô: “Biệt thư Hoa đình!”

“Được, anh đến đón em!”, không đợi cô lên tiếng, bên kia đã truyền đến âm thanh “tút....tút...!”

Đặt điện thoại trên bàn, hơi nhếch miệng nhìn người đàn ông đang cười cười kia, sau đó bắt đầu bữa ăn!

... .....

Trong xe ô tô, Tô Úy yên tĩnh ngồi bên cạnh ghế tài xế, thỉnh thoảng quay sang nhìn Hạ Nam! Chỉ thấy bàn tay đang cầm tay lái của anh trắng bệch, gân xạnh nổi rõ, gương mặt tuấn tú âm trầm, bờ môi căng ra, mày giậm giương lên, rõ ràng đang cố gắng kìm chế cơn giận của mình.

Tô Úy muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại phát hiện toàn bộ âm thanh đều dừng lại trong họng, hơn nữa cô cũng không biết mình nên nói những gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.