Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Chương 2: Q.1 - Chương 2: Cuộc gặp được định trước




Dưới ánh đèn đường, chỉ nhìn thấy một bóng người chậm dãi di chuyển, bóng dáng ấy có chút vẻ cô đơn và lạnh lùng, rõ ràng rất khổ sở, nhưng cô vẫn kiên cường ngẩng đầu nhìn bóng đêm, cố ghìm không cho nước mắt rơi xuống.

Cô không phát hiện có một chiếc xe thể thao Lamborghini màu xám bạc đã đi theo cô một lúc lâu rồi. Vì bây giờ là ban đêm, người đến người đi, xe cộ đi lại tấp nập, nên cũng khó để phát hiện ra được, chỉ khi nào cô dừng lại chiếc xe kia cũng dừng lại theo, theo sát phía sau nó là mười mấy chiếc xe thể thao màu đen cũng đồng loạt dừng lại, lúc cô đi, cũng chậm rãi đi theo, chính vì vậy nên tương đối dễ nhận thấy.

Trong xe thể thao, một người đàn ông rất đẹp trai đang ngồi trên ghế lái, đôi mắt kiên định nhìn chăm chú bóng dáng nhỏ bé trước mặt.

Đây là lần đầu tiên Hạ Nam chú ý đến một người phụ nữ như vậy, dù là trước kia cũng không một người phụ nữ nào có thể làm anh rung động, đó là người phụ nữ như thế nào mà có thể khiến anh thế này? Cô mặc bộ quần áo màu đen kín mít, một đôi gọng kính màu đen gần như che đi hơn nửa khuôn mặt, nhìn đi nhìn lại cũng không thể nói cô ấy là một người phụ nữ xinh đẹp, vậy mà có thể làm cho anh cảm thấy yêu thương ngay từ cái nhìn đầu tiên, đặc biệt là khi nhìn thấy đôi mắt tràn đầy đau thương nhưng vẫn vô cùng kiên cường được che đi sau cặp kính kia. Đi theo cô một lúc mới phát hiện hình như cô đang đi trong vô thức, đi mãi đi mãi mà chẳng có đích đến, cô giống như đang sống trong thế giới của riêng mình, đối với tất cả mọi thứ bên ngoài thế giới đều không có liên quan gì đến cô.

Mấy ngày sau, trong phòng làm việc trên tầng ba của tòa soạn Nam Tước.

“Mọi người nghe nói gì chưa? Tổng giám đốc hôm nay muốn tới đây để kiểm tra đấy!”

“Là tổng giám đốc chưa từng xuất hiện tại công ty sao?”

“Đúng vậy, nghe nói anh ta mới từ nước ngoài trở về! Tên là Hạ Nam.”

“Hạ Nam? Sao lại trùng tên với Tổng giám đốc mới nhậm chức của tập đoàn Hạ thị vậy?”

“Hai người chính là một rồi còn gì nữa!”

“Nghe nói anh ta còn là cái gì mà ông trùm giấu mặt của trụ sở giải trí Nam Tước rất nổi tiếng đó.”

“Thật hay giả vậy? Mà làm sao cô biết được? Không phải là trụ sở giải trí Nam Tước lớn nhất ở thành phố A này chứ ? Cái nơi mà người có tiền cũng chưa chắc được vào đó á??”

“Là thật 100%, tôi có người thân làm việc ở Nam Tước! Anh ta nói cho tôi biết mà! Hơn nữa chữ Nam trong Nam Tước chính là lấy từ cái tên Hạ Nam mà ra còn gì nữa!”

Sự thật đã chứng minh con người ở đâu thì ở đấy có chuyện để buôn, nhất là khi một đám phụ nữ tụ tập như thế này thì….

Tập đoàn Hạ thị, là tập đoàn đã có bề dày lịch sử kéo dài 30 năm ở thành phố A, trải qua nhiều năm phát triển như vậy, mạng lưới công ty con của tập đoàn Hạ thị đã trải rộng khắp cả châu Á, ở một số quốc gia thuộc châu Âu dưới sự nỗ lực của công ty cũng đã có rất nhiều chi nhánh. Chủ yếu là kinh doanh bất động sản, cổ phiếu, quảng cáo, đồng phục, đồ chơi trẻ em, v…v.. Phải nói là nghề nào cũng có bàn tay của Hạ thị động chạm đến, ở trong và ngoài nước cũng đã đạt được những vị trí quan trọng! Nghe nói, công ty này là dựa vào Hạ Vĩ Hào , cũng chính là ba của Hạ Nam, từ đôi bàn tay trắng mà làm nên sự nghiệp như ngày nay, con người Hạ Vĩ Hào này cũng có rất nhiều giai thoại, ông ta làm chủ gia sản lên đến mấy trăm vạn triệu nhưng từ trước đến giờ luôn là người khiêm tốn, rất ít khi xuất hiện trên tạp chí giải trí, ngay cả trên tạp chí kinh tế tài chính cũng chỉ thỉnh thoảng mới xuất hiện! Có lẽ là do di truyền, Hạ Nam từ trước đến giờ làm việc cũng rất khiêm tốn, ở nước ngoài mấy năm nhưng chưa từng một lần xuất hiện trên bất kì tạp chí nào.

Tô Úy cũng biết hội sở giải trí Nam Tước, Nam Tước là nơi kể cả người có tiền cũng chưa chắc được vào, nơi đó hạn chế hội viên, chỉ có hội viên mới có thể đi vào, vừa đúng lúc Diệp Phong cũng là hội viên nên cô và anh cũng từng đến đó. Lần đầu tiên vào Nam Tước khiến có cảm giác rất lạ, rất thần bí! Mặc dù nơi đó trang trí bên ngoài cũng không khác gì bên trong lắm, nhưng có một nơi trang trí rất đặc biệt, khong phải là những màu xanh vàng rực rỡ, mà lại chọn dùng một màu tìm thần bí. Cả tòa nhà tổng cộng có 118 tầng, bên trong có phòng ăn, KTV, quầy rượu, phòng khách các loại, tầng trên cùng là khu vực cấm, trừ những nhân vật quan trọng trong Nam Tước, tuyệt đối không cho phép bất kì ai đặt chân vào.

Tất cả mọi người đều đang hăng say thảo luận, chỉ trừ Tô Úy lại xem tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến mình, cho nên vẫn đang làm việc của mình, không tham gia thảo luận.

Cũng vào lúc này, trước sảnh chính của tòa soạn Nam Tước.

Dọc hai bên sảnh chính là hai hàng vệ sĩ mặc bộ vest màu đen, từ trong chiếc xe thể thao Lamborghini màu xám bạc đang đỗ trước cửa một người đàn ông chậm rãi bước xuống, người đàn ông này mang một vẻ đẹp rất kì lạ, mê hoặc lòng người, trên khuôn mặt góc cạnh tỏa ra hơi thở lạnh như băng, đôi kính râm màu đen che hết cặp mắt làm cho mọi người không thể đoán được anh ta đang suy nghĩ điều gì, từ trên người anh ta toát ra một loại khí chất vương giả không thể che dấu được. Trong phạm vi 10m xung quanh đều bị loại khí thế lạnh lùng này làm cho run sợ.

Giống như bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, chỉ thấy khóe miệng anh ta khẽ nhếch lên một đường cong không dễ phát hiện.

Lúc này, từ trong tòa nhà một người đàn ông đi ra, từ người anh ta cũng toát lên một khí chất khó mà có thể nói được thành lời, anh ta chính là Hoa Vi Thần - Tổng giám đốc đương nhiệm của tòa soạn Nam Tước. Anh ta đi đến trước mặt người đàn ông kia tỏ vẻ hoan nghênh, mở miệng nói : “Giám đốc Nam, cuối cùng anh cũng trở về.”. Chỉ thấy người đàn ông kia gật đầu một cái, sau đó hai người cùng nhau đi vào bên trong, theo sau là những vệ sĩ mặc bộ vest đen, thật là một cảnh tượng lạ thường.

Phòng làm việc trên tầng 22 của tòa soạn Nam Tước.

Hai người đàn ông ngồi ở hai bên ghế của bàn làm việc màu đen sang trọng, lúc này Hạ Nam đã bỏ kính râm xuống, càng nhìn kĩ càng cảm nhận rõ vẻ lạnh lùng toát ra từ anh, trong tay vẫn vuốt ve cái bật lửa, thỉnh thoảng lại bật một cái làm ánh lửa không ngừng lóe lên. Hoa Vi Thần chỉ lẳng lặng nhìn động tác của Hạ Nam, thật lâu sau đó cũng không nói chuyện, chẳng qua anh ta cảm thấy giám đốc mặc dù vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng có một cảm giác gì đó không đúng lắm, nhưng không đúng chỗ nào thì không thể nào mà nói ra được.

“Tổng giám đốc Nam, anh trở về sao không ở biệt thự nghỉ ngơi thêm mấy ngày? Có phải có chuyện gì không?” Hoa Vi Thần hỏi, đối với người anh này anh ta rất kình trọng, bởi nếu như lúc đầu không phải Hạ Nam giúp đỡ anh ta, cho anh ta việc làm, sẽ không có anh ta của ngày hôm nay, cho nên ngay từ lúc đầu anh ta đã hạ quyết tâm dù là lên núi đao xuống biết lửa, chỉ cần là giám đốc muốn dù phải chết anh ta cũng không chối từ.

Hạ Nam thật lâu sau đó cũng không nói gì, cho đến khi có tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi!” Hạ Nam đáp lời.

Chỉ thấy sau đó Tô Úy bê hai tách cà phê đi vào, sau đó đặt xuống trước mặt bọn họ mỗi người một tách, sau đó chuẩn bị ra ngoài.

“Chậm lại đã, tên cô là gì?”. Đang định đi ra, Tô Úy dừng lại, qua đôi mắt kính cô quay đầu lại nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế, trong đôi mắt thoáng hiện lên một tia ngơ ngẩn, sau đó lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh, đôi mắt khẽ trầm xuống. Sau đó cúi đầu trả lời: “Tô Úy”. Sau đó ngẩng đầu lên liếc nhìn người đàn ông đó dường như không có ý định nói gì thêm liền xoay người ra ngoài.

Tận mắt chứng kiến dung mạo của người đàn ông kia, trong đầu cô liền nghĩ ngay đến một từ: đẹp trai! Một đàn ông đẹp trai như vậy, có khí chất như vậy, thật sự là bán nước hại dân mà, còn có đôi mắt sắc nhọn kia, giống như có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ, không khỏi làm cho người ta rùng mình. Mặc dù Diệp Phong cũng rất đẹp trai, nhưng so với người đàn ông này thì vẫn còn kém một chút, tổi thiểu anh ta không có sự lạnh lùng cũng như khí chất vương giả trên người đàn ông này. Cô nghĩ: nhất định phải tránh xa vị tổng giám đốc trong truyền thuyết kia một chút! Chỉ là hiển nhiên, người đàn ông trong truyền thuyết này sẽ không có cùng suy nghĩ với cô rồi.

Hoa Vi Thần cũng rất bất ngờ khi Tổng giám đốc lại hỏi như vậy, dù sao đi nữa giám đốc chưa bao giờ chú ý đến những người phụ nữ xung quanh mình, mà vừa rồi tự nhiên Giám đốc lại nhìn chằm chằm một người phụ nữ, lại còn là một người phụ nữ rất bình thường.

Bị Hoa Vi Thần nhìn chằm chằm như vậy, anh cũng có chút ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng nhằm kéo người nào đó đang chìm đắm trong nghi vấn của riêng mình! Mặc dù ngoài mặt vẫn rất lạnh lùng, nhưng chỉ cần là người hiểu anh liên biết tâm trạng của anh lúc này đang rất tốt, bởi vì miệng anh đang nhếch lên một đường cong không dễ nhận ra.

Hoa Vi Thần đột nhiên phát hiện, thì ra Giám đốc cũng có lúc đáng yêu như vậy, hơn nữa với tình hình lúc nãy thì chuyện này có vẻ rất mờ ám. Trong ấn tượng của anh ta, Tô Úy là người mới đến tòa soạn, trên người cô toát ra một vẻ cô đơn cùng đau thương, cô với mọi người trong tòa soạn rất xa cách, cũng không có mâu thuẫn gì với đồng nghiệp, nói tóm lại người phụ nữ này mang đến cho người ta cảm giác vô cùng thần bí. Hơn nữa khi nhìn thấy Giám đốc, cô vẫn giữ được vẻ bình tĩnh tự nhiên, không một chút lúng túng thì tuyệt đối không phải là người đơn giản, anh ta không ngờ rằng trên đời này lại có người phụ nữ không bị Tổng giám đốc quyến rũ! Dù sao tất cả phụ nữ trên thế giới này đều coi Hạ Nam như bạch mã hoàng tử của mình, vẻ ngoài đã tốt, gia cảnh lại càng tốt hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.