Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Chương 57: Q.3 - Chương 57: Điện thoại gọi đến + lòng dạ đen tối ( III )




Cô nhìn thời gian từng giây một trôi qua, trong lòng vừa không kìm nén được vừa rối rắm, ngay cả nhịp tim cũng tăng nhanh không bình thường!

Khi ở ba giây cuối cùng, cô đang chuẩn bị nhận máy, thế nhưng tiếng chuông lại ngừng reo! Cô nhìn trên màn hình điện thoại đi động đã tối lại như bình thường, tiếng chuông cũng không còn vang lên nữa! Trong ánh mắt thoáng qua một chút thất vọng mà chính cô cũng không nhận thấy!

Cô bĩu môi, bỏ điện thoại vào trong túi, đi về phía giường bệnh bên cạnh….Chưa kịp chạm đến giường bệnh đã thấy Tiểu Tô Niệm mở mắt thì tạm dừng bước, trên mặt cũng thoáng qua một chút mất tự nhiên! Nhìn trong ánh mắt trong sáng của bé cũng biết bé đã tĩnh lại từ lâu rồi, nhớ tới hành vi vừa rồi của mình, không nhịn được giật giật khóe miệng!

Đi đến bên giường bệnh, nhẹ giọng hỏi thăm: “ Niệm Niệm, con cảm thấy như thế nào rồi? Có cảm thấy nơi nào không thoải mái hay không?”

“ Tô Tô, mới vừa rồi mẹ đang làm gì thế? Tại sao điện thoại gọi đến lại không nhận hả?” Chớp đôi mắt to của bé, có chút nghi ngờ hỏi, giọng nói non nớt dễ nghe khác thường!

Nhưng mà bây giờ FIR nghe vào trong tai thì không phải chuyện như vậy, chỉ thấy bộ mặt cô lộ vẻ lúng túng, ho nhẹ : “ Chuyện đó….”

“ Con hiểu rõ, mẹ nhất định đang muốn khảo nghiệm nghị lực và kiên nhẫn của người ta… Đúng không ạ?” Cô chưa kịp nói xong, Tiểu Tô Niệm đã mở miệng, nháy mắt đáng yêu khác thường! Đối với trình độ thông minh của bé, cô đã sớm nhận ra, nhưng mà lại bị bé nói một câu trúng tâm tư của mình thì thật là…..

Nghe lời của bé nói, cô càng nhíu mày! Tiểu quỷ này là đứa trẻ bình thường sao?Trong tình huống như thế một đứa bé bình thường có thể nói chuyện như vậy sao? Không phải sẽ nằm trước ngực mẹ mình mà khóc một trận sao?

Nhưng mà suy nghĩ một chút đến những chuyện của bé trong bốn năm qua, thì sáng tỏ, nếu bé làm như vậy thì còn có phải là bé nữa không?

FIR không nhìn ánh mắt của bé, nhẹ nhàng đỡ bé ngồi dậy, liếc nhìn vải trắng băng bó trên đầu,rồi cầm quả táo trên bàn lên sau đó lấy dao nghiêm túc gọt vỏ, thỉnh thoảng nhìn về phía bóng người nhỏ bé trên giường bệnh, trong đôi mắt mang theo ý cười dịu dàng!

Đối với việc FIR không nhìn mình, Tiểu Tô Niệm chỉ đành phải lắc lắc cái đầu nhỏ nhắn của mình, bĩu môi nhỏ nhắn, rõ ràng đã thành thói quen, ngay đó chuyển đôi mắt đen như mực quan sát xung quanh! Ngửi mùi thuốc khử trùng làm cho bé không thoải mái, nhẹ nhàng cau mày!

“ Tô Tô, con muốn xuất viện!” Chớp hai mắt của mình, kéo nhẹ cánh tay của FIR, làm bộ đáng thương nói với cô!

Nghe bé nói, FIR đặt quả táo và dao gọt trái cây lên bàn, nhìn biểu cảm đáng thương của bé, dịu dàng dụ dỗ: “ Ngoan, ngoan nào! Con bây giờ chưa tốt lắm vẫn không thể xuất viện!” Lúc nói mang theo một chút khẩn trương và lo lắng!

“Ồ! Được rồi!” Tiểu Tô Niệm bĩu môi, nghiêng đầu nhìn FIR một hồi mới mở miệng! Nhưng lúc nghiêng đầu cũng cảm thấy thật là đau! Bàn tay nhỏ bé xoa nhẹ, không kêu lên chút nào , vẫn không quên liếc mắt nhìn FIR, thấy cô không có gì khác thường, mới thoáng yên tâm! Bởi vì nếu như bé nói đau, Tô Tô nhất định sẽ lo lắng, bé nhất định không thể để cho Tô Tô lo lắng!

Chẳng qua bé không phát hiện, mặc dù vẫn cúi đầu gọt táo nhưng thật ra FIR đã thu tất cả những mờ ám của bé vào trong đáy mắt, nhìn bé xoa xoa đầu của mình, cô cũng biết bé khẳng định rất đau! Đối với chủ ý của bé, cô cũng biết, cũng bởi vì biết mà càng đau lòng cho con trai của mình hơn! Ngay cả trong đáy mắt cũng dần dần dâng lên một tầng hơi nước, từ từ nước mắt không kìm được mà chảy xuống, từng giọt màu trắng rơi vào trên lưỡi dao!

Tiểu Tô Niệm thấy mẹ mình chảy nước mắt thì lập tức nói : “ Tô Tô, con không có đau chút nào, mẹ không cần phải khóc đâu!” Nói xong đưa bàn tay nhỏ bé lau nước mắt cho cô!

Nghe lời của bé, FIR đặt lại trái cây gọt xong lên trên bàn, đưa tay ôm thân thể của bé vào trong ngực, chỉ cảm thấy đáy lòng sôi trào mãnh liệt, chua xót vô cùng!

Thật ra thì cho tới nay cô đều biết mình không phải là người mẹ tốt, có lúc nói chăm sóc con trai của mình còn không bằng nói con trai mình đang chăm sóc cho mình, con trai của cô vĩnh viễn đều dễ dàng nhìn thấu tâm tư của cô, hầu như lúc làm chuyện gì cũng rất cẩn thận không muốn cô lo lắng, càng sẽ không làm cho cô tức giận!

. . . . . .

Đợi cho lòng mình bình phục lại, cô phát hiện thân thể nhỏ bé bị cô ôm trong ngực đã ngủ say, cô thận trọng đặt bé nằm trở lại trên giường, giúp bé đắp chăn,sau đó đứng dậy đi đến bên cửa sổ!

Đứng bên cửa sổ, xuyên qua tấm kính thủy tinh nhìn cảnh sắc bên ngoài, trong mắt lóe lên một suy nghĩ sâu xa!

Thật ra đến bây giờ, cô biết Tiểu Tô Niệm cũng đã biết cha của bé là người nào! Thế nhưng bé chưa từng mở miệng hỏi qua cô bất cứ chuyện gì về cha, cô biết là bé sợ cô đau lòng!

Lúc này có lẽ nên nói cho bé biết, dù sao bé cũng có quyền được biết không phải sao? Về phần bọn họ có muốn sống chung với nhau hay không đều không quan trọng!

Nghĩ đến đây thì lập tức bấm một dãy số trên điện thoại di động gọi đi, nhưng mà thật lâu cũng không có người nhận máy!Nghe giọng nữ bên trong truyền đến : thật xin lỗi,số máy quý khách vừa gọi không có người nhận máy, xin vui lòng gọi lại lần nữa....!Đột nhiên có chút hiểu được tâm tình của anh lúc nảy vừa mới gọi đến, quả nhiên không được tốt lắm! Thế mà anh lại gọi tổng cộng bốn mươi cuộc điện thoại!

Trong ấn tượng của cô, năm năm trước giống như anh là người duy nhất ,không có người khác gọi hơn hai trăm cuộc điện thoại! Cô chỉ có thể nói nghị lực và kiên nhẫn của anh không phải loại bình thường! Cùng tiểu quỷ này thật rất giống nhau! Lúc nghĩ đến thì nhìn về phía Tiểu Tô Niệm nằm trên giường bệnh bằng ánh mắt dịu dàng!

Gọi mười cuộc vẫn không có người nhận, cô không thể không hoài nghi người đàn ông bên kia đang muốn trả thù cô vừa rồi không nhận điện thoại của anh , có chút ảo não gãi gãi đầu của mình, sau đó bỏ điện thoại di động vào trong túi!

Để ý như vậy, cô còn gọi làm gì chứ?

Cô không biết lúc còn ba giây khi cô chuẩn bị nghe điện thoại thì tiếng chuông ngừng reo, là bởi vì người đàn ông bên kia phải chủ trì một cuộc hội nghị quan trọng nên đi đến phòng họp rồi! Mà bây giờ không nghe điện thoại của cô là bởi vì điện thoại của anh đặt ở phòng làm việc của mình, còn anh thì vẫn ở trong phòng họp!

Chờ Hạ Nam trở lại phòng làm việc thì đã là hai giờ sau, anh cầm điện thoại đang muốn tiếp tục gọi đi, chợt phát hiện trên máy có mười cuộc gọi nhỡ nhìn dãy số thì cười vui vẻ!

Như vậy, cô gái nhỏ không phải là không muốn nhận điện thoại rồi, chắc là mới vừa rồi điện thoại của cô không có trên người cho nên mới không nhận điện thoại anh gọi đến! Anh phỏng đoán như vậy! Sau đó bấm gọi lại dãy số kia, trong nháy mắt tâm tình trở nên vui vẻ, ngay cả vẻ mặt nguội lạnh cũng biến thành dịu dàng !

Anh không biết cô gái bên kia luôn nhìn điện thoại di động, nghe đổ chuông nhưng không có nhận điện thoại của anh, nếu anh biết, chắc sẽ không khỏi hộc máu!

Nghe tiếng chuông, FIR đặt hộp thức ăn trong tay xuống, không nhanh không chậm lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn dãy số phía trên, nhận máy!

“ Này, anh có chuyện gì hả?

“ Em mới vừa gọi điện thoại cho anh sao?”

“ Tôi gọi cho anh là bởi vì thấy anh gọi cho tôi!” Vốn là muốn nói ra những lời muốn nói, nhưng giờ khắc này làm thế nào cũng không nói ra được! Chẳng lẽ cô phải nói cho anh biết : năm năm trước, tôi có mang thai con của anh, hiện tại đã bốn tuổi rồi, bé muốn gặp anh!

Những lời như vậy, dù có đánh chết cô cũng không nói ra được!

“ Anh không có việc gì, chỉ muốn nghe giọng nói của em một chút mà thôi!”

“ A, anh ăn cơm chưa?” Nghe lời của anh, FIR không nhịn được, nhíu mày, tùy tiện mở miệng không muốn tiếp tục đề tài này!

“ Vẫn chưa, tương đối bận rộn, mới vừa họp xong!” Không có ý muốn giải thích lý do mình không nhận điện thoại, nhưng mà như vậy cũng xem như để cho cô biết không phải là anh cố ý không nhận, mà do anh vừa rồi đang họp không nghe được!

“ Ồ! Vậy tôi ngắt máy trước đây, anh đi ăn cơm đi!”

“ Em đang quan tâm anh sao?”

“ Không có, tôi chỉ quan tâm chính tôi thôi, bởi vì bây giờ tôi đang ăn cơm, tôi sợ không ăn cơm sẽ làm cho mình đói bụng!” Nghe anh nói, cô hơi sững sốt một chút! Cô đang quan tâm anh sao? Có lẽ là….!

“ Ừ! Vì không để cho bảo bối nhà chúng ta đói bụng , anh lập tức ngắt máy!” Nói xong thì ngắt điện thoại!

Nghe bên kia truyền tới âm thanh “ Tút, tút,…” Báo ngắt máy, FIR có chút tức giận ném điện thoại di động lên bàn, chống lại tầm mắt của đứa con trai mình, nhíu mày một cái, ho nhẹ: “ Ngoan, ăn cơm nào!” Nói xong cầm hộp thức ăn lên tiếp tục ăn !

“ Tô Tô, tại sao mẹ không nói cho người ta biết, lúc người ta gọi điện thoại đến mẹ luôn nhìn điện thoại di động, nghe đổ chuông nhưng không có nhận máy hả?

Nghe bé nói, FIR trực tiếp bị sặc thức ăn!

“ Tô Tô, mẹ không sao chứ?” Nói xong bưng ly nước trên bàn đưa cho cô! Lúc này cô không có chú ý trong mắt bé lóe lên một chút gian xảo!

“ Không có việc gì!” Nhận lấy ly nước của bé đưa đến, uống một hớp, liếc nhìn Tiểu Tô Niệm trước mặt, chậm rãi mở miệng! Nhưng trong lòng đang nghĩ, tên tiểu quỷ trước mặt này lòng dạ cũng đen tối đây, quả nhiên của người nào sẽ giống loại người đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.