Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Chương 52: Q.1 - Chương 52: Người đàn ông đeo mặt nạ




Trước cửa nhà, chiếc Lamborghini màu xám bạc từ từ dừng lại, Tô Úy mở cửa chuẩn bị bước xuống xe!

“Bảo bối, hoa của em!” Nghe được giọng nói của anh, Tô Úy quay đầu lại, mùi hương nam tính quen thuộc xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt bao phủ lấy người cô, Tô Úy mở mắt trợn trừng, cảm thấy xúc cảm trên môi, từ từ nhắm mắt lại!

Mà Hạ Nam nhìn thấy cô nhắm mắt, ý cười lại càng sâu hơn, đưa tay ôm lấy eo nhỏ của cô! Môi lưới mềm mại của cô khiến anh càng chìm sâu hơn trong nụ hôn quấn quít đến say mê này, chờ đến khi người phụ nữ trong lòng thở dốc vì thiếu khí, dù vẫn chưa thỏa mãn nhưng anh đành bất đắc dĩ buông cô ra!

“Thật ngọt!” Hạ Nam nhẹ nhàng cười nói! Rồi cầm bó hoa để ở ghế sau đưa cho cô!

Tô Úy nhìn ánh mắt của Hạ Nam, mặt càng đỏ hơn, cầm bó hoa hồng rồi chạy trối chết vào nhà!

Khí Tô Úy trở về phòng mình ném bừa bó hoa và túi xách trên bàn rồi nằm vật ra giường, lấy tay che gò má của mình! Thật là mất mặt, sao lúc đấy cô lại không muốn đẩy Hạ Nam ra chứ!

À, suýt nữa thì quên không chúc mừng sinh nhật anh! Nghĩ đến đây liền lấy điện thoại ra nhắn tin cho anh!

Trước cửa nhà cô, Hạ Nam đang đứng dựa vào sườn xe thì nhận được tin nhắn: Chúc anh sinh nhật cui vẻ! Ký tên: Tô Úy! Hạ Nam nhìn thấy tin nhắn thì miệng nhếch lên một đường cong đẹp mắt, đôi mắt đen như mực lấp lánh ánh sáng!

Lại nhìn thấy điện thoại có tin nhắn khác đến thì nhíu mày! Xoay người đi vào trong xe, trong phút chốc chiếc xe biến mất trong bóng tôi!

Tòa biệt thự lưng chừng núi tối nay không còn yên tĩnh như mọi hôm, bởi hôm nay có hai vị khách không mời mà đến!

“Cậu chủ, cậu đã về! Ông chủ và bà chủ đã chờ cậu trong phòng khách rất lâu rồi, sắc mặt hai người không được tốt lắm! Khi nói chuyện cậu nên cẩn thận một chút!” Hạ Nam mới vừa kịp đổi giày, quản gia Triệu vừa nhận lấy âu phục từ trong tay anh, vừa nhắc nhở! Chú Triệu vốn là quản gia cũ của Hạ gia, là người đã chứng kiến Hạ Nam từ bé cho đến khi trưởng thành, cho đến sáu bảy năm trước sau khi anh cãi nhau với gia đình rồi chuyển ra ngoài sống, ông liền nhận nhiệm vụ chăm sóc Hạ Nam, Hạ Nam ở nước ngoài năm năm, căn biệt thự này cũng đều do ông quản lý!

Hạ Nam bình thản gật đầu! Hạ Nam rất kính trọng người quản gia này, ông là người rất quan tâm chăm sóc anh từ nhỏ cho đến tận bây giờ!

“Đã muộn thế này sao ba mẹ còn đến đây?” Xa xa, thấy hai người đang ngồi trong phòng khách, khuôn mặt lạnh lùng tuấn mĩ thoáng qua một tia không vui! Hai người trong phòng khách chính là ba mẹ của Hạ Nam – Hạ Vĩ Hào và Tư Uyển Tâm.

“Con còn dám hỏi sao? Không phải mẹ mày đã gọi cho mày báo tối nay có một bữa tiệc quan trọng sao?” Hạ Vĩ Hào nghe lời nói của đứa con trai nhỏ truyền đến, ông cảm thấy rất tức giận!

“Không phải con đã nói không tham gia bất kì bữa tiệc nào như thế rồi sao?” Anh lười biếng ngồi trước mặt hai người, chống lại ánh mắt tức giận của Hạ Vị Hào. Ngược lại với thái độ của ba mình, lời nói của Hạ Nam nhẹ nhàng như không có chuyện gì xảy ra!

“Thằng bất hiếu này, mày đang nói cái gì đây?” Đứa con trai này từ trước đến giờ luôn chống lại ông, ông nói Đông nó nhất định sẽ đi Tây.

“Không phải con đã nói rõ ràng rồi sao? Con không cần loại hôn nhân buôn bán như thế, vì vậy ba đừng có uổng phí tâm tư thêm nữa làm gì, hôm nay là sinh nhật con, hai người không thể tha cho con sao?” Nói xong cũng không quản hai người kia sẽ ầm ĩ như thế nào, đứng dậy đi lên nhà!

Trong nháy mắt, trong phòng khách liền truyền đến một tiếng gào lớn, sau đó là tiếng phụ nữ trấn an!

Phòng ngủ trên tầng hai của biệt thự.

Cả căn phòng đều tràn ngập màu đen, ghế salon màu đen, đồ trng trí trên trần nhà theo phong cách châu Âu, đèn treo, rèm che cửa sổ, ngay cả cửa ra ban cong cũng màu đen nốt, tất cả mọi thứ dưới ánh đèn mờ ảo rọi xuống khiến căn phòng vừa có vẻ thần bí, vừa khiến người ta có cảm giác quỉ dị!

Lúc này, Hạ Nam từ phòng tắm bước ra, cả người chỉ được che bằng chiếc khăn lông quấn ngang hông, vóc người to lớn hoàn mỹ lười biếng nằm trên sofa, tay nhẹ vung lên, rèm cửa sổ chậm rãi kéo ra! Anh vuốt nhẹ môi, gương mặt lạnh lùng tuấn mĩ hiện lên một nụ cười khó hiểu, bóng hình phản chiếu xuống sàn nhà dưới ánh trăng!

Bên ngoài có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, sau khi anh đáp một tiếng, liền nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó là tiếng bước chân.

“Cậu chủ, ông chủ và bà chủ đã về! Hai người bảo tôi nhắn với cậu là mai về nhà cũ một chuyến!” Chú Triệu cung kính đứng cách sa lon một mét nói với anh!

“Ừm!” Nhàn nhạt đáp lời, ánh mắt vẫn nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.

Sau đó chú Triệu im lặng ra khỏi phòng, không biết vì sao căn phòng này khiến ông có cảm giác rất kì dị, ông cũng không biết vì sao cậu chủ nhà bọn họ lại muốn trang trí cả căn phòng bằng màu đen như vậy, màu sắc vừa thần bí vừa tà mị.

Bóng tối trong phòng.

Bóng hình cao lớn của người đàn ông và bóng hình nhỏ gầy của người phụ nữ hắt lại xuống nền nhà, bởi hai người đều đeo mặt nạ nên không nhìn thấy khuôn mặt của hai người họ, nhưng có thể nhin thấy khí chất lạ thường từ trên người họ, quanh thân hai người đều có hơi thở lạnh lẽo khác thường!

Người đàn ông quay lưng lại với người phụ nữ, còn người phụ nữ thì cung kính đứng sau lưng anh ta.

Chỉ nghe thấy âm thanh trầm thấp khàn khàn của người đàn ông kia truyền đến, “Gần đây sao rồi, có chuyện gì khác thường không?” Trên cửa sổ thủy tinh hắt lại ánh đèn nê ông từ phía xa, phản chiếu lên tấm mặt nạ càng lộ ra vẻ yêu nghiệt. cặp mắt đen kia tỏa ra ánh sáng lạnh lùng!

“Ông chủ, gần đây không có gì khác thường cả!” Người phụ nữ kia cung kính nói xong, đôi mắt không biến sắc quan sát bóng lưng của người đối diện, thật ra cô ta rất muốn nhìn thấy diện mạo thật sự của ông chủ, dù sao mọi người đều đồn anh rất đẹp trai yêu nghiệt sao? Nhưng đến khi cô nhìn thấy khuôn mặt ấy thì kết quả sẽ thế nào đây? Cô ta cũng nên bỏ ý định này đi thôi, dù sao cô ta cũng không muốn chết sớm như vậy!

“Ừm! Bảo vệ cô ấy cho tốt,nếu xảy ra chuyện gì thì dùng hệ thống liên lạc của tổ chức liên lạc với tôi!”. Vẫn là giọng nói trầm thấp khàn khàn nhưng khi nói câu này, lại lộ ra sự lo âu và khẩn trương.

Người phụ nữ kia gật đầu nói nhỏ rồi đi ra ngoài.

Cho đến khi tiếng chân kia hoàn toàn biến mất, người đàn ông kia mới từ từ quay lại, cặp mắt đen thâm thúy khẽ nheo lại, ánh mắt lạnh lùng đến kinh người, quanh thân được bao phủ bởi hơi thở lạnh lẽo tà mị, giống như Atula đến lấy mạng người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.