Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Chương 11: Q.2 - Chương 11: Người đàn ông ngây thơ.




Từ xa, Tô Úy đã thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ rất phong cách lướt qua mình với tốc độ kinh hoàng, khiến cô không khỏi mím chặt môi! Lái xe với tốc độ này thì đúng thật là.....!

Đột nhiên tiếng xe phanh kít lại nên một âm thanh rất chói tai, âm thanh vang lên quẩn quanh khắp lối đi bộ yên tĩnh cũng khiến Tô Úy dừng lại bước chân.

Cô chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy chiếc xe vừa mới lướt qua mình đang dừng lại bên lề đường cách đó không xa, nhìn dấu xe thật dài in lại trên mặt đường thì không khó để nhận ra chiếc xe này vừa đi với tốc độ kinh khủng thế nào.

Nhưng sao đột nhiên nó dừng lại, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?

Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Tô Úy thoáng qua một tia nghi ngờ, đôi mắt chớp nhẹ, sự tò mò với chiếc xe thể thao kia lại càng tăng lên.

Mang theo lòng hiếu kỳ, Tô Úy chậm rãi xoay người đi đến chỗ chiếc xe đang đỗ lại.

Bên trong chiếc Aston Martin V8 Vantage, một nửa khuôn mặt của người đàn ông bị che khuất bởi chiếc mặt nạ, anh ta nhìn bóng dáng xinh đẹp xuyên qua gương chiếu hậu, thấy cô mặc một chiếc áo khoác lông dài màu xám tro làm lộ ra dáng người yểu điệu, trên vai phải đeo một chiếc ba lô màu đen, trên khuôn mặt tinh xảo mang theo một tia cảnh giác và phòng bị chậm rãi đến gần bên này!

Người đàn ông nhìn bóng dáng đang đến gần, phát hiện chính mình cũng không thể nói ra cảm giác của mình lúc này!

Giống như kích động? Giống như hưng phấn? Lại giống như vui sướng? Các cảm giác trộn lẫn với nhau xuất hiện cùng một lúc làm khuấy động nội tâm anh ta.

Bàn tay nắm thật chặt lộ rõ cả gân xanh đặt trên tay lái, ngay cả cặp mắt lạnh lùng, tàn nhẫn dưới lớp mặt nạ cũng từ từ trở nên nhu hòa, trên mặt cũng bắt đầu xuất hiện ý cười nhẹ khó phát hiện!

Lý trí nói cho anh ta biết, bây giờ nên lập tức lái xe rời đi, nhưng nhìn bóng dáng càng ngày càng gần khiến anh ta không có cách nào suy nghĩ, cũng không có cách nào dời đi ánh mắt khỏi người con gái ấy, chỉ lẳng lặng ngồi chờ ở đây, hi vọng có thể nhìn rõ hơn bóng dáng kia!

Khi Tô Úy chỉ còn cách chiếc xe thể thao kia hai mét thì tiếng chuông quen thuộc đột nhiên vang lên, cô dừng lại lấy điện thoại ra nhìn số điện thoại, là Dịch Tuyền! Cô nhìn lại chiếc xe thể thao trước mặt một lần nữa, nhận máy rồi xoay người đi về hướng nông trại!

Người đàn ông nhìn cô đang đi xa dần, trong lòng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, sự nhu hòa trong mắt cũng dần tối đi, ý lạnh và sự tàn nhẫn trong mắt lại khôi phục như cũ.

Mất mát? May mắn hay thả lỏng? Mọi loại tâm tình đổ ào về đè nén lồng ngực anh đến khó thở!

Ba năm, anh ta đã để cô rời xa khỏi cuộc sống tăm tối của mình, không tiếp tục quan tâm đến cô, chỉ hy vọng cô được sống hạnh phúc, sẽ không vì cuộc sống u ám của anh ta mà gặp nguy hiểm! Có lẽ bây giờ cô đang rất hạnh phúc! Anh ta tự nhủ, lại phát hiện rung động trong lòng càng trở nên mãnh liệt!

Gặp lại lần nữa, rung động trong lòng khiến anh ta muốn buộc cô bên người thêm một lần nữa, nhưng bây giờ cô còn cần anh ta sao?

Một giây kế tiếp, chiếc xe Aston Martin V8 Vantage màu đỏ biến mất tựa như quỉ mị.

Cuối cùng Tô Úy cũng đến được cánh cổng lớn màu trắng của trang traị, ngước mắt lên thì nhìn thấy một bóng người cao lớn, chiếc áo khoác màu đen khiến thân hình vốn đã cao lớn càng trở nên rắn chắc, dưới ánh mặt trời, cả người anh ta càng có vẻ sáng chói, từng cái nhíu mày nhấc tay cũng thể hiện sự ưu nhã, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên nụ cười lơ đãng, đôi mắt đen thâm thúy khi nhìn thấy người phụ nữ đang đến gần càng trở nên sinh động, có dịu dàng, có cưng chiều cũng có sự bất đắc dĩ.....

Hạ Nam nhìn thấy cô đang mở to hai mắt nhìn anh một cách kinh ngạc, tâm tình càng trở nên tốt hơn, bước mấy bước đã đến trước mặt cô, có chút thô lỗ kéo ba lô cô cô đang đeo đeo lên vai mình, sau đó tự nhiên nắm tay cô vào trang trại.

Tô Úy không phản ứng kịp khi nhìn người đàn ông phía trước giật lấy ba lô trên vai mình, khó có được lần nào mà cô không giãy giụa như lần này, chỉ lẳng lặng mặc cho anh dắt đi, nhìn bàn tay của mình, nhiệt độ nóng bỏng truyền đến khiến cô có cảm giác rất kỳ diệu, tựa như.... ......cô không nói được rõ ràng, nhưng cảm giác này rất quen thuộc, nhưng không tài nào nghĩ ra nổi!

Có lẽ cảm nhận được cô không theo kịp bước chân của mình, anh bước chậm lại khiến hai người sóng vai đi cùng nhau! Hạ Nam cúi đầu nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, bên trong đó chỉ là một mảnh trong suốt, nhìn kĩ lại phát hiện trong đôi mắt ấy mang theo sự nghi hoặc và khó hiểu.

Suốt quãng đường đi hai người cũng không nói chuyện, nhưng dù không nói lời nào nhưng lại khiến người ta có cảm giác ấm áp và an bình, cẩn thận suy nghĩ lại mới phát hiện trên hai người đều có một loại khí chất rất ưu nhã và cao quý khiến người ta không thể nào khác cự.

Cho đến khi thấy một nhóm người đang đứng cách đó không xa, Tô Úy dừng bước, Hạ Nam đang muốn đi tiếp thì phát hiện người phụ nữ phía sau đang đứng im, có chút nhức đầu vuốt nhẹ trán, nhìn thấy cô nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt của hai người, giống như là muốn tìm ra một cái hố trên đó vậy!

“Sao vậy?” Hạ Nam nhìn người phụ nữ trước mặt dịu dàng hỏi.

“Buông tay”. Tô Úy nhàn nhạt nói xong, vẻ mặt nhẹ nhàng như không có chuyện gì xảy ra.

“Nếu anh không thả, em làm gì được anh?: Hạ Nam nhìn người phụ nữ trước mặt, bắt đầu ăn vạ, trên mặt mang vẻ giận dỗi như một đứa trẻ.

“Hạ tiên sinh, buông tay!” Tô Úy nhìn vẻ mặt trẻ con của Hạ Nam thở dài một tiếng! Đây thật sự là Hạ Nam sao? Có phải bị ma nhập rồi không, dáng vẻ của Hạ Nam bây giờ khiến cô dở khóc dở cười! Tức giận trong lòng chậm rãi bị đè xuống, tiếp tục duy trì hình tượng ưu nhã của mình! Bời vì cô sợ nếu người đàn ông trước mặt còn tiếp tục như vậy, cô sẽ không nhìn được mà hét lên mất!

Mà Hạ Nam nhìn vẻ mặt bình thản của Tô Úy, càng cảm thấy uất ức, nắm chặt lấy tay cô không buông! Cô quên mất anh, bây giờ con giương cái bộ mặt bình thản ấy ra, nhìn anh giống như một người xa lạ khiến anh cảm thấy rất tức giận!

“Hạ tiên sinh, rốt cuộc anh đã bao nhiêu tuổi rồi?” Tô Úy nhìn vẻ mặt trẻ con của Hạ Nam, tiếp tục đè nén sự tức giận, vuốt nhẹ trán mình ! Người đàn ông này thật sự có thể làm cô phát điên, sớm biết anh ta như thế này đã không để anh ta dắt đi như vậy! Liếc nhìn nhóm người cách đó không xa, cũng không nhìn thấy người quen nào của mình trong đó, “Phải làm thế nào anh mới đồng ý thả tay tôi ra?”

“Vậy em phải hứa sau khi anh thả tay em ra, em sẽ không tiếp tục không để ý tới anh nữa!”

“Được, tôi hứa”.

“Em chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn!” Thật là người đàn ông ngây thơ! Nếu như bây giờ có người nói với cô người đàn ông này mới chỉ ba tuổi, cô nhất định sẽ tin!

“Em xác định chứ?”

“Hạ Nam, anh chơi đủ chưa?” Tô Úy nhìn người đàn ông trước mặt rốt cuộc không nhịn được nữa rống lên! Bởi vì chỗ họ đứng cũng cách nhóm người kia một đoạn lại bị mấy cành cây che lại nên không ai phát hiện ra chuyện bên này! Sau khi cô gào xong liền đã anh một cước, đợi đến khi anh ta buông tay cô ra kêu đau thì lập tức chạy đi, ngay cả ba lô cũng không thèm nhặt!

Đứng lại một góc, sau khi cô kịp phản ứng, khi cô đã người đàn ông kia gương mặt lập tức đỏ rực! sao cô lại đã vào hạ thân của anh ta chứ???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.