Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Chương 2: Q.2 - Chương 2: Phòng chăm sóc đặc biệt.




Một tháng sau.

Giữa trưa rảnh rỗi, trong một tiệm bánh ngọt xinh xắn.

Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ thủy tinh, lặng lặng bao phủ lấy mộ bóng người đang ngồi trước một chiếc bàn cạnh cửa sổ, chỉ thấy nguời đó mặc một chiếc quần màu đen thẳng tắp, trên người là một chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt, toàn thân tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.

Thỉnh thoảng cô lại ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại chăm chú nhìn vào tập giấy trong tay như đang vẽ cái gì đó, tư thái lạnh nhạt bình thản kia khiến ai cũng muốn quay đầu nhìn lại cô một lần.

Tiếng kêu leng keng của chuông gió được treo ngoài cửa ra vào báo hiệu có khách mới đến không chút nào ảnh hưởng đến người đang ngồi trong góc phòng kia.

Ngay sau đó một bóng hình xinh đẹp bước vào, quét mắt một cái là có thể dễ dàng nhìn thấy người muốn tìm! Gọi một ly nước trái cây, sau đó đi đến hướng bên cửa sổ, nhìn người trước mặt một cái sau đó chậm rãi ngồi xuống!

Cho đến mười phút sau, Tô Úy mới lấy lại tinh thần, nhìn người đối diện nhàn nhạt nói, “Đã đến rồi à!” Cầm bút chì và tập phác thảo để sang ghế bên cạnh.

Dịch Tuyền nhẹ nhàng gật đầu!

“Chụp poster rất đẹp!” Chỉ vào trang bìa cuốn tạp chí Fashion Magazine, Tô Úy nói qua, trên gương mặt nhỏ nhăn hiện lên nụ cười như có như không.

Dịch Tuyền vẫn không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu!

“Về phần hậu kì quảng cáo, chúng ta có thể bắt tay chuẩn bị rồi! Tôi phải đến Bắc Kinh một chuyến, sau khi quay về, tôi sẽ lên kế hoạch phát triển nhãn hiệu này!” Tô Úy chỉ hờ hững nói mấy câu lại khiến Dịch Tuyền khiếp sợ! Mấy năm qua, nhãn hiệu “Mị chi yêu” rõ ràng có thể phát triển hơn bây giờ rất nhiều nhưng vẫn bị lão đại gác lại! Cô còn nhớ rất rõ trước đây có rất nhiều công ty lớn đề nghị mua lại nhãn hiệu này với giá cả trên trời nhưng đều bị lão đại cự tuyệt.

Nhưng lời của lão đại chính là thánh chỉ, lão đại chính là thần của cô! Cho nên lão đại nói gì nhất định cô sẽ làm cái đó!

“Đây là mẫu thiết kế mới cho mùa đông, cô về phòng làm việc trước đi! Mấy ngày nữa tôi sẽ đưa thêm một số bản thiết kế khác!” Tô Úy lấy một bọc đồ lớn trong túi xách đưa cho Dịch Tuyền.

Dịch Tuyền nhận lấy, nhìn lướt qua bản vẽ và chỉ màu, ánh mắt thoáng qua tia sáng! Tại sao mỗi bộ trang phục lão đại thiết kế đều có thể nổi bật và phong cách như vậy! Có lẽ đây chính là thiên phú trời cho!

Cất xong mọi thứ vào túi, nghĩ đến điều gì, cô lấy môt tấm danh thiếp đưa cho Tô Úy nói, “Đây là danh thiếp của nhà thiết kế Kiệt Lặc Thụy, ông ấy từng đến tìm tôi nói muốn gặp cô một lần!” Nhà thiết kế Kiệt Lặc Thụy là người đi đầu trong giới thiết kế, có bao nhiêu người muốn làm học trò của ông nhưng ông đều không nhận!

Tô Úy liếc nhìn tấm danh thiếp trước mặt, nhẹ nhàng gật đầu một cái tỏ ý mình đã biết!

“Lão đại, nếu không còn chuyện gì tôi về công ty trước đây!” Dịch Tuyền nói xong, nhìn thấy Tô Úy gật đầu thì cầm túi xách của mình đứng dậy đi ra ngoài! Tô Úy chỉ nghe thấy tiếng “đinh đinh” của chuông gió vang lên trong trẻo, rồi Dịch Tuyền biến mất trong tầm mắt của cô!

Tô Úy thu lại tầm mắt, đưa tay cầm tấm danh thiếp trên bàn lên nhìn chăm chú! Trong miệng lẩm bẩm: Kiệt Lặc Thụy? Nhìn một lát sau, cô bỏ tấm danh thiếp vào trong túi!

Mặc chiếc áo khoác nhẹ màu vàng đang vắt trên thành ghế vào, sau khi đeo chiếc khăn quàng cô và sửa sang trang phục xong, cô cầm túi xách và tập vẽ ra ngoài!

Tô Úy vừa mới từ trong cửa tiệm đi ra liền cảm thấy một luồng gió lạnh tạt vào người lạnh buốt, vì cô vốn rất sợ lạnh, vừa đến màu đông là tay chân cô lại lạnh đến thấu xương.

Tô Úy liếc nhìn đường đi bộ đông đúc, suy nghĩ một lát rồi chậm rãi hòa vào dòng người! Đi trên lối đi bộ, nhìn những đôi tình nhân nắm tay nhau đi lại, Tô Uy chớp nhẹ đôi mắt lành lạnh trong suốt, bàn tay theo trực giác mà đặt lên hướng tim đập!~

Đang lơ đễnh thì cô bị một người đi đường va vào, túi xách và kẹp vẽ trong tay rơi đầy xuống đất, cau đôi mày thanh tú trong mắt thoáng qua vẻ tức giận. sau đó vội ngồi xổm xuống nhặt túi xách, tập vẽ và từng cuộn chỉ lên!

Cách đó không xa, một chiếc Lamborghini dừng lại chờ đèn đỏ, Hạ Nam ngồi ở ghế sau như cảm nhận được điều gì đôi mắt đang nhắm chặt đột nhiên mở ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn bóng dáng bên kia đường, nhịp tim không tự chủ mà tăng nhanh!

Tô Úy lành lạnh liếc nhìn bốn phía, phát hiện cách đó không xa còn có một bàn vẽ, liền chạy đến, vừa mới ngồi xổm xuống vươn tay định nhặt lên thì phát hiện một bàn tay giơ ra đưa bản vẽ cho cô!

Tô Úy không đưa tay ra nhận lại mà ngước mắt lên nhìn chủ nhân của đôi bàn tay này, chỉ thấy anh ta có mái tóc đen ngắn, gương mặt đẹp trai nhưng rất lạnh lùng, một chiếc áo măng tô đen bao quanh vóc người hoàn mỹ! Dáng dấp người đàn ông này nhìn thật đẹp mắt, nhưng quá lạnh lẽo! Đây là cảm nhận đầu tiên của cô về người đàn ông này, cô nhìn chăm chú anh ta tới mức ngây ngẩn cả người trong chốc lát!

“Cám ơn!” Lấy lại tinh thần, To Úy nhận lại đồ từ tay anh nói tiếng cảm ơn, trong ánh mắt chỉ có sự lạnh nhạt và xa cách. Ánh mắt nhìn người đàn ông trước mặt mang theo sự cảnh giác và phòng bị!

Thu lại ánh mắt, Tô Úy bỏ tất cả đồ đạc vào trong túi đợi sửa sang xong, cô lễ phép gật đầu với người đàn ông kia một cái, sau đó xoay người đi đến trạm xe bus.

Hạ Nam nhìn bóng lưng xa dần của cô, đứng im thật lâu không lấy lại tinh thần, trong ánh mắt thoáng qua một tia nghi ngờ!

Bệnh viện Nhân Ái.

Sau khi Tô Úy thay đồ cách ly xong mới đi vào phòng chăm sóc đặc biệt,đứng im ngoài cửa ra vào một lúc, thở dài một tiếng rồi mới đi đến trước giường bệnh! Nhìn gương mặt tuấn tú quen thuộc trên giường bệnh, ánh mắt u ám, sau đó lại trở nên trong suốt như cũ!

Đôi tay nhỏ bé đeo găng tay lướt nhẹ qua gương mặt kia, sau đó nắm chặt bàn tay của anh!

Anh yên tâm, em sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, cả chị dâu và ba mẹ nữa!

Anh, em biết rõ Minh Nguyệt là tâm huyết cả đời của anh, cho nên em quyết định sẽ rời công ty đến thành phố Q, sau đó xử lý thật tốt, chờ đến khi anh tỉnh lại, em sẽ giao nó thật hoàn chỉnh cho anh! Thật ra em định đến thành phố C, nhưng không hiểu sao em luôn có cảm giác ở thành phố A có rất nhiều thứ em không thể từ bỏ, ở đây có tâm huyết và trái tim của em, cho nên anh sẽ hiểu em, đúng không?

Anh nhất định phải tỉnh lại nhanh đấy, bởi vì không có anh thì công ty quảng cáo Minh Nguyệt không còn hoàn hảo, hơn nữa em không biết mình còn có thể giấu ba mẹ được bao lâu nữa, anh cũng biết hai người họ rất thông minh mà, đến lúc ba mẹ biết được anh phải nằm đây nhất định sẽ rất đau lòng!

Anh, em muốn về Bắc Kinh một chuyến, cho nên mấy hôm nữa em không đến thăm anh được, hi vọng đến lúc em về anh có thể nói chuyện với em, một mình em thật sự rất buồn! Ha ha!

... ........

Tiếng cười lạnh nhạt của Tô Úy vang lên, miệng thì cười nhưng trong mắt cô lại ngập đầy nước.

Tô Úy ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, thay đồ cách ly ra, sau đó đứng trước cửa sổ thủy tinh nhìn người đang nằm trên giường bệnh một lúc rồi mới chậm rãi rời đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.