Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Chương 59: Q.1 - Chương 59: Tiếng súng vang vọng hội trường




Hai người vừa trở lại đại sảnh, liền nhìn thấy xa xa có hai bóng người! Người đàn ông mang theo phong thái nhẹ nhàng, người phụ nữ bên cạnh xinh đẹp như nước, có thể nói là trai tài gái sắc!

Tô Úy theo bản năng dừng bước, thân hình khẽ run rẩy, bàn tay nắm chặt lại, gương mặt mang theo nụ cười bỗng nhiên thất sắc! Nhưng chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt liền trở lại vẻ lạnh nhạt vốn có, miệng nhếch lên nụ cười trong suốt, đôi mắt như lòng hồ trong suốt, khiến người ta không nhìn thấu suy nghĩ của cô!

Người đàn ông đang ôm lấy cô dĩ nhiên cũng phát hiện ra sự khác thường của Tô Úy, anh híp mắt nhìn hai người vừa bước vào hội trường, trong mắt xẹt qua ánh sáng nguy hiểm!

Diệp Phong giống như cảm nhận được điều gì, ngước mắt nhìn về bên này, thì thấy Tô Úy cách đó không xa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là nụ cười thản nhiên, ánh mắt trong suốt nhìn hai người họ giống như xuyên thấu qua cái gì! Thật ra thì ba năm ben cạnh Tô Úy, hắn vẫn không hiểu được hết Tô Úy, cô luôn luôn giữ phong thái lạnh nhạt tự tun, giống như bây giờ vậy, không ai có thể hiểu trong lòng cô đang nghĩ điều gì!

Doãn San San phát hiện người đàn ông đang khoác tay mình nhìn đến một hướng cô ta cũng nhìn theo, thì thấy Tô Úy đang mặc một bộ váy màu trắng bên ngoài là chiếc áo choàng màu đen, lạnh nhạt nhìn hai người bọn họ, ánh mắt này giống như công chúa nhìn nô tài, khinh miệt và coi rẻ! Ánh mắt như vậy khiến cô ta cảm thấy rất khó chịu! Tại sao Tô Úy lại dùng ánh mắt như vậy nhìn cô ta, không phải bây giờ cô ta mới là kẻ thắng thế sao?

Không biết vì sao, sau ba năm trở về cô ta cảm thấy Tô Úy đã hoàn toàn thay đổi, nhưng không thể nghĩ ra điểm khác biệt đó là gì! Năm đó cô ta giành được mọi danh tiếng, ngay cả Phong cũng đổi với cô ta....Cho nên cô ta mới dùng sự kiện kia để đả kích Tô Úy, nhưng không nghĩ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hại chính mình phải ra nước ngoài ba năm! Nhớ tới chuyện năm đó, Doãn San San cũng có chút sợ hãi, trong mắt thoáng qua sự hoảng sợ!

Doãn San San nỗ lực khiến mình trấn tĩnh lại, thân mật kéo người đàn ông bên cạnh đi đến chỗ Tô Úy!

“Chào cô, Tô tiểu thư!” Một âm thanh trầm thấp truyền đến!

Tô Úy quay đầu lại thì nhìn thấy một đôi nam nữ khoác trên người những bộ trang phục rất đẹp, người đàn ông có mái tóc vàng hơi xoăn, tròng mắt màu xanh lam, sống mũi cao, gương mặt góc cạnh mang nụ cười dịu dàng, nhìn qua thì không giống người Trung Quốc, ông ta mặc một bộ âu phục được may đo thủ công rất tinh xảo, chỉ dựa vào bộ quần áo trên người cũng thể hiện rõ thân phận của ông ra, người phụ nữ bên cạnh nhìn như hơn bốn mươi tuổi, nhưng nét quyến rũ không hề bị giảm đi, trên người rõ ràng là đồ thiết kế riêng màu xanh nhạt làm lộ ra đường cong tuyệt đẹp cùng tư thái bất phàm.

Nhưng hai người này hình như cô không quen! Cô cố gắng lục lọi trí nhớ nhưng chắc chắn cô chưa từng gặp hai người này. Vậy sao họ lại đến tìm cô?

“Xin chào, hai người là....?” Tô Úy mở miệng, trong mắt thể hiện rõ sự nhi hoặc.

“Tôi là Kiệt Lặc Thụy, ba bốn năm trước từng đến tìm cô ở đại học Sâm Nam, nhưng rất tiếc lại không tìm được cô”. Mặc dù năm đó chưa từng nhìn thấy Tô Úy, nhưng ông đã từng nhìn qua hình, người con gái trước mặt năm đó vẫn còn là một nữ sinh, sau ba bốn năm cô cũng không thay đổi nhiều, hơn nữa ông cũng vừa hỏi thăm tên của cô, chắc chắn sẽ không sai!

“Nhà thiết kế quốc tế Kiệt Lặc Thụy?” Nghe lời nói của người đàn ông trung niên trước mặt, Tô Úy có chút kinh ngạc! Đại danh của nhà thiết kế đại sư Kiệt Lặc Thụy tất nhiên cô từng nghe nói đến, có thể nói ông là đại diện cho xu hướng thời trang hiện nay, ảnh hưởng của ông đến giới thiết kế không ai có thể sánh bằng! Cô từng nhìn thấy ảnh của ông nhưng bây giờ tận mắt nhìn người đàn ông trung niên thành thục tuấn mỹ này vẫn khiến cô cảm thấy kinh ngạc! Năm đó vì một số nguyên nhân mà cô không gặp được nhà thiết kế này, nhưng thực sự cô chưa từng nghĩ hai người sẽ gặp lại nhau ở chỗ này! Trong cô bây giờ không biết đang có cảm giác gì!

“Đại sư Kiệt Lặc Thụy, lần đầu tiên gặp mặt!” Đợi sau khi người đàn ông trước mặt gật đầu, Tô Úy mới lễ phép gật đầu, giọng nói không kiêu ngạo không nôn nóng, ôn hòa lễ độ, không làm mất đi khí chất trên người!

“Tô tiểu thư, giời thiệu với cô, đây là phu nhân của tôi Lãnh Thải Vân!”, sau khi hai người chào hỏi, Kiệt Lặc Thụy giới thiệu vợ mình cho Tô Úy!

“Xin chào phu nhân!” Tô Úy cũng lễ phép chào hỏi!

“Tô tiểu thư, không biết chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?” Bởi đều là người nổi tiếng nên đã thu hút không ít sự chú ý trong hội trường, mà chuyện này không tiện để nói ở nơi đồng người như thế này.

“Được, cứ như vậy đi, chúng ta có thể đến phòng cà phê của khách sạn!” Sau khi nhận được sự đồng ý của ông, cô liếc nhìn Hạ Nam đng đứng cạnh mình, nháy mắt với anh. Đợi sau khi Hạ Nam gật đầu, lại quay sang lễ phép gật đầu với Lãnh Thải Vân rồi hai người mới đi đến quán cà phê, để lại sau lưng là vô số ánh mắt tò mò và hâm mộ!

Trong quán cà phê sang trọng, hai người đều gọi một ly cà phê đen cho mình!

“Đại sư Kiệt Lặc Thụy, ông tìm tôi có chuyện gì sao?” Tô Úy bưng tách cà phê lên miệng nhấp một ngụm nhỏ, trong miệng bóng chốc tràn đầy mùi vị đắng ngắt, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Kiệt Lặc Thụy đang ngồi trước mặt.

“Không biết Tô tiểu thư có hứng thú làm học trò của tôi không? Có lẽ cô không biết tôi rất thích tài năng thiết kế của cô!” Kiệt Lặc Thụy cũng không quanh co mà nói thẳng suy nghĩ của mình. Nhìn Tô Úy với vẻ mặt bình thản, trong mặt ông lộ ra vẻ tán thưởng.

“Đại sư Kiệt Lặc Thụy, thật sự cảm ơn sự ưu ái của ông, nhưng không phải ông không biết, năm đó tôi đã chuyển sang học thiết kế quảng cáo! Mà cũng rất lâu tôi cũng không thiết kế lại rồi!” Tô Úy nhàn nhạt nói xong, ánh mắt nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ lại không thể che dấu sự ưu thương phảng phất và ủ dột.

“Nhưng tôi tin tưởng ánh mắt của mình, đồng thời tôi cũng tin tưởng tài năng của nữ sinh năm đó!”

Tô Úy trầm mặc, suy nghĩ có chút rồi loạn! Chỉ nghe thấy lời nói của nhà thiết kế Kiệt Lặc Thụy, “Không sao, đừng lo lắng, dù sao tôi vẫn sẽ giữ lời, lúc nào cô cũng có thể đến tìm tôi!” Nói xong liền đưa cô danh thiếp của mình!

Rồi hai người cũng kết thúc cuộc nói chuyện!

Khi Tô Úy trở lại hội trường tràn ngập ánh đèn, quét mắt một vòng thì cô tìm ra bóng dáng người cô muốn tìm, nhìn anh cũng đang nhìn mình! Cô cất bước đi tới!

“Nói chuyện xong rồi sao?” Hạ Nam lấy một ly rượu trên khay của người phục vụ đưa cho cô!

Tô Úy nhận lấy ly sâm banh uống một hớp nhỏ!

Đang muốn nói chuyện thì nhìn thấy anh đang đảo mắt quanh hội trường, gương mặt tuấn tú trở nên lo lắng! Nhìn theo tầm mắt của anh, đang muốn nhìn sang chỗ khác, thì chợt thấy cảnh tượng trên tầng thượng cao nhất của tòa nhà đối diện thì cả kinh.

“Nam, cẩn thận!”

“Nam, cẩn thận!”

“Nam lão đại, cẩn thận!”

“Cẩn thận!”

Kèm theo tiếng la hét phát ra đồng thời tứ phía, tiếng súng lạnh băng vang dội cả hội trường, hai bóng người gục ngã trên sàn nhà! Sau đó là cả hội trường bao trùm trong sự sợ hãi và hoảng loạn của mọi người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.