Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Chương 20: Q.1 - Chương 20: Tổ hợp kinh điển




Cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc trên tầng 88 của tập đoàn Hạ thị vẫn đóng chặt, một thân nam nhân bất phàm tuyệt sắc đang ngồi lười biếng trên ghế salon đắt tiền.

“Nam lão đại, thiết kế mang chủ đề công viên của công ty EVEN chúng ta đã giành được, không biết cậu ta hiện tại có nổi điên lên hay không đây! Cố gắng lâu như vậy cuối cùng thành quả lại bị chúng ta giành mất!” Hoa Vi Thần cười nói.

Hạ Nam ngồi trên ghế sofa, trong tay vuốt vuốt cái bật lửa, thái độ lạnh lùng, trong mắt nhìn về mông lung giống như đang trầm tư điều gì đó.

Ba người kia quay ra nhìn nhau, trầm mặc nhìn Hạ Nam, không tiếp tục nói nữa! Đúng thế, anh và Tô Minh Hiên đã từng là anh em tốt, bây giờ lại muốn đối phó với cậu ta, trong lòng không tránh khỏi có chút khó chịu, nhưng Tô Minh Hiên đã từng làm những chuyện không bận tâm đến tình anh em đó không phải sao?”

Cả căn phong sang trọng rơi vào yên tĩnh, tựa như có thể nghe thấy cả tiếng tim đập, thật là yên tĩnh đến đáng sợ!

Trầm mặc thật lâu, âm thanh trầm tháp của Hạ Nam vang lên trong phòng làm việc yên lặng: “Tiếp tục quan sát bọn họ! Có chuyện gì phải báo cho tôi biêt! Bây giờ tôi sẽ không ra mặt, để tránh dứt dây động rừng:” Cũng phá tan không khí trầm muộn trong căn phòng!

Ba người khác đều gật đầu đồng ý!

Tàn Kiệt hình như nghĩ đến cái gì đó, nhàn nhạt nói: “Nghe nói cậu với nữ thư kí mới sủng ái có thừa , hôm nay sao lại không thấy cô ấy?”

Hạ Nam nghiêng con mắt nhìn anh, một lúc sau mới mở miệng nói: “Mới vừa bảo cô ấy xuống lấy tài liệu, bây giờ chắc cũng đã về, có lẽ đang ở trong phòng! Thế nào? Có hứng thú với thư ký của tớ?” Giọng nói đều đều nhàn nhạt nhưng trong lúc lơ đãng xen lẫn cả bất mãn cùng uy hiếp.

“Ha ha! Sao có thể như vậy? Không phải tớ chỉ tò mò sao? Liền thuận miệng hỏi thôi! Hơn nữa cô ấy là thư ký nhà cậu sao tớ dám suy nghĩ nhiều !” Nhìn ánh mắt như muốn giết người của Hạ Nam, không thể làm gì khác hơn là cố gắng lấy lòng, cố ý đem hai chữ“nhà cậu” nhấn mạnh một chút! Đánh chết anh cũng không thừa nhận mình với Tô Úy kia có chút hứng thú, nếu không đến chết thế nào cũng không biết! Dù sao mấy người bọn anh cũng nhìn ra, Hạ Nam với Tô Úy kia là có ý tứ! Mà dục vọng độc chiếm của Hạ Nam mạnh như vậy, tuyệt đối…. hừ hừ…..

Hai người còn lại nghe bọn họ nói chuyện, trong lòng đều cười muốn vỡ bụng ra. Nghĩ thầm: ha ha, Hạ Nam cũng có ngày như thế này sao?

“Cũng đã đến giờ ăn cơm, nếu không thì gọi Thư kí Tô nhà cậu cùng đi ăn cơm đi!” Lạc Phàm nhìn chiếc đồng hồ to đắt tiền treo trên tường, nhẫn được sự hưởng ứng của ba người kia!

Dứt lời, Hạ Nam cầm điện thoại gọi cho Tô Úy. Chỉ một lúc sau, bên kia truyền đến thanh âm nhàn nhantj của tô Úy.

“A lô, có chuyện gì không?” Tô Úy im lặng, hình như phòng hai người ở gần nhau, lại còn phải gọi điện thoại đến, thật lãng phí.

“Quay về chưa?”

“Ừm!”

“Chúng ta cùng đi ăn cơm đi!” Hạ Nam nói xong, âm thanh không tự chủ mà mềm mại xuống. Ba người trước mặt nghe xong mà da gà nổi đầy mình, lão đại của bọn họ khi nào lại dùng âm thanh này để nói chuyện với người khác?

“Được rồi! Đợi tôi một chút!” Tô Úy cúp điện thoại, sắp xếp lại tài liệu trên bàn, cầm túi của mình lên, khi ra khỏi phòng làm việc đã thấy bốn nam nhân tuyệt sắc đang ngồi trong phòng Tổng giám đốc, khóe miệng tự động co quắp, nghĩ thầm: mình có thể lựa chọn không đi được không đây? Bây giờ là thời gian ăn cơm, nếu còn tiếp tục như vậy, có muốn ăn cũng không được!

Tô Úy nhíu nhíu mày, bình thản đi đến trước mặt bọn họ, lễ phép cùng mấy người chào hỏi!

“Thư ksy Tô, xin mời!” Sau khi thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc mở ra, Lạc Phàm làm gương đưa tay về phía trước, ý tứ rất rõ: phụ nữ được ưu tiên!

Tô Úy nhìn một lượt bốn người bọn họ, sau đó dẫn đầu đi vào thang máy!

Mới vừa đến đại sảnh, một tổ hợp bốn tuấn nam một mỹ nữ lập tức thu hút sự chú ý cảu mọi người, lập tức ồn áo bàn tán.

“Way! Thật là tổ hợp kinh điển! Nhóm F4 bây giờ còn thêm mộ người nữa ư?”

“Đúng vậy! Bọn họ thật đẹp trai!”

“Người nối nghiệp của tam đại gia tộc của thành phố A hình như đều tập hợp đông đủ ở đây!”

“Đúng vậy! Hạ Nam của Hạ thị, Lạc Phàm của Lạc thị, Tần Kiệt của Tần thị, hơn nữa còn có Tổng giám đốc nổi tiếng của tòa soạn Hoa Vi Thần! Thật là quá hoàn mỹ rồi!”

“Không thể ngờ có ngày tôi được nhìn cả bốn người bọn họ a! Thật là đã con mắt quá đi!”

“Lại còn Tổng giám đốc của chúng ta nữa, thật lạnh lùng a!”

“Thật hâm mộ cô ấy quá đi! Có thể cùng với người tình trong mộng hoàn mỹ của mọi cô gái tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy!”

………….

Tô Úy nghe được tiếng bàn luận, nhất thời nhíu nhẹ chân mày. Nghiêng đầu nhìn bốn người đan ông đứng sau, vẻ mặt vẫn bình thường, chắc là thành thói quen rồi! Hình như nhìn thấy cô cau mày, Hạ Nam dùng ánh mắt lạnh lẽo quét một vòng trong đại sảnh, những người đó nhanh chóng cúi đầu biến mất! Nói đùa, ánh mắt của Tổng giám đốc thật đáng sợ a, vừa mới nhìn thấy đã khiến bọn họ cảm thấy nhiệt đọ quanh người giảm xuống vài độ!”

Năm người bọn họ ngồi 4 chiếc xe thể thao, Tô Úy ngồi cạnh ghế lái của Hạ Nam.

Bốn chiếc xe vừa mới dừng ở “Dạ Oanh”, lập tức có mấy nam phục vụ đi tới, nhận lấy chìa khóa xe trong tay bọn họ thay họ dừng xe.

Năm người cùng nhau đi vào trong nhà hàng, vừa mới vào quản lý khách sạn lập tức dẫn họ đến phòng riêng trê n tầng 2! Đối với một nhóm toàn tuấn nam mỹ nữ này, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn bọn họ.

Đến phòng riêng, mọi người ngồi vào bàn tròn trước, quản lý khách sạn cung kính đứng mộ bên, đợi bọn họ phân phó! Dù sao mấy người này đều không phải là nhân vật đơn giản a!

“Chú tôi hôm nay cũng không có ở đây sao?” Hạ Nam hỏi

“Hạ tổng bây giờ không có ở đây, buổi trưa đã có hẹn trước!” Quản lý khách sạn cung kính đáp.

“Đem mấy món ngon ra đây đi!” Hạ Nam nhàn nhạt nói.

“Được! Vậy Nam thiếu có cần gọi thêm ít rượu không?”

Hạ Nam dùng ánh mắt hỏi mấy người kia, mọi người đều lắc đầu.

Chỉ có Tô Úy nháy mắt nhìn anh hỏi: “Tổng giám đốc, tôi có thể ăn một ít điểm tâm sau khi ăn xong không?” Dáng vẻ muốn bao nhiêu lưu manh lền có bấy nhiêu lưu manh.

Nhìn bộ dạng này của Tô Úy, khóe miệng Hạ Nam hơi nâng lên, vui thích nói: “Muốn ăn gì?”

“Dâu tây Thánh đại! Mọi người có muốn ăn không?” Quét một vòng mấy người đàn ông hỏi, chỉ thấy bọn họ cùng nhau lắc đầu.

“Vậy tôi muốn dâu tây thánh đại!” Tô Úy nói với quản lý. QUản lý khách sạn cung kính gật đầu, sau đó lui ra ngoài. Trong lòng nghĩ lại đến chỗ lần trước mua về đi!

Tô Úy cảm nhận được ánh mắt kỳ quái từ bốn phái nhìn mình chằm chằm, vẻ ai cũng kỳ là! Lại nhìn đến Tổng giám đốc của mình, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, đây là thế nào? Lẫy tay gãi gãi tóc của mình, trên mặt mang vẻ mặt khó hiểu.

“Thưu ký Tô, cô bao nhiêu tuổi rồi ?” Lạc Phàm mang theo giọng điệu nhạo báng nói

Tô Úy nghe câu hỏi này, rốt cuộc mới hiểu tại sao bọn họ lại có nét mặt như lúc nãy. Trừng mắt nhìn mấy người đàn ông, rồi mời từ từ đáp: “Thế thì làm sao? Chị đây 21 nhá!”

“Hóa ra cô là chị tôi! Nhưng mà hình như so với cô tôi lớn hơn đến mấy tuổi lận, cũng chỉ có thể làm em gái của tôi thôi!” Lạc Phàm mở miệng, dùng giọng điệu không tức chết người không đền mạng nói qua.

Tô Úy nhìn vẻ mặt muốn cười nhưng lại không dám của mấy người đàn ông, hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Phàm một cái, liền cúi đầu nghịch điện thoại di động của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.