Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Chương 55: Q.1 - Chương 55: Tô Úy, cố gắng lên




Sau đó Hạ Nam gọi thêm vài món nữa, bốn người tiếp tục ăn cơm trong không khí quái dị như vậy! Hạ Nam thỉnh thoảng lại ưu nhã gắp thức ăn cho Tô Úy, còn Tô Úy dường như đã trở thành thói quen, mặc cho Hạ Nam gắp thức ăn cho mình, bây giờ cô cũng không giống như mọi ngày ăn uống như hổ đói, không giữ chút hình tượng nào, dù sao cô đang ngồi trước một người phụ nữ có gia giáo khác, cô cũng không muốn hình ảnh của mình bị hạ thấp đi! Mà Trầm Kiệt Tư và Quý Thiên Nhu cũng yên lặng ăn cơm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về hai người thập phần ăn ý trước mặt.

“Để anh đưa em về!” Cơm nước xong, Hạ Nam nói với Tô Úy, không đợi cô trả lời liền cầm túi xách của cô lên, kéo cô đứng dậy, “Hóa đơn tôi đã thanh toán, tôi đưa cô ấy về trước!” Nói xong không đợi bọn họ lên tiếng, liền dẫn cô đi!

“Này.......em có xe mà, không cần anh đưa về!” Tô Úy sửng sốt mấy giây sau mới phản ứng lại đươc.

Trầm Kiệt Tư nhìn hai người, khóe miệng nhếch lên một nụ cười sâu xa, cặp mắt mê hoặc lòng người càng phát ra tia sáng thâm thúy đứng dậy.

Quý Thiên Nhu nhìn hai bóng người vừa mới rời đi, trên khuôn mặt mỹ lệ thể hiện rõ sự khó tin! Anh Nam từ khi nhìn thấy cô ta, liền xem như cô không có bên cạnh, thậm chí còn coi cô như không tồn tại, bây giờ còn ném cô ở chỗ này! Anh ấy và cô ta có quan hệ thế nào? Nghĩ tới đây, đôi mắt thoáng qua một tia bi thương, bàn tay giấu dưới bàn nắm lại thật chặt thành quyền.

Trước cửa nhà hàng Dạ Oanh.

“Này này, rốt cuộc em muốn làm gì??” Hạ Nam nhìn Tô Úy đang vùng vẫy thoát khỏi tay anh, bất đắc dĩ nói.

“Tất nhiên là đi lấy xe rồi!” Tô Úy liếc anh một cái, đang muốn đến chỗ để xe, lại bị anh cản đường, ngay sau đó một bàn tay to lớn ôm ngang hông cô, kéo sát cô lại gần cơ thể anh! Cảm nhận được da thịt nóng bỏng dưới lớp áo sơ mi, âm thanh Tô Úy run run vang lên, “Anh ..anh ....đang làm gì vậy? Tránh ra!” Bĩu môi, mi tâm hơi nhíu lại đẩy bàn tay của anh ta, đôi mắt có chút thẹn thùng nhanh chóng liếc nhìn xung quanh!

Hạ Nam đẩy eo thon của cô ra, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé, một tay khác vuốt nhẹ mi tâm đang nhíu lại của cô, dịu dàng cưng chiều nói, “Ngoan, ngồi xe của anh, tí nữa anh sẽ cho người đưa xe của em về!”

Tô Úy mở trừng hai mắt, nhìn anh chằm chằm, cũng không tiếp tục đẩy anh nữa! Thuận theo anh đi đến chỗ ngồi bên ghế lái, sau khi đợi cô lên, Hạ Nam mới ngồi vào ghế lái khởi động xe, mấy giây sau chiếc xe thể thao sang trọng liền hòa mình vào dòng xe đông đúc.

Trong xe thể thao, Hạ Nam nhìn Tô Úy đang an tĩnh nhìn ra ngoài cửa xe, cảm thấy hơi mê mẩn, mặc dù thỉnh thoảng cô cũng sẽ an tĩnh như thế này trước mặt anh, nhưng mỗi lần như thế anh đều cảm thấy rất khó chịu. Mỗi lần cô như vậy thì tâm trí lúc nào cũng như chìm trong thế giới của riêng mình, không nói gì cũng không có biểu hiện gì! Cô như vậy khiến anh cảm thấy cô rất xa cách, nghĩ đến đây liền vuốt nhẹ tóc của cô, Tô Úy cảm thấy xúc cảm trên tóc mình, xoay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy Hạ Nam đang nhìn cô chằm chằm!

“Hạ Nam, không cần đối xử tốt với em như vậy!” đây là lần đầu tiên Tô Úy dùng giọng nói nghiêm túc và lạnh nhạt như vậy để nói với anh,”Vô sự hiến ân tình, phi gian tức đạo!” (Nghĩa là: khi không tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp. Ý nói sự manh nha của những kẻ mưu mô lấy lòng kẻ khác để thực hiện mưu đồ của mình.). Đạo lí này cô hiểu, hơn nữa cô cũng không phải kẻ ngu ngốc, thái độ Hạ Nam với người khác và cô không giống nhau, cô biết, cô thật sự biết! Nhưng bởi vì biết, cô mới cảm thấy rối rắm! Cô sợ mình sẽ quá lệ thuộc vào anh, cô sợ.... thật sự rất sợ! Theo đuổi ba năm, thời gian trôi qua cũng lấy mất dũng khí của cô!

Như vừa lúc nãy khi cô nhìn thấy anh và Quý Thiên Nhu cùng xuống xe, cùng nhau bước vào nhà hang, cô càng thêm khẳng định thái độ của anh giữa mọi người và cô không giống nhau! Bởi mỗi lần cô xuống xe, Hạ Nam đều giúp cô mở của xe! Mà khi Quý Thiên Nhu xuống xe, anh đã đi vào trong nhà hàng, cô ta cũng bị vứt lại phía sau, cứ như vậy dễ dàng bị bỏ quên! Cảnh tượng vừa rồi cũng đủ để chứng minh cho cô thấy.

Đã từng bỏ ra nhiều công sức cô gắng như vậy để theo đuổi một người đàn ông, nhưng chỉ để lại kết quả khiến cô cực kỳ thất vọng! Mà cô cuối cùng cũng chỉ biết giả vờ kiêu ngạo quay lưng rời đi!

“Đứa ngốc!” Hạ Nam bất đắc dĩ cười cười với người phụ nữ bên cạnh! Lần đầu tiên nhìn thấy cô, là khi anh mới về nước, bị một cô gái với vẻ mặt u buồn và bi thương hấp dẫn, không hiểu đêm hôm đó anh làm sao mà đi theo cô về đến tận nhà, lần thứ hai gặp cô là ở tòa soạn Nam Tước, khi cô đưa cà phê vào, lúc nhìn thấy anh, không giống những người phụ nữ khác lộ ra vẻ si mệ và vui mừng, cô chỉ nhàn nhạt liếc nhìn anh một cái, ngay sau đó thu lại ánh mắt, hơn nữa anh còn có thể nhìn thấy đôi mắt dưới gọng kính đen vẫn phẳng lặng như mặt hồ, không một gợn sóng, điều này khiến anh cảm thấy rất khó chịu, lại một lần nữa gặp nhau ở Nam Tước Hoàng Triều, cô và mấy người bạn đến phòng riêng trong KTV, anh kéo cô đi, sau đó cưỡng hôn cô, trong lúc vô tình mà nhin thấy đôi mắt dưới gọng kính đen, cả những chuyện sau này nữa...., anh cảm thấy tình cảm với cô không cần nghi ngờ thêm gì nữa, hơn nữa còn là tình cảm rất sâu nặng! Thậm chí là có thể nghe theo cô mọi thứ, nguyện yêu thương cưng chiều cô....

Thậm chí anh từng nghĩ đến chuyện sau này của bọn họ, tương lai của hai người! Nhưng có lẽ người phụ nữ của anh còn cần thêm thời gian_______ hơn nữa còn là một khoảng thời gian rất dài! Nhưng không sao, anh có thể chờ, dù lâu đến mấy anh cũng có thể chờ!

Chiếc xe Lamborhghini dừng lại trước cửa nhà, Tô Úy đang định mở của xuống xe, Hạ Nam bỗng nhiên nắm lấy tay trái của cô, cô nghe anh nói, “Anh muốn ở bên em, yêu thương em! Em không cần cảm thấy có gánh nặng, đây là anh cam tâm tình nguyện! Hơn nữa, một khi anh đã quyết định thì chắc chắn sẽ không bao giờ buông tay!”

Nghe được lời của anh, Tô Úy ngước nhìn đôi mắt sâu thăm thẳm của anh, trong nháy mắt cảm thấy ngơ ngẩn! Sau đó rút tay vềm mở cửa xuống xe, cúi đầu nói với anh, “Anh lái xe cẩn thận, mai gặp nhé!” Sau đó chậm rãi bước vào nhà!

Hạ Nam nhìn bóng dáng dần dần đi khuất, khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt có chút ảm đạm!

Tô Úy trở về phòng ngủ của mình, vừa bừa túi xách lên trên bàn sách, nằm quận mình trên chiếc ghế mây! Ngước nhìn lên bầu trời, ánh mắt nhìn lên cao đến mê mang, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống thân thể xinh đẹp một tầng ánh sáng, khiến cô càng trở nên long lanh đến chói mắt.

Đột nhiên, cô nhẹ nhàng cười, cười rực rỡ như nắng hạ, cười đến mê mẩn lòng người, trong mắt thoáng qua một tai kiên định!

Tô Úy cố gắng lên!

Tất cả đều sẽ qua!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.