Từ sớm, Hách Văn Viễn đã chờ ở cửa hội sở giải trí Nam Tước Hoàng Triều, nhìn thấy mười mấy chiếc xe đón dâu sang trọng vững vàng dừng ở cửa hội sở, lập tức đi đến trước mặt chiếc xe sang trọng nhất, chậm rãi mở cửa sau ra, đứng cung kính ở bên sườn xe, chờ người ở bên trong đi ra ngoài, mà ở phía sau anh ta có hơn mười người đàn ông tây trang nghiêm chỉnh cũng cung kính đứng ở nơi đó!
Hạ Nam chậm rãi từ trong xe bước ra ngoài, sau đó khẽ cúi người xuống, dìu Tô Úy ở trong xe đang muốn đi xuống, ôm ngang ở trong ngực trước sự ngưỡng mộ của mọi người đi đến phòng nghỉ sang trọng trong hội sở, ở nơi đó đã sớm có một nhóm thợ trang điểm, nhà tạo mẫu tóc đợi sẵn từ lúc nào…!
Tô úy bị Hạ Nam ôm vào trong ngực, đôi tay ôm lấy cổ của anh ta, vùi trọn gương mặt vào trong ngực anh ta, nghe được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh ….ngửi được mùi hương nam tính, quen thuộc của anh, trong lòng cảm thấy an tâm một chút!
Ở cửa sau, có rất nhiều ký giả, nhìn thấy nhân vật nam chính trong buổi hôn lễ hôm nay đang ôm một người con gái đi vào trong hội sở, tất cả các kí giả bị chặn ở bốn phía đều giơ máy ảnh trong tay hướng về hai người liên tục bấm máy, chỉ thấy người đàn ông có dáng vẻ góc cạnh rõ ràng, cao lớn anh tuấn, bản lĩnh, phong cách cao quý bất phàm, nhưng đáng tiếc là người con gái luôn vùi mặt vào ngược anh ta nên không nhìn rõ được nhan sắc!
. . . . . .
Bên trong phòng nghỉ ngơi sang trọng, sau khi Hạ Nam đặt Tô Úy xuống, lập tức đi ra bên ngoài trước! Còn lại Tô Úy an tĩnh ngồi ở đó, mặc cho những thợ trang điểm, nhà tạo mẫu tóc giúp cô trang điểm, chuẩn bị kiểu tóc, thỉnh thoảng cũng tùy ý nói chuyện với bọn họ! Có lẽ có chút khẩn trương, cho nên đây là lần đầu tiên Tô Úy không có buồn ngủ, ngược lại rất có tinh thần!
Cuối cùng cô bị thúc giục thay áo cưới!
Khi cô dâu từ trong phòng thay đồ đi ra ngoài, mọi người nhìn thấy thì có chút kinh sợ, một bộ áo cưới tuyệt đẹp, thiết kế đặc biệt chỉ một màu đen, bao quanh vóc người nhỏ nhắn của cô, làm cho dáng người càng thêm hoàn mỹ, lộ ra đường cong dịu dàng!Khăn che mặt màu đen che đến sống mũi, làm cho sắc thái trên khuôn mặt trở nên thần bí, giống như công chúa thần bí trong thành bảo ở thời Trung Quốc cổ xưa. Mái tóc dài, đen bóng hơi xoăn được tạo hình búi tóc công chúa, cao quý mà đẹp mắt!
. . . . . .
Bên trong phòng nghỉ rất nhanh chỉ còn lại một mình Tô Úy, cô ngồi dựa vào ghế sô pha, nhắm mắt ngủ một chút !
Cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, một bóng dáng cao to từ bên ngoài nhẹ nhàng đi vào, lập tức nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngồi dựa vào ghế sô pha đang chợp mắt, có chút bất đắc dĩ cười cười!
Anh đi tới bên cạnh cô, cầm hộp trang sức tuyệt đẹp trong tay nhẹ nhàng đặt ở trên bàn thấp trước mặt, ngồi xuống bên cạnh cô, cặp mắt chăm chú nhìn vào dung nhan xinh đẹp , tuyệt mỹ của cô, đôi tay nhẹ nhàng đặt lên gương mặt mềm mại, trắng nõn của cô.
Có lẽ chưa ngủ say, Tô Úy rất nhanh cảm nhận được cảm xúc ấm áp trên gương mặt mình, ngay sau đó mở mắt ra, đập vào mắt chính là gương mặt tuấn tú quen thuộc!
Nhìn thấy anh ta, đôi tay cô không tự chủ mà ôm cổ anh, dán thật chặt vào người anh!Vùi trọn cái đầu vào trong lồng ngực của anh, hơi híp mắt, ngửi được mùi hương nam tính trên người anh, không nhịn được hít mũi một cái, giống như muốn ghi nhớ mùi hương này thật kỹ!
“ Bảo bối, hôm nay em thật đẹp!” Cằm của Hạ Nam đặt trên đầu của Tô Úy, nhẹ nhàng cọ sát, đôi tay ôm thật chặt eo cô! Bắt đầu từ hôm nay, cô gái trước mặt này chính là bảo bối của anh, bà xã của anh rồi, anh cảm thấy giờ phút này, anh là người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới.
“ Ông xã, hôm nay anh cũng rất đẹp trai!” Giọng nói thản nhiên mang theo chút thẹn thùng cứ như vậy vang lên ở trong phòng nghỉ ngơi to lớn! Mà Hạ Nam nghe cô xưng hô như vậy, thì sững sờ trong chốc lát mới hoàn hồn! Đây là lần đầu tiên cô gọi anh như vậy, cảm thấy trong lòng dâng lên một chút rung động, cô gái nhỏ này về sau vẫn sẽ gọi anh như vậy, rất thân mật, nghĩ đến một chút đã cảm thấy ngọt ngào!
“ Bà xã, em thật là đáng yêu!”Hạ Nam Lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn khuôn mặt của cô gái nhỏ đang giấu ở trong ngực mình, một tay nâng cằm, chỉ thấy nguyên khuôn mặt nhỏ nhắn đều ửng đỏ!Cúi đầu nhẹ nhàng hôn chóp mũi, môi, xương quai xanh của cô, cuối cùng trở lại trên môi từ từ ngậm lấy, thừa lúc cô than nhẹ hé miệng ra, đầu lưỡi nhanh chóng tiến vào trong miệng của cô, thưởng thức môi, lưỡi mềm mại, tốt đẹp của cô.
Đôi tay Tô Úy ôm sát cổ anh ta, dần dần nhắm mắt lại, bị mê hoặc bởi nụ hôn của anh ta.
“ Khụ khụ______” Một trận ho khan vang lên ở cửa phòng nghỉ đang rộng mở !
Tô Úy theo bản năng đẩy người đàn ông trước mặt ra, mở cặp mắt có chút mê ly nhìn về phía cửa thì thấy cha, mẹ, Tuyết Nhi cùng đám người Lạc Phàm đang đứng ở đó! Rất rõ ràng âm thanh vừa rồi chính là của Tuyết Nhi đứng ở trước mặt phát ra, suy nghĩ một chút đã cảm thấy mất mặt, trong nháy mắt gương mặt càng đỏ hơn!
Không biết mình nên mở miệng nói cái gì, chỉ có thể nhíu mày, trừng mắt nhìn Hạ Nam!
Trái lại, Hạ Nam rất bình tĩnh nhìn về phía mấy người kia, trên gương mặt không có chút nào mất tự nhiên! Sau đó từ trên ghế sô pha đứng dậy, nhìn mọi người ở cửa lễ phép gật đầu một cái!
Chốc lát, mọi người từ trong kinh ngạc đã kịp phản ứng, từ cửa đi vào!
“ Cha, mẹ!” Tô Úy dựa sát Hạ Nam đứng lên!
“ Tô Úy con đã trưởng thành, hôm nay đã kết hôn rồi, về sau muốn cùng A Nam sống hạnh phúc thì không nên cứ hở một chút là giở tính khí trẻ con có biết không?” Thẩm Khiết nhìn con gái trước mặt dặn dò, trong mắt dâng lên một tầng hơi nước.
“ Cha, Mẹ, cảm ơn hai người!” Tô Úy đưa tay ôm lấy Thẩm Khiết, nhẹ giọng gọi hai người! Dù không phải cha mẹ ruột của cô, nhưng có thể thấy được họ thật sự yêu thương , quan tâm cô! Điều này cô thấy rất may mắn, cho nên dù tương lai như thế nào, họ vĩnh viễn là cha, mẹ của mình, vĩnh viễn sẽ không thay đổi!
. . . . . .
Sau khi tất cả mọi người đi ra ngoài, trong phòng nghỉ chỉ còn lại Tô Úy cùng với Hạ Nam!
Trong lúc nhất thời, bên trong phòng nghỉ yên tĩnh, cũng không ai mở miệng trước!
Hạ Nam đưa tay mở hộp trang sức tinh xảo trên bàn, lấy ra dây chuyền giúp Tô Úy đeo lên cổ trong lúc cô còn đang sững sờ!
Lấy lại tinh thần, Tô Úy nhìn dây chuyền Lam Bảo Thạch trên cổ mình, dây đeo bằng bạc trắng, gắn trên đó là Lam Bảo Thạch được mài cắt tinh tế thành hình dáng đóa hoa Mạn Đà La , cô theo bản năng giơ tay trái mình lên, nhìn chiếc nhẫn Lam Bảo Thạch trên ngón tay giữa của mình! Dù là hoa hay màu sắc đều giống nhau như đúc!
Cô khẽ ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ thấy anh ta cũng đang nhìn cô, khóe miệng cô nhẹ nhàng nâng lên!
. . . . . .
Đại sảnh hội sở giải trí Nam Tước Hoàng Triều rộng rãi, sang trọng, trang trí lộng lẫy, ánh sáng chói mắt của đèn treo chiếu xuống làm thỏa mãn tầm mắt của khách mời, tất cả mọi người vui mừng trò chuyện với nhau, bàn luận về hôn lễ kinh điển từ trước tới nay chưa từng có.
Cửa đại sảnh được tạo hình vòm từ những đóa hoa bách hợp cùng sợi bông , thảm đỏ bằng nhung trải dài trên mặt đất, trên khán đài là một ti vi LCD màn hình cực lớn đang trình chiếu những tấm hình cưới của hai nhân vật chính! Bốn phía đều được trang trí tạo nên bầu không khí rất vui vẻ!
Dưới khán đài, những người tinh mắt đang bàn luận, tại sao cha mẹ của chú rể từ đầu đến cuối đều không thấy xuất hiện ? Chẳng lẽ thật sự như bên ngoài đồn rằng, cha mẹ của chú rể không đồng ý cho hôn sự này! Còn có tin tức nói Hạ Nam vì cử hành hôn lễ này mà chấp nhận bỏ cả chức vị Tổng giám đốc Hạ Thị, không biết có thật không?
Một người khác trong phòng nghỉ, Hạ Sinh Uy Âu phục phẳng phiu ngồi trên ghế sô pha, bộ mặt tức giận đang gọi điện cho Hạ Vĩ Hào cùng Tư Uyển Tâm, thật là phản rồi, rõ ràng gọi cho hai người tới tham gia hôn lễ, thế nhưng hai người cũng không có xuất hiện, bây giờ gọi điện thoại còn không bắt máy!
“ Cha, không cần gọi lại đâu, nếu bọn họ không muốn đến, thì có ép buộc cũng không được! Coi như hết!” Hạ Vĩ Sâm ngồi đối diện ông cụ, khuyên giải!
“ Đúng vậy !Ông nội, không nên tức giận! Quá tức giận sẽ không tốt cho thân thể!” Hạ Vân Hà trong bộ lễ phục màu trắng đang ngồi bên cạnh Hạ Vĩ Sâm , đứng dậy đi qua ngồi bên cạnh ông cụ, ôm lấy cánh tay ông làm nũng nói!
“ Vĩ Hào cùng Uyển Tâm không đến, chỉ sợ ông bà thông gia không vui!” Đối với cô gái Tô Úy này, ông cũng thật lòng cảm thấy không tệ, rất xứng đôi với cháu trai của gia đình họ, nhưng mà chuyện như vậy chỉ sợ sẽ làm cho cô tủi thân!
“ Cha, yên tâm đi, họ không phải là loại người không hiểu chuyện!Huống chi A Nam đã sớm cùng cha mẹ Tô Úy nói chuyện này, họ đều nói không có ý kiến!”
“ Ai, thiệt là!”
“ Ông nội, chúng ta đi xem chị dâu một chút đi, hôm nay chị ấy cực kỳ xinh đẹp!”
“ Đứa nha đầu này, chuyện gì cũng biết à!”
“ Ông nội, đó là đương nhiên! Con nói cho ông biết, con nhìn thấy chị dâu trước ông nữa đó! Lúc ấy con biết ngay là anh họ khẳng định rất thích người ta, chỉ là không ngờ anh họ hành động nhanh như vậy, hiện tại đã lừa được người ta mang về nhà!” Hạ Vân Hà rất là tự hào nói!
. . . . . .
Tiệc cưới bắt đầu, Tô Úy mặc bộ áo cưới màu đen, kéo cánh tay Tô Chí chậm rãi từ cửa đại sảnh đi vào, đi phía sau cô chính là Lăng Tuyết Nhi làm phụ dâu, cô ấy mặc bộ lễ phục áo cưới màu trắng!
Tô Úy mặc áo cưới màu đen vừa đi vào cửa đại sảnh, tất cả tầm mắt đều bị hấp dẫn, tất cả khách mời ở đây đều nhỏ giọng bàn luận!
Hạ Nam mặc trang phục màu đen đứng ở trên khán đài, ánh mắt tập trung vào bóng dáng nhỏ nhắn đang đi về phía anh ta, trên gương mặt tuấn tú, góc cạnh rõ ràng mang theo ý cười thản nhiên, dịu dàng, dần dần nụ cười dịu dàng này trở thành lạnh nhạt, nhưng mà trên mặt anh ta không nhìn thấy được bất kỳ biểu hiện gì!
Chân Tô Úy đạp trên mặt thảm nhung màu đỏ, đi qua cánh cửa hình vòm được tạo thành từ những đóa bánh hợp cùng sợi bông, đi về phía người đàn ông trên khán đài ! Cặp mắt Tô Úy dưới khăn che mặt màu đen cũng nhìn về phía anh ta, ánh mắt có chút ngây dại! Thật ra thì cho đến bây giờ, Tô Úy cũng biết là anh ta rất tuấn mỹ, bởi vì bản thân của anh ta chính là một vật sáng, bất luận là ở đâu , làm chuyện gì cũng đều có thể hấp dẫn tầm mắt của mọi người! Kể từ sau khi cùng anh ta sống chung, cô càng thêm hiểu rõ anh điều này! Mà bắt đầu từ hôm nay, người đàn ông tuấn mỹ, ưu tú này chính là ông xã của cô, của cô____ Đáp án được miêu tả có chút sinh động, cô lại kiên quyết dằn xuống ý nghĩ này!
Cho nên họ sẽ hạnh phúc! Nghĩ tới đây khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên!
Mất thời gian mấy phút cô mới đi đến trước mặt anh ta, mấy phút ngắn ngủi, mà cô cảm giác thật lâu giống như qua một thế kỷ vậy, nhìn thấy dung nhan tuấn mỹ của người đàn ông ngày càng đến gần, Tô Úy cảm thấy tim của cô đập kịch liệt, trên gương mặt dần dần thay đổi, đỏ ửng lên! Nghe cha dặn dò mấy lời, sau đó tay của cô bị tay của anh ta nắm chặt trong tay, cô cảm thấy hôm nay cô là người con gái hạnh phúc nhất thế giới, hôn lễ thịnh thế mà cô từng mơ ước, có người thân cùng người đàn ông yêu thương, cưng chiều mình!
Trên khán đài yên tĩnh, chỉ còn lại hai người cùng vị Mục Sư chủ trì hôn lễ !
“ Chú rể, Hạ Nam tiên sinh, anh có nguyện ý cưới Tô Úy tiểu thư làm vợ, dù cho cô ấy khỏe mạnh hoặc là ngã bệnh, giàu có hoặc là nghèo khó, thủy chung với cô, thương yêu cô, cho đến khi sinh mạng kết thúc….hay không !”Lời nói của Mục Sư vang lên khắp cả bữa tiệc trong đại sảnh, mặc dù tất cả mọi người đều biết câu trả lời của họ sẽ là : tôi nguyện ý! Nhưng vẫn không nhịn được nín thở, nghiêm túc lắng nghe!
“ Tôi không đồng ý!” Một giọng nói trầm thấp, từ tính vang to giữa buổi tiệc trong đại sảnh, khiến cho tất người có mặt ở đây đều kinh hãi!
Tô Úy quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, đôi mắt dưới khăn che mặt màu đen trợn to, không thể tin được! Anh ta vừa nói gì, anh ta vừa nói không đồng ý! Nhìn vẻ nguội lạnh trên gương mặt của anh ta, đôi tay Tô Úy đang mang bao tay bằng sợi bông nắm chặt thành quả đấm, thân thể không ngừng run rẩy!
Hạ Nam chỉ thản nhiên nhìn Tô Úy một cái rồi đi xuống phía dưới khán đài.
“ Hạ Nam, anh đứng lại! Em muốn biết được nguyên nhân!”Tô Úy không chút do dự đi theo người đàn ông xuống dưới khán đài, lớn tiếng hỏi, trong giọng nói mang theo chút run rẩy! Lúc này, giống như toàn bộ thế giới của cô sụp đổ, cô chỉ thấy bóng lưng cao lớn của anh ta! Vào giờ phút này, cô hi vọng biết bao anh ta sẽ quay đầu lại nói với cô một câu : anh chỉ đùa giỡn thôi! Chỉ cần anh ta nói như vậy, cô sẽ tin tưởng,hơn nữa sẽ tha thứ cho anh ta!
Nghe được lời của cô…, Hạ Nam dừng bước, vẻ chịu đựng hiện lên trên gương mặt góc cạnh rõ ràng, đôi tay nắm chặt thành quyền, sau đó bước nhanh ra ngoài, giống như có lang sói đuổi theo phía sau!
“ Hạ Nam, chỉ cần hôm nay anh bước ra ngoài cánh cửa này, thì chúng ta sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào!” Tô Úy gào thét khàn giọng, sau đó nhìn người đàn ông biến mất trong tầm mắt của mình, cô điên cuồng cười lớn, nhưng mà cười ra nước mắt! Cô ôm ngực, cảm thấy nơi đó dâng lên một nỗi đau cuồn cuộn, giờ phút này giống như có cái gì đó sắp vỡ tan tành! Tô Úy, hiện tại mày hãy cam tâm đi, mày đã thua cuộc, mày chính là kẻ ngu ngốc , cho đến nay mày luôn là người cao ngạo, tự tôn! Thế mà ngay cả nguyên nhân anh ta cũng khinh thường nói cho mày biết!
Tô Úy tự nói với chính mình : “ mày còn không có nói đồng ý, cho nên hôm nay không phải là anh ta không cần mày nữa, mà là mày không cần anh ta!” Sau đó lê bước chân nặng nề đi ra khỏi phòng tiệc!
Lúc này, trong phòng tiệc mọi người mới lấy lại tinh thần, nhìn về phía khán đài đã không còn thấy hai người, bắt đầu lớn tiếng bàn luận!
Chỉ không tới hai phút, hai người đã biến mất khỏi phòng tiệc cưới!
“ Nhanh đi tìm anh họ của con trở về, nó phản rồi, dám đối xử với Tô Úy như vậy!” Hạ Sinh Uy lấy lại tinh thần, bộ mặt tức giận nhìn trên khán đài, nói gì đó với Hạ Vân Hà , ngay sau đó đi về phía Tô Chí cùng Thẩm Khiết, việc này đối với ông ta là ngòai dự tính, không ngờ tiểu tử ngu ngốc kia lại làm như vậy!
“ A!” Bị kêu như vậy, Hạ Vân Hà giật mình, từ trong cơn chấn động lấy lại tinh thần, lập tức đi ra ngoài!
Mà ngồi trên bàn tiệc, Lạc Phàm, Tuấn Kiệt cùng Hoa Vi Thần cũng là khuôn mặt khiếp sợ, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, sao Nam lại đối xử với Tô Úy như vậy?Chẳng lẻ đã xảy ra chuyện gì?Nghĩ đến đây, ba người cũng bước nhanh ra ngoài!
Lấy lại tinh thần, Tô Chí cùng Thẩm Khiết cũng nhanh chóng đi ra ngoài!
Khi mọi người cùng tới cửa hội sở, thì không còn thấy bóng dáng của hai người đâu!
Ở tại cửa ra vào có rất nhiều phóng viên nằm vùng, thấy nhiều người như vậy đi ra ngoài, cũng rối rít xông lên!
. . . . . .