Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Chương 25: Q.2 - Chương 25: Trở về.




Trong một căn biệt thự ngoại ô thành phố.

Một thân thể nhỏ nhắn nằm trên chiếc giường trắng rất to, chỉ thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đến sắc môi cũng trở nên trắng bệch, hai mắt nhắm chặt thỉnh thoảng lại lẩm bẩm trong cơn mê man!

Nếu như chăm chú có thể nghe cô không ngừng gọi một cái tến: Hạ Nam! Đúng, cô gọi Hạ Nam! Cô chính là Tô Úy!

Cách đó không xa, có một người đàn ông cao lớn đứng trước cửa sổ, dưới ánh đèn hắt lại, thân thể của anh ta càng trở nên nổi bật.

Đôi mắt lộ ra dưới lớp mặt nạ nhìn chăm chú ra ngoài đêm, suy nghĩ một lúc. Anh ta chậm rãi quay người lại, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn trên giường, ánh mắt càng trở nên phức tạp, bàn tay xuôi bên người nắm thật chặt.

“Hạ Nam.... ...... ....cứu em!” Người con gái trên giường không ngừng lầm bẩm, đôi tay quơ quàng trong không trung, chỉ là đôi mắt vẫn khép chặt.

Vốn định đến gần, nhưng nghe thấy lời cô thì thầm thì chợt dừng bước, kinh ngạc nhìn người trên giường hồi lâu rồi xoay người đi ra ngoài.

Khi bọn Lạc Phàm đến kho hàng cũ rách, bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình, bọn họ đứng ở đó, xuyên qua ánh trăng nhàn nhạt an tĩnh chiểu lên Hạ Nam đang quỳ dười đất, không ngừng tự tát lên mặt mình.

BỌn họ chưa từng nhìn thấy Hạ Nam bị thương đến vậy, hậu quả của vụ tập kích năm năm trước khiến Nam không thể đi lại mà chỉ có thể ngồi trên xe lăn suốt một năm thì cậu ấy cũng không suy sụp như bây giờ!

Mây người quay ra nhìn nhau, sau đó Lạc Phàm đi tới ngồi xổm xuống cạnh Hạ Nam, giữ lấy cánh tay đang tự đánh mình không ngừng, anh an ủi Hạ Nam, “Nam, đủ rồi, nếu Tô Úy ở đây cô ấy cũng không hi vọng nhìn thấy cậu thế này!”

“Nhưng không thấy cô ấy, có thể tớ đã mất cô ấy rồi!” Hạ Nam ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt chằng chịt dấu vết mà anh tự đánh mình, trong đôi mắt chỉ còn sự bi thương và yếu ớt! Đây là lão đại hiên ngang mạnh mẽ, lạnh lùng của bọn anh nữa sao?

“Đi thôi! Cô ấy không muốn cậu thế này đâu!” Đỡ anh đi đến trước cửa, đột nhiên điện thoại trong túi Hạ Nam đổ chuông.

Sau khi Hạ Nam nghe thấy liền bắt máy!

“Được, cám ơn!” Hạ Nam tự đáy lòng nói ra

Sau khi cúp điện thoại, anh quay sang nói với bọn họ, “Tô Úy không sao rồi, bây giờ đã đưa đến bệnh viện, chỉ là bị sợ hãi quá thôi!”, Vẻ mặt rõ ràng đã hơi thay đổi, tròng mắt đen dần sáng lên.

“Được, vậy chúng ta mau đến đó thôi!”

Trong phòng bệnh của bệnh viện, bọn Lạc Phàm chỉ đến một lúc rồi về luôn, bây giờ chỉ còn hạ Nam ngồi bên mép giường và Hạ Nam đang ngủ say!

Đôi mắt đen của Hạ Nam chăm chú nhìn Tô Úy nằm trên giường bệnh, đôi tay nằm chặt bàn tay nhỏ bé trắng nõn, nhìn đến vết thương rất sâu ở cổ tay cô thì ánh mắt lập tức tối xuống!

“Hạ Nam.... .....cứu em. A....đừng có tới đây!” lời nói đứt quãng truyền ra từ trong miệng cô!

Hạ Nam nhìn cô không ngừng giãy giụa, trong lòng đau đớn như bị ai xe ra!

Kéo một góc chăn nằm lên giường, ôm cô thật chặt vào trong ngực!

Tô Úy trong giấc mộng cảm nhận được mùi hương quen thuộc, cựa mình mấy cái, sau đó tìm tư thế thoải mái im lặng ngủ say!.

Hạ Nam đếm không chợp mắt, chỉ yên lặng nhìn người con gái trong ngực.

Mà Tô Úy từ lúc được anh ôm chặt cũng không còn sợ hãi giãy giụ nữa, mà chỉ nằm yên mê mann ngủ.

Tô Úy mở mắt ra nhìn khuôn mặt phóng đại trước mặt thì kêu lên sợ hãi!

Hạ Nam cũng bởi tiếng kêu của cô mà giật mình tỉnh giấc, nhìn cô mở to mắt hoảng sợ nhìn mình, anh liền hiểu anh đã dọa cô sợ.

“Bảo bối, thật xin lỗi, là anh không bảo vệ em!” Giọng nói trầm thấp dịu dàng, ẩn chứa sự trách cứ vang lên bên tai cô!

Tô Úy lắc đầu, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt sưng đỏ của anh, đau lòng hỏi, “Rất đau phải không?”

“Không đau, thật đấy!” Hạ Nam tay cô lại, nắm thật chặt tay cô!

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ.

Hạ Nam nhìn người phụ nữ trong lòng, nhanh chóng đứng dậy, ngồi trên ghế bên cạnh giường rồi mới đồng ý cho vào!

Cửa bị đẩy ra, Tô Úy nhìn thấy Lạc Phàm và Lăng Tuyết Nhi một trước một sau đi đến!

“Cậu làm tớ sợ muốn chết!” Lăng Tuyết Nhi nhìn thấy người nằm trên giường bệnh, nhanh chóng chạy tới ôm chặt lấy cô!

“Cậu xem không phải bây giờ đã không có chuyện gì rồi sao?”

“Đây là cháo tớ mua cho cậu, cậu đói chưa, để tớ đỡ cậu dậy!”

... ...... .......

Hạ Nam cùng Lạc Phàm liếc nhau một cái, hai người hiểu ý đứng dậy đi ra ngoài!

Trên hành lang bệnh viện, hai người ngồi trên băng ghế dài!

“Tí nữa cậu xuống kiểm tra mặt cậu đi, đừng dọa Tô Úy sợ!”

Nghe lời nói của Lạc Phàm, Hạ Nam khẽ gât đầu.

“Tra ra được chưa?”

“Không tìm được bất kì ai tối qua hết!”

“Rối cuộc là ai làm?”

“Theo tớ thấy chuyện này là nhằm vào Tô Úy!”

Nghe lời của anh ta, Hạ Nam không trả lời nhưng coi như đồng ý lời của anh.

Rốt cuộc Tô Úy đã đắc tội với ai đây?

“Tiếp tục tra, có tin tức thì báo cho tớ, mấy ngày nay tớ sẽ ở cùng cô ấy!” mặc dù Tô Úy đã tỉnh lại, cũng không bị thương tích gì lớn nhưng anh có cảm giác cô đang không ổn, hình như cô đang cố gắng áp chế tâm trạng mình, ngay cả đôi mắt kia cũng không giống bình thường!

“Ừm! À, đúng rồi. đại sư Tô Nặc mấy ngày nữa sẽ đến thành phố A!”

Hạ Nam nhẹ gật đầu.

Khi Hạ Nam vào phòng bệnh, thấy Tô Úy đang co ro nằm nghiêng sang một bên. Anh đến cạnh cô, đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc xoăn lòa xòa trước mặt Tô Úy!

Anh phải làm thế nào mới có thể bảo vệ thật tốt cho cô đây?

Anh hi vọng vẫn có thể nhìn nụ cười của cô, chứ không phải khuôn mặt u sầu, lo lắng của cô!

Có lẽ do cả đêm qua chưa ngủ, Hạ Nam nằm bên cạnh cô một lúc đã ngủ thiếp đi!

Tô Úy vốn nên ngủ say đột nhiên mở mắt, nhìn người đàn ông bên cạnh, cô khẽ cười, sau đó đôi mắt dần trở nên ảm đạm.

Cô vẫn còn nhớ rõ những khuôn mắt tối qua làm cô muốn nôn mửa kia, giống như chuyện ba năm về trước, cho dù không xảy ra chuyện gì nhưng chỉ nghĩ đến chuyện mấy người đó động đến người mình cũng khiến cô cảm thấy mình thật dơ bẩn.

Cô cố gắng quên đi những chuyện kia nhưng cuối cùng vẫn luôn nghĩ tới.

Thật ra cô không thể nghĩ ra tại sao bọn họ phải làm như vậy, tại sao nhất định phải đẩy cô đến đường cùng mới cảm tâm?

Đến khi Hạ Nam tỉnh dậy đã không còn thấy người bên cạnh đâu, lòng anh đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.

Anh bật dây, thì nhìn tờ giấy gấp nhỏ bên giường bệnh, có chút run rẩy cầm lên, chỉ thấy trên đấy là nét chữ của cô: Đừng lo lắng, em ra ngoài cho khuây khỏa, rất nhanh sẽ về thôi! Còn có: em thích anh! Tô Úy!

Nhìn ba chữ cuối cùng anh không cảm thấy vui vẻ chút nào!

Lấy lại tinh thần, Hạ Nam xoay người chạy ra ngoài bệnh viện.

Ở bên thành phố A hiện tại đang nghiêng trời lệch đất, Tô Úy đã lên đường đến Vân Nam du lịch, trên xe ô tô, cô không chọn ra nước ngoài mà lựa chọn chỗ này bởi lẽ cô nghe mọi người nói cảnh sắc nơi đây rất đẹp!

Tô Úy ngồi trên xe, ánh mắt bình thản nhìn ra bên ngoài, khung cảnh không ngừng lướt qua ô cửa kính.

Liên tiếp mấy ngày không có tin tức của cô, Hạ Nam cũng từ từ bình tĩnh lại! Nếu cô ấy đã không muốn anh tìm ra thì sao có thể để lại vết tích đây!

“Bắt đầu từ ngày mai, dừng tìm kiếm lại!” Âm thanh trầm thấp từ tính của Hạ Nam vang lên trong phòng bao của Nam Tước Hoàng triều!

Nghe được lời anh, ba người khác trên sofa không khỏi nhìn anh, chỉ thấy anh vẫn ngồi đó, trên mặt mang nụ cười thản nhiên!

Ba người quay ra nhìn nhau khó hiểu.

Sáng hôm sau, Hạ Nam đến quán bar của Thịnh thế Hào đình, bởi vì đại sư Nặc Tô đã đến thành phố A, anh đã hẹn gặp ông ta ở đây.

Khi anh vào bên trong, liếc mắt một vòng đã nhìn thấy một người mặc áo màu à phê ngồi bên cửa sổ, anh chậm rãi bước đên.

“Anh khỏe chứ, đại sư Tô Nặc?” Hạ Nam nhìn người đàn ông chỉ tầm ba mươi tuổi trước mặt nói.

“Xin chào, anh Hạ”, Tô Nặc quan sát người đàn ông đối diện, gương mặt lạnh lùng tuấn mỹ, dáng người cao lớn, khí chất cường đại, đích xác là một người đàn ông rất ưu tú.

“Tôi muốn biết ba năm trước, về......”

“Về chuyện đã xảy ra với Tô Úy?” HẠ Nam vẫn chưa nói hết, Tô Nặc Khắc liền giúp anh nói nốt!

Hạ Nam kinh ngạc trong chốc lát, sau đó trở lại bình tĩnh!

“Cô ấy đã sớm biết cậu sẽ đến tìm tôi! Cô ấy gọi cho tôi bảo tôi nói cho anh biết sự thật! Nếu không anh nghĩ vì sao hôm nay tôi đến đây gặp anh? Những người thôi miên như chúng tôi cũng có đạo đức nghề nghiệp, giữ bí mật của khách hàng là việc phải làm!

“Cô ấy có nói gì không?” Nói vậy nghĩa là Tô Úy đã hoàn toàn khôi phục trí nhớ, không trách được hôm ở phòng ngủ trong Nam Tước hoàng triều sau khi cô ôm lấy anh khóc rất lâu, hôm sau liền thay đổi, chắc hẳn khi đó đã lấy lại trí nhớ! Nhưng tại sao Tô Úy biết anh sẽ đến tìm đại sư Tô Nặc?

Tô Nặc Khắc lắc đầu, nói qua, “Thật ra thì tôi là chú của cô ấy! Hơn ba năm trước, anh trai của Tô Úy là Tô Minh Hiên đã đến tìm tôi, líc ấy con bé cử im lặng ngồi như vậy, không nói câu nào! Hiên nói cho tôi biết, cô mấy kẻ đến muốn xâm phạm con bé, nên mới trở thành như vậy! Sau đó cầu xin tôi hãy thôi miên Tô Úy, sau khi hoàn thành, tính tình cũng trở lại bình thường, nhưng mọi chuyện về bạn trai cũ đều quên đi, có lẽ đây là cái gọi là chứng mất trí nhớ có chọn lựa, quên tất cả những chuyện cô ấy không muốn nhớ!

Thì ra cô ấy đều đã nghĩ tới!

Buổi trưa Hạ Nam nhận được điện thoại ở nhà, bảo anh về nhà một chuyến! Cho nên khi anh về, nhìn thấy hai chiếc xe lạ trong gara, anh hơi nhíu mày!

Hạ nam vào đến phòng khách nhìn thấy ba người thì hiểu ra.

Hạ Nam gật đầu với mọi người tỏ ý chào hỏi.

“A Nam, hai bác này là...”

“Tìm con về có chuyện gì không? Nếu không có gì con đi trước!”, không đợi ba mình giới thiệu xong anh liền lên tiếng.

“Cái thằng nghiệt tử này, đây là thái độ gì hả?” Hạ Vĩ Hào ngồi trên ghế salon nhìn thấy Hạ Nam như vậy, không nhịn được mở miệng quát lớn.

“Nếu không có chuyện gì, con đi trước!” Nói xong liền quay người đi ra ngoài bỏ mặc những người trong phòng.

“Anh Nam.....!” Quý Thiên Nhu đang muốn mở miệng nhìn thấy Hạ Nam bỏ đi, liền vội chạy theo giữ tay anh lại.

“Buông tay!” Hạ Nam lạnh lùng nhìn bàn tay đang giữ lấy mình, ngay sau đó thô lỗ hất tay cô ta.

“Em.....”

“Tôi không muốn nói lại lần thứ ba, tôi và cô trừ quan hệ bác sĩ và bệnh nhân, không còn bất cứ thứ gì khác!” Nói xong không chút do dự rời đi.

Quý Thiên Nhu nhìn bóng lưng của anh, đôi tay xiết chặt, trên khuôn mặt xinh đẹp mềm mại giờ phút này chỉ có sự phẫn hận đầy dữ tợn.

Cô ta biết Tô Úy đã rời khỏi thành phố A, không ngờ dù như vậy anh Nam cũng không quay ra nhìn cô ta đến một lần! Tại sao?

Liền tiếp mấy ngày không ai biết Tô Úy đi đâu, chỉ biết cô đã biến mất khỏi thành phố A.

Trong phòng họp của Thịnh thế, rất nhiều người đã ngồi vào chỗ, nhưng thật lâu cuộc họp vẫn chưa bắt đầu! Chỉ thấy La Tân Hàn an tĩnh ngồi trên ghế chủ tịch, thỉnh thoảng lại lười biếng nhìn đồng hồ trên tay, như đang chờ người nào! Ở phía dưới mọi người bắt đầu quay sang nhỏ giọng bàn tán với nhau, hình như đang thắc mắc khi nào hội nghị này có thể bắt đầu, rốt cuộc bọn họ phải chờ ai đây?

Hạ Nam ngẩng đầu lên nhìn La Tân Hàn, trong đôi mắt hiện lên suy nghĩ sâu sa, nhìn sang ghế trống đối diện mình, rồi quét mắt một vòng phòng họp!

Ở đây đã có 14 người phụ trách của 14 công ty, chẳng lẽ người bọn họ chờ là......

Bởi vì chuyện những công ty được vào top 15 trong dự án này đều được bảo mật, cho nên tất cả mọi người ở đây đều không biết những công ty nào được lựa chọn.

Đúng lúc ấy, cửa chính bị đẩy ra.

Nghe được âm thanh, mọi người đồng loạt nhìn ra ngoài, một người phụ nữ xinh đẹp bước vào, cô ta mặc một bộ váy nhạt màu, giày cao gót 10 phân cùng tông, nhìn qua rất nhỏ nhắn mềm mại nhưng khí thế thì không nhỏ chút nào.

“Thật xin lỗi, tôi đã đến muộn!” , đôi mắt trong veo nhìn quanh phòng họp một lượt, nhìn thấy Hạ Nam thì cô hơi ngạc nhiên, liền chuyển tầm mắt sang La Tân Hàn đang bất cần ngồi trên ghế chủ tịch! Nhìn như là nói chuyện với mọi người nhưng kì thực là người đàn ông đang ngồi trên ghế chủ vị kia!

“Được lắm, người phụ trách cuối cùng đã đến, chúng ta có thể bắt đầu!” La Tan hàn âm thầm liếc cô một cái, ý bảo cô đã tới muộn hơn một tiếng!

Mà nghe anh nói những lời này, người trong phòng cơ hồ đều tập trung về người phụ nữ trẻ vừa tiến vào, chỉ thấy cô bình thản ngồi vào ghế ngồi còn trống, cũng chính là ghế ngồi đối diện Hạ Nam.

Chỉ cần có chút chú ý đến mấy tờ tạp chí gần đây là có thể nhận ra đây chính là Tổng giám đốc mới nhậm chức của Minh Nguyệt – Tô Úy! Cũng là con gái cuat tập đoàn Tô thị!

Nhưng vì cuộc họp đã bắt đầu nên mọi người đành thu hồi lòng hiếu kì của mình, chỉ thỉnh thoảng mới quay sang liếc nhìn Tô Úy.

Hạ Nam dịu dàng nhìn về người phụ nữ ngồi đối diện mình, thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ có sự lạnh nhạt tự tin, khóe miệng khẽ nhếch lên, đôi mắt sâu thẳm hiện lên sự thích thú!

Nhận thấy cái nhìn chăm chú của anh, Tô Úy nháy mắt một cái với Hạ Nam, khẽ cười !

Cuộc họp diễn ra hơn bốn giờ, một tiếng đầu là do La Tân Hàn và một số nhân viên cao cấp phát biểu, ba giờ còn lại để các quản lý thuyết trình dự án của mình!

Cuối cùng có ba công ty lọt vào top 3, một là công ty quảng cáo Minh Nguyệt của Tô Úy, hai là tập đoàn Hạ thị của Hạ Nam, cuối cùng là tập đoản Thẩm thị, bởi CEO của Thẩm thị là Trầm Kiệt Tư đã ra nước ngoài nên lần này là Tổng quản lý của Thẩm thị đại diện.

Một tuần sau sẽ tiếp tục thuyết trình để có thể chọn ra công ty cuối cùng có thể hợp tác với Thịnh thế.

Cuộc họp kết thúc, mười mấy người phụ trách của các công ty lần lượt ra về, cuối cùng trong phòng họp chỉ còn Tô Úy, Hạ Nam và La Tân Hàn ngồi lại.

“CHúng ta đi ăn cơm đi, em mời!” Tô Úy sửa sang tài liệu của mình xong xuôi, ngẩng đầu lên nói với hai người kia.

“Anh còn có chuyện, hai người cứ đi ăn đi!” La Tân Hàn chậm rãi nói xong, liền cầm tài liệu lên đi ra ngoài! Anh vẫn còn rất thức thời! Làm kì đã cản mũi người ta ân ái với nhau sẽ bị chán ghét!

Trong nháy mắt, phòng họp to như vậy chỉ còn hai người bọn họ! Đôi mắt trong suốt chống lại đôi mắt đen thăm thẳm, ngay sau đó hai người cười phá lên!

Hạ Nam sắp xếp tài liệu của mình xong, đi sang bên cạnh cầm tay Tô Úy kéo cô ra ngoài.

Cuối cùng, anh trực tiếp đưa Tô Úy về biệt thự của mình ở ngoại ô.

Tất nhiên hiện tại Tô Úy đang nhàn nhã ngồi xem ti vi ngoài phòng khách, còn Hạ Nam đang bận rộn trong phòng bếp.

Ngửi mùi thơm tỏa ra từ phòng bếp khiến Tô Úy không cầm lòng được mà chạy vào trong, đứng ở ngoài cửa mắt sáng quắc nhìn bóng dáng đang tất bật ben trong, cho dù là đang mặc bộ quần áo ở nhà, bên ngoài còn đeo tạp dề nhưng không hề làm mất vẻ đẹp trai của anh, ngược lại còn trở nên rất ưu nhã, ôn hòa.

“Sao vây? Đói bụng rồi à? Xong ngay đây!”

Tô Úy nhẹ lắc đầu một cái.

“Hạ Nam, sao anh lại tốt với em như vậy?” Âm thanh trầm thấp nhàn nhạt vang lên trong phòng bếp, cũng truyền đến tai anh! Không biết vì sao, anh càng hoàn mỹ Tô Úy càng cảm thấy lo lắng! Đúng, hiện tại cô rất thiếu cảm giác an toàn! Người đàn ông ưu tú như vậy, vốn không cần làm cho cô những điều này, nhưng anh vẫn làm!

Cho nên cô phát hiện mình đã dần đi lạc, cô quen được anh yêu thương dịu dàng, cô dần dần thích anh! Có lẽ loại thích này vẫn còn chưa sâu, nhưng lại đủ để khiến cô cảm thấy bất an! Cô sợ sẽ có một ngày người đàn ông này phát hiện hóa ra cô không tốt như vậy, mà quay đi!

“Đồ ngốc!” Hạ Nam nghe lời của cô, hơi sửng sốt trong nháy mắt, ngay sau đó tắt bếp, đi tới cửa bếp ôm cô vào lòng, đây cũng là việc anh thích làm nhất!

Có lẽ lúc này anh không biết không lâu về sau, cuộc đời của hai người chỉ vì một quyết định của anh mà thay đổi hoàn toàn! Cũng gián tiếp khiến hai người mất nhau rất lâu!

Sau khi ăn tối xong, Tô Úy và Hạ Nam ở lại trong biệt thự, Hạ Nam vào thư phòng xử lí một ít tài lịệu, còn Tô Úy trên ghế salon kê trước cửa sổ trong phòng ngủ nhàm chán nghịch máy tính! Đột nhiên mắt cô chợt sáng lên, nhìn thấy một mẫu thiết kế áo cưới, bên trên có tiêu đề là, “Áo cưới đẹp nhất!” Đây là một mẫy thiết kế tham gia dự thi một cuộc thi thiết kế nào đó! Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng nhất là đây là chiếc áo cưới thuộc về cô!

Tô Úy chăm chú tô tô vẽ vẽ không chút nào đẻ ý Hạ Nam vừa đẩy cửa bước vào, đã đứng yên lặng đằng sau lưng cô rất lâu.

Hạ Nam dịu dàng nhìn cô không chút hình tượng mà nằm choán hết cả ghế salon, khuôn mắt như sắp cắm cả vảo bản vẽ, lúc này cô mặc một bộ ngủ màu trắng, mái tóc xõa tung trên vai, khẽ cúi đầu cầm bút chì trong tay, chuyện chú phác họa những nét chì mới.....

“A.... ......’, ngước mắt lên nhìn thấy anh đã đứng đó từ lúc nào, cô hét lên một tiếng, ngay sau đó nhảy dựng lên.

“Cẩn thận!” Hạ Nam nhìn cô sắp rơi xuống ghế, vôi vàng đưa tayra đỡ, hai người ngã ụp xuống ghế salon.

“Thả em ta!” Tô Úy chống tay trước ngực anh, gương mặt có chút ửng hồng nói! Bởi vì bây giờ cô đang vô cùng mập mờ mà dạng hai chân trên người anh, mà cô cũng chỉ quấn một chiếc khăn bông tắm, bởi vì tư thế này mà cũng đã bị trượt lên tận bắp đùi, mà bên dưới của cô chỉ mặc một.... .......

Mà Hạ Nam bị cô đè bên dưới cự nhiên lại nắm thật chặt eo cô!

“Bảo bối, cuối cùng em cũng trở lại!” Hạ Nam dịu dàng nói nhỏ bên tai cô, giống như thiên sứ truyền tới tin lành, nặng nề đập vào tim, cũng trấn an sự lo lắng tồn tại đã lâu trong lòng cô.

Hai tay cô vuốt nhẹ khuôn mặt trước mặt, nhẹ giọng nói, “Đau không?” Mặc dù trên mặt không còn dấu vết, nhưng đột nhiên cô vẫn cảm thấy đau lòng.

“KHông đau, không đau chút nào!” Hạ Nam bắt được bàn tay mềm mại nhỏ bé, nhẹ nhàng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.