Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Chương 21: Q.2 - Chương 21: Vào đồn cảnh sát.




Màn đêm buông xuống, thành phố Cáp Nhĩ Tân tràn ngập trong ánh đèn chói mắt đến khác thường.

Đèn ne ông chiếu xuống căn phòng nhỏ, trên giường gạch trong góc phòng có hai người đang ôm nhau ngủ, kề nhau thật sát, cảnh tượng ấy có biết bao hài hòa và ấm áp!

“Ưm....” âm thanh tinh tế nhẹ nhàng của con gái vang lên trong không gian yên tĩnh!

“Bảo bối, em làm sa vậy?” Vì Hạ Nam ngủ không sâu giấc nên nghe chỉ nghe một tiếng động nhỏ đã phát hiện ra, mở mắt ra thì nhìn thấy khuôn mặt người phụ nữ trong ngực trở nên trắng bệch.

“Em đau....” Tô Úy vẫn nhắm mắt kêu đau.

Hạ Nam thấy trên trán cô rịn ra mồ hôi lạnh, đặt tay lên thì thấy không có sốt, lúc này mới hơi yên tâm!

“Em đau....”

Nghe thế một tiếng, Hạ Nam mới phát hiện hai tay đặt dưới chăn của Tô Úy đang ôm chặt bụng mình, anh đặt tay của mình lên tay cô thì thấy tay cô lạnh ngắt! Kéo tay cô lên đặt trước ngực mình, sau đó nắm thật chặt tay cô!

“Em đau...!” Tô Úy chạm được đến hơi ấm, đôi tay cũng không giãy giụa, chỉ là trong miệng vẫn tiếp tục kêu đau, mắt khép chặt!

Một tay Hạ Nam nắm thật chặt tay cô, một tay còn lại xoa bụng cho cô, đôi mắt vẫn không quên nhìn kĩ mặt cô, thấy vẻ khổ sở trên mặt cũng đã giảm bớt!

“Em rất đâu....” cảm thấy trên bụng có lực êm ái xoa nhẹ, Tô Úy từ từ mở hai mắt ra, ánh đèn khiến cô nheo mắt lại, nhìn gương mặt tuấn tú trước mặt, cô cười yếu ớt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì xấu hổ! Cô thật sự không biết phải làm sao để nói cho anh biết, giống như cô đã tới cái kia, hình như là đau bụng kinh, nhưng cô không mang băng vệ sinh theo, mà bây giờ cô....

“Bảo bối, em làm sao vậy, có khá hơn chút nào không, có muốn anh đưa em đến bệnh viện không?” Trong lúc nói chuyện, Hạ Nam vẫn tiếp tục nhẹ nhàng xoa bụng cho cô.

Tô Úy rút bàn tay đang bị anh nắm chặt trước ngực đi đến chỗ bụng mình, bắt được bàn tay đang xoa bụng mình!

Hạ Nam chú ý đến bàn tay đang bị cô nắm chặt, nhìn cô ý dò hỏi, chỉ thấy khuôn mặt Tô Úy vì đau bụng mà trở nên tái nhợt bây giờ lại đỏ ửng như quả cà chua, sau đó lí nhí nói, “Hình như em bị cái đó rồi, nhưng mà em lại không mang băng vệ sinh!”

Cho dù là âm thanh rất nhỏ, nhưng Hạ Nam vẫn nghe được rõ, đầu tiên là run sợ một hồi, ngay sau đó đứng dậy mặc quần áo, mấy phút sau liền đi ra khỏi phòng, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại.

Tô Úy nhìn cửa chăm chú, chớp chớp đôi mắt trong suốt.

Mười mấy phút sau, Hạ Nam liền cầm mấy gói băng vệ sinh được gõi kĩ trong túi đen trở về ném ở trên bàn, đang muốn nói cái gì đó, chợt nghe thấy tiễng gõ cửa thùng thùng thùng, bên ngoài còn có âm thanh gào thét!

Tô Úy nghe mấy người bên ngoài nói mình là cảnh sát, muốn....

Cô kinh ngạc nhìn người đàn ông đang mất tự nhiên trước mặt, lại nhìn mấy gói băng vệ sinh trên bàn, khóe miệng giật giật!

“Cái đó, không có gì đâu, anh ra nói chuyện với bọn họ một chút, em cứ lo cho mình đi!” Chỉ nháy mắt sau, Hạ Nam liền khôi phục vẻ mặt tự nhiên, nói xong liền quay người đi ra ngoài! Mà Hạ Nam sau khi quay đi mặt liền hiện lên mấy vạch đen, một người chưa bao giờ thiếu tiền như anh lại còn phải đi làm cướp, cự nhiên còn là cướp.......

Nếu như bị mấy người bạn tốt biết được bọn họ còn không cười ngất ra à!

Người đàn ông này, có muốn khoa trương hơn nữa không, không mang tiền thì trực tiếp đi cướp, cái này với thổ phỉ có gì khác nhau không?

Nhưng nhìn mấy gói băng vệ sinh trên bàn, cô đột nhiên cười ra tiếng! Bỗng nhiên cô phát hiện ra người đàn ông này cũng có lúc đáng yêu như vậy!

Tô Úy thay xong quần áo, liền chạy tới đồn cảnh sát! Nhưng chỉ vì mấy túi băng vệ sinh mà phải đến đồn cảnh sát sao? Cô không biết là Hạ Nam còn đánh thương đội trưởng đội an ninh!

Trong đồn cảnh sát, Tô Úy theo một viên cảnh sát mặc đồng phục đi đến cuối hành lang, có lẽ là do trời đã tối, trên hành lang trừ cô và vị cảnh sát kia không còn bất kì người nào qua lại, ngay cả khi cô ngó qua mấy phòng làm việc cũng không hề có ai!

Trong phòng thẩm vấn, Hạ Nam lạnh lùng ôm ngực ngồi đó, dù là hai viên cảnh sát trước mặt có hỏi thế nào, anh cũng không thèm mở miệng, nhưng chỉ cần có người hiểu anh một chút ở đây liền biết ngay anh bây giờ sắp không nhịn được nữa rồi! Chỉ thấy tròng mắt đen của anh ngày càng trở nên lạnh lẽo, bàn tay ôm trước ngực đang nắm thật chặt, bởi vì tức giận mà nổi cả gân xanh, cả người tản ra hơi thở lạnh lùng!

Nhưng đúng lúc này, cửa phòng thẩm vẫn đột nhiên mở ra, một viên cảnh sát nói nhỏ với một trong hai người đang thẩm vẫn anh, chỉ thấy viên cảnh sát kia vội đứng dậy tươi cười cung kính nói qua, “Thật xin lỗi, anh có thể đi, tôi sẽ đưa anh ra ngoài!: Đồn trưởng đồn cảnh sát vừa gọi điện đến yêu cầu họ thả người, bọn họ còn dám không thả sao? Chắc hẳn đây là một đại nhân vật! Nhưng là đại nhân vật này cũng quá khác người đi.... ......!

Hạ Nam đứng dậy, không quay đầu đi thẳng ra ngoài, lưu lại mấy người quay ra nhìn nhau.

Đi ra đến cửa liền dừng bước, bởi anh thấy bóng người nhỏ bé đang đứng bên kia hành lang, áo khoác lông vũ màu trắng khoác bên ngoài càng tôn lên vóc người mỹ lệ của cô!

“CHúng ta về thôi!” Tô Úy đang muốn hỏi anh sao rồi, Hạ Nam liền ôm bả vai của cô đi ra ngoài!

Tô Úy chớp chớp mắt, ngay sau đó liền sáng tỏ!

Ban đêm, Hạ Nam ôm cô đi trên mặt đất lạnh lẽo, bóng hai người dưới ánh đèn mà hắt lại trên đường tạo nên một hình ảnh đẹp!

Hạ Nam núp trong ngực anh nhìn lên cái người cao hơn mình cả một cái đầu, cười tủm tỉm, ngay sau đó cười lớn ra tiếng

Nghe được tiếng cười, Hạ Nam cúi đầu dịu dàng nhìn người phụ nữ trong ngực mình, ngay sau đó cưng chiều nhéo nhẹ cái mũi của cô!

Tô Úy thấy bàn tay anh hơi lạnh, liền cởi một cái găng tay của mình ra cho anh! Nhìn thấy động tác của cô, Hạ Nam liền đeo lại găng tay cho cô, sau đó lấy chiếc áo khoác thật dày đặt lên bụng cô, nhẹ nhàng nói, “Em đang không thoải mái, đừng để bị cảm lạnh!”

Tô Úy cong môi, đeo lại găng tay rồi nắm thật chặt lấy tay anh!

Hạ Nam cúi đầu nhìn người phụ nữ giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn, dịu dàng, trong lòng đột nhiên cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn!

Đời này có em là đủ hạnh phúc rồi! Những lời này chính là suy nghĩ trong lòng anh lúc này!

Khi hai người ra đến đường lớn thì nhìn thấy một quán cháo 24h bên đường, Hạ Nam mới nhớ ra hai người còn chưa ăn cơm tối, mà bụng Tô Úy cũng vừa lúc kêu vang!

Nghe được tiếng kêu, Hạ Nam khẽ cười một tiếng, còn khuôn mặt Tô Úy thì đỏ bừng chỉ hận không thể tìm cái lỗ nẻ nào mà chui xuống!

“Được rồi được rồi, còn cúi đầu nữa là em cắm mặt xuống đất luôn đấy! Chúng ta vào đây ăn chút gì đi!” Hạ Nam nói xong rồi dẫn cô vào bên trong quán cháo!

Khi hai người bước vào, bên trong vẫn còn rất vắng khách, Tô Úy như hổ đói ăn hết bát cháo, còn Hạ Nam từ từ ăn, thủy chung giữ tư thái ưu nhã! Thỉnh thoảng anh lại nhìn sang cô, trong mắt tràn đầy ý cười!

Điện thoại trong túi Hạ Nam đột nhiên đổ chuông, anh lấy điện thoại ra nhìn số điện thoại, nhíu mày một cái ngay sau đó ra ngoài nhận máy, “Bây giờ mày đang ở đâu?” Bên kia điện thoại truyền đến âm thanh uy nghiêm có chút tức giận chất vấn anh!

“Có chuyện gì?” Nghe âm thanh bên kia anh bắt đầu không kiên nhẫn!

“Mày còn giống một tổng giám đốc sao? Ba ngày thì hai bữa không ở công ty?”

“Nếu con không muốn làm thì ba cho phép sao?” Hạ Nam hỏi ngược lại, “Có chuyện gì? Nếu không có gì thì con phải ăn tối rồi!” KHông để bên kia có cơ hội nói chuyện, liền trực tiếp dập máy.

Mà Hạ Vĩ Hào ngồi trong phòng khách của Hạ Gia thấy điện thoại đột nhiên bị cắt đứt, tức giận ném di động ra xa!

“Sao rồi?” Tư Uyển Tâm nhìn chồng mình tức giận, liền đại khái đoán ra đã chuyện gì!

“Mới vừa rồi có một người bạn cũ gọi điện cho tôi, bảo nó đi Cáp Nhĩ Tân, bây giờ còn bị bắt vào đồn cảnh sát rồi vì tội cướp của đánh người! Không còn gì để nói nữa!” Hạ Vĩ Hào tức giận vỗ mạnh xuống bàn trước mặt!

“Cáp Nhĩ Tân? Cướp đồ đánh người?”

“Tình huống cụ thể thì không rõ lắm! Nhưng bây giờ đã ra rồi! Nghe nói lúc ấy nó đi với một con bé nào đấy, có thể vì chính cô ta mà nó mới đến Cáp Nhĩ Tân! KHông được, tôi phải tra xem con bé kia là ai? MỘt đứa con gái lai lịch không rõ ràng sẽ làm hại đến tiền đồ của nó! Vợ của nó nên là một đứa giống như Thiên Nhu vậy!”.

“Em thấy đứa bé Thiên Nhu kia cũng không tồi, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, dịu dàng ít nói, đối với Nam một lòng! LÚc nào anh đến tìm nhà họ Quý ăn cơm một bữa đi!”

“Ừm!”

... ...... .......

“Sao vậy?” Tô Úy thấy vẻ mặt anh hơi u ám, mở miệng hỏi.

“KHông sao!” NHìn Tô Úy, trong nháy mắt Hạ Nam liền nhẹ nhàng cười đáp, không còn chút bực bội nào như lúc nãy nữa!

Đang muốn nói gì đó, điện thoại trong túi anh lại vang lên, anh lấy điện thoại ra nhìn, lần này anh không ra ngoài nghe máy nữa mà ngồi yên nghe máy, nghe được âm thanh bên kia, Hạ Nam nhẹ đáp một tiếng.

Hạ Nam vừa để điện thoại vào túi thì cửa của tiệm cháo bị đẩy ra, ngay sau đó một người đàn ông trung niên mặc áo bông màu xanh da trời đi đến chỗ hai người!

Tô Úy nhìn người đó đi đến bàn mình, không khỏi chuyển con mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy anh bình tĩnh nhìn người đàn ông vừa bước vào, giống như là đã biết rõ người đó sẽ đến!

“Nam thiếu, đây là thẻ và một ít tiền mặt!” Người đàn ông trung niên lấy một tấm thẻ cùng một xấp tiền mặt đặt trước mặt Hạ Nam, cung kính nói qua!

Hạ Nam nhẹ nhàng gật đầu một cái, người đàn ông trung niên kia liền gập người chào họ rồi đi ra ngoài!

“Ha ha!” Tô Úy liếc nhìn tấm thẻ và một ít tiền mặt trên bàn, ngay sau đó ngẩng đầu nhìn Hạ Nam!

... .......

Hai người ăn xong, về chỗ trọ rửa mặt xong rồi lên giường ngủ, Hạ Nam thì tay ôm Tô Úy vào lòng, thân thể hai người kề sát nhau đến nỗi có thể cảm nhận hơi ấm của đối phương, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của nhau!

Cả hai người đêm đó đều ngủ rất ngon!

Tô Úy biết Hạ Nam vì mình nên mới đến Cáp Nhĩ Tân, mà anh lại là Tổng giám đốc của một công ty nên chắc chắn có nhiều chuyện cần xử lý! Cho nên cô quyết định ở lại thành phố này nốt ngày hôm nay!

... ...... ...

Ban đêm, ánh đèn chiếu sáng con đường lớn, người đi đường, xe cộ nối nhau không dứt, Tô Úy và Hạ Nam nắm tay nhau đi trên lối đi bộ!

Đột nhiên Tô Úy dừng bước, thấy cô dừng lại, Hạ Nam đi ở phía trước quay đầu lại nhìn cô, đối diện anh là khuôn mặt tinh xảo bị phóng đại của cô, ngay sau đó cổ đột nhiên bị ôm chặt, trên môi ấm áp, chỉ cảm thấy người phụ nữ trước mặt có chút vụng về cắn môi của anh, đúng,không phải là hôn, là cắn!

Đây là lần đâu tiên cô chủ động hôn anh, cũng có thể nói là cắn anh!

Nghĩ tới đây, Hạ Nam liền giành lại quyền chủ động về tay mình, một tay ôm lấy hông cô dán sát vào ngực mình, một tay nắm lấy cằm cô, êm ái hôn người con gái trước mặt, thưởng thức sự ngọt ngào mà cô đem lại!

Cho đến tận khi hai người hô hấp khó khăn, Hạ Nam mới thả cô ra!

Chỉ thấy người phụ nữ trong lòng anh đang thở hổn hển, hai mắt mê mang, trên gương mặt đỏ ửng mất tự nhiên, nhìn cô như thế anh lại không khống chế được mình, cúi đầu hôn lên đôi môi cô!

“Ô ô.....” Tô Úy nhẹ đập vào ngực anh, hi vọng anh buông cô ra, thể nhưng càng lúc anh càng hôn sâu, ai bao vừa rồi cô chủ động hôn anh làm gì!

Rất lâu sau, Hạ Nam mới buông cô ra, trước khi cho cô đi còn nói nhỏ một câu khiến khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm đỏ bừng, tựa như giận dỗi xoay người đi trước!

Hạ Nam nhìn bóng dáng nhỏ nhắn trước mặt, nhẹ cười một tiếng rồi lập tức đuổi theo!

Cuối cùng lần này Tô Úy đi Cáp NHĩ Tân vẫn không đến được chỗ tượng đá!

San bay thành phố A.

Hạ Nam và Tô ÚY sóng vai đi trong đại sảnh sân bay, hai người đi cạnh nhau lại dẫn đến một hồi âm thanh thổn thức.

Hạ Nam thấy cô đột nhiên khác lạ, theo tầm mắt của cô nhìn theo, thì thấy có ba người đang đi ra khỏi cửa chính của sân bay!

Chờ đến khi anh kịp phản ứng, Tô Úy bên cạnh đã bỏ lại hành lý vội đuổi theo.

Tô Úy chạy ra ngoài chỉ còn nhìn thấy đuôi xe dần biến mất! Ngay sau đó cô gọi điện cho Lâm Minh Nguyệt! Bên kia vừa nhận máy bên kia đã vội vàng nói, “Úy Úy, ba mẹ đã biết chuyện của Minh Hiên hai người sắp đến đây rồi!”

“Vâng! Em biết rôi, em đến bệnh viện ngay đây!”, Nói xong liền vội vàng bắt xe đến bệnh viện Nhân Ái.

Mà Hạ Nam vừa đuổi tới bất đắc dĩ lắc đầu, lấy điện thoại ra gọi điện!

Trong phòng chăm sóc đặc biệt bệnh viện Nhân Ái!

Tô Úy vừa chạy tới thì đã thấy ba người lẳng lặng đứng bên giường bệnh.

“Ba, mẹ, chị dâu!” Tô Úy cùi đấu chào, ngay sau đó đến gần ba người.

Nghe được âm thanh, ba người cùng quay ra, thấy Tô Úy từ từ đến đây, sau đó nhìn chằm chằm người đang nằm trên giường bệnh, trên người tỏa ra hơi thở đau khổ và bi thương!

“Ba mẹ, chúng ta ra ngoài trước đi!”, Lâm Nguyệt biết Tô Úy muốn ở một mình với Tô Minh Hiên một lúc, liền mở miệng! Hai người liếc nhau một cái, rồi ba người đi ra ngoài!

Tô Úy ngồi bên cạnh giường bệnh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn người đàn ông trên giường bệnh, bởi vì cô biết nhất định anh trai sẽ hiểu! Cô tin tưởng, cho dù không nói ra thành lời, nhưng anh trai nhất định sẽ hiểu lòng cô lúc này!

Trong phòng khách biệt thự của Hạ Nam

“Nam, đây là tài liệu lúc trước cậu bảo tớ tra, cậu xem đi, có thể nói đối với cậu là chuyện tốt, nhưng đối với Tô Úy thì còn chưa biết được!” Lạc Phàm ngồi trên ghế salon đứng dậy đưa một tập tài liệu cho anh!

“Diệp Phong? Nhìn kĩ lại thì không giống.... ...” Hạ Nam mở túi tài liệu ra, đầu tiên nhìn thấy là một tấm hình! Thấy nụ cười quen thuộc, Hạ Nam khẽ nhếch miệng nhưng nhìn một người đàn ông khác đứng bên cạnh, anh liền nhíu mày, cặp mắt nheo lại đầy nguy hiểm!

“Đúng vậy, anh ta không phải là Diệp Phong, người đó tên là Sở Khiếu Nhiên, là bạn trai của Tô Úy.....có thể nói là mối tình đầu! Tấm hình này được cắt ra từ một tờ báo cũ, hơn ba năm trước, Tô Úy là sinh viên trường đại học Sâm Nam, lúc đó suốt một tháng đầu cô ấy không đi học, một tháng sau cô ấy trở về trường mới gặp Diệp Phong, sau đó xảy ra một số chuyện! Lạ ở chỗ, sau đó Sở Khiếu Nhiên không còn xuất hiện nữa, hơn nữa tớ cũng không tra được thêm bất kì thông tin nào về anh ta!” Sở Khiểu Nhiên trong hình giống Diệp Phong đến sáu bảy phần, nếu không nhìn kĩ thì khó mà phân biệt được!

“Về chuyện một tháng nay đã xảy ra chuyện gì, tớ cũng đã điều tra rồi! Vốn là không thu hoạch được gì, nhưng hiện tại đã phát hiện ra một đầu mối, mấy năm trước Tô Minh Hiên đã đưa Tô Úy đến Pháp để gặp một đại sư có khả năng thôi miên tên là Tô Nặc, nhưng lí do vì sao thì không thể tra ra được! Hiện tại Tô Minh Hiên đã hôn mê bất tỉnh, Tô Úy thì mất trí nhớ, cho nên chúng ta không thể tìm ra câu trả lời! Nhưng nghe nói người tên là Tô Nặc ấy sẽ đến thành phố A tham gia một buổi hội thảo hay nghiên cứu gì đó, nếu có hứng thú cậu có thể đi tìm ông ta!”

Nghe lời của Lạc Phàm, Hạ Nam rơi vào trầm tư!

“Ở đây còn có bản xét nghiệm DNA, cậu xem thì biết!”

Hạ Nam nhìn bản sao DNA trước mặt, sắc mặt càng trầm xuống!

“Dường như Tô Úy không phải là em gái của Tô Minh Hiên, cũng không phải là con gái ruột của Tô Chí và Thẩm Khiết! Đây là báo cáo DNA mà Tô Minh Hiên đã làm trước đây, có lẽ đã làm sau khi Tô Úy bị thương!”. Sau khi Tô Úy bị bắn vì đỡ đạn thay anh, Nam biết Tô Úy là em gái của Tô Minh Hiên, trong lòng vẫn luôn tồn tại khúc mắc, cho nên sau khi ra khỏi bệnh viện liền không đến thăm cô nữa, nhưng bọn họ đều biết thật ra Hạ Nam rất quan tâm đến Tô Úy, nên trong lòng cậu ấy càng thêm đau khổ, nếu như có kết quả này, có lẽ Nam sẽ không còn gánh nặng nữa! Nhưng không biết sau này Tô Úy có thể tiếp nhận sự thật này không?

“Cậu về trước đi! Chuyện hôm nay chỉ có hai chúng ta biết thôi!” Ý tứ rất rõ ràng là muốn giữ bí mật chuyện này!

Lạc Phàm đang muốn xoay người rời đi, đột nhiên lại chậm rãi nói một câu, “Nghe nói cậu bị bắt vào đồn cảnh sát ở Cáp Nhĩ Tân vì giật đồ với đánh người, tớ có thể hỏi cậu một câu không: rốt cuộc là cậu cướp của người ta cái gì hả?” Sau khi nói xong vội lách người chạy ra ngoài.

“Cút!” Mới vừa chạy ra phòng khách đã nghe thấy tiếng gầm giận dữ!

Sau khi Lạc Phàm đi, Hạ Nam vẫn ngồi trên ghế salon trầm mặc nhìn tài liệu trên tay.

Diệp Phong? Sở Khiếu Nhiên?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.