Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu

Chương 128: Chương 128: Chương 100: Đừng bao giờ tự làm dơ mình. (2)




Editor: heisall

Chờ Giang Mỹ Kỳ đã bị cảnh sát mang đi, Giang Triển Bằng mới cầu xin Giang Dĩ Mạch lần nữa, nhất định phải cứu Giang Mỹ Kỳ, không thể để cho cô ta có chuyện.

Sắc mặt Giang Triển Bằng đã bắt đầu tái mét, nhìn qua tình trạng hình như thật sự không tốt.

Giang Gia Kiệt lập tức đi gọi bác sĩ, ngay sau đó Giang Triển Bằng được đẩy vào phòng cấp cứu.

Trong bệnh viện rối ren một lúc, sau khi chờ đợi khá lâu, cửa phòng cấp cứu cũng mở ra, bác sĩ đi ra, lắc đầu với Giang Gia Kiệt và Giang Dĩ Mạch một cái, cũng không nói gì nhiều: “Đi vào nhìn ông cụ lần cuối đi.”

Trong phòng cấp cứu, Giang Triển Bằng nằm trên giường, trên người cắm các loại ống, trên mặt mang mặt nạ oxi, máy điện tim ở bên cạnh nhảy lên nhảy xuống rất mỏng manh.

Bóng đêm phủ xuống, Giang Dĩ Mạch nhìn cha đang nhắm mắt nằm yên tĩnh, trước đây luôn cảm thấy cha không tốt nhưng hôm nay làm thế nào cũng không nhớ nổi nữa rồi.

Giống như chứng mất trí nhớ vậy.

Giang Triển Bằng từ từ mở mắt, nhìn hai đứa con đứng ở trước mặt, giờ phút này ông biết mình đã không ổn, ánh mắt dao động rời khỏi người hai đứa con giống như đang tìm kiếm cái gì.

“Kỳ Kỳ. . . . . .”

Lúc này thần trí của ông đã xuất hiện rối loạn, vẫn còn lo lắng cho con gái Giang Mỹ Kỳ.

Run rẩy đưa tay về phía Giang Dĩ Mạch: “Mạch Mạch, ba xin cứu. . . . . . Cứu. . . . . . Cứu Kỳ Kỳ. . . . . .”

Giang Dĩ Mạch gật đầu.

“Đều là lỗi. . . . . . của cha. . . . . . Các con. . . . . . hãy. . . . . . sống. . . . . . Tốt. . . . . .” Lời còn chưa dứt, bàn tay đang vươn ra đã vô lực rũ xuống.

Lúc này máy điện tim đã biến thành một đường thẳng, cũng chứng tỏ bệnh nhân đã qua đời.

Khi Mộ Thiên Thần chạy tới bệnh viện thì Giang Triển Bằng đã qua đời.

Giang Dĩ Mạch ngây ngốc đứng ở hành lang bên ngoài phòng cấp cứu, một đôi tay thon dài có lực nhẹ nhàng ôm chặt cô từ phía sau, ôm cô vào vòm ngực thật dầy và ấm áp.

Giang Dĩ Mạch biết anh là ai: “Ông ấy đã. . . . . .”

“Anh biết!” Mộ Thiên Thần nhỏ giọng nói, ôm chặt lấy cô.

Cô hận cha mình rất nhiều, anh biết, mà giờ khắc này trong lòng của cô lại rất khó chịu, anh cũng hiểu.

Đó dù sao cũng là cha ruột của cô.

Mặc kệ cha cô đã từng làm cái gì, thì cũng đã tan thành mây khói theo cái chết của ông.

Giang Dĩ Mạch xoay người áp sát vào ngực Mộ Thiên Thần không muốn ra ngoài, Mộ Thiên Thần có thể cảm thấy trước ngực hơi ươn ướt, đó là nước mắt của cô.

*

Một tháng sau, Giang Mỹ Kỳ trả lại một ngàn hai trăm vạn đã nuốt trọn cho nhà họ Giang, mà cô ta cũng nhờ chưa đủ chứng cớ nên được miễn truy tố.

Sau chuyện này, Giang Mỹ Kỳ quả thật đã an phận rất nhiều, không xuất hiện trước mặt Giang Dĩ Mạch nữa.

Trong phòng làm việc rộng rãi trang nhã, Thượng Quan Trạch nhìn mấy bản thiết kế mới Giang Dĩ Mạch đưa tới: “Thiết kế không tệ, rất phù hợp với yêu cầu của anh, Mạch Mạch, tác phẩm em thiết kế càng ngày càng sắc sảo.”

“Cảm ơn đã khen, nếu như không có vấn đề gì nữa, thì em phải về đây.”

“Hiếm khi được gặp mặt, trở về gấp như vậy làm gì? Chồng em thì đang ở công ty, em vội vã trở về với mối tình đầu của chồng em sao?” Thượng Quan Trạch trêu chọc nói.

“Anh đang nói Tô Tuyết? Bỏ khách ở nhà một mình thì không tốt, em phải nhanh chóng về nhà.” Giang Dĩ Mạch cố ý hùa theo lời nói của anh.

Thượng Quan Trạch bất đắc dĩ nói: “Em thật đúng là thuận cọc mà leo lên, nghiêm túc hỏi em một câu, em định vẫn giữ mối tình đầu của chồng em ở bên cạnh sao? Đây chính là quả bom hẹn giờ, lúc nào cũng có thể nổ tung, em cũng nên cẩn thận!”

Giang Dĩ Mạch tự tin nói: “Coi như cô ta có lòng, thì Thiên Thần cũng không có cái tính đó.”

“Sao em lại chắc chắn như vậy chứ?”

Giang Dĩ Mạch gật đầu: “Thiên Thần tuyệt đối sẽ không phản bội em.”

Trong khoảng thời gian Tô Tuyết ở trong nhà này, cô đều nhìn rõ tất cả, Mộ Thiên Thần hoàn toàn không có ý đó với Tô Tuyết, bằng không sẽ không thản nhiên thân mật với cô như vậy trước mặt cô ta, chính là để cho cô ta biết rằng cô ta đã không có cơ hội nào?

Tô Tuyết quả thật sẽ làm như vô tình mà quyến rũ anh, nhưng chưa bao giờ lấy được bất kỳ đáp lại nào, thậm chí ngay cả một ánh mắt ấm áp mập mờ cũng không có.

“Bây giờ em đã tin tưởng anh ta như vậy rồi sao?” Thượng Quan Trạch nghi ngờ.

“Anh ấy là chồng em.” Giang Dĩ Mạch nói: “Cơ thể em có chút vấn đề nên không cách nào mang thai, anh ấy cũng không vì vậy mà vứt bỏ em, khi những người phụ nữ không an phận kia dùng hết mọi thủ đoạn quyến rũ anh ấy, thì anh ấy cũng chưa bao giờ bởi vì cầm lòng không được mà phản bội em, khi Giang Mỹ Kỳ cởi hết quần áo xuất hiện trước mặt anh ấy, thì anh ấy cũng không liếc nhìn cô ta lấy một cái.”

Nhắc tới Giang Mỹ Kỳ, Thượng Quan Trạch nói: “Lần này em tha cho Giang Mỹ Kỳ một đường sống, chỉ sợ sau này cô ta sẽ cắn ngược lại một cái.”

“Cô ta nhất định sẽ làm như vậy.” Giang Dĩ Mạch sớm đã biết rõ đáp án.

“Vậy sao em còn bỏ qua cho cô ta chứ?”

“Nếu như em không buông tha cho cô ta, tống cô ta vào tù thì kết quả cũng giống như vậy, đợi đến khi cô ta ra ngoài thì cô ta vẫn sẽ đi tìm em gây phiên phức mà thôi, không bằng nhân cơ hội này lấy lại một ngàn hai trăm vạn thuộc về nhà họ Giang, thuận tiện còn bán cho cô ta một món nợ ân tình, hơn nữa em cũng không muốn ba em chết không nhắm mắt.” Giang Dĩ Mạch nói đến câu cuối cùng thì âm thanh hơi thấp đi một chút, cho dù đã từng oán hận cha như thế nào đi nữa, thì khi chứng kiến cha chết đi, đúng là vẫn không hạ quyết tâm được.

“Hiện tại không phải cô ta cũng đã an phận rất nhiều rồi sao!” Giang Dĩ Mạch nói.

“Bây giờ cô ta an phận là vì còn chưa đủ lực để phản kích.” Thượng Quan Trạch nói: “Tóm lại em phải cẩn thận.”

Mới vừa nói tới Giang Mỹ Kỳ, thì Giang Mỹ Kỳ đã gọi điện thoại tới rồi.

Giang Dĩ Mạch liếc mắt nhìn, vẫn nhận.

“Chị, buổi trưa chị có rãnh không? Em muốn mời chị đi ăn cơm chung, buổi chiều em muốn đến bệnh viện khám thai, đi một mình rất sợ, chị, chị đi cùng em được không?” Giọng nói của Giang Mỹ Kỳ dịu dàng thân thiện, hoàn toàn không giống như trước kia, nói chuyện cùng Giang Dĩ Mạch đều là những câu khiêu khích những lời nói móc.

“Tôi đang đàm phán bản thiết kế cùng khách hàng, không có thời gian, cô gọi điện thoại nói Gia Kiệt đi với cô.” Giang Dĩ Mạch nhàn nhạt từ chối.

Mặc cho Giang Mỹ Kỳ có lấy lòng như thế nào, thì thái độ của Giang Dĩ Mạch vẫn luôn nhàn nhạt như vậy.

Có lẽ là từ trong đáy lòng vẫn không tin cô ta sẽ thay đổi được, cho nên thái độ của cô cũng không thể nhiệt tình được.

“Được, nếu chị đang bận thì một lát nữa em sẽ gọi điện thoại nói Gia Kiệt buổi chiều đi đến bệnh viện khám thai cùng em.” Giọng nói Giang Mỹ Kỳ có chút mất mác, nhưng lại luôn cố ý nói bên tai Giang Dĩ Mạch chuyện mang thai, khám thai linh tinh để đâm vào chỗ đau của Giang Dĩ Mạch.

“Thật đúng là không bớt chuyện!” Thượng Quan Trạch cười nói.

Ngoài mặt thì Giang Dĩ Mạch tỏ vẻ xem thường, nhưng trong lòng ít nhiều gì cũng có chút không thoải mái.

Không hoàn toàn vì trong lời nói của Giang Mỹ Kỳ không hề che dấu sự châm chọc, mà là vì bây giờ cô cũng muốn có một đứa bé.

*

Buổi chiều, ở bệnh viện.

Giang Mỹ Kỳ kêu Giang Gia Kiệt giúp một tay xách giỏ đi đến bệnh viện khám thai.

Dọc đường đi đều khóc lóc kể lể mình mang thai không có ai quan tâm, mẹ ngồi tù, cha qua đời, thái độ của chị thì lạnh nhạt, hiện tại chỉ còn lại một người em trai mà thôi.

Giang Gia Kiệt nghe cũng phiền lòng, nhưng nể chị ta là phụ nữ có thai nên cũng không phản bác mà chọc giận chị ta.

“Chị, không phải em đã đi khám thai cùng chị rồi sao, chị cũng đừng càm ràm khó chịu nữa được không.” Giang Gia Kiệt nói.

“Tại sao chị có thể không khó chịu được chứ? Buổi sáng chị gọi điện thoại mời chi ta ăn cơm trưa, chị ta tìm đủ mọi cớ nói không rãnh. Mỗi lần chị ăn nói khép nép đến lấy lòng chị ta, chị ta đều đẩy chị ra như vậy, lúc ba còn sống luôn muốn chúng ta sống hòa thuận, nhưng chị ta lại không ý tới chị. Chị đã thế chấp khu nhà cấp cao của nhà họ Đường và Tập Đoàn Đường Thị cùng một số sản nghiệp cho ngân hàng để trả lại cho chị ta hơn 1200 vạn rồi còn gì, nhưng chị ta vẫn không chịu tha thứ cho chị.”

Giang Mỹ Kỳ nói xong liền bắt đầu lau nước mắt: “Vì một ngàn hai trăm vạn này, mà chị đã cãi nhau với mẹ chồng, tất cả đều là vì nhà họ Giang, vì chúng ta và chị ta có thể chung sống hòa thuận, nhưng chị ta đã không cảm kích, còn. . . . . .”

“Chị, đến bệnh viện rồi.” Giang Gia Kiệt cắt ngang lời chị ta.

Giang Gia Kiệt dừng xe ở trong bãi đậu xe của bệnh viện, mở cửa xe giúp Giang Mỹ Kỳ.

Đã hơn bốn tháng nên bụng đã lộ ra rõ ràng.

Trong những người đến người đi trong đại sảnh bệnh viện có một người đàn ông ngồi trên xe lăn, đưa lưng về phía cửa, Giang Mỹ Kỳ ngẩng đầu liền nhìn thấy đối phương, đầu tiên là sững sờ, sau đó đi tới.

“Chị. . . . . .” Giang Gia Kiệt không biết chị mình định làm gì.

Hình như người đàn ông ngồi trên xe lăn nhận thấy có người đến gần, nên nghiêng đầu nhìn sang, Giang Mỹ Kỳ nhìn thấy mặt của người đàn ông thì kinh ngạc nói: “Là anh!”

Mặt của đối phương không có biểu cảm gì, tựa như không biết cô.

“Phương tiên sinh, là tôi đây, hai tháng trước trên chuyến máy bay đến nước D chúng ta đã gặp nhau, lúc đó túi xách của tôi bị rơi, chính anh đã nhặt lại trả cho tôi đấy.” Giang Mỹ Kỳ vui mừng nhắc nhở.

“Cô biết tôi họ Phương?” Người đàn ông nhàn nhạt hỏi.

Giang Mỹ Kỳ tỏ vẻ ngượng ngùng: “Xin lỗi, Phương tiên sinh, trước đây tôi có nghe chị của tôi nhắc đến anh. Chị của tôi chính là Giang Dĩ Mạch, là thiếu phu nhân của nhà họ Mộ, lần đó anh đến nhà cũ của nhà họ Mộ cố gắng phải dẫn vị hôn thê của anh trở về, chị của tôi đã đến trễ một bước, nếu lúc ấy anh không rời đi, thì đã có thể gặp được chị của tôi, có lẽ anh có thể mang vị hôn thê của anh đi rồi.”

Giang Mỹ Kỳ cúi đầu nhìn về phía hai chân của anh ta, nghi ngờ hỏi: “Chân của anh. . . . . .” Cô nhớ lần trước ở nhà cũ của nhà họ Mộ, khi cô nhìn thấy anh ta, thì anh ta là người bình thường, đâu có tàn phế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.