Bên kia Giang Gia Kiệt trở lại phòng bệnh của Giang Mỹ Kỳ, kể lại hết chuyện gặp Mộ Tử Duệ xong, sau đó hỏi: “Chị, bước tiếp theo chúng ta làm gì?”
“Không cần làm gì cả!” Giang Mỹ Kỳ nói, “Giang Dĩ Mạch và Mộ Thiên Thần đã chết không ai có thể cản đường chúng ta nữa, trong khoảng thời gian này em nghỉ ngơi cho khỏe, chị cũng yên lòng sinh con, đừng nên đi quấy rầy Mộ Tử Duệ để cho anh ta an tâm giải quyết hậu quả. Chờ đứa bé ra đời, đến lúc đó chúng ta có ‘quả cân nặng’ để ra điều kiện với anh ta rồi.”
Giang Gia Kiệt gật đầu, “Vậy em về trước.”
“Về đi.” Giang Mỹ Kỳ gật đầu.
Giang Gia Kiệt đi ra khỏi phòng bệnh sau đó hơi dừng bước, vẻ mặt hơi kỳ quái bước tiếp.
Trong biệt thự cũ nhà họ Giang, Giang Gia Kiệt vừa mới đi vào phòng khách liền bị người cầm dao găm kè ở cổ.
“Chỉ có một mình tôi.” Giang Gia Kiệt nói, tựa như đây không phải là lần đầu tiên.
Dao chậm rãi hạ xuống.
Giang Gia Kiệt không bật đèn trần thủy tinh mà mở ngọn đèn nhỏ bên cạnh ghế sofa trong phòng khách. Ánh đèn trong phòng mờ tối nên không thấy rõ tướng mạo người đàn ông cầm dao, chỉ mơ hồ cảm giác trên người lộ ra sự tàn bạo.
“Anh Hạo Thiên, chừng nào thì anh lấy thứ trên người em ra?” Giang Gia Kiệt hỏi, “Tất cả mọi thứ em đều nghe theo anh, chị em không biết cái gì cả.”
“Chờ xong chuyện rồi tôi sẽ lấy ra cho cậu.” Đường Hạo Thiên lạnh lẽo nói.
So với một năm trước bị giam vào tù bây giờ anh ta đã hoàn toàn thay đổi, trên người đầy sự độc ác khiến người ta không muốn tới gần.
“Anh Hạo Thiên, tại sao anh lại đối xử với chị em như vậy? Thật ra thì kẻ thù chân chính của anh phải là Mộ Thiên Thần, là anh ta thu mua tập đoàn Đường thị, tại sao anh muốn giúp đỡ Mộ Thiên Thần đối phó chị em….”
Đường Hạo Thiên cười lạnh, “Giang Mỹ Kỳ, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta.”
Giang Gia Kiệt cẩn thận hỏi, “Anh Hạo Thiên, sao anh lại biến thành bộ dạng này? Chị em chỉ ly hôn với anh mà thôi, em biết chị em có chút lòng tham, nhưng lúc đầu khi anh gặp chuyện không may thì chị em vẫn luôn nhờ các mối quan hệ để giúp anh.”
“Cô ta giúp tôi?” Đường Hạo Thiên cười lạnh, “Nếu không phải cô ta tìm người đặt bẫy tôi thì sao tôi có thể bị tống vào tù? Mẹ cậu thuê người giết ba tôi, Giang Mỹ Kỳ lại gài tôi giành tài sản của nhà tôi, còn muốn đưa tôi vào tù, tôi và nhà họ Giang mấy người không đội trời chung!”
Giang Gia Kiệt có chút sợ hãi lùi về sau, “Anh Hạo Thiên, em không làm gì, mẹ em thuê người giết ba anh, nhưng bà cũng đã vào tù, anh nói chị em gài anh vào tù nhất định là hiểu lầm….”
“Hiểu lầm gì? Cho dù cô ta tống tôi vào tù vẫn không chịu bỏ qua, thế mà đi hối lộ trưởng cai ngục ám sát tôi!” lêquyddoon
“Đây là có người vu cáo hãm hại chị em, không phải trong tin tức có nói sao, không có chứng cứ chứng tỏ chị em làm….”
“Im miệng!” Trên người Đường Hạo Thiên u ám, đã sớm không còn là Đường Hạo Thiên năm đó, “Nếu không phải là mạng tôi lớn, anh họ ngầm tìm người bảo vệ tôi thì tôi đã sớm chết trong ngục giam rồi.”
Đường Hạo Thiên nhớ tới màn nguy hiểm trong tù lúc đó, mấy tên tù nhân bắt lấy anh ta, cầm dao găm hung hăng hướng về cánh tay anh ta, đột nhiên có tiếng súng vang lên tên du côn cầm dao trúng đạn, dao rơi trên mặt đất.
Nếu không phải là trưởng cai ngục mới tới kịp thời chạy đến thì anh ta đã mất mạng.
“Chị em không nói với em như vậy, chị ấy nói…”
“Trong miệng Giang Mỹ Kỳ cô ta có câu nào là thật?” Đường Hạo Thiên cắt ngang.
“Cho nên anh mới giúp Mộ Thiên Thần và Giang Dĩ Mạch? Dù cho Mộ Thiên Thần thu mua tập đoàn Đường thị?”
“Bây giờ tập đoàn Đường thị đã sớm bị Giang Mỹ Kỳ đoạt rồi, cô ta lại còn không kính trọng mẹ tôi, mang thai con hoang còn dẫn theo người đàn ông khác về nhà họ Đường làm những chuyện mờ ám!” Đường Hạo Thiên nhắc tới Giang Mỹ Kỳ liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, “Anh họ tôi đã đồng ý chỉ cần vạch mặt Giang Mỹ Kỳ, để cô ta nhận được sự trừng phạt nên có thì sẽ trả tập đoàn Đường thị lại cho tôi.”
Lúc này Giang Gia Kiệt mới hiểu được tất cả.
Khi cậu ta chuẩn bị tìm người sắp đặt một vụ tai nạn xe thảm thiết, đêm đó về nhà đột nhiên bị người ta đánh ngất đi, sau khi tỉnh lại thì phát hiện trên đùi mình có một vết thương đã được may lại. Đường Hạo Thiên ép cậu ta phải làm theo ý của anh ta, nếu không liền cho nổ tung trái bom trong bắp đùi cậu ta, khiến cậu ta chẳng còn cả hài cốt.
Trong trang viên cổ kính ở nước ngoài, Giang Dĩ Mạch mặc một chiếc váy lụa liền áo mỏng manh, ngồi bên bàn tròn trên ban công trước mặt để một tách cà phê nóng, trên bàn có một lọ hoa thủy tinh, bên trong là một cành hoa mỏng manh không biết tên tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.
Ngồi đối diện cô là Mộ Thiên Thần đang yên lặng ngắm cô, trong đôi mắt tràn đầy cưng chiều.
“Bên kia thế nào?” Giang Gia Mạch không nhịn được hỏi.
Ngày đó trên đường bọn họ ra sân bay xe đi được một nửa thì dừng lại, Mộ Thiên Thần kéo cô lên một chiếc xe khác hình như đã sớm chờ gần đó để đi ra sân bay. Đợi đến lúc cô quay đầu liền nhìn thấy một chiếc xe tải hạng nặng xông ra, khoảnh khắc hai chiếc xe va vào nhau cô thấy tận mắt bóng dáng tài xế xe tải kia có chút quen mắt.
Ngay sau đó có tiếng nổ mạnh vang lên.
Còn người đàn ông bên cạnh bình tĩnh kéo cô vào trong ngực, ngược lại anh nở nụ cười dịu dàng mang theo trêu đùa với cô, giống như tất cả đều nắm trong lòng bàn tay anh.
Cô cũng không hỏi nhiều, cùng anh tới sân bay ra nước ngoài nghỉ ngơi.
“Chờ ở đây không thoải mái?” Mộ Thiên Thần hỏi.
Giang Dĩ Mạch lắc đầu, “Có chút tò mò.”
Mộ Thiên Thần cưng chiều cười khẽ, “Nhanh chóng có kết quả thôi, chờ chuyện bên kia xử lý xong chúng ta về nhà.”
“Đường Hạo Thiên ra tù?” Giang Dĩ Mạch nhỏ giọng hỏi.
Mộ Thiên Thần cười chẳng nói đúng sai.
Giang Dĩ Mạch cũng không hỏi thêm gì nữa, khi đó thấy bóng dáng tài xế xe tải quen thuộc kia liền nhận ra anh ta chính là Đường Hạo Thiên, người đàn ông mình từng thích nhất.
Cô cũng đoán là Mộ Thiên Thần bảo Đường Hạo Thiên đối phó với Giang Mỹ Kỳ, chỉ bằng chuyện Giang Mỹ Kỳ hối lộ trưởng cai ngục ám sát Đường Hạo Thiên, Đường Hạo Thiên đã hận không được xé nát cô ta ra rồi.
Giang Mỹ Kỳ tìm người cưỡng bức mình thật sự là chạm đến ranh giới cuối cùng của Mộ Thiên Thần, nếu không Mộ Thiên Thần cũng không ra tay độc ác như vậy, hơn nữa không tự mình động thủ.
Giang Dĩ Mạch nâng mắt lặng lẽ liếc nhìn người đàn ông tuấn tú ưu nhã đến người thần đều hận trước mắt, mình thật sự không cẩn thận gả cho người đàn ông trong lúc cười nói cũng đều có quyền sinh quyền sát trong tay.
Có thể trời xui đất khiến gả cho anh, thật ra thì Giang Mỹ Kỳ không phải không làm chuyện tốt cho mình, ít nhất cô ta đưa người đàn ông tốt như vậy đến cho mình.
“Đang nghĩ gì thế?” Chẳng biết từ lúc nào Mộ Thiên Thần chống bàn cúi người xuống, theo bản năng Giang Dĩ Mạch ngẩng đầu vừa lúc chạm vào cánh môi anh, chỉ cần anh khẽ rướn thêm chút là có thể hôn lên môi cô.
“Không có….” Mặc dù bọn họ đã kết hôn hai năm rồi nhưng đột nhiên anh cách gần như vậy, cô cũng sẽ không kiềm chế được mà đỏ mặt.
“Đang nghĩ về anh?” Dường như nhìn thấu tâm tư cô, ngược lại Mộ Thiên Thần cười nói.
“Mới không thèm…” Đột nhiên hôn chặn lời cô lại.
Ánh nắng ấm áp, bên bàn tròn trên ban công người đàn ông cúi người dịu dàng hôn lên người phụ nữ, ấm cúng, hạnh phúc.
Bao nhiêu người ghen tỵ chết mất.
……….
Giang Mỹ Kỳ đột nhiên đau bụng đẻ, lúc ấy cách ngày dự sinh còn một tháng.
Đứa bé trong bụng đã không chờ được nữa muốn tới thế giới này trước sao?
Cô ta vội rung chuông gọi bác sĩ, nữ bác sĩ kiểm tra cô ta một lát rồi nói chờ tý.
Giang Mỹ Kỳ đâu chịu được loại đau đớn này, cố ý yêu cầu bác sĩ đẩy cô ta vào phòng sinh tiến hành phẫu thuật lấy đứa bé ra.
Bác sĩ có ý tốt nhắc nhở đứa bé này có thể sinh thường, đề nghị cô ta tốt nhất vẫn nên để sinh tự nhiên.
Giang Mỹ Kỳ tức giận mắng bác sĩ, “Các người làm bác sĩ kiểu gì vậy? Không nhìn thấy tôi rất đau sao? Bây giờ lập tức sắp xếp mổ cho tôi, tôi đau đến không chịu được nữa.”
Bác sĩ không còn cách nào khác, không thể làm gì hơn là dặn chuẩn bị mổ lấy đứa bé ra.
Trước khi vào phòng mổ Giang Mỹ Kỳ nhờ y tá thông báo với em trai cô ta và Mộ Tử Duệ.
Giang Gia Kiệt là người chạy tới bệnh viện đầu tiên, Mộ Tử Duệ lại không muốn đi, tình cờ điện thoại lại bị Đường Hân nghe, vừa nghe nói Giang Mỹ Kỳ sắp sinh lập tức bắt Mộ Tử Duệ đi cùng.
Khi một tiếng trẻ con khóc trong phòng mổ vang lên, một bé trai lai xinh xắn ra đời.
Trên đầu còn có một dúm tóc màu vàng.
Giang Mỹ Kỳ bị gây mê cục bộ nên đầu óc vẫn rất tỉnh táo, vội bảo y tá ôm con tới để cô ta nhìn.
Khi thấy là một bé trai lai xinh đẹp thì sắc mặt cô ta đột nhiên thay đổi.
Sao lại là con lai?
Người chờ bên ngoài phòng mổ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đường Hân không thể đợi được nên hỏi y tá là bé trai hay bé gái.
Vẻ mặt y tá quái dị, “Là con trai 6 cân (1 cân TQ = 0,5 kg mình), mẹ con đều bình an.”
Đường Hân cao hứng cười toe toét, rốt cuộc mình có cháu rồi.
“Đứa bé đâu? Tôi muốn nhìn cháu tôi một lát.”
“Đứa bé ở chỗ mẹ nó, lát nữa chúng tôi phải đứa bé đi tắm rửa.” Vẻ mặt y tá kỳ lạ nói.
“Mau ôm tới cho tôi xem!”
Vì y tá bị làm khó cuối cùng ôm đứa bé từ trong phòng phẫu thuật ra, Đường Hân đang vui mừng chuẩn bị ôm cháu của mình thì phát hiện là một bé trai lai tóc vàng, “Y tá, có phải các cô bế nhầm rồi không? Đây không phải là cháu tôi.”
“Không sai, đây là đứa bé của cô Giang.”
Đường Hân nhìn bé trai lai này sắc mặt dần khó coi, không nói thêm câu nào liền xoay người rời đi.
Lúc Mộ Tử Duệ nhìn thấy bé trai tóc vàng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không nghĩ tới lại là đứa bé trai lai tóc vàng, cũng đoán được Giang Mỹ Kỳ vụng trộm không phải chỉ với một người đàn ông là anh ta, lại còn dính dáng cả với người nước ngoài.
Nhưng cũng may là một bé trai lai nếu không thật sự là của mình thì lần này mình nhất định sẽ bị ép cưới Giang Mỹ Kỳ.
Bên ngoài phòng phẫu thuật Giang Gia Kiệt nhìn thấy đứa trẻ này đầu óc trống rỗng.
Không phải chị mình bảo đây là đứa bé của Mộ Tử Duệ sao?
Tại sao lại là tóc vàng?
Nhớ tới câu nói kia của Đường Hạo Thiên –Trong miệng Giang Mỹ Kỳ cô ta có câu nào là thật?
Cậu ta nhìn cửa phòng phẫu thuật, đến giờ này ngay cả mình mà chị cũng tính kế sao?
Đứa trẻ được ý tá đưa đi tắm, Giang Mỹ Kỳ được đưa vào phòng dành cho phụ nữ có thai.
Thấy Giang Mỹ Kỳ còn chưa tỉnh, một mình Giang Gia Kiệt đứng chờ bên ngoài.
Đầu óc cậu ta có chút hỗn loạn, định đợi sau khi Giang Mỹ Kỳ tỉnh lại sẽ hỏi rõ ràng.
Nghe tiếng bước chân Giang Gia Kiệt dần biến mất Giang Mỹ Kỳ mới mở mắt ra.
Biết rõ lúc nữa phải giải thích cho cậu ta.
Nhưng giờ này cô ta một câu cũng không muốn nói.
Làm thế nào cũng không nghĩ tới mình sinh ra lại là một bé trai lai.
Cô ta không nghĩ tới lúc mình ra nước ngoài du lịch không cẩn thận mang thai đứa con của Milro.
Kế hoạch chỉ sai một bước cuối cùng, nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ thất bại ở bước cuối cùng này.
Trong lòng dĩ nhiên là không cam tâm.