Cầm túi sách vừa muốn đi, Mộ ngốc bắt được cô: “Bà xã, em muốn đi đâu?”
“Em có việc phải đi ra ngoài một chuyến.”
“Anh cũng muốn đi.”
“Không được, anh ở nhà chờ đi.” Giang Dĩ Mạch tránh tay anh ra.
“Anh không muốn, anh muốn đi cùng với bà xã.” Mộ ngốc giống như đứa bé dính người, làm thế nào cũng không chịu buông tay.
“Anh mau buông tay!” Giang Dĩ Mạch sốt ruột kêu lên: “Em thật có việc gấp.”
“Chuyện gì gấp như vậy, có thể nói cho anh biết không? Có lẽ anh cũng có thể giúp...”
“Anh không giúp được, sắp hết giờ rồi, em thật sự phải đi.” Thấy Mộ ngốc không chịu buông tay, Giang Dĩ Mạch cố ý làm mặt nghiêm: “Anh không nghe lời bà xã nói phải không?”
Vẻ mặt Mộ ngốc ủy khuất nhìn cô: “Bà xã, anh chỉ muốn giúp em.”
“Nếu anh thật sự muốn giúp em, thì buông tay.”
Mộ ngốc càng ủy khuất, lã chã chực khóc nhìn cô.
Giang Dĩ Mạch nhìn anh, bất đắc dĩ thở dài, dỗ dành nói: “Ngoan, nghe lời, anh ra ngoài một lát, trở về em mang quà về cho anh được không?”
Mộ ngốc không tình nguyện buông Giang Dĩ Mạch ra, Giang Dĩ Mạch xoay người muốn đi, lại bị Mộ ngốc bắt được.
“Lại làm sao vậy?”
“Em hôn anh một cái.” Mộ ngốc rất không muốn nói.
Giang Dĩ Mạch gấp gáp phải đi, đi cà nhắc hôn lên mặt anh, nhưng Mộ ngốc đột nhiên quay sang, chờ khi cô phản ứng kịp, đã hôn lên môi của anh.
Tay muốn đẩy anh ra, lại bị Mộ ngốc ôm chặt, nụ hôn nhiệt liệt bá đạo làm cho Giang Dĩ Mạch sắp hít thở không thông.
Khi vừa định hung hăng cắn một cái, rốt cục Mộ ngốc buông cô ra, cười ngốc, vẻ mặt khờ dại xua tay: “Bà xã, tạm biệt, đừng quên mang quà về cho anh...!”
Nhìn vẻ mặt khờ dại của anh, Giang Dĩ Mạch chỉ có thể đè nén tức giận, xoay người vội vàng rời đi.
Đường Hân nhìn thấy con trai của mình lúc này mới xuống lầu, hỏi: “Sao hôm nay ngủ dậy muộn như vậy?”
Mộ ngốc chỉ cười ha ha ngây ngô, thoạt nhìn vẻ mặt khờ dại vừa vui vẻ vừa hạnh phúc.
“Có chuyện gì vui vẻ như thế?”
“Mẹ, con với bà xã sẽ rất nhanh thì có em bé rồi.”
Đường Hân nhìn con trai mình, không xác định ý của anh.
Trí lực người con trai này vẫn dừng lại ở ba tuổi, nó thật sự biết làm thế nào để sinh em bé sao?
“Mẹ, con rất thông minh.” Mộ ngốc giống như nhìn ra mẹ đang hoài nghi, không muốn để cho người ta cảm thấy mình ngu dốt, “Người bảo quản gia đưa giáo trình cho con, con vừa nhìn đã hiểu.”
Vẻ mặt Đường Hân xấu hổ vội ho một tiếng, quản gia cũng đứng ở bên cạnh, càng làm cho bà xấu hổ hơn.
“Thiếu gia, bữa sáng của người với thiếu phu nhân đã chuẩn bị xong rồi.”
Lúc này Đường Hân mới chú ý đến Giang Dĩ Mạch không có ở đây, “Bà xã con đâu?”
“Cô ấy có việc gấp vừa mới đi ra ngoài.” Mộ ngốc trẻ con nói: “Bà xã nói trở về sẽ mang quà cho con.”
Mộ ngốc vui mừng ăn bữa sáng, Đường Hân lại ngồi ở một bên dường như nghĩ đến cái gì, mang theo tính toán.
*
Khi Giang Dĩ Mạch chạy đến nhà hàng đối diện quán cà phê thì Thượng Quan trạch đã sớm đến.
“Ngại quá, Thượng Quan, chờ lâu chưa.”
“Tôi cũng vừa đến.”
Lúc này nhân viên nhà hàng mang đồ ăn lên cho bọn họ.
“Tôi đã sớm giúp em gọi món ăn kiểu Tây.” Thượng Quan Trạch nói.
“Cảm ơn.” Sau khi nhân viên nhà hàng rời đi, Giang Dĩ Mạch mới hỏi: “Anh ở trong điện thoại nói Trương Đại Tề đã chết, là thế nào?”
Thượng Quan Trạch có chút đáng tiếc nói: “Còn thiếu một bước là có thể biết chân tướng mẹ em gặp chuyện không may năm đó, nhưng Trương Đại Tề còn chưa kịp nói ra đã bị người ta bắn chết rồi.”
“Bắn chết?” Giang Dĩ Mạch kinh ngạc.
Thượng Quan Trạch đơn giản thuật lại trọng điểm nói mấy ngày nay Trương Đại Tề đánh bạc đến khi bị bắn chết qua một lần.
“... Chuyện là như thế.”
Giang Dĩ Mạch cũng rất đáng tiếc, vất vả lâu như vậy, tất cả đều uổng phí.
“Trương Đại Tề nói tai nạn xe cộ mẹ tôi không phải do hắn làm, mà là... , phía sau hắn chưa kịp nói ra, này đã nói lên mẹ tôi chết là do người khác gây ra.” Giang Dĩ Mạch nói.
Thượng Quan Trạch gật đầu đồng ý.
“Nhất định là người phụ nữ họ Thiệu kia.” Giang Dĩ Mạch càng khẳng định.
“Mạch mạch, em phải biết rằng Thiệu Thiến tốn hơn mười năm mới chiếm toàn bộ làm của riêng, chứng tỏ mẹ em cũng không chỉ một mình Thiệu Thiến có thể tùy tiện đối phó.”
Giang Dĩ Mạch nhìn Thượng Quan Trạch, “Ý của anh...”
Thượng Quan Trạch cười một cái, “Ý của tôi là đằng sau Thiệu Thiến nhất định còn có những người khác giúp bà ta làm việc, hơn nữa người này có chút lai lịch, nếu không sẽ không dám thuê người bắn chết Trương Đại Tề.”
“Anh cho là Thiệu Thiến phái người bắn chết Trương Đại Tề?”
“Hi vọng Trương Đại Tề chết còn có người khác sao?” Thượng Quan Trạch hỏi lại, “Hắn biết quá nhiều, hơn nữa lại cờ bạc thành tính, tin rằng Thiệu Thiến đã sớm muốn diệt trừ hắn, nếu không phải vì giữ hắn lại để đối phó vơi em, cũng sẽ không giữ mạng của hắn đến bây giờ.”
Giang Dĩ Mạch có chút kinh ngạc, cảm thấy mình giống như đang ở cảnh phim thổ phỉ, chỉ muốn điều tra nguyên nhân mẹ chết, vậy mà đã lên đến trình độ ám sát.
Thật ra cô không cảm thấy kinh ngạc, hơn một tháng trước đến nước J không phải thiếu chút nữa bị ám sát sao, nếu không phải Mộ ngốc không cẩn thận cứu cô, chỉ sợ cô thật sự đi đời nhà ma rồi.
“Báo cảnh sát chưa? Cảnh sát có nói gì không?” Giang Dĩ Mạch hỏi.
“Loại chuyện này sòng bạc dưới đất họ đã âm thầm giải quyết rồi.” Thượng Quan Trạch nói: “Dù sao sòng bạc cũng cần phải kinh doanh, không thể bởi vì chuyện này dẫn cảnh sát đến đây.”
“Trương Đại Tề đã chết, manh mối phía sau liền chặt đứt.” Giang Dĩ Mạch đáng tiếc nói.
“Cũng không hoàn toàn như vậy.” Thượng Quan Trạch nói: “Nếu Thiệu Thiến thuê người bắn chết Trương Đại Tề, chứng tỏ sau này sẽ liên lạc với sát thủ, tôi đã phái người đi ghi lại các cuộc gọi điện của Thiệu Thiến, chỉ cần biết rằng mấy ngày nay bà ta liên lạc với ai, có lẽ sẽ biết một chút tin tức có lien quan đến sát thủ.”
Giang Dĩ Mạch gật đầu: “Cảm ơn anh, Thượng Quan.”
Thượng Quan Trạch nói đùa hỏi: “Nhìn trên phần tôi vất vả giúp em như vậy, theo tôi một lần như thế nào?”
“Theo cái đầu anh!” Giang Dĩ Mạch trách mắng: “Tôi đã có ông xã, anh muốn bị ông xã tôi đánh sao?”
Thượng Quan Trạch nhìn trên cổ Giang Dĩ Mạch lộ ra dấu hôn xanh tím, cười một cái: “Xem ra đêm qua rất kịch liệt!”
Giang Dĩ Mạch giật mình: “Anh đang nói cái gì?”
“Em quyết định tiếp nhận tên ngốc kia làm chồng em rồi hả?” Thượng Quan Trạch hỏi.
“Anh ấy vốn là chồng em.” Giang Dĩ Mạch bình tĩnh nói: “Về sau không cho phép anh nói ông xã tôi là kẻ ngốc, nếu không tôi tuyệt giao với anh.”
“Quả nhiên là trọng sắc khinh bạn!” Thượng Quan Trạch nửa đùa cảm thán, đột nhiên lại nghiêm túc vài phần, hỏi: “Nếu ông xã em thật sự không phải kẻ ngốc, em sẽ như thế nào?”
Giang Dĩ Mạch bị hỏi trở tay không kịp, “Không có nếu như, trí lực ông xã tôi dừng lại ở một đứa trẻ, nhưng may mà anh ấy rất nghe lời, mặc dù có lúc ngốc, nhưng có đôi khi lại rất thông minh.”
“Em chưa trả lời vấn đề của tôi.” Thượng Quan Trạch nói: “Tôi là nói nếu.”
“Không có nếu.” Giang Dĩ Mạch vẫn câu nói kia: “Thực tế là chúng ta nhìn thấy hiện tại như vậy.”
“Em sẽ không sợ anh ta giả ngây giả dại sao?”
“Làm sao có thể?” Giang Dĩ Mạch không cần suy nghĩ nói: “Trí lực của anh ấy từ nhỏ đã có vấn đề mọi người ai chẳng biết, làm sao có thể giả ngây giả dại? Hơn nữa, tại sao anh ấy phải giả ngây giả dại?”
Thượng Quan Trạch cười một cái: “Đúng, anh ta là kẻ ngu ngốc, đại ngốc!”
Giang Dĩ Mạch lập tức tức giận: “Anh mới ngu ngốc, anh mới là đại ngốc!”
“Tôi nói anh ta ngốc không đúng, nói anh ta giả ngu cũng không đúng, rốt cuộc tôi nên nói như thế nào hả?”
“Tôi không thèm nghe anh nói nữa!” Giang Dĩ Mạch đứng dậy liền đi, “A..., đúng rồi, tôi đã hoàn thành được ba bốn tấm thiết kế trang sức lấy chủ đề về tình yêu giúp anh, lát nữa về đến nhà tôi sẽ fax cho anh, anh xem có vấn đề gì, đến lúc đó tôi sẽ sửa chữa lại.”
Thượng Quan Trạch gọi cô lại: “Nhanh như vậy đã vội vã đi?” Thấy cô mới ăn được một ít: “Ăn xong đã rồi đi.”
“Đã ăn xong, có việc thì liên lạc qua điện thoại.” Giang Dĩ Mạch xua tay, đi trước.
Khi đi ngang qua một cửa hàng, Giang Dĩ Mạch mua qua cho Mộ ngốc, sau đó lái xe về nhà.
Nhìn thấy Giang Dĩ Mạch trở về, Mộ ngốc vô cùng vui vẻ tiến lên ôm lấy cô, “Bà xã, em đã trở về! Ông xã rất nhớ em!”
<Còn tiếp>