Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu

Chương 88: Chương 88: Chương 74.2: Thời đại của nhà họ Mộ đã đến lúc nên kết thúc.




Đường Hạo Thiên đang ở chung một chỗ cùng Giang Mỹ Kỳ, vừa nhận được điện thoại của cha liền chạy về công ty.

“Cha, cha gọi con tới đây gấp như vậy là có chuyện gì?”

Gương mặt của Đường Chấn lạnh lùng nhìn con trai mình: “Cha hỏi con, hơn mười hai tỷ đó là ở đâu mà có?”

“Là con vay từ ngân hàng.”

“Lấy cái gì vay? Vay thế nào?” Đường Chấn hỏi: “Mười hai tỷ cũng không phải là con số nhỏ!”

“Cha, không phải con đã từng nói với cha rồi sao, con có người bạn làm cấp cao ở trong ngân hàng, nên đã tìm anh ta giúp đỡ, không mất cái gì. . . . . .”

Đường Chấn đột nhiên vỗ bàn một cái: “Con còn dám gạt cha?”

Đường Hạo Thiên bị dọa đến phát hoảng.

“Cha hỏi con, có phải con và Giang Mỹ Kỳ không chia tay phải không?”

“Cha. . . . . .”

“Có phải không chia tay hay không?”

“Con xin lỗi, cha, chúng con là yêu nhau thật lòng.” Đường Hạo Thiên không thể làm gì khác hơn là đàng hoàng thừa nhận.

“Hơn mười hai tỷ đó là nhà họ Giang cho con mượn đúng không?” Đường Chấn nghi ngờ hỏi.

Mắt Đường Hạo Thiên đảo một vòng, không dám nói mình âm thầm ký thỏa thuận với nhà họ Giang, chỉ gật đầu.

“Sao nhà họ Giang lại đồng ý cho con mượn hơn mười hai tỷ? Hơn nữa còn thế chấp hết tất cả tài sản, theo tính tình của Thiệu Thiến, chắc chắn bà ta sẽ không mạo hiểm lớn như vậy.” Đường Chấn nghi ngờ: “Con chỉ mượn hơn mười hai tỷ? Không có làm cái gì khác chứ?”

“Không có, không có.” Vẻ mặt của Đường Hạo Thiên rõ ràng không đúng.

Đường Chấn nhìn ra được điều gì đó: “Có phải còn có chuyện gì gạt cha hay không?”

“Không có, không có đâu cha.”

“Còn không mau nói!” Đường Chấn cầm tài liệu trên bàn định quăng về phía anh ta.

Đường Hạo Thiên sợ hãi giơ tay lên muốn ngăn lại, không thể làm gì khác hơn là đàng hoàng khai ra toàn bộ.

“Kỳ Kỳ nói để cho con lấy danh nghĩa của tập Đoàn Đường thị đầu tư thêm mười hai tỷ, đến lúc khu vui chơi đi vào hoạt động, cô ấy nói mẹ của cô ấy đồng ý chia cho tập đoàn Đường thị của chúng ta ba phần lọi nhuận.” Đường Hạo Thiên cẩn thận từng li từng tí nói: “Con nghĩ tiền này không kiếm cũng uổng. . . . . .”

“Cô ta xem tập đoàn Đường thị của chúng ta thành cái gì rồi hả?” Đường Chấn tức giận nói.

“Cha, về điểm này Kỳ Kỳ thật sự không sai, dù sao nhà họ Đường chúng ta cũng không thiếu cái gì, có thể kiếm thêm một khoản nữa, sao lại không. . . . . .”

“Con không động não suy nghĩ sao?” Đường Chấn tức giận gõ lên đầu Đường Hạo Thiên: “Nếu là đầu tư kiếm lời mà nói, Đường thị chúng ta quả thật sẽ kiếm thêm một chút, nhưng nếu đầu tư thất bại, đến lúc đó người đền tất cả lại là chúng ta. Tất cả nguy hiểm đều do tập đoàn Đường thị chúng ta chịu, còn tập đoàn Giang thị thì tốt rồi, cái gì cũng không cần làm, có lời thì lấy tiền, lỗ vốn thì tập đoàn Đường thị phải bồi thường đấy!”

“Vậy lần này không phải làm ăn có lời sao?”

“Nếu lỗ vốn thì sao? Mười hai tỷ này con trả sao?” Đường Chấn hỏi.

“Mẹ của Kỳ Kỳ cũng đã nghiên cứu qua trước rồi, chắc chắn lời không lỗ, mới nhường chuyện tốt này lại cho chúng ta.”

“Con cho rằng người ta cũng ngu như con vậy sao? Quan hệ giữa nhà họ Giang và nhà họ Đường chúng ta là gì chứ? Sao lại muốn nhường chuyện tốt như thế lại cho nhà họ Đường chúng ta? Chỉ có kẻ ngu như con mới tin tưởng người ta như vậy! Quả thật là ngu tới trình độ của anh họ con rồi.” Đường Chấn tức giận nói.

Đường Hạo Thiên vừa nghe cha lấy mình so với người anh họ có trí khôn giống như đứa bé kia, trong lòng cảm thấy bất mãn, chẳng lẽ anh cũng nhược trí (suy giảm trí khôn) sao?

“Cha, cha không cần lần nào cũng mắng con là nhược trí nhu vậy! Con làm gì sai chứ? Không phải là muốn cho tập đoàn Đường thị của chúng ta kiếm thêm được nhiều tiền sao? Kỳ Kỳ mang thai con của con lại bị Giang Dĩ Mạch đánh đến sinh non, cô ta đã không xin lỗi, còn khiến anh họ thiếu chút nữa bóp chết con, như vậy vẫn không tính là gì, cô Đường Hân còn chạy tới đây buộc con phải chia tay, thế mà Kỳ Kỳ cũng không oán hận con, một cô gái tốt như vậy đi đâu mà tìm đây?”

“Con không chia tay với Kỳ Kỳ thì có lỗi sao?” Đường Hạo Thiên hỏi ngược lại cha mình: “Nếu không phải do Giang Dĩ Mạch, thì làm sao đứa bé của con và Kỳ Kỳ mất được?”

Nhắc tới đứa cháu chưa kịp ra đời đã không còn, Đường Chấn cũng đau lòng.

“Cha mới nói con một câu, con đã nói lại nhiều câu như vậy, con nói chuyện với cha mình như vậy sao?” Đường Chấn không vui trách cứ.

Đường Hạo Thiên lại cảm thấy sảng khoái và thoải mái, chưa bao giờ ở trước mặt cha mà anh ta lại thẳng thắng nói ra những suy nghĩ và bất mãn ở trong lòng mình như vậy, không ngờ sau khi nói ra cảm giác lại tốt như vậy.

“Cha, con chỉ nói ra những suy nghĩ ỏ trong lòng mình mà thôi.”

“Con nói nhà họ Giang nhường chuyện tốt này lại cho tập đoàn Đường thị chúng ta, nếu đã tốt như vậy, thì coi như tập đoàn Đường thị chúng ta mượn nhà họ Giang mười hai tỷ, chờ khi khu vui chơi thu được lợi nhuận thì tập đoàn Đường thị chúng ta sẽ trả mười hai tỷ này lại cho họ.”

“Cha. . . . . .” Đường Hạo Thiên kinh ngạc.

“Có vấn đề gì không?”

“Tại sao cha có thể làm như vậy chứ? Việc làm này cùng độc chiếm khác nhau ở chỗ nào?” Đường Hạo Thiên bất mãn nói.

Đường Chấn làm ra vẻ đương nhiên giải thích: “Vốn là do tập đoàn Đường thị của chúng ta đầu tư, tại sao lại chia cho nhà họ Giang? Cha cũng không nuốt luôn mười hai tỷ đó, sau này vẫn sẽ trả lại cho nhà họ Giang.”

“Cha. . . . . .”

“Cứ quyết định như vậy, con đừng nói thêm nữa.” Đường Chấn không muốn tiếp tục cái đề tài này.

“Cha, cha không thể làm như vậy, cha làm như vậy thì con phải nói sao với Kỳ Kỳ đây?”

“Các con đã yêu nhau như vậy, thì cô ta cũng sẽ không ngại, hơn nữa nếu sau này cô ta gả vào nhà họ Đường chúng ta, thì không phải tất cả đều là của cô ta hay sao!” Đường Chấn dụ dỗ.

“Nhưng. . . . . .”

“Chớ nhưng nhị gì nữa, cha là người từng trải, hiểu rõ hơn so với con, tuyệt đối sẽ không hại con.” Đường Chấn nhìn xa trông rộng nói: “Con là con trai duy nhất của cha, hiện tại cha khổ cực làm tất cả những chuyện này cũng vì tương lai của con, con nghe lời cha sẽ không sai.”

“Nhưng chúng ta làm như vậy không phải rất quá đáng hay sao? Đến lúc đó con phải giải thích với Kỳ Kỳ như thế nào?”

“Trong tương lai tất cả tài sản của nhà họ Giang nhất định sẽ để lại cho em trai của cô ta, không có một chút quan hệ gì với cô ta, tương lai nếu cô ta gả tới nhà họ Đường chúng ta, thì chẳng phải tất cả tài sản của nhà họ Đường chúng ta đều thuộc về cô ta sao. Cha tin tưởng Kỳ Kỳ là một người thông minh, cô ta sẽ hiểu rõ.”

“Cha, ý của cha là đồng ý cho hôn sự của con và Kỳ Kỳ?” Đường Hạo Thiên nhân cơ hội hỏi.

Đường Chấn lại không nói gì.

“Cha, sao cha không trả lời con, không đúng như vậy ư?”

“Cả ngày con trừ muốn những thứ này ra thì không muốn những thứ khác nữa hả?” Đường Chấn hỏi ngược lại.

“Cha, Kỳ Kỳ mang thai con của con lại bị đánh đến sinh non, ngay tại lúc cô ấy còn chưa xuất viện con đã nói chia tay, vậy mà cô ấy đều không oán không hận con một câu, một cô gái tốt như vậy, là con có lỗi với cô ấy, nên con muốn cho cô ấy một danh phận, cái này thì có gì sai chứ?” Đường Hạo Thiên hỏi ngược lại cha mình: “Cha, chẳng lẽ trong lòng cha không hận sao? Đứa cháu mập mạp của cha đã bị Giang Dĩ Mạch đánh chết, còn cháu họ thì muốn bóp chết con của cha, cô Đường Hân còn tới nhà trút giận, buộc con chia tay, hiện tại cha cũng muốn theo họ làm tổn thương con cùng Kỳ Kỳ sao?”

Trong lòng Đường Chấn cũng rất tiếc nuối và thương xót đứa cháu đã mất kia, trong lòng đã sớm có mâu thuẫn đối với em gái, chuyện gì nó cũng chỉ nghĩ cho nhà họ Mộ, không bao giờ suy nghĩ đến cảm nhận của người anh trai là ông một chút nào.

Cháu trai bị con dâu của nó đánh thành một vũng máu, con trai thiếu chút nữa đã bị con trai của nó bóp chết, nó không biết quan tâm còn tới nhà trút giận, không phải là ỷ vào địa vị lớn mạnh của nhà họ Mộ ở thành phố này sao?

“Con khăng khăng muốn ở chung một chỗ cùng Giang Mỹ Kỳ, cha cũng không phản đối, nhưng nếu các con muốn kết hôn, thì trước hết phải sinh được cháu trai cho cha đã.” Đường Chấn nói.

Nghe được lời cha nói, Đường Hạo Thiên lập tức vui mừng hớn hở: “Cảm ơn cha.”

Đường Chấn thở dài: “Nếu đứa bé kia vẫn còn, hiện tại có thể đã ra đời rồi.”

Đường Hạo Thiên biết cha đang nói đến đứa bé đã mất ở trong bụng Giang Mỹ Kỳ.

“Lần này là nhà họ Mộ bất nhân, thì không thể trách cha bất nghĩa.” Đường Chấn giống như đang lầm bầm lầu bầu.

Đường Hạo Thiên nghi ngờ: “Cha, cha nói cái gì? Nhà họ Mộ thế nào?”

Nó là con trai của mình, nói cho nó biết cũng không sao.

“Cha mới vừa bán 19% cổ phần của tập đoàn Mộ thị trong tay cha cho tổng giám đốc của tập đoàn Ngự Thiên, cũng chính là Ông Trùm giấu mặt đứng phía sau công ty đã thu mua lại khu vui chơi ở trung tâm thành phố. . . . . .”

Cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, Mộ Đình đi vào: “Anh mới vừa nói cái gì?”

Đường Chấn cả kinh, nhìn trợ lý của mình.

Trợ lý khó xử giải thích: “Tôi xin lỗi, tổng giám đốc, tổng giám đốc Mộ, ông ấy. . . . . .”

“Anh bán cổ phần của tập đoàn Mộ thị trong tay anh rồi hả?” Mộ Đình nghiêm túc hỏi.

Đường Chấn thấy đã bị nghe được, thì cũng không cần phải giấu diếm nữa: “Đúng vậy, không sai.”

“Làm sao anh có thể bán hết tất cả cổ phần của tập đoàn Mộ thị như vậy? Hơn nữa còn bán cho đối thủ cạnh tranh của tập đoàn Mộ thị!”

“Cổ phần ở trong tay tôi, đương nhiên tôi có quyền bán đi!”

“Anh. . . . . .”

“Nếu đã nói thẳng ra, vậy thì tôi sẽ nói hết. Em rể, nhiều năm qua tôi đã bị cậu áp bức đủ rồi, không bao giờ muốn nhìn mặt cậu mà sống qua ngày nữa, Thiên Thần là một đứa ngốc, Tử Duệ lại không dạy được, ngay cả chị dâu mình mà cũng có ý đồ, thời đại của nhà họ Mộ các người cũng đến lúc nên kết thúc rồi!”

“Đường Chấn, anh. . . . . .” Ngực của Mộ Đình đột nhiên đau đớn, mồ hôi trên trán chảy xuống ròng ròng, ông đau đến ngã xuống đất ngất đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.