Cửa thư phòng đột nhiên bị đẩy ra, Giang Dĩ Mạch đoạt lấy cây bút trong tay Mộ ngốc nghếch; “Đừng ký!”
“Dĩ Mạch, cô đến đây làm cái gì?” Đường Hân không nghĩ tới Giang Dĩ Mạch lại đột nhiên xuất hiện.
“Mẹ, tại sao mẹ có thể lừa Thiên Thần ký cái này chứ?”
“Đây vốn là chuyện của nhà họ Mộ chúng tôi, một người ngoài như cô xen vào làm cái gì?” Đường Hân mất hứng nói.
“Con là vợ của Thiên Thần, sao lại không thể xen vào chứ?” Trong lòng Giang Dĩ Mạch đầy tức giận nói: “Mẹ, mẹ là mẹ ruột của Thiên Thần, tại sao có thể lừa Thiên Thần ký vào cái này?”
Đường Hân cũng đành phải dụ dỗ Giang Dĩ Mạch: “Phải đành chịu chứ biết làm sao? Cha của Thiên Thần bị trúng gió nằm viện, hiện tại động cũng không động được, hiện tại toàn bộ tập đoàn Mộ thị đều phải trông cậy vào Tử Duệ, nhưng cổ phần của nó chỉ còn lại 46%, nếu không đạt được 51%, ngộ nhỡ các cổ đông khác liên kết lại đối phó với nó, thì nhà họ Mộ của chúng ta cũng xong luôn, cho nên mẹ mới bảo Thiên Thần giao lại 5% cổ phần của nó cho Tử Duệ.”
“5% cổ phần này là cha cho Thiên Thần!” Giang Dĩ Mạch vẫn không đồng ý.
“Không phải chúng ta cũng không có biện pháp nào khác sao?” Đường Hân nói.
“Mẹ là do không có biện pháp hay là cố ý muốn 5% cổ phần kia của Thiên Thần?” Giang Dĩ Mạch hỏi ngược lại: “Mẹ gọi chúng con từ nước ngoài gọi trở về gấp như vậy, chính là vì chuyện này sao? Mẹ, mẹ cũng thật là quá đáng, Thiên Thần cũng là con của mẹ, tại sao mẹ có thể lừa anh ấy như vậy?”
“Tôi lừa nó khi nào hả?” Đường Hân tức giận nói.
“Tóm lại chúng ta không thể ký cái này!” Giang Dĩ Mạch lôi kéo Mộ ngốc nghếch rời đi.
Trở về phòng, Giang Dĩ Mạch rất nghiêm túc nói với Mộ ngốc nghếch: “Sau này nếu mẹ bảo anh ký những thứ lộn xộn kia, thì nhất định không được ký, có nghe hay không?”
“À, anh nghe bà xã.”
Trong thư phòng, Đường Hân tức giận nói: “Giang Dĩ Mạch đó là cái khỉ gì, dám nói chuyện với tôi như vậy?”
Mộ Tử Duệ ở bên cạnh vẫn không lên tiếng, bây giờ mới tiến lên an ủi: “Mẹ, đừng tức giận, không ký thì thôi.”
“Như vậy sao được? Ngộ nhỡ những cổ đông khác liên kết. . . . . .”
“Coi như bọn họ có liên kết lại cũng vô dụng.” Mộ Tử Duệ nói: “5% cổ phần này ở trong tay anh hai, thì cổ phần của nhà họ Mộ chúng ta vẫn là nhiều nhất, cuối cùng vẫn do nhà họ Mộ chúng ta định đoạt thôi.”
“Nhưng. . . . . .” Đường Hân vẫn có chút không cam lòng.
* Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Diễn đàn Lê Quý Đôn
Cuối năm, giới truyền thông khắp thành phố nóng nhất một tin tức chính là “Nếu không có chuyện gì xảy ra, Giang Mỹ Kỳ sẽ kết hôn cùng Đường Hạo Thiên”, đối với người bên ngoài mà nói, thì nhà họ Giang như vậy là đã với cao rồi.
Mà Đường Chấn là do phải thực hiện lời nói trước đó của mình là khi có đứa bé rồi mới được kết hôn, hơn nữa ông ta để cho bọn họ lập gia đình cũng là bởi vì không muốn trả lại mười hai tỷ kia.
Thiệu Thiến bị tức đến gần chết, nhiều lần tìm được Đường Chấn nói chuyện tiền nong, thì Đường Chấn kiên quyết một phần cũng không chịu phun ra.
Mặc kệ Thiệu Thiến nói gì, ông ta đều kiên quyết không nhả ra một phân tiền.
Vì thế bà ta gửi hi vọng vào con gái của mình, hi vọng cô ta có thể làm người trung gian đi thuyết phục, nhưng con gái Giang Mỹ Kỳ của bà ta rõ ràng không hề đứng về phái nhà họ Giang, điều này cũng làm cho Thiệu Thiến rất thất vọng.
Giang Gia Kiệt tức không nhịn nổi, dùng sức đẩy Giang Mỹ Kỳ xuống: “Chị, sao chị có thể làm như vậy? Khoản tiền kia là của nhà họ Giang chúng ta, tại sao cha của anh Hạo Thiên lại không trả cho nhà họ Giang chúng ta?”
Giang Mỹ Kỳ bị đẩy một cái như vậy, rất không vui: “Em nói với chị làm gì? Em có bản lĩnh thì đi tìm cha của Hạo Thiên mà hỏi. Cũng đâu phải chị nói cha Hạo Thiên không trả tiền lại cho chúng ta chứ!”
Hiện giờ Giang Mỹ Kỳ sắp trở thành thiếu phu nhân nhà họ Đường nên đã không còn e ngại việc nhà họ Giang có thể phá sản bất cứ lúc nào, đối với người em trai này tự nhiên cũng không cần phải khách khí nữa rồi.
“Chị, đây là lời nói của một con người sao?”
Giang Mỹ Kỳ buồn cười: “Tiếng người mà em nghe không hiểu sao?”
“Chị. . . . . .” Giang Gia Kiệt tức giận nâng quả đấm lên: “Đừng nghĩ tôi không dám đánh chị!”
“Hiện tại tôi đang mang thai, cậu dám đụng vào tôi một cái thử xem!”
Giang Gia Kiệt giận đến mức dùng sức đạp lật ngửa cái bàn trà trong phòng Giang Mỹ Kỳ, ném toàn bộ vật trang trí trên tủ xuống đất.
Trong phòng vang lên tiếng động lớn làm kinh động đến Giang Triển Bằng và Thiệu Thiến.
“Các con đang làm gì ở đây?” Giang Triển Bằng đẩy cửa ra thấy mớ hỗn độn trong phòng con gái: “Trước kia lúc Mạch Mạch ở nhà các con lại luôn gây gổ với Mạch Mạch, bây giờ Mạch Mạch đã gả ra ngoài, sao hai người các con lại ầm ĩ với nhau vậy hả?”
Giang Gia Kiệt tức giận nói: “Cha, là chị ấy ăn cây táo rào cây sung!”
“Giang Gia Kiệt, tôi ăn cây táo rào cây sung khi nào chứ?” Giang Mỹ Kỳ hô to.
“Còn không phải sao? Lấy đi khoản tiền mà mẹ thế chấp tất cả sản nghiệp của nhà họ Giang chúng ta để vay, nhà họ Đường cũng không. . . . . .”
“Gia Kiệt!” Thiệu Thiến muốn ngăn cản nhưng đã chậm một bước.
Chuyện này chồng của bà không hề hay biết chút nào, mà bà ta cũng không dám nói với ông ta.
Dù sao sản nghiệp của nhà họ Giang cũng là do mẹ ruột của Giang Dĩ Mạch gầy dựng nên, bây giờ mặc dù đã đứng tên của bà, nhưng vẫn phải có chừng mực, ngoài mặt vẫn là lấy tấm lòng cảm ơn để duy trì và quản lý tập đoàn Giang thị, chứ không phải đem đi thế chấp toàn bộ.
Giang Triển Bằng nhìn Thiệu Thiến: “Bà xã, chuyện này là sao?”
“Chỉ là hoạt động đầu tư bình thường của công ty, không cần quá để ý.”
Giang Triển Bằng biết bà đang nói dối, hỏi con trai: “Gia Kiệt, Kỳ Kỳ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Giang Gia Kiệt biết là mình nói lỡ miệng, nhưng anh ta tức không nhịn nổi, liền giận dỗi nói hết tất cả.
Nhà họ Đường nuốt tất cả khoản đầu tư của nhà họ Giang, một phần cũng không chịu phun ra, còn tự mình tìm một cái cớ hợp lý tô son trát phấn lên sự tham lam của bọn họ.
Giang Mỹ Kỳ vội vàng phản bác, thanh minh cho bản thân: “Cha, đây là quyết định của cha Hạo Thiên, con và Hạo Thiên cũng không còn cách nào khác, Gia Kiệt lại trách con, cãi nhau với con. . . . . .”
Đột nhiên Giang Triển Bằng tát lên mặt Thiệu Thiến một cái, khiến Giang Mỹ Kỳ và em trai Giang Gia Kiệt đều sửng sốt.
Bon họ đã lớn như vậy rồi, mà chưa bao giờ nhìn thấy cha đánh mẹ một lần nào, từ trước tới nay cái gì cha cũng đều nghe lời mẹ, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện trong nhà lẫn trong công ty, yên tâm giao tất cả cho mẹ quản lý, nhưng hôm nay cha lại ra tay đánh mẹ, còn đánh trước mặt bọn họ.
“Ông xã. . . . . .” Thiệu Thiến cũng không thể tin nỗi nhìn chồng mình.
Giang Triển Bằng tức giận chất vấn: “Sao bà có thể thế chấp toàn bộ sản nghiệp của mẹ Mạch Mạch để lại cho ngân hàng chứ hả?”
Thiệu Thiến cũng oan uổng: “Tôi cũng không nghĩ rằng nhà họ Đường lại có thể như vậy. . . . . .”
“Đó là tài sản mẹ Mạch Mạch để lại cho nó, bà có quyền gì làm như vậy?” Giang Triển Bằng giận đến đỏ mặt.
Thiệu Thiến bị mắng như vậy, cũng cảm thấy oan uổng và uất ức: “Chẳng phải tôi đã quản lý công ty của nhà họ Giang nhiều năm qua sao? Có lúc nào ông ngó ngàng đến không? Đừng cho là tôi không biết ông nuôi người phụ nữ khác ở bên ngoài. . . . . .”
Bị vạch trần ngay trước mặt hai đứa con, giang Triển Bằng càng thêm giận dữ, lại đánh thêm một cái tát, Giang Gia Kiệt lập tức tiến lên bảo vệ mẹ ở sau lưng: “Cha, không cho cha đánh mẹ con!”
“Con tránh ra cho cha!” Giang Triển Bằng rống to.
“Là cha ở bên ngoài nuôi đàn bà, tại sao lại đánh mẹ con?” Giang Gia Kiệt cũng gầm lớn.
“Mẹ nào con nấy!” Giang Triển Bằng lớn tiếng nói: “Sản nghiệp nhà họ Giang là của mẹ Mạch Mạch để lại, mẹ con lại thế chấp tất cả làm của hồn môn* cho con gái mình!”
*Của hồi môn: là của cải nhà mẹ đẻ cho con gái khi về nhà chồng.
“Là nhà họ Đường kiên quyết nuốt số tiền kia, không thể trách mẹ!” Giang Gia Kiệt thay mẹ mình nói chuyện: “Muốn trách thì phải trách chị ấy, là chị ấy ăn cây táo rào cây sung!”
Giang Mỹ Kỳ lập tức phản bác: “Tại sao lại trách chị? Là cha của Hạo Thiên làm như vậy, cũng không phải là chị bắt cha Hạo Thiên không trả tiền lại, chuyện này liên quan gì tới chị?”
Những lời phản bác này của Giang Mỹ Kỳ càng làm tổn thương đến cha mẹ cùng em trai, chuyện gì cũng chỉ nghĩ đến bản thân mình.
Mặc dù bốn người trong nhà này bùng nổ cãi vả trước nay chưa từng có, nhưng vẫn thảo luận chuyện hôn lễ với nhà họ Đường, hơn nữa còn công bố hôn lễ vẫn cử hành như cũ.
Nhà họ Mộ nhận được thiệp mời tham gia hôn lễ, Đường Hân nhìn thiệp mời, mắng anh trai mình không phải là người.
Hiện nay nhà họ Đường như cá gặp nước, đường lằm ăn rộng mở, nên cũng lên giọng và làm cao hơn bình thường.
Nơi nào còn quan tâm đến chuyện nhà họ Mộ có vui mừng hay không.
Mà tất cả mọi thứ chuẩn bị cho hôn lễ đều rất sang trọng cao cấp.
Đường Chấn còn mời truyền thông khắp thành phố tới tham gia hôn lễ, xe hoa lái đến nhà họ Giang, Đường Hạo Thiên bị một đám phù rể vây quanh đến trước cửa đón cô dâu của mình.
Đoàn phù dâu mười ba người tạo thành tầng lớp bảo vệ, đoàn phù rể gặp chiêu phá chiêu, cầm phong bì tiền lì xì khó khăn vượt qua từng tầng một, đẩy tức giận đến cao trào.
Bạn bè thân thiết đắm chìm trong không khí vui mừng náo nhiệt ở bên trong, không có một ai biết bốn người trong nhà này cách đâu không lâu mới vừa bùng nổ một trận cãi vả kịch liệt.
Giang Mỹ Kỳ mặc chiếc áo cưới do nhà thiết kế nước ngoài nổi tiếng thiết kế ngồi ở trong phòng của mình, thợ trang điểm đang trang điểm lại cho cô.
Nghe phía bên ngoài náo nhiệt tiếng cười cũng biết chú rễ tới.
Đoàn phù dâu ở ngoài cửa rối rít đưa ra các loại vấn đề khó khăn lại bị đoàn phù rể hóa giải, cuối cùng đoàn phù dâu bắt đầu yêu cầu phong bì tiền lì xì, mà đoàn phù rể tất nhiên đã sớm có chuẩn bị, rốt cuộc cuối cùng cũng khiến cho đoàn phù dâu vui vẻ, thả cho bọn họ đi vào.
Giang Mỹ Kỳ đứng lên, nhìn Đường Hạo Thiên ở trong đoàn phù rể vây quanh đi tới, trong mắt hiện lên giọt nước mắt cảm động.
Đường Hạo Thiên đến gần, hai người ôm hôn ngay trước mặt đoàn phù rể và phù dâu, không khí tương đối ấm áp.
Đoàn phù rể và phù dâu nhìn thấy như vậy đều mơ tưởng đến việc kết hôn.
Đường Hạo Thiên đột nhiên ôm lấy Giang Mỹ Kỳ rời khỏi phòng giữa đám người đang vây quanh, lên xe hoa.
Trong một gian phòng khác, Giang Gia Kiệt thấy Đường Hạo Thiên ôm chị mình náo nhiệt dưới lầu, không cam lòng, tức không nhịn nổi: “Mẹ, chúng ta cứ đưa tất cả tiền của nhà họ Giang cho nhà họ Đường như vậy sao? Hơn mười hai tỉ lận đó, đó là toàn bộ tài sản của nhà họ Giang chúng ta, nếu ngân hàng đòi nợ, chúng ta phải làm thế nào?”
Thiệu Thiến trấn an con trai: “Gia Kiệt, con không cần lo lắng, mẹ sẽ nghĩ cách.”
“Nghĩ cách gì? Nhà họ Đường không chịu phun ra, chị lại bênh vực nhà chồng. . .”
“Gia Kiệt, con hãy tin tưởng mẹ, số tiền kia là của nhà họ Giang chúng ta, mẹ tuyệt đối sẽ không để người ngoài chiếm dụng!” Trong mắt Thiệu Thiến lóe lên một tia hung ác: “Đi thôi, chúng ta cũng đến nhà thờ tham gia hôn lễ của chị con.”
“Con không đi!” Giang Gia Kiệt giận dỗi nói: “Cái loại người ăn cây táo rào cây sung Bạch Nhãn Lang* đó, sao lại bắt con đến tham gia hôn lễ của chị ta chứ?”
*Bạch nhãn lang: ý chỉ những người ăn cháo đá bát, vong ân phụ nghĩa.
“Con không đi, thì người bên ngoài sẽ nói con không đúng, nhà họ Đường mời truyền thông khắp thành phố, con là muốn cho nước miếng của truyền thông dìm chết con sao?” Thiệu Thiến nói: “Đi nhanh đi!”
* Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Diễn đàn Lê Quý Đôn
Hôn lễ được cử hành ở trong nhà thờ lớn nhất trung tâm thành phố, số người trong đoàn phù rể và phù dâu không phải nhiều bình thường.
Khách khứa đến đông đến nỗi cũng không còn chỗ ngồi, không khí náo nhiệt của hôn lễ này được mọi người chú ý đến gay cấn.
So với hôn lễ cách đây một năm trước giữa nhà họ Giang và nhà họ Mộ thì còn náo nhiệt xa hoa hơn nhiều, mà nhiều đồ cưới cũng bị giới truyền thông tranh nhau đưa tin, rối rít tán thưởng nhà họ Giang coi trọng và thương yêu đứa con gái thứ hai, nhưng không biết nơi nào xuất hiện tin tức đám cưới một năm trước của Giang Dĩ Mạch không có của hồi môn, còn nói ra chuyện tất cả tài sản của nhà họ Giang do mẹ của Giang Dĩ Mạch để lại đều chuyển qua cho con gái của mẹ kế, ám chỉ nhà họ Giang nặng bên này nhẹ bên kia, chiếm đoạt tài sản của người vợ đã chết để lại cho con gái.
Đường Chấn vốn nghĩ là sẽ điều khiển giới truyền thông tâng bốc sự yêu thương con gái của nhà họ Giang lên đầu, để hòa hoãn không khí khẩn trương lúng túng cùng nhà họ Giang, dù sao sau này hai nhà đã là sui gia, mâu thuẫn quá căng thẳng cũng không tốt.
Nhưng ai biết được lại xuất hiện ra tin tức như vậy khiến nhà họ Giang rơi vào tình huống khó xử.
Cũng may đây là chuyện của nhà họ Giang, nhà họ Đường ông cũng không quá khó coi, cảnh tượng vẫn náo nhiệt như cũ.
Giang Mỹ Kỳ kéo cánh tay Giang Triển Bằng đi về phía Đường Hạo Thiên, Giang Triển Bằng tự tay mình giao tay của con gái qua cho Đường Hạo Thiên, cha xứ bắt đầu chủ trì hôn lễ.
“Đường Hạo Thiên tiên sinh, xin hỏi anh có đồng ý cưới tiểu thư Giang Mỹ Kỳ làm vợ không? Cho dù nghèo khó hay giàu sang, khỏe mạnh hay bệnh tật, cũng không xa không rời cô ấy, đến chết cũng không đổi?”
“Tôi đồng ý!”
“Giang Mỹ Kỳ tiểu thư, xin hỏi cô có ý gả cho tiên sinh Đường Hạo Thiên làm vợ không? Cho dù nghèo khó hay giàu sang, khỏe mạnh hay bệnh tật, cũng không xa không rời anh ấy, đến chết cũng không đổi?”
“Tôi đồng ý.”
“Bây giờ mời cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau.”
Nhân viên làm việc cầm hai chiếc nhẫn tới, hai người trao nhẫn cho nhau.
“Tốt lắm, kết thúc buổi lễ, tôi tuyên bố chú rể Đường Hạo Thiên cùng cô dâu Giang Mỹ Kỳ đã chính thức trở thành vợ chồng, bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu của mình rồi.”
Đường Hạo Thiên xoay người nhìn Giang Mỹ Kỳ, hôn Giang Mỹ Kỳ dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.
Dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay chúc mừng, gương mặt Đường Hân âm trầm ngồi phía trước tham gia hôn lễ, hôm nay trong thời điểm khó khăn nhất của nhà họ Mộ, nhà họ Đường lại lên giọng làm cao trong hoàn cảnh này, khiến trong lòng bà thực sự không có cảm giác gì.
Tức giận nhà họ Đường vong ơn phụ nghĩa, bỏ đá xuống giếng.
Hôn lễ hôm nay đáng ẽ bà đã không đến tham dự, nhưng là người cô ruột duy nhất của chú rể, bà không thể không đến được.
Đèn flash của máy chụp hình trong tay ký giả nháy liên tục không ngừng, rối rít chụp cảnh cô dâu chú rể ôm hôn, ngày hôm sau đăng lên mọi trang đầu của các tờ báo khắp thành phố.
Giang Mỹ Kỳ còn phát biểu đôi lời với quan khách dưới khán đài, trong mắt chứa đầy nước, cảm ơn cha và mẹ của mình đã nuôi dưỡng, còn cảm ơn từng người trong nhà họ Giang, còn đặc biệt cảm ơn Đường Hân và nhà họ Mộ đã thương yêu và ủng hộ cho Đường Hạo Thiên chồng mình.
Một đoạn cảm ơn ngắn gọn và cẩn thận của Giang Mỹ Kỳ giành được khá nhiều ấn tượng, cũng làm cho giới truyền thông khắp thành phố đều khen ngợi Giang Mỹ Kỳ tình cảm và hiểu chuyện, Đường Chấn thấy Giang Mỹ Kỳ đột nhiên phát biểu lời cảm ơn này, thoáng qua trong mắt là sự kinh ngạc đối với Giang Mỹ Kỳ .
Đứa con gái này cũng không đơn giản, kết quả không chỉ có lấy lòng nhà họ Giang và nhà họ Mộ, còn lợi dụng nhà họ Giang và nhà họ Mộ để gây ấn tượng cho mình, cũng tạo cho cô ta một hình tượng tốt đẹp khắp thành phố, khả năng ứng xử tốt hơn so với con trai mình nhiều.
Cả đám phù dâu chen chúc ở chính giữa, Giang Mỹ Kỳ ném hoa cô dâu trong tay vào bọn họ, sau đó trong tiếng hoan hô và chúc phúc của mọi người, cô và Đường Hạo Thiên cùng nhau rời khỏi nhà thờ.
Tiệc cưới của nhà họ Đường diễn ra tới rạng sáng mới kết thúc.
Giang Mỹ Kỳ cùng Đường Hạo Thiên đi mời rượu từng bàn một, khi đến bàn Đường Hân, Mộ Tử Duệ tham gia tiệc cưới cùng với mẹ cũng bưng rượu lên uống một ly với bọn họ.
Mà trong phút chốc kia khi anh ta nhìn thẳng vào mắt Giang Mỹ Kỳ, trong mắt hai người thoáng qua một tia khác thường mà người khác không dễ dàng phát hiện ra.
Sau khi kính rượu xong rồi, Giang Mỹ Kỳ lấy cớ đi phòng vệ sinh.
Đưa tay khóa trái cửa phòng vệ sinh, sau lưng một bàn tay to đột nhiên quay lại người cô lại đặt trên cửa, lập tức cúi đầu hôn cô.
Giang Mỹ Kỳ cũng ôm Mộ Tử Duệ nhiệt tình hôn trả lại.
Hai người ôm hôn kịch liệt giống như người tình xa cách đã lâu rốt cuộc được gặp lại nhau lần nữa, tận tình hưởng thụ nhiệt tình của nhau.
. . . . . .
Có người ở bên ngoài mở cửa muốn vào phòng vệ sinh, nhưng lại phát hiện cửa phòng vệ sinh bị khóa trái, gõ mấy cái cũng không mở, không thể làm gì khác hơn là đi phòng vệ sinh khác.
Trong phòng vệ sinh, bây giờ hai người đã tách ra, Giang Mỹ Kỳ sửa sang chiếc váy sườn xám đỏ thẫm xong, cài nút áo lại, đứng ở bệ rửa tay trang điểm lại.
Mộ Tử Duệ nhìn cô hỏi: “Không phải em nói rất thích anh sao? Sao anh mới đi hơn nửa năm em đã gả cho người khác rồi hả?”
Động tác của Giang Mỹ Kỳ dừng lại một chút: “Mới vừa rồi em yêu anh còn chưa đủ sao?”
“Nếu để cho Hạo Thiên biết trong đêm tân hôn của anh ta, em lại làm chuyện đó cùng anh trong phòng vệ sinh, em nói xem anh ta có tức giận đến nỗi bị nằm một chỗ giống như cha anh không?” Mộ Tử Duệ cười nói.
“Sao Hạo Thiên có thể biết được chứ? Trừ phi là anh nói cho anh ấy biết!” Giang Mỹ Kỳ trang điểm xong xoay người lại nhìn Mộ Tử Duệ, làm nũng mà ôm anh ta: “Nhưng nếu chuyện của chúng ta để cho người khác biết, thì thanh danh của cả hai chúng ta đều mất hết, em hiểu rõ anh nhất định sẽ không làm ra loại chuyện ngu xuẩn này!”
Mộ Tử Duệ cười đỡ cô lên rửa mặt, ôm eo thon của cô: “Em thật sự rất hiểu anh!”
*
Giang Mỹ Kỳ ở trong phòng vệ sinh hơn một tiếng đồng hồ mới rời khỏi.
Lúc này, Mộ Tử Duệ mới lấy chiếc điện thoại di động đặt ở trong góc phòng vệ sinh ra, nhìn trong màn hình cảnh xảy ra trong phòng vệ sinh vừa quay được lúc nãy, liền nở nụ cười đầy tính toán.