Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu

Chương 123: Chương 123: Chương 98.2: Tôi đã có thai con của chồng cô.




Edit: Tuyết Nguyệt Lam

 

Giang Gia Kiệt bị Giang Mỹ Kỳ khơi mào hồi ức, mỗi lần cãi nhau, Giang Dĩ Mạch lại mắng họ là con hoang đều rất tức giận.

“Gia Kiệt, chị không cầu em hỗ trợ, chỉ hy vọng em làm đừng ngăn càn chị, tự chị sẽ có cách đối phó với Giang Dĩ Mạch.” Giang Mỹ Kỳ nói: “Bây giờ thân thể Giang Dĩ Mạch có vấn đề nên không sinh được con, đây là báo ứng của cô ta. Trước kia cô ta luôn mắng mẹ chúng ta là tiểu tam, một ngày nào đó chị sẽ biến cô ta thành tiểu tam, một tiểu tam không biết đẻ trứng, báo thù cho chúng ta và mẹ.”

Giang Gia Kiệt bị Giang Mỹ Kỳ nói mấy câu liền choáng quáng.

*

Trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Mộ thị, bên trên màn hình là trợ lý đang ở nước ngoài trình bày kế hoạch, bên trong văn phòng xảy ra một trận ầm ỹ, sau đó cửa bị người ta tự ý mở ra, trợ lý không thể ngăn được Giang Mỹ Kỳ, bất đắc dĩ nói: “Thực xin lỗi, tổng giám đốc, cô ta cứ muốn tiến vào. . .”

Mộ Thiên Thần và trợ lý bên kia màn hình chào nhau một tiếng rồi đóng màn hình, ý bảo trợ lý đi ra ngoài trước.

“Chuyện gì?” Mộ Thiên Thần hiền hoà hỏi, giống như không có bởi vì cô ta tự tiện xông tới mà tức giận.

“Em mang thai rồi !” Giang Mỹ Kỳ nói: “Là con của anh!”

Mộ Thiên Thần giống như nghe thấy một chuyện rất buồn cười, cười bật ra tiếng: “Tôi có làm gì với cô hay sao? Con của tôi? Ha ha, cô coi tôi là kẻ ngốc hay sao!”

“Em mang thai một tháng, khi đó chỉ qua lại với mình anh, đứa nhỏ này không phải của anh thì còn có thể là của ai?”

“Đứa con trọng bụng cô thì có liên quan gì tới tôi, tuyệt đối không có khả năng là của tôi.” Mộ Thiên Thần cũng nghiêm túc: “Tôi với cô không làm gì hết làm sao có thể có con?”

“Lần đó. . .”

“Lần đó tôi bị cô đánh ngất xỉu, giống như người chết tùy ý cô sắp xếp, thử hỏi một người giống như người chết thì có thể làm được cái gì?” Mộ Thiên Thần cười lạnh: “Giang Mỹ Kỳ, lần sau cô cũng đừng sỉ nhục sự thông minh của tôi, đứa nhỏ trong bụng cô là ai thì trong lòng cô tự rõ, mà chồng cô còn đang trong tù, chờ anh ta ra ngoài mà biết được khi anh ta ở trong tù thì cô lại mang thai đứa con của người khác thì anh ta sẽ nghĩ như thế nào?”

“Trong bụng em là con của anh thật mà, anh muốn không nhận sao?”

“Cô nói đứa nhỏ là con của tôi cũng không sao cả, chờ cái thai lớn hơn chút, lấy nước ối đi xét nghiệm DNA.” Mộ Thiên Thần nói.

“Nếu đứa nhỏ là của anh, anh sẽ cho đứa nhỏ danh phận?” Giang Mỹ Kỳ hỏi: “Chị đã đáp ứng với em chỉ cần anh mở miệng lý hôn, chị sẽ đồng ý, tuyệt đối không sẽ khó xử chúng ta.”

Sắc mặt Mộ Thiên Thần đột nhiên băng lãnh: “Cô đã đi tìm vợ của tôi rồi hả?”

“Em không có đi tìm chị, chỉ gặp nhau trong bệnh viện nên thuận tiện nói với chị mà thôi.”

“Giang Mỹ Kỳ, tôi đã sớm cảnh cáo cô, tự giải quyết cho tốt, nếu thực bức tôi ra tay, nhất định khiến cô hối hận vì những việc hôm nay cô đã làm!”

“Anh đang uy hiếp em sao? Cũng bởi vì em đi nói cho chị biết em đã có thai con của anh?” Giang Mỹ Kỳ hỏi.

“Lăn ra ngoài!” Mộ Thiên Thần không muốn nhìn thấy cô ta nữa.

“Anh làm bụng em lớn lên, lại đối xử với em như vậy?” Giang Mỹ Kỳ hỏi.

“Rốt cuộc cô muốn thế nào?”

“Em không muốn đứa nhỏ vừa sinh ra đã không có ba!”

“Được, tôi đồng ý với cô, chỉ cần đứa nhỏ trong bụng cô là cuả tôi, tôi sẽ cho đứa nhỏ danh phận!” Mộ Thiên Thần lập tức kêu trợ lý tiến vào: “Đưa Đường thiếu phu nhân ra ngoài, về sau nếu lại tùy tiện để cho người ta xông tới, thì không cần ở lại đây nữa.”

Trợ lý bị giáo huấn, khổ mà không dám nói.

Giang Mỹ Kỳ bị mời ra ngoài, mộ thiên thần cầm lấy áo khoác và chìa khóa xe cũng đứng dậy ra ngoài.

“Tổng giám đốc, hôm nay anh còn có xã giao. . .”

“Chuyển giúp tôi.” Mộ Thiên Thần cũng không quay đầu lại tiêu sái đi.

Giang Mỹ Kỳ vừa lái xe vừa tiếp điện thoại, không biết đầu kia nói gì đó, ngắt lời nói: “Tôi đương nhiên biết chuyện này không giấu diếm được, đến lúc đó xét nghiệm DNA thì tất cả đều lộ.”

“Vậy sao cô còn làm như vậy? Anh trai tôi cũng không phải kẻ ngốc, cô nói vài câu anh ta sẽ tin.”

“Tôi còn không phải là vì anh sao!” Giang Mỹ Kỳ một bộ ủy khuất nói: “Anh thích Giang Dĩ Mạch như thế, tôi mới giúp anh phá hoại tình cảm của bọn họ, nghĩ biện pháp làm cho bọn họ ly hôn, như vậy anh mới có cơ hội.”

“Đừng chụp mũ lên trên đầu tôi, là chính cô muốn phá hoại tình cảm bọn họ, không để bọn họ quá hạnh phúc!”

Mộ Tử Duệ chọc thủng tâm tư Giang Mỹ Kỳ, Giang Mỹ Kỳ buồn bực nói: “Tử Duệ, anh xem Giang Mỹ Kỳ tôi thành dạng người nào rồi hả? Tôi làm như vậy tất cả đều là vì anh!”

“Tôi đây phải cám ơn cô rồi.” Mộ Tử Duệ cũng không tranh cãi với cô ta nữa: “Nếu cô có thể khiến bọn họ ly hôn, chờ tôi kết hôn với Mạch Mạch rồi nhất định mời ngươi uống rượu mừng!”

“Nhưng. . .” Mộ Tử Duệ còn nói: “Cô thật sự có biện pháp khiến bọn họ ly hôn sao? Anh tôi quyết một lòng với Mạch Mạch, không có khả năng anh ấy tin tưởng đứa nhỏ trong bụng cô là của anh ta, mà Mạch Mạch cũng không dễ bị lừa gạt, đến lúc đó giám định DNA kết quả . . .”

“Cho nên trước khi chuyện đó xảy ra hãy khiến tình cảm của bọn họ tan vỡ đi, sau đó ly hôn.” Giang Mỹ Kỳ cắt ngang.

“Trước đó hao phí tâm tư chụp những bức ảnh thân mật đó cũng đâu có tác dụng, cô còn có biện pháp khác sao?” Mộ Tử Duệ hỏi: “Nếu cô muốn lấy đứa nhỏ trong bụng đi châm ngòi tình cảm giữ bọn họ, tôi khuyên cô đừng phí sức, vô dụng, đến lúc đó trêu chọc anh tôi, cô sẽ không chịu được đâu.”

“Nhất định sẽ tìm được biện pháp, tôi cũng không tin trừ Giang Dĩ Mạch, đối với người phụ nữ khác Mộ Thiên Thần cũng không có chút hứng thú nào.” Giang Mỹ Kỳ như đã có đối sách nói: “Tử Duệ, anh hãy chờ xem, tôi không tin không có biện pháp nắm Mộ Thiên Thần trong lòng bàn tay!”

“Có phải cô lại nghĩ đến biện pháp gì rồi hả?”

“Trong nhà cũ của nhà họ Mộ có giấu một người phụ nữ!” Giang Mỹ Kỳ nói.

“Cái gì?” Mộ Tử Duệ kinh ngạc: “Không có khả năng.”

“Nhà cũ của nhà họ Mộ ở đâu?” Giang Mỹ Kỳ từ Mộ Tử Duệ biết địa chỉ nhà cũ nhà họ Mộ liền mau chóng kết thúc cuộc nói chuyện.

“Không thèm nghe anh nói nữa, tôi đang lái xe.” Nói xong liền cúp điện thoại.

Lần này cô ta nhất định phải khiến bọn họ không được yên ổn.

Đầu tiên là ảnh chụp nóng bỏng, sau đó là cô ta mang thai lừa gạt Giang Dĩ Mạch nói là con của Mộ Thiên Thần, tiếp theo là Mộ Thiên Thần ‘kim ốc tàng kiều’.

Một chuyện có lẽ không thể lay động tình cảm giữa bọn họ, nhưng một chuyện lại một chuyện tất cả dồn lại với nhau, cũng không tin Giang Dĩ Mạch còn có thể không bị chút ảnh hưởng nào.

Ninh Tử kia đối với cô ta mà nói, xem ra vẫn còn chút tác dụng.

Giang Mỹ Kỳ thay đổi tay lái chuyển một phương hướng khác.

*

Nhà cũ nhà họ Mộ.

Kiến trúc Châu u, mang theo hơi thở cổ điển.

Nơi này đã ba mươi năm không ai ở, tường vây và vách tường tất cả đều bị rêu mọc kín, thần bí, cổ xưa.

Cửa lớn phòng khách mở ra, cầu thang xoáy tròn kiểu dáng Tây u nhưng nhìn thấy hai người đàn ông nói chuyện với cánh của đóng chặt: “Tô Tuyết, cô mau ra đây theo tôi trở về, tôi đảm bảo không động thủ với cô.”

Tô Tuyết kích động trốn ở trong phòng khoá cửa an toàn: “Dật Hiên, tôi đã quyết định vĩnh viễn ròi khỏi nhà họ Phương, cầu xin anh đừng quấn lấy tôi nữa.”

Phương Dật Hiên đạp mạnh vào cửa phòng: “Tốt nhất là cô mau chóng ra đây cho tôi, tôi không có nhiều tình nhẫn lại để chờ cô!”

Tô Tuyết giật mình, mặt mũi trắng bệch, tay ấn bàn phím di động cũng run rẩy, sau khi điện thoại được kết nối, sợ hãi nói: “Thiên Thần, cứu em. . .”

Mộ Thiên Thần đang lái xe về nhà thì nhận được điện thoại từ Tô Tuyết, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”

“Dật Hiên muốn bắt em trở về, anh ta đang ở ngoài phòng , đang đạp cửa. . .”

Khi nói chuyện liền truyền đến một tiếng đạp cửa thật mạnh với giọng nói hung dữ của Phương Dật Hiên.

“Tô Tuyết, cô mau đi ra cho tôi, bằng không để tôi đạp cửa xông vào, tuyệt đối không cho cô được yên!”

Mộ Thiên Thần nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia, nói: “Cô chờ tôi, lập tức đến, ngàn vạn đừng mở cửa.”

Giang Mỹ Kỳ lúc này cũng tìm được nhà cũ nhà họ Mộ, xa xa liền thấy tòa nhà cao lớn mang kiến trúc Châu u, một chiếc xe từ xa đi tới, liếc mắt một cái liền nhận ra đó là xa của Mộ Thiên Thần.

Tô Tuyết trốn ở trong phòng mặc cho Phương Dật Hiên đạp cửa cũng cũng không dám mở, cô ta nghe thấy tiếng xe hơi, từ cửa sổ nhìn xuống dưới Mộ Thiên Thần từ trong xe đi ra, rốt cụộc nhẹ nhàng thở ra, nghe thấy phòng ngoài truyền tới giọng Mộ Thiên Thần, kinh hỉ mở cửa.

“Tiên sinh, xin hỏi ngài xông vào nhà tôi làm gì?” Mộ Thiên Thần vào phòng khách, nhìn thấy Phương Dật Hiên ở lầu hai, nghiêm túc hỏi.

Phương Dật Hiên lúc này xoay người: “A, đây không phải kẻ ngốc Mộ Thiên Thần sao! Nghe nói anh đã không ngốc, còn có được công ty của ba mình, khiến ba mình bị trúng gió phải nhập viện, thật sự chúc mừng!”

Mới mở miệng trong lời nói đã giấu đầy châm.

Cửa phòng lúc này đột nhiên mở ra, Tô Tuyết chạy ra, “Thiên Thần. . .”

Phương Dật Hiên bắt được Tô Tuyết chạy đến, lôi kéo cô ta xuống lầu.

“Hôm nay tôi tới là để đón vị hôn thê về nhà.”

Tô Tuyết bị Phương Dật Hiên cứng rắn túm xuống lầu, dùng lực bẻ ngón tay hắn, lắc đầu: “Tôi không phải vị hôn thê anh, anh buông. . .”

Phương Dật Hiên cứng rắn túm Tô Tuyết rời đi, đúng lúc đó Mộ Thiên Thần nói: “Anh không nghe thấy cô ấy bảo anh buông cô ấy ra sao?”

“Chuyện của nhà họ Phương chúng tôi từ khi nào tới phiện người ngoài như anh xen vào ?” Phương Dật Hiên quay đầu nhìn anh: “Sao? Lại muốn giống năm đó đánh chết tôi hay sao? Mộ Thiên Thần, hiện tại anh đã không phải kẻ ngốc, cũng không có vận khí tốt như năm nữa đâu!”

“Nơi này là nhà họ Mộ tôi, buông cô ấy ra, anh đi đi!” Mộ Thiên Thần bình tĩnh nói.

“Cô ta là người nhà họ Phương, dựa vào cái gì phải nghe lời anh? Mộ Thiên Thần, tôi còn không trách anh, anh giấu vị hôn thê của tôi ở đây là có ý gì? Vơ anh không sinh được con, chẳng lẽ còn muốn vị hôn thê của tôi thay anh sinh?”

Giang Mỹ Kỳ lặng lẽ trốn ở ngoài cửa nghe lén, nhìn thấy một màn bên trong, cũng sửng sốt.

Cô ta đang nhìn người đàn ông đang nắm tay Tô Tuyết, giật mình mở to hai mắt: “Là anh ta?”

“Nếu anh thật sự không đi tôi sẽ báo cảnh sát.” Mộ Thiên Thần không hề muốn cãi nhau với hắn.

“Bây giờ tôi sẽ đi!” Phương Dật Hiên lôi kéo Tô Tuyết liền đi.

“Đứng, tôi không đi, Thiên Thần, cứu. . .”

Mộ Thiên Thần tiến lên bắt lấy cánh tay Phương Dật Hiên để hắn buông Tô Tuyết ra: “Kể cả cô ấy có là vị hôn thê của anh, nhưng cô ấy cũng là con người, cô ấy không muốn đi theo anh, anh cũng không có tư cách bắt buộc cô ấy như vậy.”

Tô Tuyết được tự do trốn ở sau lưng Mộ Thiên Thần.

“Tô Tuyết, theo tôi trở về!” Phương Dật Hiên nhìn Tô Tuyết trốn sau lưng Mộ Thiên Thần: “Có nghe hay không.”

“Tôi không quay về, tôi đã quyết định tời khỏi nhà họ Phương rồi.” Thái độ Tô Tuyết kiên quyết: “Một mình tôi từ nước ngoài trở về chính là vì rời khỏi nhà họ Phương, sự chiếu cố của nhà họ Phương tôi sẽ ghi tạc trong lòng, nhưng bây giờ tôi đã trưởng thành, muốn có cuộc sống của riêng tôi, xin anh hãy cho tôi tự do đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.