Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu

Chương 126: Chương 126: Chương 99: Phá hỏng chuyện tốt của tôi. (3)




Editor: heisall

Tivi trong phòng khách đang chiếu tin tức, người dẫn chương trình đang đọc một vài tin tức: “Bây giờ là bản tin, theo tin tức mới nhận được, mấy ngày trước có người tố cáo giám đốc của nhà tù ở vùng ngoại ô có liên quan đến việc nhận hối lộ để ngược đãi phạm nhân, những bên có liên quan đang tiến hành điều tra. . . . . .”

Giang Mỹ Kỳ thay xong quần áo, chuẩn bị đi ra ngoài, khi đi ngang qua phòng khách thì đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn Đường phu nhân đang ngồi ở trên sofa: “Mẹ đang xem cái gì?”

“Kỳ Kỳ, Hạo Thiên không phải đang bị giam trong nhà tù ở vùng ngoại ô sao? Trong tin tức nói giám đốc nhà tù ngược đãi phạm nhân, mỗi lần mẹ đi thăm Hạo Thiên, đều thấy mặt của nó bị thương. . . . . .”

Giang Mỹ Kỳ lập tức đi tới xem tin tức, nhìn thấy trong màn hình tivi là cảnh giám đốc nhà tù bị người ta mang đi, Giang Mỹ Kỳ bắt đầu lo lắng.

“. . . . . . Bây giờ giám đốc nhà tù đã bị bắt, đang chờ những bên có liên quan điều tra làm rõ, nếu như tội danh được thành lập, thì giám đốc nhà tù phải đối mặt với án hình sự. . . . . .”

Gương mặt của Giang Mỹ Kỳ lo lắng, nếu như mình bị lộ ra ngoài thì rất phiền toái.

Cô nhanh chóng đi ra cửa.

Cô ta không có thời gian đi tìm Giang Dĩ Mạch gây phiền phức, phải tìm cách để giải quyết ổn thỏa chuyện của bản thân.

Chỉ cần giám đốc nhà tù kia không khai cô ta ra, thì mọi chuyện cũng không có gì.

Gần đây bệnh tình của Giang Triển Bằng lại tái phát, nên Giang Dĩ Mạch đành phải để khách ở nhà một mình, dặn dò người giúp việc chăm sóc chu đáo, còn mình thì thường xuyên lui tới bệnh viện, có lúc phải ở bệnh viện rất khuya mới trở về.

Có lẽ là biết mình sắp đến ngày, nên lúc này Giang Triển Bằng cực kỳ hi vọng con cái có thể ở lại bên cạnh mình.

Nhưng lần nào không thấy Giang Mỹ Kỳ tới, nên trong lòng ông cũng nhớ, luôn hỏi: “Gia Kiệt, Kỳ Kỳ đâu?”

Mỗi lần Giang Gia Kiệt đều kiếm cớ thay cho Giang Mỹ Kỳ, sau đó ở sau lưng lặng lẽ gọi điện thoại cho Giang Mỹ Kỳ để cô ta đến bệnh viện một chuyến.

Mấy ngày gần đây, Giang Mỹ Kỳ gần như mất tích, không hề thấy mặt cô ta ở bệnh viện, nên cũng không cần tìm phóng viên đến để tạo hình tượng người con gái hiếu thảo cho cô ta.

“Mạch Mạch, có phải con lại cãi nhau với Kỳ Kỳ hay không?” Giang Triển Bằng hỏi, điều duy nhất ông có thể nghĩ được đó là hai đứa con gái của ông lại cãi nhau, con gái nhỏ không muốn ông tức giận mà đau lòng cho nên mới tránh mặt, không đến bệnh viện thăm mình.

“Chúng con không có gây gổ.” Giang Dĩ Mạch nói.

“Vậy sao Kỳ Kỳ không đến bệnh viện?” Giang Triển Bằng nghi ngờ nói: “Mạch Mạch, Kỳ Kỳ là em gái của con, trước kia nó còn nhỏ tuổi nên mới gây gổ với con, bây giờ nó cũng đã trưởng thành và hiểu chuyện hơn rồi, cái gì cũng nhường cho con, nên con cũng đừng so đo với Kỳ Kỳ, cho dù muốn hận thì hãy hận ba cùng mẹ của Kỳ Kỳ, đừng gây khó khăn cho Kỳ Kỳ nữa.”

Giang Dĩ Mạch biết hình tượng của Giang Mỹ Kỳ đã xâm nhập lòng người, nên ba hoàn toàn không thể tin tưởng lời của cô.

“Ba, trước mắt ba hãy nghỉ ngơi thật tốt, con đi gọi điện thoại cho cô ấy, nói cô ấy đến bệnh viện thăm ba.” Giang Dĩ Mạch xoay người đi ra ngoài.

Giang Gia Kiệt tò mò, tại sao Giang Dĩ Mạch lại đột nhiên đồng ý chủ động gọi điện thoại cho Giang Mỹ Kỳ, không phải họ luôn như nước với lửa hay sao?

Từ trước đến nay, Giang Dĩ Mạch vẫn luôn rất chán ghét Giang Mỹ Kỳ, chưa bao giờ chủ động tìm cô ta.

Mà Giang Mỹ Kỳ hầu như luôn gây phiền phức sau lưng Giang Dĩ Mạch, bây giờ còn mang thai đứa bé của Mộ Thiên Thần, sao Giang Dĩ Mạch lại nguyện ý gọi điện thoại cho cô ta đây? Hẳn là phải hận cô ta cũng không kịp ư!

Giang Gia Kiệt không hiểu nổi hai người bọn họ đến tột cùng là đang làm gì.

Trên hành lang ngoài phòng bệnh, Giang Dĩ Mạch gọi điện thoại cho Giang Mỹ Kỳ.

Hôm nay Giang Mỹ Kỳ vội vàng nhờ vào mối quan hệ để liên lạc với giám đốc nhà tù, yêu cầu ông ta đừng khai mình ra, còn đưa ra các loại điều kiện rất tốt, đâu còn có thời gian để ý đến Giang Dĩ Mạch nữa.

Thấy Giang Dĩ Mạch gọi điện thoại tới, cô rất là ngạc nhiên.

Nếu không có chuyện gì, Giang Dĩ Mạch sẽ không chủ động tìm cô.

“Giang Dĩ Mạch, cô tìm tôi có chuyện gì?” Giang Mỹ Kỳ nhận điện thoại: “Muốn khuyên tôi bỏ đứa bé trong bụng sao? Đừng mơ tưởng. . . . . .”

“Đứa bé là vô tội, sao tôi lại làm ra loại chuyện ác độc như vậy được chứ.” Giang Dĩ Mạch nói tiếp: “Cô cứ việc yên tâm sinh đứa bé ra, rồi bắt cha của đứa bé chịu trách nhiệm, tôi đã đồng ý với cô, chỉ cần Mộ Thiên Thần nói ly hôn với tôi, tôi nhất định sẽ lập tức ký tên.”

Giang Mỹ Kỳ sững sờ: “Cô gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì?”

“Ba vẫn luôn hỏi cô, cho rằng tôi lại bắt nạt cô, mà cô vì không muốn ông ấy đau lòng nên tránh mặt tôi mà không đến bệnh viện thăm ông ấy. Giang Dĩ Mạch tôi không thể đảm nhận nổi một lỗi lớn như vậy, cô hãy tới bệnh viện một chuyến, đừng khiến ba luôn hiểu lầm như vậy.”

“Giang Dĩ Mạch, cũng có một ngày cô phải cầu xin tôi!” Giang Mỹ Kỳ hài lòng: “Chẳng qua hiện tại tôi không rãnh, tôi rất bận, không có nhiều thời gian như vậy đâu.”

“Cô bận rộn hối lộ giám đốc nhà tù giết hại Đường Hạo Thiên sao?” Giang Dĩ Mạch không nhanh không chậm hỏi.

Đang muốn cúp điện thoại, sắc mặt Giang Mỹ Kỳ đột nhiên thay đổi: “Giang Dĩ Mạch, cô nói cái gì?”

“Lúc trước, cô dựng nên mọi chuyện để tống Đường Hạo Thiên vào tù, lại hối lộ giám đốc nhà tù để diệt trừ anh ta ở trong tù, cô cho là những chuyện này không có ai biết sao?” Giang Dĩ Mạch hỏi ngược lại: “Gần đây có tin tức nói giám đốc nhà tù bị người ta tố cáo đã hối lộ để ngược đãi phạm nhân, cô cho rằng là do ai tố cáo?”

Giang Mỹ Kỳ chợt hiểu: “Là cô?”

“Giang Dĩ Mạch, cô muốn hại chết tôi sao? Cũng bởi vì tôi mang thai con của chồng cô cho nên cô mới hãm hại tôi như vậy sao?” Giang Mỹ Kỳ kích động hỏi: “Nói gì mà “ai có bản lĩnh thì tới giành”, không phải cô cũng sử dụng những thủ đoạn hèn hạ đó sao!”

“Cô cho phép mình hèn hạ mà không cho phép người khác ăn miếng trả miếng sao?” Giang Dĩ Mạch mỉa mai nói.

Nếu cô ta đã không muốn để cho mình sống thật tốt qua ngày, vậy thì mình không thể làm gì khác hơn là phải theo đến cùng.

“Hơn nữa cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng hãm hại cô, tất cả đều là do cô tự mình gieo gió gặt bão mà thôi.” Giang Dĩ Mạch nói tiếp.

Giang Mỹ Kỳ cười nhạo: “Giang Dĩ Mạch, cô cho rằng cô có thể được như ý sao? Có ai nhìn thấy tôi hối lộ giám đốc nhà giam giết Hạo Thiên hả? Tất cả đều là phán đoán của cô thôi, không có chứng cớ thì cô không nên nói lung tung, ngay cả giám đốc nhà tù cũng không đề cập đến tên của tôi.”

“Trong tay tôi đương nhiên là có chứng cớ.” Giang Dĩ Mạch nói: “Chỉ cần tôi giao các loại chứng cớ đó cho những bên có liên quan, đến lúc đó coi như giám đốc nhà tù không khai cô ra, thì cô cũng không thể thoát tội được.”

“Giang Dĩ Mạch, đừng nghĩ là tôi sẽ tin tưởng những lời của cô, tôi đã rất cẩn thận, không thể nào lưu lại chứng cớ được.”

Giang Dĩ Mạch nở nụ cười: “Tôi đã ghi âm bằng điện thoại, nửa giờ sau sẽ giao ra!”

“Giang Dĩ Mạch, cô dám gài bẫy tôi. . . . .”

Giang Dĩ Mạch trực tiếp cúp điện thoại, cô biết Giang Mỹ Kỳ nhất định sẽ vọt tới bệnh viện tìm cô chất vấn.

Giang Gia Kiệt núp ở cửa nghe lén được cuộc điện thoại của Giang Dĩ Mạch, ngay lúc cô chuẩn bị xoay người, thì anh ta đã lặng lẽ trở về phòng bệnh.

Mười mấy phút sau, Giang Mỹ Kỳ xuất hiện tại phòng bệnh, Giang Triển Bằng thấy con gái tới đây thì rất vui mừng và kích động: “Kỳ Kỳ, con tới thăm ba à, sao mấy ngày nay con không tới? Ba còn lo lắng. . . . . .”

Giang Mỹ Kỳ cười cắt lời: “Ba, gần đây con hơi bận cho nên không có thời gian tới đây thăm ba, không có quan hệ gì với chị cả, ba đừng hiểu lầm chị ấy. Chúng con nhất định sẽ sống rất hòa thuận.” Nói xong thì đi qua khoác lên cánh tay của Giang Dĩ Mạch, , diễn cảnh chị em tình thân: “Chị, chị nói có không đúng?”

“Dĩ nhiên!” Giang Dĩ Mạch nói.

Giang Mỹ Kỳ sững sờ một chút, nếu là trước kia, Giang Dĩ Mạch nhất định sẽ chán ghét đẩy cô ra, chắc chắn sẽ không đáp lại mình.

Giang Gia Kiệt nhìn hai người bọn họ, trong lòng rất rõ ràng hai người này ngoài mặt thì chị em tình thân, nhưng lại ngầm đấu đá nhau rất mãnh liệt, không biết đã đấu bao nhiêu hiệp rồi.

“Ba, con và chị có mấy câu muốn nói riêng, nên đi ra ngoài trước, sẽ trở lại nhanh thôi!” Giang Mỹ Kỳ thân mật kéo tay Giang Dĩ Mạch rồi nói với Giang Triển Bằng.

Thấy quan hệ giữa hai đứa con gái rốt cuộc cũng tốt lên, nên Giang Triển Bằng cũng cảm thấy vui mừng, gật đầu đáp ứng.

Đột nhiên Giang Dĩ Mạch lại chậm rãi đẩy tay của cô ra: “Chúng ta đâu có chuyện gì để nói riêng, cứ nói ở chỗ này đi.”

“Chị. . . . . .”

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, một đám phóng viên xông tới vây quanh Giang Mỹ Kỳ.

“Đường phu nhân, nghe nói cô hối lộ giám đốc nhà tù để giết chồng mình là Đường Hạo Thiên tiên sinh có phải thật hay không?”

“Theo tin tức đáng tin cậy, thì lúc đầu cô cũng đã dựng lên mọi chuyện để Đường Hạo Thiên tiên sinh phải ký hợp đồng chuyển giao tài sản, cô đã lấy được tài sản của nhà họ Đường, tại sao còn muốn tìm người giết hại Đường Hạo Thiên tiên sinh?”

“Nghe nói trước kia mỗi lần cô tới bệnh viện thăm cha của mình đang bệnh nặng thì đều tìm phóng viên tới giả bộ chụp ảnh rồi sau đó đăng ra ngoài tạo hình tượng tốt đẹp cho mình, cô lựa chọn việc giết Đường Hạo Thiên tiên sinh mà không phải quang minh chính đại nói ly hôn, là vì để bảo vệ hình tượng tốt đẹp của mình đúng không?”

“. . . . . .”

“. . . . . .”

Phóng viên đứng thành từng đoàn thay nhau oanh tạc, hỏi tới tấp, Giang Mỹ Kỳ ứng phó không kịp, ánh mắt lạnh lẽo xuyên qua đám phóng viên đang vây quanh nhìn về phía Giang Dĩ Mạch, cô biết đây tất cả đều là do cô ta làm.

Trong phòng bệnh, cha con Giang Triển Bằng và Giang Gia Kiệt cũng bị một màn này làm cho ngây dại.

Giang Triển Bằng nghe người phóng viên nói một loạt vấn đề, cả kinh trợn mắt há mồm, không tin vào lỗ tai của mình nữa.

Sao con gái của mình có thể làm ra những chuyện như vậy được chứ?

Lúc đầu nó yêu Đường Hạo Thiên nhiều như thế, sao lại muốn giết Đường Hạo Thiên?

Hơn nữa Hạo Thiên gặp chuyện không may, nó đã tốn biết bao nhiêu công sức để tìm người cứu anh ta ra, nhất định là phóng viên nghĩ sai rồi.

Trong phòng bệnh hỗn loạn lung tung, nhân viên trong bệnh viện lập tức chạy tới đuổi các phóng viên ra khỏi bệnh viện.

Trong phòng bệnh nhất thời yên tĩnh lại, không khí trở nên căng thẳng, Giang Triển Bằng không nhịn được hỏi: “Kỳ Kỳ, nhất định là những phóng viên kia nói sai rồi, bọn họ ăn nói lung tung, con không tìm người giết Hạo Thiên đúng không, ba tin tưởng con, con yêu Hạo Thiên như vậy, không tiếc vì anh ta mà tổn thương Mạch Mạch, làm sao có thể giết Hạo Thiên được, bây giờ ba sẽ giúp con đi tìm bọn họ nói rõ ràng. . . . . .”

“Đủ rồi!” Giang Mỹ Kỳ cũng không diễn nổi nữa: “Lão già chết tiệt, đừng lộn xộn nữa!”

Giang Triển Bằng không thể tưởng tượng nổi, kinh ngạc nhìn con gái nổi giận: “Kỳ Kỳ, sao con có thể . . . . .”

“Tôi vốn là như vậy mà!” Giang Mỹ Kỳ hoàn toàn không diễn, cũng diễn không nổi nữa: “Là ông ngu ngốc mới bị tôi lừa gạt!”

“Kỳ Kỳ, ba là ba ruột của con, con . . . . .” Giang Triển Bằng nói.

“Tôi thế nào?” Giang Mỹ Kỳ gầm lên: “Bây giờ ông mới biết ông là ba ruột của tôi sao, lúc còn trẻ ông đã làm cái gì? Cả ngày cũng chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt (tán tĩnh phụ nữ), có mẹ tôi rồi còn không chịu ly hôn với vợ mình, không cho mẹ tôi một danh phận, mãi cho đến khi vợ của ông chết đi ông mới dám dẫn chúng tôi vào nhà, vậy ông là cái gì?”

“Ông giống một người cha sao? Hiện tại bị bệnh sắp chết, còn diễn vai một người cha tốt làm cái gì chứ!”

“Không sai, Đường Hạo Thiên là tôi cho người giết, những phóng viên kia nói không sai một chút nào, đều là do tôi làm! Đường Hạo Thiên không chết, làm sao tôi có thể tái giá được đây?”

Ở trước mặt người nhà, Giang Mỹ Kỳ đều thừa nhận tất cả là do chính mình làm.

“Ông cho rằng tôi yêu Đường Hạo Thiên thật sao? Ban đầu đi cùng với anh ta cũng bởi vì anh ta là chồng chưa cưới của Giang Dĩ Mạch, ngay từ lúc đầu tôi cũng chưa từng mang thai, tất cả đều là giả, chính là vì muốn buộc các người phải ép Giang Dĩ Mạch dọn dẹp cục diện rối rắm thay tôi!” Giang Mỹ Kỳ giơ tay lên vuốt cái bụng không quá rõ ràng của mình: “Hiện tại tôi đang mang thai, đứa con trong bụng chính là của Mộ Thiên Thần!”

Giang Triển Bằng giật mình nhìn Giang Mỹ Kỳ, kiềm nén cảm giác đau đớn đang dần dâng lên: “Kỳ Kỳ, sao con có thể làm như vậy? Thiên Thần là anh rể của con.”

“Anh rể cái gì? Anh ta vốn là vị hôn phu của tôi, là tôi không cần mới đến phiên Giang Dĩ Mạch đấy chứ!” Giang Mỹ Kỳ có chút điên cuồng nói, cảm xúc kích động: “Hiện tại cô ta muốn ở chung một chỗ với vị hôn phu của tôi, Giang Mỹ Kỳ tôi nhất quyết không đồng ý! Bây giờ tôi đã có đứa bé của Thiên Thần, Giang Dĩ Mạch chính là con gà không biết đẻ trứng, cô ta lấy gì để đấu với tôi.”

“Kỳ Kỳ, sao con lại biến thành cái bộ dáng này?” Giang Triển Bằng không thể tin được.

“Tôi vẫn luôn là cái bộ dáng này! Tôi vốn muốn diễn một vai con gái hiếu thảo để chăm sóc cho ông trước lúc ông qua đời, thế nhưng cô ta ——” Giang Mỹ Kỳ chỉ vào Giang Dĩ Mạch: “Cô ta cố tình làm ngược lại ý tôi, bày mưu tính kế tôi, phá hỏng chuyện tốt của tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.