Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 127: Chương 127: Anh muốn làm gì vậy?




Editor: Mạn Nhi

Mạc Như Khanh biết điểm dừng, êm ái tựa vào chỗ ngồi, cầm ly sữa tươi lên uống một hớp.

Bà biết sẽ phải làm như vậy.

Chỉ là một chút suy nghĩ và suy đoán không thực tế, cũng đã làm cho Mộ Minh Thăng cả người xao động đứng ngồi không yên, bà mơ hồ nhìn thấy gân xanh trên trán ông nổi lên, giống như là hận không bóp chết được cô con gái tùy hứng làm bậy của mình, bà vô tâm xúi giục, nhưng nếu như bà không mở miệng trước, chỉ sợ cũng có người muốn lên tiếng.

Chạm lên tay của Mộ Minh Thăng, Mạc Như Khanh dịu dàng nói: "Minh Thăng, Yến Thần bọn nó sắp trở về, đến lúc đó ông đừng nổi giận với Lan Khê, tất cả mọi chuyện để tôi giải quyết, ông thấy có được không?"

Trong con ngươi xinh đẹp của bà, tràn đầy từ ái và chân thành. (Mạn Nhi: không hiểu từ ái vs chân thành ở đâu ra. Chỉ thấy miệng nam mô bụng một bồ dao găm >”

Khuôn mặt già nua của Mộ Minh Thăng kìm nén không phát ra tiếng, một lúc sau mới mím chặt môi vỗ vỗ mu bàn tay của Mạc Như Khanh, trầm giọng nói: "Giao cho bà đó, Lan Khê là con gái, rất nhiều việc tôi ra mặt để nói thì không thích hợp lắm, bà cũng coi như là mẹ của nó, giúp khuyên bảo một chút, đừng để con bé muốn như thế nào cũng được, ở nhà thì không sao, chứ đi ra ngoài lại làm mất mặt Mộ gia!"

Mạc Như Khanh cười yếu ớt, gật đầu trấn an ông.

Dọc đường Lan Khê cũng kinh hồn bạt vía, càng đến gần Mộ trạch cô càng bất an, không biết khi về nhà nghênh đón mình sẽ là mưa to gió lớn như thế nào, khi dừng đèn đỏ ở ngã tư đường, bất an trong lòng cô đã sôi trào đến mức không thể kìm chế, ánh mắt mang theo một chút yếu ớt, cởi dây an toàn vượt qua hòm giữ đồ ở giữa để đến chỗ anh.

Mộ Yến Thần đã thấy cô đến gần.

Tay nâng lên từ trên tay lái, tự nhiên nhốt chặt cô vào trong ngực, ánh mắt lạnh lùng thâm thúy nhìn vào khuôn mặt tràn đầy bất an của cô, vuốt vuốt gáy rồi cúi đầu hôn lên môi của cô.

DĐLQĐ

Cô sợ hãi, lo lắng, anh cũng có thể cảm thấy rõ ràng.

"Ngồi trở lại đi, anh sắp lái xe bây giờ" giọng nói của anh trầm thấp lộ ra chút khàn khàn hấp dẫn, ngước mắt ngắm cô, "Đừng sợ, có anh ở đây." (Mạn Nhi: có any nói ntn thì mát hết cả lòng cả dạ

Anh nhàn nhạt cự tuyệt, dắt tay của cô đi lên lầu.

๖ۣۜDiendanlequydon.com

Mạc Như Khanh ngồi yên lặng, cảm nhận rõ ràng hơi thở lạnh như băng của Mộ Yến Thần, mặc dù không trao đổi ngôn ngữ, nhưng bà đã cảm nhận sát khí của anh, chắc là trách bà này liên tục tự ý làm việc đây.

Mà ở cửa lớn Mộ trạch, xe của Nhan gia chậm rãi chạy đi, Nhan Mục Nhiễm bước tới chào hỏi, mở cửa xe rồi ngồi xuống, trong đầu vẫn còn ong ong, không ngừng hiện lên điều mà Mạc Như Khanh vừa nói với cô.

Từ trước đến giờ cô cũng biết Mạc Như Khanh là một người phụ nữ thông minh, nhưng không nghĩ rằng lại khôn khéo đến trình độ như vậy, vừa vào cửa bà ấy liền bắt đầu bằng câu "Ảnh của con dì đã nhận được, chụp không tệ nha", Nhan Mục Nhiễm bắt đầu run sợ trong lòng.

Nói chuyện với nhau một lần, xem như đã có chung nhận thức.

Mạc Như Khanh nói: "Mục Nhiễm, mặc dù bác với con cùng phản đối Yến Thần gây nên chuyện đại nghịch bất đạo, nhưng Yến Thần là con trai bác, cho dù Lan Khê không được, bác cũng không muốn tìm một người phụ nữ đầy mưu kế để hỗ trợ nó, điểm này con có thể hiểu chứ? Nhưng cuối cùng thì bác vẫn bị kiềm chế bởi con, những chuyện này, con biết rồi cũng không nên nói ra ngoài để trao đổi, mong con nể mặt của Yến Thần, giúp bác giữ kín điều này.

Giữ kín chuyện, về sau tương lai của con và Yến Thần ra sao, thì phải xem bản lĩnh của con, bác sẽ tuyệt đối không ngăn cản gì nữa, con cảm thấy thế nào?"

Nhan Mục Nhiễm nghe được mà kinh hãi, chê cười hỏi: "Bác gái, suy cho cùng thì bác muốn làm gì bọn họ?"

๖ۣۜDiễn-đàn-Lê-๖ۣۜQuý-Đôn

Ánh mắt Mạc Như Khanh lạnh bạc của quét tới, dịu dàng cười yếu ớt, nụ cười lại lạnh như băng: "Sao con không hỏi xem, Yến Thần nó muốn làm cái gì với bác?"

Làm mẹ, có thể nhân nhượng bà sẽ nhân nhượng, chỉ sợ, anh không cần nhận lấy sự nhân nhượng của bà, và thỏa mãn.

***

Từ phòng tắm ra ngoài, sau khi gột hết uể oải và mệt mỏi trên người, Mộ Yến Thần ngồi ở trên ghế sa lon.

Sau một lúc lâu anh đứng dậy, đi đến phòng của Lan Khê.

Định giơ tay lên để gõ cửa mới phát hiện cửa phòng không đóng.

๖ۣۜDiễn❀đàn❀๖ۣۜLê❀Quý❀Đôn

Đẩy cửa đi vào, thì thấy cô đang nhẹ nhàng nằm trên giường ngủ bù, chân mày nhíu lại, tay nắm chặt điện thoại di động có vẻ rất bất an. Mộ Yến Thần đi tới, cúi người nhẹ nhàng giãn mi tâm của cô ra.

Lan Khê bị giật mình tỉnh giấc, đôi mắt như có sương mù chậm rãi mở ra, lúc này mới thấy anh.

Ngẩn người một lúc mới phát hiện anh đang mặc áo choàng tắm , ở trong Mộ gia mà lại mặc như vậy xuất hiện ở phòng của cô! Mặt cô đỏ lên, xoay người, thanh âm bị nghẹn nói không thành câu: "Anh. . . . . . Sao anh có thể mặc như vậy đến phòng em. . . . . ."

Ánh mắt Mộ Yến Thần thâm thúy, tay nâng khuôn mặt tỉ mỉ của cô lên.

Trong ánh mắt cô tràn đầy hoảng hốt, gắt gao đè ép bất an và đau đớn của bản thân lại, một câu cũng không nói, nhưng chỉ nghĩ tới việc bị người khác phát hiện nên cố gắng đẩy anh ra ngoài, mặc dù cô không muốn, nhưng vẫn phải làm như vậy.

"Anh nhanh lên một chút đi ra ngoài đi. . . . . ." Lan Khê đẩy anh ra, cách áo choàng tắm chạm vào cơ thể tràn đầy sức mạnh của anh, nhiệt độ có chút đáng sợ.

"Thật sự hy vọng anh đi ra ngoài à?" Mộ Yến Thần lạnh lùng cắt đứt lời cô.

Lan Khê run lên, cắn môi, trong mắt chậm rãi toát ra hơi nước nóng bỏng.

Mộ Yến Thần gật đầu, chịu đựng cảm giác đau lòng đến mức tê liệt trong lòng, nói thật nhỏ: "Em nghỉ ngơi đi."

Lan Khê giống như bị đánh một gậy vậy, nước mắt tí tách rơi xuống một giọt, cô cũng không kịp đi giày, nhảy xuống giường chạy đến ôm lấy anh từ phía sau!

"Anh đừng đi. . . . . ." Cô nhìn bóng lưng của anh rồi đột nhiên có chút sợ hãi.

Trong lòng Mộ Yến Thần cũng rất đau xót, ánh mắt thâm thúy như bị đánh một đòn, trong nháy mắt cảm thấy không thể hít thở nổi.

⊹⊱✿Editor:MạnNhi-DĐLQĐ✿⊰⊹

Chậm rãi nắm tay cô đang vòng quanh bên hông mình thật chặt, kéo ra, lúc xoay người thấy vẻ mặt lã chã chữ khóc của cô, tim đau như bị khoét mất một miếng vậy, gương mặt anh tuấn của anh có chút trắng bệch, đôi tay nhẹ nhàng nâng mặt của cô lên, cúi đầu, giọng khàn khàn nói với cô: ". . . . . . Lan Khê, có một số việc anh không có cách nào để giải thích cho em, nhưng mà em có biết hay không, nghe thấy em rời đi, anh ngựa không ngừng vó từ hiện trường sự cố của công ty chạy về, em vừa gọi điện thoại, anh ở Los Angeles cũng không dám trì hoãn dù chỉ là nửa giây. . . . . . Trở về để gặp em, mang em về nhà, chỉ để thấy em đẩy anh ra à?"

Nói xong câu cuối cùng, hơi thở của anh cũng mong manh, trong mắt hiện lên chút đỏ như máu.

Ánh mắt Lan Khê Thủy kịch liệt rung động, hơi nước ngưng tụ thành nước mắt, nhanh chóng rơi xuống.

"Lan Khê, dường như lâu lắm rồi anh mới nói với em những lời như thế, đó là bởi vì anh là đàn ông, anh yêu em, cuối cùng anh yêu cầu bản thân phải có trách nhiệm với em. . . . . ." Anh dựa sát vào mặt của cô, hơi thở nhẹ nhàng giao hòa với hơi thở nóng bỏng của cô, ánh mắt đo đỏ ướt át, đưa mắt nhìn cô tha thiết, "Cho nên đừng khóc nhé. . . . . . Được không? Nhìn em khóc, vĩnh viễn so với giết chết anh còn khó chịu hơn. . . . . ."

Lời của anh nhẹ như vậy, khẽ như thế, nhẹ giống như đang thổi hạt bụi, lại nặng nề đập vào tim của cô!

Editor:♥MạnNhi♥DĐLQĐ

Cuối cùng nước mắt nóng bỏng không thể kìm nén được, đồng loạt chảy xuống trên gương mặt.

Bàn tay đang giữ khuôn mặt cô khẽ run, Mộ Yến Thần cố nén sự đau lòng và đau đớn đang dâng lên trong hốc mắt, hôn lên môi của cô, anh tinh tường cảm thấy cô gái trong ngực đang run rẩy, trên cánh môi cũng bị dính mùi vị nước mắt khổ sở.

Hai cánh tay run rẩy ôm cô vào trong ngực, hôn cô thật sâu, lại không biết nên làm như thế nào mới có thể dừng nước mắt mãnh liệt như nước thủy triều của cô lại.

Mà trên hành lang lầu hai——

Vừa mới từ thư phòng đi ra ngoài, vẻ mặt Mộ Minh Thăng đầy kinh ngạc, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.

Ông vừa thấy bóng dáng của Mộ Yến Thần ở trong nhà, lúc này mới hoảng hốt biết bọn họ đã từ thành phố Z trở về, vừa nhíu mày trầm giọng định gọi anh lại, chỉ thấy anh mở cửa phòng của Lan Khê, lúc này cửa phòng hơi hé mở, ánh sáng lúc sáng lúc tối.

Mộ Minh Thăng nhíu mày chặt hơn, chắp tay sau lưng từ từ đi tới —— con bé này lại làm loạn gì đây? !

Hết chương 127

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.