Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 201: Chương 201: Bồi thường cho em cả cuộc đời này




[HĐ] Từng cái tin nhắn và cuộc gọi nhỡ hiện lên, Lan Khê cắn môi, khi nhìn thấy ba chữ Mộ Yến Thần, trong lòng bỗng đau đớn.

Trên màn hình, mấy chữ đó hiện lên, sáng lấp lánh, ấm áp như vậy, nhưng mà. . . . . .

Thôi đi, Lan Khê.

Không có người đàn ông nào có thể dễ dàng tha thứ cho quá khứ của mày, mày buông tay đi thôi.

Cô nghĩ lại, ánh mắt u ám, trong nháy mắt Branda lại gọi điện thoại đến, sau khi nghe xong điện thoại, cô trở nên vội vội vàng vàng.

"Cậu làm gì thế. . . . . ." Kỷ Diêu mơ mơ màng màng tỉnh lại nhìn cô, "Đi đầu thai à. . . . . ."

Lan Khê chau mày che bụng, bị cơn đau bụng kinh giằng co suốt đêm nên không thoải mái, khẽ nói: "Tổ trưởng của bọn mình gọi điện thoại bảo hôm nay đến sớm một chút, đáng lẽ tối hôm qua chị ấy đã gọi điện thoại bảo mình đi làm sớm để bàn về hạng mục bờ biển, nhưng tối hôm qua mình tắt máy nên không nhận được!"

Nói xong cô liền xỏ dép chạy vào phòng tắm rửa mặt.

Kỷ Diêu lại mơ mơ màng màng ngủ mất, chôn mặt trong gối đầu thoải mái muốn chết, mặc dù hôm nay cô ấy phải đến trường đại học dự tọạ đàm nhưng cũng không cần sớm như vậy. . . . . . Một lúc lâu sau, Kỷ Diêu lại nâng mặt lên, lông mày xoắn thành một đoàn: "Không đúng, vậy cậu đang trốn điện thoại của ai hả? Còn tắt máy?"

Trong phòng tắm, Lan Khê đang soi gương, mặt cứng đờ, một chút lúng túng cùng khó chịu chợt lóe lên, lấy son nước ra tô: "Không ai cả."

Kỷ Diêu ngây ngô ở trên giường cũng chán, lập tức nhảy xuống chạy vào trong phòng tắm, thấy Lan Khê vừa mới rửa mặt xong, hứng thú nổi lên: "Aiz, Mộ Lan Khê, cậu qua đây cậu qua đây, mình vừa mới học trang điểm, mình giúp cậu trang điểm. . . . . ."

Lan Khê liền sợ hãi, quay người lại muốn rửa tay sau đó muốn lui ra ngoài: "Thôi, bình thường mình cũng không trang điểm . . . . ."

"Cậu còn nói không muốn trang điểm?" Kỷ Diêu thay đổi ngữ điệu, ôm lấy cô, "Cậu tắt cae điện thoại để tránh người, có ai không nhìn ra là cậu với bạn trai đang cãi nhau? Đến đây, cậu đi qua đây, mình trang điểm cho cậu thành một cô gái xinh đẹp, bảo đảm anh ta vừa nhìn thấy cậu liền thần hồn điên đảo, còn lăn tăn cái gì nữa, anh ta sẽ lập tức ngã quỵ nói xin lỗi với cậu, cầu xin cậu trở về. . . . . ."

Lan Khê đỏ mặt, lui về phía sau tránh né: "Cậu lầm rồi, mình không trang điểm đâu, mình cũng không yêu đương gì hết!"

"Cậu cứng miệng làm gì vậy hả?" Kỷ Diêu cười híp mắt, móc chì vẽ mắt ra quơ quơ, "Qua đây nhanh lên, nói cho minh xem rốt cuộc là ai câu mất trái tim của cậu rồi, có thể khiến cậu mất khống chế như vậy. . . . . ."

Sáng sớm, trong phòng tắm, hai cô bé náo loạn thành một đoàn.

Kết quả cuối cùng là Kỷ Diêu dùng son nước nhạt màu thoa lên môi giúp cô, rồi búng tay một cái: "Perfect!"

"Cậu nhanh quay người lại soi gương đi, mau lên!" Kỷ Diêu đá cô, "Nhìn xem mấy năm nay công phu của lão nương có hơn chút nào không!"

Lan Khê quay đầu lại nhìn một chút, bị gương mặt quyến rũ phong tình của mình ở trong gương dọa sợ hết hồn, ánh mắt hơi mất hồn, một lúc sau nhẹ giọng nói: "Diêu Diêu, mình đi làm chứ có đi dự dạ hội đâu, như thế này sao được?"

"Nói xem công việc như thế nào? Mình không tin trong tổ của cậu không có phụ nữ, mình bảo đảm cậu đến đó sẽ diễm áp quần phương!" Kỷ Diêu xoay người chụp lên bả vai của cô, trong tròng mắt thoáng qua một tia giảo hoạt, "Bạn trai cậu cao bao nhiêu? Có đẹp trai hay không?"

Lan Khê lại đỏ mặt.

Trong mắt thoáng hiện lên vẻ yếu ớt, cô cười khổ một tiếng: "Rất cao. Cũng rất đẹp trai."

Mặt Kỷ Diêu liền biến sắc, bám vào eo của cô: "Mẹ kiếp cậu thật là đáng ghét, vừa rồi mình hỏi cậu cậu còn nói là không có. . . . . ." Một lúc lâu sau, một chút cảm xúc buồn bực xẹt qua trên mặt Kỷ Diêu, nói với giọng khàn khàn: "Cậu nói người kia, không phải là anh trai mình?"

Lan Khê bị đau nên phải ngồi chồm hổm trên mặt đất tránh móng vuốt của cô ấy, trong mắt cười ra một giọt nước mắt, cứng đờ, nhẹ nhàng lắc đầu.

Ánh mắt Kỷ Diêu lóe lên hai cái, nhếch môi cười cười: "Vậy coi như xong, dù sao không chọn anh trai mình, là tổn thất của cậu!"

Nụ cười của Lan Khê chưa tiêu tan, càng cảm thấy khổ sở.[Cập nhật chương mới nhất tại✧DĐⓛQĐ]

Đúng vậy, cô cũng cảm thấy không chọn Kỷ Hằng, có lẽ là sự tổn thất của cô.

"Được rồi, không làm loạn nữa, cậu ở đây đến ngày mai nhé, tối nay mình làm xong việc sẽ đến tìm cậu đi ăn cơm, " Lan Khê đứng dậy, ôm cô ấy từ phía sau, "Chờ mình nhé."

Kỷ Diêu đang soi gương liếc mắt xem thường: "Cậu còn không tính toán làm lành với bạn trai? Buổi tối tới tìm mình ăn cơm làm gì?"

Lan Khê nhìn bản thân trong gương, vẻ mặt càng trở nên cô đơn.

"Mình đi đây!" Cô nói một tiếng thanh thúy, lấy túi xách rồi chạy ra cửa đổi giày.

Kỷ Diêu chậm rãi đi ra ngoài, tranh thủ lúc cô đổi giày thì cầm điện thoại di động của cô lên, mở nhật ký cuộc gọi của cô ra xem một chút, xem ra cũng không có gì đặc biệt, có mấy cuộc điện thoại gọi cho Kỷ Hằng, còn lại là những người cô không biết, ngoài ra trong đó còn có số điện thoại của Mộ Yến Thần, thậm chí còn có. . . . . . Nhan Mục Nhiễm? ? ?

***

"Hôm nay, hình như tinh thần của cô không có ở đây?" Nhan Mục Nhiễm ngước mắt lên, dịu dàng hỏi.

Lan Khê ngẩn ra, một hồi lâu sau vội vàng khẽ nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, vừa rồi tôi hơi mất hồn, nhưng mà bây giờ sẽ không như vậy nữa."

Nhan Mục Nhiễm nhìn cô một cách quỷ dị, gật đầu một cái.

Vốn định tiếp tục bàn bạc với nhân viên kỹ thuật, lại không nghĩ rằng đột nhiên cả tầng lầu lại truyền đến mấy tiếng tiếng kinh hô, có chút hỗn loạn, Nhan Mục Nhiễm khẽ chau mày, không biết đã xảy ra chuyện gì chỉ muốn bọn họ im lặng một chút, nhưng xuyên qua cửa sổ thủy tinh bỗng thấy được một bóng dáng vô cùng quen thuộc, mặt cô ta nhất thời trắng như tờ giấy!

Đúng lúc vị trí của Lan Khê lại đưa lưng về phía cửa, trong lòng Nhan Mục Nhiễm căng thẳng, tái mặt nói: "Tôi có khách, mọi người ngồi chờ một lát."

Cô vừa nói liền đứng dậy đi ra cửa.

...Tại sao anh lại . . . . . . Sao mới sáng sớm anh đã xuất hiện ở đây? ! !

Nhan Mục Nhiễm giẫm lên giày cao gót tạo nên âm thanh vang dội đi thẳng ra ngoài, trong tầng lầu trống trải mới xây tràn đầy hơi thở áp suất thấp do người kia mang tới, cô lấy hết dũng khí mới có thể bước lên trước, đến trước mặt anh thì đứng lại: "Yến Thần."

Mộ Yến Thần dừng bước chân lại, ngước đôi mắt thâm sâu lên nhìn vào người phụ nữ ở trước mặt.

Gật đầu một cái, anh muốn lướt qua.

Nhan Mục Nhiễm căng thẳng trong lòng, vội vàng lùi về phía sau hai bước, ngăn bước chân của anh lại: "Yến Thần anh chờ một chút!"

Hít sâu một hơi, khuôn mặt xinh đẹp của ta như mềm lại, dịu dàng nói: "Về chuyện này em vô cùng xin lỗi, em vốn không có dự định tự mình về nước trước thời hạn, em biết rõ vì vậy mà bộ phận nhân sự bên kia đã có một chút phức tạp, nhưng mà em vẫn không liên lạc được với anh, anh đổi số điện thoại, em hỏi William bao nhiêu lần, anh ta vẫn không nói cho em biết. . . . . ."

"Chẳng lẽ cô không biết đường gửi e-mail?" Mộ Yến Thần lạnh nhạt quét mắt một cái rồi hỏi.

Mặt Nhan Mục Nhiễm đỏ bừng, giải thích: "Gửi e-mail. . . . . . Mỗi ngày anh phải xử lý nhiều e-mail như vậy, sao anh có thể để ý đến em? !"

"Chẳng phải có thể đánh dấu mức độ sao? Cô cảm thấy sự việc quá gấp gáp, quan trọng thì có thể gửi thẳng lên, chuyện quan trọng có thể đính ở trên cùng, chẳng lẽ cô không biết?" Anh dùng chút nhẫn nại còn xót lại chất vấn cô ta.

Khuôn mặt của Nhan Mục Nhiễm sắp đỏ đến nổ tung. Cô làm sao có thể không hiểu ý tứ của Mộ Yến Thần vào giờ phút này? !

Thực ra điều anh muốn nói đến chính là..., chuyện của cô vốn không quan trọng, vốn không được coi là công việc anh cần xử lí hàng ngày, thuộc phạm vi anh cần quan tâm!

Cố gắng đè nến cảm giác chua xót trong lòng, Nhan Mục Nhiễm nói: "Yến Thần. . . . . ."

"Mộ Yến Thần." Anh nhẹ giọng sửa chữa, ánh mắt thâm sâu thản nhiên lướt qua người cô, "Trước kia, ở Mĩ tôi lười phải so đo, không có nghĩa là ở đây cũng giống như vậy, thu hồi sự vô lý của cô lại đi, nếu như cô vẫn muốn tiếp tục ở lại đây."

Trên mặt Nhan Mục Nhiễm lúc đỏ lúc trắng.

Nhưng một lát sau cô ta lại tiếp tục ngẩng mặt: "Đương nhiên em vẫn muốn tiếp tục làm việc ở đây! Không phải bởi vì ai khác mà chỉ vì có anh ở đây, cho nên được thôi, anh muốn em xưng hô như thế nào em sẽ làm theo là được, Mộ tổng, hôm nay ngài có chuyện gì không?"

Cô ta xoay chuyển tương đối nhanh.

Ánh mắt Mộ Yến Thần thoáng lóe lên, nhìn ra sự kiên quyết của cô ta, thậm chí cả sự kiên quyết ngu xuẩn .

Anh lạnh lùng vòng qua cô ta rồi đi về phía phòng họp.

Trong lòng Nhan Mục Nhiễm hoảng hốt, theo bản năng cô phát hiện mục đích hôm nay anh tới đây không phải muốn cùng cô so đo những chuyện nhỏ nhặt này, cho tới bây giờ đây không phải là phong cách và thói quen của anh, vậy anh vì . . ..

Trong lòng cô ta quýnh lên, vội vàng theo sau.

Bên trong phòng họp, Lan Khê đang tiếp tục bàn bạc với nhân viên kỹ thuật, đột nhiên có một bóng người xuất hiện, cô nghi ngờ ngước mắt, vậy mà lại nhìn thấy mặt của Mộ Yến Thần.

"Anh. . . . . ." Cô có phần khiếp sợ, suýt nữa không nói ra lời.

Ngược lại, nhân viên kỹ thuật ở bên cạnh lại sợ tới mức vội vàng đứng dậy: "Tổng giám đốc!"

Mộ Yến Thần lại ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt thâm thúy quét tới, hơi thở lạnh nhạt và cường thế bao phủ lên cô gái đang ngồi bên cạnh cái bàn tròn bằng thủy tinh, cô trang điểm nền nã, khóe mắt vẽ lên vẻ quyến rũ động lòng người, vẻ mặt dường như rất kinh ngạc.

"Nói xong rồi sao?" Hai cánh tay anh chống bên người cô, dịu dàng hỏi.

Lan Khê gần như ngạt thở.

Đầu óc cô vang lên ong ong, không biết tại sao lúc này anh lại xuất hiện ở đây, rõ ràng cô đã thu thập xong tất cả đồ đạc để anh mang đi, anh đột nhiên làm như thế này là vì cái gì? Hơn nữa. . . . . . Đây là công ty của anh, chẳng lẽ đối mặt với ánh mắt tò mò đáng sợ của nhân viên anh cũng không kiêng nể gì sao? !

Mặt đỏ lên, càng lộ ra vẻ xinh đẹp động lòng người, đôi môi đỏ tươi khó khăn lắm mới thốt mấy chữ: "Xong ngay đây."

Còn mấy vấn đề chưa được bàn bạc tốt.

Mộ Yến Thần gật đầu một cái, đóng bản kế hoạch đang mở ở trên bàn lại, đứng dậy ôm lấy cô, lạnh lùng quay về phía nhân viên bộ phận kỹ thuật, nói: "Đi nghỉ ngơi một chút đi, đợi lát nữa cần bạc bạc thì tôi sẽ gọi anh vào."

Mọi người xung quanh thấy vậy đều sửng sốt, Nhan Mục Nhiễm dựa vào cửa, bị một màn trước mắt làm cho sợ hãi đến mức không nói lên lời.

Nhân viên bộ phận kỹ thuật nhìn Nhan Mục Nhiễm như nhờ cô ta giúp đỡ.

Lan Khê muốn giãy giụa, đột nhiên cảm thấy càng giãy dụa càng khó khăn, cô bị dọa đến mức không dám động đậy, đứng dậy theo anh, mặc cho anh nắm tay cô đi ra bên ngoài, khi lướt qua Nhan Mục Nhiễm ngay cả nét amwjt của cô ta cô cũng không dám nhìn!

Căng thẳng như vậy, hơn nữa mới vừa rồi cô ngồi trên ghế lạnh như băng ngồi một hồi lâu, bụng lại bắt đầu quặn đau.

Chờ bọn họ đi được một lúc lâu, sắc mặt tái nhợt của Nhan Mục Nhiễm mới trở lại bình thường.

Cô biết, chuyện ngày hôm nay, có lẽ sẽ trở thành tin tức làm nổ tung cả công ty.

. . . . . .trong thời gian ròng rã bốn năm, dù Mộ Yến Thần đối xử với cô lạnh nhạt như thế nào, bản thân cô vẫn có thể bịa đặt giả tạo thanh thế, bởi vì vốn dĩ Mộ Yến Thần thật sự không gần gũi với người phụ nữ nào, cô không cần lo lắng chút nào! Nhưng giờ phút này, cô gần như có thể tưởng tượng được tất cả nhân viên sẽ lấy ánh mắt gì để nhìn cô! !

Trong lúc sa sút tinh thần, đột nhiên Nhan Mục Nhiễm bắt được một cây cỏ cứu mạng, một lý do để cứu vớt bản thân . .. . Lan Khê là em gái của anh.

Đúng vậy.

Bọn họ là anh em.

Giữa hai anh em bọn họ thân mật một chút cũng không là gì, lời nói dối của cô sẽ không bị vạch trần.

"Quản lý Nhan, vậy tôi. . . . . ." Nhân viên kỹ thuật ở bên cạnh khó xử.

Nhan Mục Nhiễm phục hồi lại tinh thần, ánh mắt lạnh nhạt yếu ớt liếc anh ta một cái, giọng nói khàn khàn: "Anh chờ đi, về bộ phận kỹ thuật đợi lệnh."

Nói xong cô ta xoay người rời đi.

. . . . . .

Đến tận khi đi ra khỏi thang máy, Lan Khê vẫn chưa tỉnh táo lại từ cơn chấn động.

Mãi cho đến khi có một bàn tay dịu dàng vỗ về mặt của cô,câu nói ân cần hơi khàn "Sao sắc mặt lại kém vậy?" được rót vào tai, cô mới cảm nhận được sự tồn tại cường thế của người đàn ông ở bên cạnh một cách rõ rệt.

Hơi ngước mắt lên, cô tránh khỏi vòng tay của anh ngay lập tức, đề phòng lùi về phía sau một bước.

"Tôi đang làm việc, sao anh lại ở đây?" Lan Khê hỏi.

Ánh mắt Mộ Yến Thần lúc sáng lúc tối, hai bàn tay đút trong túi quần: "Có người muốn đuổi anh ra khỏi nhà, anh không mang chìa khóa, nên không vào được."

Đây là lí do gì vậy? !

Mặt Lan Khê đỏ bừng lên: "Rõ ràng tôi đã để chìa khóa ở trên cửa, cũng không phải anh không biết!"

Mộ Yến Thần chau chau mày: "Anh nhớ anh đã từng nói với em không được để như vậy, em quên rồi hả?"

". . . . . ."

Lan Khê nói không ra lời, chỉ cảm thấy vừa tủi thân vừa đau lòng, không muốn nhìn vào mắt của anh. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vẻ khổ sở, khiến trái tim của Mộ Yến Thần đau đớn, ánh mắt lạnh lùng của anh mềm xuống, khàn khàn nói: "Làm sao vậy?"

Lan Khê cười lạnh: "Chẳng phải ngày hôm qua anh còn ghét bỏ tôi sao? Sao hôm nay lại thay đổi nhanh như vậy, không ghét tôi nữa à?"

Mộ Yến Thần đưa mắt nhìn cô một hồi lâu, không nói gì.

"Anh lại cảm thấy là em ghét bỏ anh, nếu không cũng sẽ không đuổi anh đi."

"Không phải anh nói là anh không vào nhà được sao? Nếu không vào được tại sao biết lại biết tôi thu thập đồ đạc của anh để anh đi?" Lan Khê ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên chất vấn, nghe thấy rất rõ ràng là anh trước sau mâu thuẫn.

Khóe miệng Mộ Yến Thần gợi lên một nụ cười yếu ớt.

Đằng sau nụ cười có chút cô đơn, giọng nói của anh hơi ám ách: "Tối hôm qua, anh ngủ một mình rất cô đơn. . . . . ."

Nói xong bóng dáng cao ngất của anh đi về phía cô một lần nữa, thấy cô vẫn nhíu mày muốn trốn tránh, anh dùng một cánh tay ôm cô vào trong ngực, nói thật nhỏ: "Đừng cử động. . . . . . Người ở đây ai cũng biết anh, em biết không, em làm loạn với anh như vậy rất giống người yêu đó? Chẳng lẽ em muốn cho đám đông nhìn thấy chúng ta như vậy à?"

Lan Khê thật sự muốn nổi đóa.

Người đàn ông này, chẳng lẽ trước mặt mọi người anh vẫn có gan làm to chuyện sao? !

Lấy đại cục làm trọng, cô đành theo sau anh đi ra ngoài, sau đó lên xe của anh.

Tiết trời đầu thu lạnh thấu xương, bên trong xe đã sớm mở máy sưởi, Lan Khê có phần ngơ ngẩn, cảm thấy anh chu đáo khác thường, tay chân dần dần ấm lại, nhưng đúng lúc này bụng vừa bị đông cứng giờ lại quặn đau, càng lúc càng kịch liệt.

Mộ Yến Thần chợt phát hiện ra điều này.

Rướn người sang ôm cô vào lòng, cau mày tựa vào trán của cô, hỏi: "Sao vậy?"

Từ lúc mới ra ngoài đã cảm thấy cô có phần khá thường, hình như là thân thể rất không thoải mái.

Lan Khê đau đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, khẽ ngước mắt nhìn anh, thấy anh có vẻ kinh ngạc, cảnh giác không dám buông lỏng: "Cái kia của tôi tới, quen thói nên lần nào cũng đau, không sao đâu."

Hàng lông mày của Mộ Yến Thần nhíu chặt hơn: "Chu kì của em lúc nào cũng chuẩn mà? Cũng không phải vào thời điểm này trong tháng."

Lan Khê không nhịn được cười, cười vô cùng khổ sở.

"Mộ Yến Thần, cái anh nhớ là chu kì của tôi mấy năm về trước à? Anh đã từng gặp người phụ nữ nào trải qua bao nhiêu năm chu kì không hề thay đổi một chút xíu nào chưa ? Huống chi tôi từng bị sảy thai, người bình thường sau khi bị như thế thường có một thời gian dài không ổn định, tôi cho rằng đây là điều bình thường anh có thể biết."

Cô nói ra chuyện này nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi.

Mộ Yến Thần cứng đờ, đổi lại tư thế ôm chặt cô, ngón tay thon dài nắm lấy cằm của cô, đối diện với khuôn mặt cô.

"Thật ra là sinh non ngoài ý muốn phải không?

Lúc ấy em cũng không muốn làm như vậy phải không?" Anh trầm giọng nói ra mấy chữ đơn giản, ánh mắt thâm thúy nhìn cô chăm chú, áp lực bị đè nén một ngày một đêm từ từ tràn ra.

Trong đầu Lan Khê như có một tia sét vừa nổ tung, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía anh.

Hô hấp của cô không ổn định, thân thể khẽ run, cẩn thận nghĩ lại nội dung trò chuyện với Kỷ Hằng ngày hôm qua, anh nói rằng anh sẽ không để lộ ra, nhưng tại sao Mộ Yến Thần lại có vẻ cái gì cũng biết?

"Lan Khê...." Anh nhỏ giọng gọi cô, như muốn gọi linh hồn của cô vậy, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô, "Đừng nghĩ đến người khác, em hãy nhìn anh này, đây là chuyện của chúng ta, không liên quan đến những người khác."

Sắc mặt Lan Khê hoàn toàn trắng bệch, lông mi thật dài rung động kịch liệt bởi ánh sáng của nước mắt.

không phải cô không nói chuyện, mà do trong cổ họng đã tràn đầy nghẹn ngào, cô sợ một khi bản thân mở miệng ra sẽ khóc nức nở, dứt khoát ngậm miệng lại không nói nữa.

"Lan Khê, anh chỉ muốn hỏi một câu thôi..... thật ra bé con là của chúng ta đúng không?" Anh cúi đầu cất tiếng hỏi ở bên tai cô.

Cảm xúc trong lồng ngực Lan Khê căng ra, nổ tung trong nháy mắt.

Bàn tay của cô run rẩy kịch liệt, cô cố gắng nhìn sang hướng khác để phân tán sự chú ý của mình, xuyên qua dòng nước mắt nóng bỏng cô chỉ có thể nhìn thấy cổ áo tinh xảo của anh, lồng ngực và khuỷu tay ấm áp của anh đã từng khiến cô cảm thấy có thể lệ thuộc vào cả đời. Mọi người đều nói cục hạn của tình yêu chính là đau đớn, hóa ra chỉ là tương đối, cô chưa bao giờ dành thời gian cẩn thận nhìn xem lúc ấy đối với anh, tình yêu và sự lệ thuộc của cô với anh rốt cuộc sâu đậm như thế nào, nhưng đến khi phải dứt bỏ, đến khi một sợi huyết mạch từ trong thân thể chảy ra ngoài, vào thời điểm đó, cuối cùng cô cũng biết.

Đau.

yêu sâu sắc tỷ lệ thuận với sự đau đớn, nhiều đến mức khiến người ta không thể gánh chịu.

cô thật sự không muốn như vậy, cho dù đó chỉ là một miếng thịt, một quái thai, một sự tồn tại cấm kị.

cô cũng chưa từng nghĩ đến tại sao bản thân lại không muốn như vậy. Cho tới bây giờ cô nghe anh nói, "Chúng ta".

Anh nói, bé con là của chúng ta.

cô mới hiểu ra.

Người đàn ông ở trước mặt cô là Mộ Yến Thần, là tia sáng cũng là kì tích xuất hiện trong sinh mệnh của cô, khi cô 17 tuổi, bọn họ hơn nhau mười tuổi. Bị ngăn cách bởi hàng rào huyết thống, anh đã từng cúi người hôn cô, từng cho cô khoảnh khắc ấm áp sâu tận xương tủy. Khi cô cảm thấy tương lai mình là một mảnh vô vọng, thì bọn họ lại chấm dứt.

Khi đó cô cũng không dám nghĩ đó là sự thực.

"Mộ Yến Thần...." Lan Khê khàn giọng gọi tên anh, khi đang muốn nói chuyện thì một giọt nước mắt nóng bỏng liền rơi xuống, cổ họng nghẹn ngào.

Nụ hôn nóng bỏng của Mộ Yến Thần cũng theo đó rơi xuống, in trên khóe mắt của cô, môi lưỡi làm tan biến cảm giác chua xót, trong lòng lại đau như cắt.

"Đừng khóc..... Lan Khê đừng khóc......."

Những chuyện đó đều là lỗi của anh.

Nụ hôn nóng ẩm chạy dài xuống, anh ôm lấy đầu cô, chuẩn xác hôn lên môi của cô. Đầu lưỡi của cô có mùi vị mặn chát, đang không ngừng run rẩy, Mộ Yến Thần hôn cô thật sâu, hóa giải cảm xúc chua xót tràn đầy khiến cô không chịu nổi.

Lan Khê từ từ trở nên tỉnh táo, không biết tại sao cô và anh lại biến thành như vậy.

Mộ Yến Thần rốt cuộc cũng buông môi của cô ra, tì vào trán của cô chậm rãi nói: "thật ra thì anh cần phải nghĩ tới..... Từ lần đầu tiên nhìn thấy em uống thuốc tránh thai, anh đã bắt đầu suy nghĩ, nếu như em thật sự có thì sẽ là dạng gì....."

Lan Khê kịp thời ngắt lời anh, "Mộ Yến Thần, anh không cần nghĩ nhiều."

Trong đôi mắt cô vẫn còn những dòng nước mắt ẩm ướt, tâm tình cũng đã ổn định :"Giữa chúng ta không thể có, chỉ có lần đó thôi, đó là một sai lầm, anh nên cảm thấy may mắn vì tôi có thể tự mình giải quyết, nếu như anh cảm thấy áy náy muốn bồi thường cho tôi vậy thì anh có thể bồi thường phí tổn thất tinh thần cho tôi, dù sao cũng đã như vậy rồi, tôi cũng không cảm thấy tủi thân."

Ánh mắt thâm thúy của Mộ Yến Thần nhìn cô chăm chú, khóe miệng nâng lên thành một nụ cười lạnh đẹp đẽ nhưng thê lương: "Phí tổn thất tinh thần?"

Cánh tay to lớn ôm lấy cô, bờ môi mỏng của anh đặt lên tai của cô, nói với giọng khàn khàn: "Nhưng mà Lan Khê à, anh muốn cả cuộc đời này để bồi thường cho em, anh phải làm sao bây giờ...."

Hết chương 201

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.