Cơn tức giận kèm theo tiếng bước chân, dồn dập đến gần.
Mộ Yến Thần vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của người trong ngực, sức lực vuốt ve hơi mạnh muốn cô tỉnh táo lại một chút, tư thế cưỡng chế như vậy khiến cô không có chút xíu hơi sức nào để cử động, toàn thân bị mưa to xối đến lạnh giá bị nóng bỏng của anh hóa giải, suýt nữa bùng cháy lên ở trong lòng anh.
Cảm thấy sức lực giãy giụa của cô dần yếu ớt, âm thanh nức nở nghẹn ngào đến đáng thương, Mộ Yến Thần hơi buông lỏng kìm chế ở khuỷu tay của cô.
Tiếng bước chân sắp đến gần rồi ——
Cuối cùng Lan Khê dùng tất hơi sức giùng giằng bò dậy từ trong ngực anh, đẩy anh ra, rồi lảo đảo đứng dậy, áo xốc xếch đứng yên một chỗ! !
Thân thể to lớn của Mộ Yến Thần đụng vào tay cầm ghế sa lon, ánh mắt lạnh lùng như băng, ngón tay thon dài tao nhã cuộn lên, mang theo một chút hoảng hốt, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, vuốt ve một chút, đau đớn và yêu thương điên cuồng đan xen trong lồng ngực.
Người đi xuống là Mộ Minh Thăng.
Sắc mặt ông xanh mét, gân xanh nổi ở trên trán, mạch máu nổi lên trên cánh tay chống gậy cũng đang run lên kịch liệt, giống như đè nén sự giận dữ khổng lồ sắp phun trào ra ! ! Vừa rồi đang yên tĩnh viết chữ và nói chuyện với vợ, thảnh thơi nói chuyện phiếm, vốn không hề chú trọng thi cử của cô tốt hay xấu, Mộ gia cũng không yêu cầu cô quá cao, làm cha, thậm chí nửa điểm áp lực ông cũng không tạo ra cho cô! ! Nhưng mà khi nhận được điện thoại của trường học, thông báo con gái của ông ăn gian khi thi tốt nghiệp trung học bị trường bắt, bị hủy bỏ thành tích, đuổi ra khỏi trường thi thì ông không thể kìm chế cơn chấn động rồi, thân thể lung lay hai cái suýt nữa thì ngã xuống.
Đi xuống lầu, quả nhiên thấy Lan Khê người không nên xuất hiện ở trong nhà lúc này! !
"Xem ra là thật rồi?" Mộ Minh Thăng nắm chặt cây gậy, đè nén giận giữ nói, "Con ăn gian, bị người ta bắt được?"
Cả người bị mưa to xối ướt hết, trong hai tròng mắt hồng hồng tràn đầy nước mắt thống khổ, cả người Lan Khê run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không nhìn cha của mình, đè nén chua xót nhìn về góc tường!
"Con nói với cha mau! !" Mộ Minh Thăng giận đến mức nóng nảy rống to, giơ gậy lên chỉ vào cô.
Tiếng gào thét đinh tai nhức óc khiến Lan Khê sợ run rẩy, trong con mắt chứa đựng khiếp sợ và sự không thể tưởng tượng nổi, nhìn về phía cha mình.
"Ba. . . . . .Rốt cuộc con gái ba là người như thế nào ba còn không hiểu rõ sao, ba không rõ ràng sao? Nuôi con mười mấy năm, cả sinh mạng và tư cách sống cũng là ba cho con! Bây giờ mọt chút xíu tin tưởng ba cũng không cho con hả? !"
Cô hơi kích động, nắm chặt hai quả đấm đều đang run rẩy, giọng nói gần như nghẹn ngào!
Đúng vậy, cô không có dũng khí nói cho ông biết nguyên nhân chân chính.
Dù là cô và Mộ Yến Thần đã trở mặt thành thù, cho dù cô hận anh thấu xương, cô vẫn không có dũng khí, đặt dây dưa của mình ở trước mặt mọi người, nói cho mọi người biết!
Trong nháy mắt, mắt Mộ Minh Thăng trợn to, choáng váng, ông nâng gậy chống trong tay lên, cây gậy bay lên không trung rổi rơi xuống sàn nhà vang lên âm thanh nặng nề! Trên cầu thang phía Mạc Như Khanh đang ở phía sau chau mày lại, khuôn mặt vô cùng lo lắng đi xuống, còn chưa tới kịp mở miệng thì nhìn thấy Mộ Minh Thăng đột nhiên đi tới, gào thét một tiếng rồi hung hăng đánh vào mặt Lan Khê! !
"Bốp! !" Âm thanh giòn vang, đánh cho cô lùi về phía sau hai bước, đầu óc bị chấn động đến choáng váng !
Ánh mắt Mộ Yến Thần đột nhiên quét tới, trong thoáng chốc sắc mặt xanh mét! !
Bóng dáng cao ngất đứng dậy trong nháy mắt, sải bước đi tới đứng giữa Mộ Minh Thăng và Lan Khê, đột nhiên dùng sức lực mạnh mẽ kéo Lan Khê vào trong ngực, chặn lại sự tấn công tàn nhẫn của Mộ Minh Thăng! !
Anh cũng biết giữa bọn họ sẽ xảy ra xung đột, biết rõ nếu Lan Khê chống lại sẽ rước lấy giận dữ ngập trời của Mộ Minh Thăng, theo bản năng muốn ngăn cản lại, nhưng không nghĩ rằng vẫn chậm hơn một bước!
"Cái loại người không có tiền đồ gì cả. . . . . ." Bị con trai cản trở không đánh xuống được nữa, Mộ Minh Thăng run rẩy chỉ vào Lan Khê, hốc mắt lóe lên ánh sáng như màu máu, khàn giọng nói, "Cha dạy con như vậy sao? Bao nhiêu năm qua thành tích của con tệ như vậy ba cũng không có để ý, đều là mẹ Nhiễm Nguyệt phụ trách, tại sao bà ấy vừa đi thì tính khí của con lại xấu như vậy hả? Quấy rối trong nhà thì coi như xong, bây giờ con còn chạy đi khắp nơi gây sự, làm mất hết mặt mũi của Mộ gia! ! Cho tới bây giờ ba chẳng mong con quá giỏi giang làm gì, con lại báo đáp cha con như vậy sao? ! !"
Má trái bị đau nhức kịch liệt, giống như bị lửa đốt, sắp không có cảm giác nữa rồi.
Đang chôn trong lồng ngực của Mộ Yến Thần, bản thân Lan Khê chỉ có cảm giác cho tới bây giờ cũng chưa từng bị ai đánh đau như vậy, không ngờ người đó lại là cha ruột của mình, cô nâng mí mắt lên, ánh mắt rung động nhìn chằm chằm vào Mộ Minh Thăng, giọng nói khàn khàn: "Vậy sao? . . . . . . Thì ra ba cũng biết từ nhỏ đến lớn, trừ mẹ ra, cho tới bây giờ ba cũng chưa từng trông nom con, bây giờ thì ba có tư cách gì trách con làm ba bẽ mặt? Coi con là đồ con gái vô tích sự. . . . . ."
"Con . . . . ." Mộ Minh Thăng giận đến bốc khói, ánh mắt trợn to như muốn rơi ra ngoài.
Ông lại muốn đánh tiếp, nhưng lại bị Mộ Yến Thần liều mình cản trở, ôm cô thật chặt vào trong ngực giữ gáy của cô, ánh mắt tràn đầy đau lòng, cúi đầu xuống, giọng khàn khàn mà lạnh lùng khuyên giải: "Được rồi. . . . . . Lan Khê đủ rồi, không nói nữa . . . . ."
Nhưng Mộ Yến Thần triền miên an ủi như vậy, lại làm trong lòng Lan Khê càng thêm đau đớn thấu xương! !
Từ đầu đến cuối, sắc mặt Mạc Như Khanh đều căng thẳng, giữa hai lông mày nhíu lại tràn đầy nghi ngờ, hoàn toàn không hiểu nổi sao ngày hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, nhưng bà ta chỉ lo lắng cho thân thể của chồng mình, tiến lên đỡ ông: "Minh Thăng, ông cũng nói ít hai câu đi, đừng tức giận nữa. . . . . . Chuyện đã như vậy thì tức giận cũng không có cách giải quyết, khi con cái hồ đồ phạm sai lầm cũng có thể tha thứ, để tôi xem có quen ai trong bộ giáo dục không, sự việc còn chưa chắc chắn nói không chừng có thể dàn xếp phương pháp xử lí. . . . . ."
"Dì nói ai phạm sai lầm?" Giọng nói của Lan Khê mang theo sự nghẹn ngào và lạnh lùng, tràn ra từ trong hai cánh môi trắng bệch.
Vẻ mặt lo lắng của Mạc Như Khanh chợt cứng đờ! Sống lưng cũng cứng lại không thể động đậy.
"Tôi không cần châm chước. . . . . . Tôi không hề làm chuyện sai trái, tại sao phải cần người khác dàn xếp cho tôi?" Giọng nói của cô oang oang, lại lạnh thấu xương như băng, nói từng chữ rõ ràng.
Hơi thở giận dữ của Mộ Minh Thăng vốn đã bình thường lại, bây giờ trong nháy mắt lại bị cháy bùng lên.
"Con nói cái gì?" Ông lạnh lùng nói, tay run rẩy chỉ về phía cô, "Con nói lại một lần nữa cho ba, dì Mạc nghĩ biện pháp cho con, con lại có thái độ này à? Con mau nói xin lỗi với dì Mạc của con đi. . . . . ."
"Nếu như con không nói thì sao?" Lan Khê lạnh lùng hỏi.
Mộ Minh Thăng trợn to hai mắt, nhặt gậy trên mặt đất lên muốn giáng xuống người cô!
"Được rồi đủ rồi đấy!" Âm thanh cảnh cáo trầm thấp mà nặng nề tràn ra từ môi mỏng, mang theo hơi thở lạnh lẽo khiến mọi người sợ hãi, nổ tung giữa khoảng không của phòng khách!
Nhẹ nhàng vỗ lên gáy của Lan Khê, ánh mắt Mộ Yến Thần lạnh lùng như băng, khàn khàn nói: "Chuyện này hai người không phải quan tâm, con đưa em ấy đi nghỉ ngơi đã. . . . . . Mọi người giải tán đi."
Anh không muốn nghe hai người kia, kẻ trước người sau, mỗi người một câu làm cô tổn thương.
Lời nói này, Mộ Minh Thăng nghe thấy thì không hề tức giận, nhưng lại cực kì kích thích Mạc Như Khanh ở phía sau lưng! Bà vốn nhíu mày, vẻ mặt không tin, một lần nữa trở lên gay gắt, lạnh lùng đứng lên!
"Giải tán? Đây là lời con nên với ba mẹ à?" bà lạnh lùng nói, liếc mắt nhìn Lan Khê chằm chằm, rồi chậm chạp nói, "Nếu con thật sự trong sạch, tại sao lại có thể bị nhà trường bắt lại? Dì cũng không cần con xin lỗi, nhưng ngược lại dì muốn hỏi một chút, con làm náo loạn ở đây như vậy là muốn bỏ phí ba năm vô ích à? Hay là muốn làm phiền Yến Thần nhà chúng ta? Tâm tư của con thật là thâm sâu đó. . . . . ."
Những lời này khiến những đau đớn vốn đã được đè nén xuống của Lan Khê lại run rẩy một lần nữa, nước mắt nóng bỏng nhanh chóng dâng lên quanh vành mắt, bàn tay của cô siết quần áo của Mộ Yến Thần thật chặt, cứng đờ nhìn chằm chằm vào Mạc Như Khanh, hơi thở mong manh nói: ". . . . . . Bà có biết không, thật ra thì tôi rất ghét bà?"
Cả người Mạc Như Khanh chấn động! Sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
"Thật sự tôi chưa từng ghét ai như vậy. . . . . . Bà đi soi gương thì sẽ biết, bề ngoài của bà làm ra vẻ rất hiền lành, tao nhã, nhưng trong nội tâm thì cực kì cay nghiệt. . . . . ." Lan Khê khàn khàn nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt ánh mắt run rẩy dữ dội, chua xót nhanh chóng xông lên chóp mũi, cố gắng nhịn xuống, rồi ngước mắt nhìn về phía Mộ Yến Thần, "Còn anh nữa ——"
Đau đớn lan tràn trong lồng ngực, Lan Khê cắn chặt môi cố nén không rơi nước mắt, hơi nước nóng bỏng nhanh chóng ngưng tụ trong hốc mắt, cô gần như nghẹn ngào mà run rẩy nói: "Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng hận ai như hận anh. . . . . . Cho dù là anh đã từng làm chuyện tàn nhẫn với tôi, cho dù anh lừa dối tôi, bắt nạt, đùa giỡn tôi, tôi đều chưa từng hận anh đến mức này. . . . . . Nhưng tại sao anh lại phá hủy cả cuộc đời tôi? Anh dựa vào cái gì mà phá hủy cả cuộc đời tôi! Con mẹ nó, các người thật sự làm tôi ghê tởm! !"
Sự chua xót lan tràn mạnh mẽ, Lan Khê cũng không kìm chế được nữa, phát ra tiếng gào thét, sau đó nước mắt nóng bỏng cũng rơi xuống nhanh chóng.
Cả phòng khách cũng bị chấn động đến choáng váng, cô liều mạng vùng vẫy ở trong ngực Mộ Yến Thần, giống như muốn ném đi thứ đáng ghét nhất, buồn nôn nhất trong cuộc sống của mình, ánh mắt Mộ Yến Thần lạnh lùng khắc nghiệt, đưa tay kéo cô vào trong ngực một lần nữa, cánh tay to lớn kiềm hãm không cho cô thoát ra, để cô không giãy dụa nữa, anh nắm chặt cổ tay của cô giữ trước ngực, cúi đầu giữ cái trán của cô!
—— nửa chữ đều không thể nói ra khỏi miệng, gương mặt tuấn tú của anh trắng bệch, chỉ có thể kìm giữ cô như vậy, ôm chặt cô, ít nhất có thể để cô yên tĩnh lại trong ngực mình, không đến mức để ngoại trừ anh ra ai cũng có thể làm tổn thương cô.
Phía sau lưng Mộ Minh Thăng và Mạc Như Khanh đều tức giận đến không nhẹ.
"Buông tôi ra. . . . . ." Lan Khê cắn môi giãy giụa, nước mắt tiếp tục tuôn trào, "Anh buông tôi ra!"
"Em ấy hơi không tỉnh táo, " Mộ Yến Thần trầm giọng nói lạnh lùng nói, con mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô rồi tiếp tục giữ chặt cô, nói với hai người ở phía sau, "Con sẽ gọi bác sĩ tới đây một chuyến để chăm sóc cho em ấy, hai người đi lên trước đi, giao cho con."
Mạc Như Khanh vốn giận đến mức mặt mũi trắng bệch, nhưng nghiêm túc nghe xong lời Lan Khê nói đã có thể xác định bọn họ thật sự đã rạn nứt không thể hàn gắn nữa rồi, mặc dù trong lòng tức đến chết nhưng vẫn là yên lòng một chút.
"Minh Thăng chúng ta đi thôi, " bà ta khàn giọng khuyên bảo, "Thời gian trước ông mới phẫu thuật xong còn chưa khôi phục toàn, đừng tức giận nữa, ông nghỉ ngơi đi, để tôi giúp ông chú ý phía trên sau đó sẽ thông báo."
Mộ Minh Thăng thở phì phò nhìn con gái ruột của mình, trong lòng lạnh lẽo.
Ông vốn không hi vọng con bé có thể dịu dàng hòa nhã giống như mẹ của nó, cũng không nghĩ đến lại trở thành tình trạng không có tiền đồ như vậy, trong lòng ông tràn đầy thất vọng, đưa tay chỉ cô nói: "Con nghe rõ cho cha, từ nay về sau cha sẽ không quản lý con nữa, đường của con thì con tự mình đi đi, đừng nhớ tới người cha này, cha cũng không có loại con gái như con!"
Nói xong trong lòng ông mới thoải mái một chút, chắp tay sau lưng, tức giận đi lên lầu.
Mạc Như Khanh lạnh nhạt quay đầu lại liếc mắt nhìn cô, rồi đuổi theo.
Vốn đang vùng vẫy kịch liệt, nghe xong những lời này Lan Khê cắn chặt môi, rốt cuộc không thốt ra được chữ nào nữa. Cô cho rằng bản thân chẳng thèm quan tâm, cho rằng có thể hoàn toàn không để ý, tự nói với bản thân rằng cô cũng không cần tình cảm lạnh nhạt của cha! Nhưng hóa ra cô không làm được. . . . . . Nước mắt nóng bỏng ngưng tụ trong hốc mắt, kích thích khiến đôi mắt sưng lên đau đớn, một giọt nước mắt rơi xuống, cô im lặng khóc, sức lực giãy giụa yếu dần, chỉ là không thể dừng lại được.
Mộ Yến Thần cũng hiểu rõ những lời vừa rồi rất quá đáng, cảm thấy thân thể của cô run rẩy, giống như cây xanh bị thiếu nước vậy.
Lan Khê vùi đầu trong lòng anh, vô cùng đau khổ.
Gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần trắng bệch, đột nhiên bị sự mềm yếu của cô hù dọa, bàn tay xoa nhẹ lên gương mặt của cô, cả bàn tay đều là nước mắt nóng bỏng, nhỏ giọng gọi: "Lan Khê. . . . . ."
Cô ngước mắt nhìn anh, ánh mắt ngẩn ngơ thoáng mất đi tiêu điểm.
Bờ môi đỏ tươi mấp máy, muốn nói cái gì đó lại không nói ra được, lông mi thật dài mệt mỏi nhắm lại, rồi ngất xỉu trong lòng anh.
"Lan Khê! ! !" âm thanh gào thét vang lên, nổ tung ở trong phòng khách.
***
Trong Mộ trạch yên tĩnh, tràn ngập mùi thuốc sát trùng.
Bác sĩ treo ngược bình thuốc lên, kim tiêm cẩn thận đâm vào da thịt trắng nõn trên mu bàn tay của cô, rồi dán thêm băng dán y tế để cố định: "Chú ý một chút đừng để cô bé lộn xộn khi ngủ, kim đâm lung tung sẽ không tốt. Trái lại dinh dưỡng của cô cũng không đủ, chắc là mấy tháng nay phải chịu nhiều khổ sở —— học sinh cấp ba đều có bệnh như vậy, khi áp lực thoáng buông xuống thì sẽ có chút đột ngột, cô bé dính mưa lại bị kích thích cho nên mới té xỉu. . . . . ."
Bác sĩ ngước mắt hỏi anh: "Chỉ truyền đường glu-cô à, có muốn thêm thuốc an thần vào hay không?"
Ông nghe người giúp việc trong nhà nói tâm tình cô bé không ổn định.
Cả người Mộ Yến Thần mặc tây trang tối màu ngồi ở đầu giường của cô, ánh mắt lạnh lẽo lộ ra vẻ đau lòng, vẫn im lặng nắm tay của cô, sau khi nghe lời của ông thì chậm chạp nghiêng người, tay nhè nhẹ vuốt ve gạt tóc mái mềm mại trên trán của cô ra, nhìn khuôn mặt trầm tĩnh, nhu thuận hơi lộ ra vẻ yếu ớt đang ngủ say của cô, khàn khàn nói: ". . . . . . Không cần. Đừng thêm cái đó cho em ấy."
Cảm xúc của cô, cứ để anh xoa dịu.
Bác sĩ kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào động tác thương yêu thân mật của anh đối với Lan Khê thì hơi ngạc nhiên, chỉ nhìn vào ánh mắt này thì sẽ cảm thấy trong đó có rất nhiều thâm ý, ông mở to mắt, tự nói với bản thân là đang nhìn nhầm.
"Vậy cậu trông cô bé nhé, nếu có tình huống gì ngoài ý muốn thì gọi điện thoại cho tôi, " bác sĩ giơ tay lên nhìn đồng hồ, "Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi về phòng khám trước."
Mộ Yến Thần cầm tấm thảm đắp kín cho cô, rồi tiễn bác sĩ xuống lầu.
Ở dưới lầu, có bóng dáng đang nói gì đó với Trương tẩu, thấy Mộ Yến Thần xuống thì ánh mắt sáng lên, mở miệng hỏi luôn: "Lan Khê đâu rồi ạ?"
Mộ Yến Thần nhìn chằm chằm vào cô vài giây, chớp mắt gật đầu với bác sĩ Triều, rồi tiễn ông ấy ra cửa.
Kỷ Diêu nhíu mày, không cam lòng đi theo .
"Em ấy ở trên lầu, nhưng mà đang ngủ, em có thể lên xem một lúc nhưng đừng đánh thức em ấy. Mộ Yến Thần thu hồi ánh mắt, mang theo vẻ lạnh lùng nhàn nhạt quét về phía Kỷ Diêu, nhìn chăm chú rồi mới nói.
Kỷ Diêu nghe xong vội vàng chạy lên lầu, chạy được một nửa thì dừng bước chân, nhìn nhà họ Mộ xa hoa mà trống trải, nghiêng đầu nhìn Mộ Yến Thần, sắc mặt tái nhợt hỏi: "Người nhà anh đâu? Xảy ra chuyện lớn như vậy, không có ai chăm sóc cậu ấy à, chẳng lẽ chỉ có một mình anh?"
Bóng dáng cao ngất lạnh lùng của Mộ Yến Thần ngồi xuống sofa trong phòng khách, nhắm mắt xoa mi tâm, không nói lời nào.
Đột nhiên, Kỷ Diêu cảm thấy trái tim thật xót xa, khóe mắt hơi ẩm ướt: "Các người gọi cái này là ‘nhà’ à?"
Mộ Lan Khê thì ra hàng ngày cậu phải trải qua cuộc sống máu lạnh như vậy.
Kìm nén chua xót trong lòng, Kỷ Diêu "rầm rầm" chạy lên.
Trong phòng khách, điện thoại trong túi Mộ Yến Thần rung rung.
"Alo?"
"Tối nay bài thi vẫn tạm thời ở trường Nhất Trung thành phố C, chưa bắt đầu chuyển đi, nhưng bài thi của từng môn đã bị niêm phong rồi, bài thi của em ấy vẫn ở chỗ mình ——" Nhiếp Minh Hiên chau mày nói tiếp, cảm giác rất vô vọng, 300 điểm thi không nên bị hủy như vậy, "Bây giờ em ấy thế nào rồi? Sao rồi?"
Trong con ngươi thâm thúy của Mộ Yến Thần thoáng hiện lên ánh sáng, môi mỏng khẽ mở: "Bài thi cứ giữ lại đã, để mình đến xem, cậu lấy danh sách thí sinh và số chỗ ngồi trong phòng của em ấy đưa cho mình, những thứ khác đừng động tới. Còn có sự kiện kia mình nhất định phải hỏi, về sau giám khảo coi thi kia phản ánh lên trên như thế nào? Kết luận gian lận thi cử kia hoàn toàn không có cách nào lật lại à?"
Tình hình cụ thể của việc gian lận anh đã hỏi rồi, trong lòng đã biết trước, bây giờ chỉ muốn nhanh chóng nghĩ ra biện pháp giải quyết để xử lý chuyện này.
Nhiếp Minh Hiên giật mình, không chú ý tới vấn đề cuối cùng bị cậu ta lừa dối bỏ qua, mở miệng đáp: "Có học sinh và phó giám khảo làm chứng, mặc dù có chỗ sơ hở nhưng mà không có chứng cớ chứng minh tờ giấy đó không phải do em ấy viết, cuối cùng chỉ có thể quyết định là em ấy mang tài liệu vào phòng thi để gian lận, chuyện này đã ầm ĩ đến tận bộ giáo dục, cùng với mấy vụ gian lận ngày hôm qua nữa, có lẽ ngày mai thông báo hủy bỏ thành tích thi cử sẽ được phát ra."
Mộ Yến Thần gật đầu: "Mình biết rồi. Phương thức liên lạc của giám thị chính, giúp mình tra nhé."
Nói xong ánh mắt anh thâm trầm, cầm chìa khóa lên rồi đứng dậy.
Nhiếp Minh Hiên kinh ngạc, đột nhiên cau mày: "Yến Thần, cậu muốn làm cái gì?"
"Cậu mặc kệ đi." Anh nhàn nhạt nói xong, sải bước đi ra ngoài, cúp điện thoại.
Bởi vì mưa to nên đêm hè cực kì lạnh lẽo.
Trong bóng đêm, đôi mắt thâm thúy của Mộ Yến Thần tản ra ánh sáng của sát khí, mím môi, cúi đầu mở cửa xe, tiếp tục bấm số điện thoại, là gọi cho Cố Tử Nghiêu : "Đặt hai vé máy bay đi Maldives, vào ngày mai, mang đến đây ngay lập tức."
Hết chương 154