Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 304: Chương 304: Cha của đứa bé.




Tiếng nhạc chuông này, chỉ dành riêng cho một người.

Nghe tiếng nhạc chuông quen thuộc, sát khí trong ánh mắt lạnh lùng của Mộ Yến Thần nhất thời giảm đi, anh đi tới lấy điện thoại di động ra xem, quả nhiên là cuộc gọi quốc tế đường dài, bây giờ ở thành phố C là mấy giờ rồi ? Tại sao cô còn chưa đi ngủ?

"A lô?"

"Anh đang ở đâu?" Trên nét mặt mệt mỏi của Lan Khê thoáng hiện nét vui mừng, tinh thần lập tức tỉnh táo, “ Hiện giờ anh đang làm việc à, có bận lắm không?"

Mộ Yến Thần đổi tay cầm điện thoại di động, cầm quần áo lên: "Không bận, em nói đi."

William lách qua đám đông xông lại, ánh mắt cũng lạnh lùng, anh ta cầm lấy bộ đồ của Mộ Yến Thần chờ anh xuống, không ai để ý đến Phó Minh Lãng bên cạnh đang theo dõi bóng lưng anh, nhìn anh gọi điện thoại, giọng nói kia chợt trở nên mềm mại, làm tổn thương đến ký ức đau đớn nhất của anh ta.

Đoạt lấy kiếm trong tay trọng tài, nhân lúc mọi người không ai chú ý đến, mắt Phó Minh Lãng hằn sợi tơ máu, đi từng bước một tới sau lưng Mộ Yến Thần.

"Minh Lãng, ba muốn chúng ta đầu xuân sang năm thành hôn!"

"Minh Lãng, anh yêu thích em? Anh có thật biết cảm giác thích ra sao?"

"Minh Lãng, em không thích nghe giảng đạo, anh mau tới giáo đường đón em đi thôi! !"

"Minh Lãng!" "Minh Lãng!"

. . . . . .

Từng giọng nói thanh thúy mang theo tiếng cười vang vọng ở bên tai, thế nhưng lần nói chuyện cuối cùng, cô ấy lại giống như một con chim gãy cánh, không nhảy nhót nữa.

". . . . . ."

"Minh Lãng, em yêu một người đàn ông, là yêu không phải thích. . . . . . Nhưng anh ấy không yêu em."

Nhưng anh ấy không yêu em.

Giọng nói của Rella rất nhỏ mà tuyệt vọng, cô cúp điện thoại chạy ra xe đi đến phi trường Luân Đôn, làm việc nghĩa không được chùn bước!

Sau đó. . . . . .

Sau đó sẽ không bao giờ có "Sau đó" nữa .

Phó Minh Lãng từng bước đến gần Mộ Yến Thần,con mắt hằn tia máu, cách nhau một khoảng vài mét, lần đầu tiên anh ta thấy người đàn ông lạnh lùng khuôn cằm lộ ra đường vòng cung kiên nghị này trầm tĩnh lại, trở nên mềm mại, thậm chí lộ ra một tia nồng tình, nghĩ cũng biết là anh ta đang nói chuyện với người nào.

Giọng nói êm ái mềm dịu, khiến cho ai cũng muốn nghe.

. . . Có vài người dù cách cả một đại dương, vẫn có thể nói chuyện ấm lòng lẫn nhau.

. . .Lại có một số người âm dương cách biệt, ai có thể trả lại chút ấm áp kia cho anh ta?

Mộ Yến Thần, anh đền mạng người tôi yêu, có được không?

Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn Mộ Yến Thần, nhìn động tác của anh ung dung bình thản giống như một thiên thần, nhất thời không người nào dám tiến lên, duy chỉ có Isha một người không quan tâm thắng thua, chỉ muốn con trai của mình không việc gì, ánh mắt bà dõi tìm bóng dáng của Phó Minh Lãng, qua bóng dáng hơi nghiêng vai của Mộ Yến Thần, bà thấy ánh thép sắc bén! !

Gương mặt của Isha nhất thời trở nên lạnh lùng trắng bệch! !

"Kerr ——! !" Gần như bi ai bà hô lớn một tiếng! !

Nháy mắt tiếp theo, ánh thép sắc bén đột nhiên mãnh liệt kia đâm vào ngực phải Mộ Yến Thần !

". . . . . ." Âm thanh tiếng la đau thương vẫn còn ong ong ở bên tai, một cơn đau nhói bén nhọn đột nhiên từ phía sau xỏ xuyên qua! Toàn thân Mộ Yến Thần run rẩy, thân hình to lớn chợt cứng ngắc, gương mặt tuấn tú trắng bệch.

Đau nhức, thổi quét qua toàn thân.

Phó Minh Lãng nghe rõ âm thanh của thanh kiếm đâm xuyên qua da thịt, trong thống khổ như tê liệt mang theo khuây khoả, thậm chí anh ta còn muốn rút ra rồi đâm vào lần nữa, nhưng giây kế tiếp bị William vượt lên sàn đấu giận dữ đá văng thanh kiếm trong tay anh ta, âm thanh "rào rào" thanh thúy kèm theo Phó Minh Lãng ngã xuống đất! Hiện trường nhất thời hỗn loạn một phen! !

Tiếng thét chói tai, tiếng huyên náo ầm ĩ, hoang mang sợ hãi của mọi người vang lên chung quanh.

"Tổng giám đốc Mộ. . . . . . Tổng giám đốc Mộ. . . . . ." Dù là đã trải qua lịch luyện( kinh nghiệm lão luyện) nhưng William cũng hoảng sợ tới mức lời nói lắp bắp không thốt thành câu, , khi Mộ Yến Thần sắp ngã xuống, muốn đỡ anh lại nhưng hai cánh tay anh ta phát run rẩy không có một chút sức lực.

Mộ Yến Thần khom lưng, quỳ một chân xuống đất, động tác đầu tiên của anh là run rẩy nắm chặt điện thoại di động, nhanh chóng cúp điện thoại không để cô kịp hỏi thăm gì, âm thanh "Tút tút tút" nhanh chóng vang lên chứng tỏ cô chưa nghe được gì.

Không thể để cho cô nghe được.

Sau đó anh để tay lên ngực phía bên trái tim, nhắm mắt lại cảm nhận trái tim vẫn còn nhảy phù phù phù phù, thoáng chốc cảm thấy trong lòng yên tĩnh, sắc mặt trắng bệch căng thẳng như trang giấy của anh từ từ thoải mái, bàn tay dính máu nắm chặt quần áo William, khàn giọng khạc ra mấy chữ: ". . . . . . Đừng để cô ấy biết. . . . . ."

Đừng để Lan Khê biết.

Cô ấy sẽ chịu không nổi.

William nâng cánh tay trái không bị thương của anh lên, run giọng đáp lại: "Dạ, Tổng giám đốc Mộ. . . . . . Tôi nhớ kỹ rồi. . . . . ."

Mộ Yến Thần lúc này mới lạnh lùng nhắm mắt, bên ngực phải ồ ồ chảy máu màu đỏ tươi, rồi ngã xuống vang dội.

***

Đêm khuya ở nhà họ Mộ.

Sau khi điện thoại bị cắt ngang, Lan Khê hoảng kinh hồn vía cả người toát mồ hôi lạnh.

Trên điện thoại di động hiện lên thời gian cuộc trò chuyện cuối cùng, rõ ràng cô cũng cảm thấy một vài âm thanh nghe được cuối cùng kia không phải là mộng, tiếng thét chói tai, tiếng đánh nhau, tiếng ngã xuống đất ầm ầm. . . . . . Thậm chí có cả tiếng súng, thế nhưng riêng Mộ Yến Thần lại không phát ra tiếng động nào, một tiếng cũng không có.

Anh bất chợt cắt ngang cuộc gọi.

Một thoáng chua xót nồng nồng dâng lên chóp mũi, cô run rẩy bấm số gọi điện thoại lại, nhưng màn hình điện thoại di động sáng lên một cái rồi lại tắt, cô đợi cả đêm, điện thoại di động vẫn im lìm.

Vén chăn lên, Lan Khê xuống giường đi xuống lầu dưới.

Cái quần dài bằng bông quét trên mắt cá chân của cô, đôi chân trần tiếp xúc với sàn nhà lạnh như băng nhưng cô cũng không để ý, chạy xuống cầu thang xông thẳng tới cái bàn thấp đặt điện thoại của nhà, quỳ gối trước bàn thấp run rẩy bấm số.

Dường như cô đụng phải cái bàn, bộ trà cụ trên khay trà va vào nhau kêu "loảng xoảng" một tiếng toàn bộ rớt xuống sàn nhà văng vỡ tứ tung.

"Tút tút tút. . . . . ." Âm thanh thật dài giống như không có tận cùng.

Nhưng không đúng .

Mới khi nãy cuộc gọi còn đang thông suốt.

Ngón tay thon dài của Lan Khê càng lúc càng phát run, tín hiệu vẫn vậy, cô gọi nữa gọi nữa, nhưng đối phương vẫn không đáp lại. Điện thoại không bị hư cũng không có tắt máy, càng không phải là không có tín hiệu, tại sao anh không nhận cuộc gọi?

Trong phòng ngủ ở lầu một, thím Trương bị kinh động khiến bà tỉnh giấc.

Mờ mịt dưới ánh đèn mất một hồi lâu, sau khi thấy rõ tư thế ngồi của Lan Khê, bà mới thấy được là ai, bà thầm la lên một tiếng "Ông trời của tôi ơi", lật đật cầm một tấm thảm nhỏ chạy mau tới khoác lên người Lan Khê.

"Tiểu thư . . . Cô. . . Cô không thể cứ quỳ gối nơi này như vậy, bây giờ đang là mùa đông, sàn nhà rất lạnh!" Thím Trương túm cánh tay của cô, "Tiểu thư, mau nghe lời tôi."

Lan Khê dường như bị mất hồn, ngước mắt lên nhìn bà, ánh mắt trống rỗng .

"Tôi đang nói chuyện điện thoại với anh trai của tôi, đột nhiên điện thoại bị cắt ngang, lúc đó tôi nghe có tiếng người thét chói tai từ phía bên đấy. . . . . .Luân Đôn bị động đất sao? Thím Trương, thím mau mở ti vi xem tin tức một chút, mở cả máy vi tính lên xem thử, có phải Luân Đôn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi hay không. . . . . ."

Trước tiên cô chỉ có thể nghĩ tới, đó chính là thiên tai có tránh cũng không thể tránh.

Tay của cô nắm chặt lấy tay thím Trương khiến bà hơi nhói đau. Thím Trương cũng vừa kinh hoảng vừa sợ hãi, nắm lại tay cô nói: "Tiểu thư, cô bình tĩnh lại chớ tự hù dọa mình, ở nơi đó cũng có thể xảy ra động đất, nói không chừng không phải động đất mà là chuyện khác, hoặc là sóng điện thoại nơi đó chập chờn nên thiếu gia không nghe được . . . ."

"Thím mau đi xem một chút! !" Trong con ngươi Lan Khê lóe lên nước mắt, gào lớn một tiếng.

Thím Trương bị chấn động đứng nguyên tại chỗ.

Bà run rẩy buông Lan Khê ra, lại không dám đỡ cô: ". . . . . . Được, được, tôi đi xem một chút, thím Trương đi ngay lập tức, tiểu thư cô đừng có gấp, đừng có gấp. . . . . ."

Trong bóng tối, dáng vẻ khốn khổ của cô không giống Tô Nhiễm Nguyệt một chút nào, nhưng bà không hiểu tại sao vẫn muốn nghe theo lời cô..., cái gì cũng nghe.

Thím Trương đứng dậy chạy đi.

Lan Khê siết chặt ống nghe, cố nhịn chua xót trong lòng xuống, hoảng hốt run sợ một hồi lâu, xác định mới vừa nãy mình không có nghe lầm cũng không phải cơn ác mộng, cô run rẩy cầm ống nghe, tiếp tục ấn dãy số.

Giờ phút này bên kia bờ Đại dương. . .

. . . . . .

Bác sĩ dành riêng cho đoàn hoàng gia Luân Đôn đi nước Đức đi hội họp chưa trở lại, bất đắc dĩ chỉ có thể đưa đến trong bệnh viện gần đây.

Phó Ngôn Bác đi ở cuối cùng, đi theo bạn Isha giải quyết hậu quả do Phó Minh Lãng gây nên.

". . . . . ." Một chuỗi tiếng nhạc dịu dàng truyền đến, điện thoại di động màu xanh lam phiên bản hạn chế nằm trên đài đấu kiếm kia vẫn reo mãi không ngừng.

"Laurie ông không thể đi! Đây là bệnh viện công, coi như là lỗi của Kerr, thân phận của tôi và ông giờ phút này cũng không thể xuất hiện ở trong bệnh viện!" Isha nghĩa chánh ngôn từ nói, tiếp đó vịn vai Phó Minh Lãng, "Chỉ là Kerr con phải tránh mặt một chút, chuyện ngày hôm nay rất nhiều người nhìn thấy, mẹ muốn bảo vệ con không thành vấn đề, nhưng con phải biến mất một thời gian để mẹ giải quyết mọi chuyện, biết không?"

Phó Minh Lãng vẫn chưa bình tĩnh lại.

Hắn nhìn tay mình một chút, tơ máu trong con ngươi vẫn chưa tan hết.

"Kiếm quá nhỏ. . . . . . Một kiếm như vậy đâm anh ta chết thế nào được. . . . . ." Hắn khàn giọng thì thầm.

"Bốp!" Một âm thanh giòn vang vung mạnh vào mặt của hắn, mắt hạnh Isha trừng trừng: "Con nghe rõ chưa! !"

Phó Minh Lãng dường như không nghe thấy, chỉ lạnh lùng đưa tay sờ sờ gò má của mình.

Toàn thân Phó Ngôn Bác khẽ run, giọng nói khàn khàn: "Giải quyết? Bà giải quyết như thế nào? Chuyện này là Kerr không đúng, bà muốn đè mọi chuyện xuống, để cho nó nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật?"

Isha cười lạnh: "Đây là con trai của tôi, tôi nói có thể giải quyết là có thể, đâu tới phiên người nào nói không? Người đâu! Các người trông thiếu gia, dẫn nó đi trước, sau đó tôi sẽ an bài. . . . . ."

"Không cần," Phó Minh Lãng cười nhạt, xoa xoa khóe miệng khi nãy cởi ngựa té bị thương, màu máu vẫn nồng nặc, "Tự tôi sẽ đi. . . . . . Tôi trả thù sai người rồi, sao tôi lại nghĩ muốn anh ta đền mạng chứ, phải để người yêu của anh ta đền mạng mới đúng. . . . . . Anh ta nên nếm thử mùi vị đau khổ giống như tôi một chút, mới có thể biết được đau đến không muốn sống ra sao."

Hắn bằng nói tiếng Trung, công chúa Isha trừng mắt nghe cũng không rõ.

Phó Ngôn Bác lại run rẩy, đầu óc xoay chuyển mấy vòng, trên sàn đấu âm thanh "Ong ong" của điện thoại vẫn tiếp tục reo, ông di chuyển nhẹ nhàng không để ai chú ý đi tới nhặt điện thoại di động lên, nắm trong lòng bàn tay rồi nhấn vào phím tắt âm thanh, giọng nói khàn khàn: "Các người muốn giải quyết như thế nào thì cứ làm đi, tôi đến bệnh viện xem một chút. . . . . . Yên tâm, tôi sẽ cẩn thận không để lộ thân phận."

Isha không hiểu tại sao ông lại quyết định như thế, bà cau mày, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng ông, kéo con trai đi ra ngoài.

Bên trong chiếc xe Lincoln xa hoa, cuối cùng Phó Ngôn Bác cũng lấy điện thoại ra xem.

Phía trên dính máu lấm tấm.

Mã số cuộc gọi đường dài vẫn còn đó, Phó Ngôn Bác vuốt ve dãy số kia, sau một hồi lâu rốt cuộc hít một hơi lấy can đảm, run rẩy đè xuống nút nghe, áp điện thoại vào bên tai . . .

"A lô?"

Trong nhà họ Mộ yên tĩnh, Lan Khê nghe rõ ràng tiếng nói đầu dây bên kia hơi có vẻ già nua "A lô?"

Bàn tay lạnh lẽo nhỏ bé của cô đột nhiên nắm thật chặt ống nghe, giống như bắt được cây cỏ cứu mạng duy nhất, giọng nói khàn khàn: ". . . . . . Xin chào."

Phó Ngôn Bác giật mình, nghe hai chữ kia ông ngỡ như cô đang ở trước mặt chứ không phải đang cách cả vạn dặm, ông kìm lòng không được đưa tay ra sờ sờ, cho đến khi sờ vào vỏ máy lạnh lẽo mới ngộ ra rằng cô không ở đây.

". . . . . . Cô gái, cô là. . . . . ." Giọng nói già nua của ông kéo dài, ông khẩn trương đến nỗi không thể hỏi tiếp.

"Điện thoại di động này không phải của ông. . . . . ." Lan Khê kinh ngạc, một giọt lệ trong chảy xuống gương mặt, cô run giọng nói, "Điện thoại di động này không phải của ông, ông hãy trả lại điện thoại cho anh ấy. . . . . . Tôi muốn nói chuyện với anh ấy. . . . . ."

Phó Ngôn Bác nói chuyện trước mặt tài xế, anh ta cũng không nghe, giống như toàn bộ thế giới đều không tồn tại, ông dùng hai tay cầm chặt điện thoại nói giọng khàn khàn: "Anh ta là anh trai cô?"

Lan Khê nghẹn lời.

Mùi vị chua xót dâng trào chìm ngập trong lòng, cô quỳ gối trên sàn nhà nhỏ giọng mà kiên quyết phủ định nói: ". . . . . . Anh ấy không phải là anh trai, anh ấy là người yêu của tôi. . . . . . Là ba của đứa bé trong bụng tôi."

Anh ấy không phải là anh trai, anh ấy là người yêu của tôi.

. Là ba của đứa bé trong bụng tôi.

Chỉ một câu nói cách mấy ngàn km lộ trình khiến Phó Ngôn Bác chấn động nói không ra lời, hơi thở ông đứt quãng, cảm giác như không thể hô hấp, ánh mắt kịch liệt run rẩy, ông đưa tay che miệng không để mình phát ra âm thanh, mãi một hồi lâu mới dịu lại.

Ông đưa điện thoại lên tai một lần nữa, đôi môi run rẩy muốn gọi một tiếng "Nhiễm Nguyệt", thế nhưng mãi ông vẫn không thể thốt ra khỏi miệng.

Tinh thần suy sụp, ông run rẩy cúp điện thoại.

Tài xế ở phía trước không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy tiên sinh khom lưng rũ người xuống, dáng vẻ nom rất khó chịu, điện thoại bên tay của ông réo vang lần nữa, thế nhưng ông lại không dám nhận.

"A lô?" Lan Khê không nghe được âm thanh nào.

"Xin ông đừng cúp máy. . . . . ." Cô run rẩy nhỏ giọng nói cầu xin, trong con ngươi nước mắt nóng bỏng cuồn cuộn tuôn ra, "Ông đừng cúp máy! Ông hỏi gì tôi đều trả lời mà, tại sao không nói cho tôi biết anh ấy như thế nào, đang ở đâu! Ông là ai? ! Đừng cúp máy. . . . . ."

Một lần nữa cô nhào tới điện thoại kêu gào điên cuồng.

Thím Trương đứng ngay cửa phòng, ánh đèn che khuất cả người, cho đến khi nhìn thấy hình người mất khống chế trong phòng khách mới phản ứng lại, từ trong cơn chấn kinh khôi phục lại tinh thần, sắc mặt trắng bệch chạy tới.

Bà vừa nghe chính miệng cô nói "Là ba của đứa bé trong bụng tôi " khi đó cả người thím Trương mê muội, trong lòng đau xót đứng tại chỗ.

Thì ra đều là thật sự.

Không thể tránh khỏi. . . . . . Đều là thật sự.

“Cạch” một tiếng, đèn lầu hai bật lên, Mộ Minh Thăng nghiêm mặt đi tới, ông định hỏi hai người họ khuya rồi không ngủ còn ở đấy la hét ầm ĩ cái gì, nhưng nhìn thấy Lan Khê quỳ gối trong phòng khách lệ rơi đầy mặt, bấy giờ mới luống cuống.

"Có chuyện gì thế. . . . . . Đã xảy ra chuyện gì? Con gái ngoan mau qua đây, chớ quỳ ở đó. . . . . ."

Thím Trương vô cùng xấu hổ, vội vàng ôm vai Lan Khê dụ dỗ cô, nhỏ giọng nói: "Không có động đất, Luân Đôn không có động đất, tiểu thư, cô đừng có đoán mò biết không. . . . . ."

Thím Trương chết cũng không nghĩ tới, Lan Khê vừa nghiêng đầu nói với Mộ Minh Thăng một câu không nên nói nhất.

"Ba. . . . . ." Cô nghiêng đầu, nước mắt tràn khắp mặt, "Nếu như anh không phải con của người, chúng con không có quan hệ huyết thống gì, vậy tụi con có thể ở cùng nhau không?"

Lời cô vừa dứt, Mộ Minh Thăng dường như bị sét đánh giật mình đứng nguyên tại chỗ.

Bất thình lình ông không phản ứng kịp, sau một hồi lâu mới hiểu rõ từ “anh” trong miệng con gái là nói Mộ Yến Thần, con gái của ông đặt một giả thuyết, hỏi nếu như Yến Thần không phải con trai ông, bọn họ có thể ở chung một chỗ hay không.

"Bọn họ", ở chung một chỗ?

Thím Trương sợ tới mức sắc mặt cũng thay đổi, vội vàng ôm vai Lan Khê lay cô: "Tiểu thư, cô đang nói gì thế? Cô nhìn rõ đi đây là lão gia, không phải là người khác, có phải ban đêm mùa đông lạnh lẽo cô bị cảm nên mới nói lung tung không?"

“Ồ!" Thím Trương kêu khẽ một tiếng, "Nóng quá!"

"Lão gia người xem, trán tiểu thư nóng hổi, chắc là buổi tối thấy ác mộng chạy xuống lại bị cảm lạnh đây mà, người bảo nên cho tiểu thư uống thuốc hay là đưa đến bệnh viện tốt hơn? Dù sao trời lúc này cũng mau sáng."

Sắc mặt Mộ Minh Thăng tái xanh, mơ hồ trố mắt xuôi tai nghe thím Trương kêu to, theo bản năng đi tới sờ thử vào đầu Lan Khê một chút, quả thật ông cũng cảm thấy nóng hổi.

"Con thấy ác mộng à?" Ông cúi người, giọng nói già nua dịu dàng hỏi .

Dịu dàng này, giống như lưỡi dao, khoét sâu vào trong lòng Lan Khê.

Cô nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, mặc cho nước mắt nóng bỏng rớt xuống, gật đầu một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.