Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 233: Chương 233: Chương 228.2




Nhà họ Mộ, số 32 đường Thanh Phong.

Tôi đã trở về đây.

***

Chiếc cổng chạm trổ nặng nề mở ra, người ra mở cửa chính là một người phụ nữ có mái tóc đã loáng thoáng hoa râm, thái độ hiền lành trước sau như một. Vừa nhìn thấy Lan Khê, trong nháy mắt bà giật mình, miệng run lên khẽ thì thầm một tiếng "Phu nhân", nhưng ngay lập tức phản ứng luôn, đáy mắt phát ra ánh sáng vui mừng: "Tiểu thư, đúng là bà cô nhỏ của tôi rồi !"

Thím Trương bị kích động đến nỗi tay không giữ cánh cửa được, hướng vào bên trong lớn tiếng hô: "A Phúc, A Phúc! Ông hãy mau đi nói với tiên sinh, tiểu thư trở lại! !"

"Má Trương..." Lan Khê cười rộ lên thật nồng hậu, đôi mắt như nước lấp lánh tia ấm áp.

"Ai ai ai, mau vào đi, vào nhà đi nào...! Con đấy, đứa nhỏ này vài năm nay rồi vẫn chưa trở về thăm nhà...! Nhìn người con xem gầy quá, toàn thấy xương thôi, chẳng có chút da thịt nào cả... Con trở về thế nào cũng nên nói qua với phu nhân một lời cho phải đạo..." .Thím Trương cầm cổ tay cô kéo vào bên trong, khóe mắt cũng lấp lánh niềm vui. "Người trong nhà đều đang bận bịu cả, mẹ con... ý thím nói là Mạc phu nhân ấy, bà ấy ra ngoài chọn lễ phục, chỉ có tiên sinh ở nhà thôi!"

"Ba con đang làm gì vậy..." Lan Khê không nhịn nổi, đưa mắt nhìn về phía phòng khách.

"Tiên sinh đang cùng a Phúc chơi cờ !"

Mộ Minh Thăng chống quải trượng trong tay đi tới, sắc mặt vẫn chăm chú nghiêm nghị như cũ, trước sau như một, ngắm nhìn con gái khi đó còn đang đứng ở đằng xa, phía dưới bậc thềm, ánh mắt cũng khó nén nổi quay nhìn bốn phía, giọng nói trầm thấp vẫn giữ vẻ nghiêm túc: "Trở lại rồi hả?"

Lan Khê đứng lại, khẽ gọi "Ba ba."

Mộ Minh Thăng nhìn lại về phía sau: " Phòng của tiểu thư đã dọn dẹp xong chưa?"

"Dạ thưa tiên sinh, đã đã dọn dẹp xong từ hôm qua rồi ạ!" Một người hầu đang lau bình hoa vội vàng trả lời.

... Chỉ ngắn ngủn mấy giờ, tiên sinh cũng đã hỏi câu này không biết bao nhiêu lần rồi.

"Ừ... Vậy là tốt rồi, " Vẻ mặt lạnh băng của Mộ Minh Thăng cũng đã bớt lạnh đi một chút, nhìn về phía sau cô: "Bạn trai của con đâu? Sao ba không thấy vậy? Còn anh của con nữa, nó khi nào thì trở về, con có biết không?"

Lan Khê hơi xấu hổ, đưa hành lý cho a Phúc, bước lên bậc thềm, nhẹ nhàng đỡ ông: "Anh trai buổi tối mới có thể đến, con không có bạn trai, nên không thể đưa về cho ba gặp được."

Mộ Minh Thăng nhăn mi lại.

Đã nhiều năm trôi qua , Lan Khê ỷ vào đã nhiều năm không gặp cha, nên cũng giảm bớt một chút sợ hãi cùng kính trọng đối với ông. Nhưng lúc này, sao nhìn ông một cái vẫn khiến cho cô hơi bỡ ngỡ, đỏ mặt lên áy náy khẽ nói: "Ba, thực xin lỗi, xin ba đừng nóng giận."

Đang nói bên ngoài liền có động tĩnh.

Lão Lưu lái xe tiến vào, bên trong là Mạc Như Khanh thần thái phấn khởi, khóe miệng cũng hàm chứa ý cười, thời điểm xuống xe nhìn thấy bóng người đang đứng cạnh Mộ Minh Thăng ở đằng xa, ý cười bớt đi một chút.

Thân thể Lan Khê cũng cứng đờ, nhẹ giọng kêu lên: "Dì Mạc."

Hai chữ đơn giản, trong nháy mắt đã đưa cô trở lại về thời gian năm nào cô còn học trung học...Cô sống trong nhà này như bước trên lớp băng mỏng vậy.

Khóe mắt Mạc Như Khanh tuy đã có thêm vài nếp nhăn, nhưng vẫn xinh đẹp cao nhã như cũ, thoáng nở một nụ cười đầy khí chất cao quý, bước đi không được ổn định: "Trở lại rồi sao?"

"Biết con sắp trở về, dì đảo qua cửa hàng chọn cho con mấy bộ quần áo, đi thôi, chúng ta đi lên lầu thử xem." Bà ta hồ hởi bắt chuyện, quay ngoắt lại làm bộ như người mẹ hiền vậy.

Nhìn người trước mặt đột nhiên Lan Khê chợt nảy sinh một cảm giác như mình mắc lỗi, cũng không biết kia cảm giác ấy được bắt nguồn từ đâu đến nữa.

Cô ngước mắt nhìn Mộ Minh Thăng: "Ba, con đi lên nhà trước đây."

Trong phòng ngủ lầu hai - -

"Có đôi khi khoảng cách và thời gian là thứ tốt nhất để có thể lại làm mờ dần đi những oán hận sâu đậm hay những lời gièm pha... Dù sao so với những năm tháng mày ở bên ngoài cũng tốt hơn nhiều .... Vừa về đến nơi, tất cả mọi chuyện cha con cũng đều không một câu oán trách con... Lại nói chuyện năm ấy con thi vào trường cao đẳng gặp chuyện không may, nhà họ Mộ này tới cùng cũng bị hổ thẹn một thời gian, cha con vì tức giận mà nói không có người con gái này, nhưng còn bây giờ thì sao? Con trở về còn chẳng phải ông ấy vẫn rất thương con hay sao..." Mạc Như Khanh cười nhẹ nói như giải thích, vừa khoa tay múa chân mặc áo lên người cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lan Khê lúc đỏ lúc trắng, trong đôi mắt ướt nước đè nén một chút bi thương, khẽ nói: "Chuyện đó bị mờ dần đi nguyên nhân cũng không phải là do thời gian, dì Mạc, năm ấy hai người đi Maldives du lịch trở về nên không biết, con phải cõng trên lưng nỗi oan ức, con không hề làm bậy, cấp trên cũng đã có tài liệu trả lại sự trong sạch cho con, ba còn có lý do gì mà trách móc con được đây?"

Trên mặt Mạc Như Khanh thần sắc biến hóa khó lường, nghe xong lời này của cô ý cười càng sâu.

"Lời nói này rất phải...” bà ta nói hòa nhã, ướm bộ lễ phục màu bạc lên bờ vai cô, trong con ngươi mênh mông ánh lên tia giảo hoạt, "Mọi chuyện được làm rõ ràng thì tốt rồi, đó cũng là lý do mà không có ai trách cứ con điều gì. Cũng chẳng phải rằng vài năm trước con có chuyện sai đó sao, qua vài năm cũng có thể được tha thứ rồi. Người nhà lâu rồi không gặp, chính xác khi gặp nhau sẽ thân mật không ít, nhưng cũng không thể nào sẽ dung túng cho con không biết hối cải lại vẫn tiếp tục phạm sai lầm, biết không?"

Bà ta đưa ánh mắt đầy sắc bén nhìn cô một cái, chiếu thẳng vào trong ánh mắt của Lan Khê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.