Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 309: Chương 309: Cú điện thoại thần bí




Thân thể William đột nhiên chấn động! !

Khi Mộ Yến Thần nói tới chỗ này, thì anh đã hiểu.

Sâu trong đôi mắt kia là cuồn cuộn nhiều cảm xúc như gió nổi mây phun không nói được nên lời. Bây giờ anh mới hiểu được nguyên nhân vì sao Mộ Yến Thần đột nhiên bỏ lại ngay cả Lan Khê quan trọng với anh như thế, để chạy đến một nơi thật xa như Luân Đôn, nhưng lại không phải để buôn bán?

Thân thế.

Thì ra tất cả chuyện này cũng là vì thân thế Lan Khê.

William từ từ buông lỏng thân thể cứng ngắc của mình, đứng thẳng lên, nhìn gương mặt tuấn tú trắng bệch của Mộ Yến Thần đang bày ra bộ dáng lạnh giá như băng như gật đầu một cái: “... Vâng, bây giờ tôi sẽ đi ra nói với ông ta."

Nhưng William mới vừa quay người lại, cửa phòng bệnh chợt phát ra tiếng kêu "két" một tiếng.

Phó Ngôn Bác xuất hiện ở cửa, cánh tay run rẩy bám vào nơi đó. Nãy giờ ông ta đứng khuất phía sau cánh cửa phòng nghe bọn họ nói chuyện! Vừa mới nghe thấy lời nói của Mộ Yến Thần, ông ta run lên, lúc này bàn tay mới chạm vào cửa phòng.

William hơi híp mắt lại nhìn ra.

Xem ra lần này anh đã tiết kiệm được một cuộc nói chuyện, vừa rồi Tổng giám đốc Mộ đã nói những gì, lão hồ ly này cũng đã nghe được hết.

William quay mặt lại hỏi ý kiến của Mộ Yến Thần: "Tổng giám đốc Mộ?"

Cặp mắt Mộ Yến Thần lộ ra vẻ lạnh băng, ngẩng lên nhìn về phía Phó Ngôn Bác, lạnh lùng nói với William: "Anh ra ngoài trước đi."

"Dạ."

William đi tới nơi cửa ra vào, lách người sạt qua bên cạnh Phó Ngôn Bác. Phó Ngôn Bác đi vào, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

"Vừa mới rồi cậu nói... cậu phải trở về Trung Quốc, sẽ nói rõ ràng thân phận của con bé ra phải không?" Phó Ngôn Bác khó khăn lắm mới thốt ra được câu hỏi.

"Đúng vậy!" Mộ Yến Thần nhàn nhạt trả lời.

"Cậu. . . Cậu sẽ nói với con bé thế nào?"

"Nói sự thật." Anh vẫn giữ giọng nói nhàn nhạt như cũ.

Gương mặt Phó Ngôn Bác đỏ gay, lộ rõ vẻ buồn bực. Ông ta nhanh chóng nắm lấy lan can nơi đầu giường nói: "Tại sao cậu nhất định phải làm như vậy? Nếu hơn hai mươi năm qua, ngay cả Nhiễm Nguyệt cũng đã giấu diếm chuyện này, vì sao cậu còn nhất định phải làm rõ mọi chuyện ra như thế! Hiện giờ con bé đã có cha của mình và có một gia đình, tại sao cậu còn cứ nhất định phải đào xới chuyện này ra ngoài chứ! !"

"Tôi muốn cưới cô ấy..." Anh lạnh lùng nói: "Hai chúng tôi có tình cảm rất tốt, đứa bé trong bụng của cô ấy cũng không chờ được nữa... Tôi đã từng làm cho cô ấy phải chịu rất nhiều chuyện uất ức, bây giờ không thể nào tôi lại để cho đứa con của cô ấy khi ra đời lại không có một danh phận gì."

Cặp mắt lạnh của anh nheo lại, từ tốn nói rất rõ ràng: " Ông cứ yên tâm, lúc đó tôi sẽ không nói tên của ông ra đâu. Ông vẫn cứ tiếp tục là một người tôn quý trong Hoàng thất nước Anh như cũ, cũng không có chút quan hệ nào với cô ấy hết. Phó tiên sinh, ngài còn điều gì thắc mắc nữa không?"

Phó Ngôn Bác cúi đầu, không thấy rõ cảm xúc ra sao, nhưng thoạt nhìn dáng vẻ thì thấy rất đau khổ.

Bàn tay của ông ta nắm chặt đến nỗi khớp xương kêu lách cách.

“... Cậu có thể cho tôi về cùng với cậu để gặp con bé một chút không?" Ông ta nói giọng khàn khàn, run run giống như cầu xin vậy.

Mi mắt Mộ Yến Thần nhất thời nhảy lên! !

Môi mím lại lộ rõ chút nghiêm khắc, sát khí tỏa ra bốn phía, nhìn ông ta một hồi lâu sau đó lạnh lùng chuyển hướng nhìn sang phía khác, ấn nút "Xin chớ làm phiền" nơi đầu giường, lạnh lùng nói: "Tôi hơi mệt một chút, Phó tiên sinh, ngài có thể đi ra ngoài được rồi!"

Anh từ chối!

Phó Ngôn Bác giống như bị sét đánh ngẩng đầu lên nhìn! Mắt mở thật to, cả người cũng run rẩy: “... Con bé là con gái của tôi...!"

"Đi ra ngoài!"

Một giọng nói lạnh như băng cắt ngang, không cho phép ông ta được chất vấn thêm, dù chỉ là nửa câu ...

***

Ở trên bàn ăn, lần thứ ba Lan Khê cảm giác thấy buồn nôn.

Người giúp việc vừa bưng món móng giò hầm cách thủy nóng hổi đầy dầu mỡ lên, Lan Khê vừa mới rồi còn vui đùa ầm ĩ với cha xong, ngay lập tức sắc mặt thoáng biến đổi. Đôi tay đang quấn ở trên cổ tay của cha mình lập tức buông ra luôn, trong mắt lộ ra một chút sợ hãi.

Hôm nay thím Trương không có ở đây, món ăn trong phòng bếp cũng do một người mới tới ra tay thể hiện.

Mộ Minh Thăng cười ha hả lấy đũa gắp thức ăn vào trong chén chén cơm của cô: "Con nếm thử một chút, người đầu bếp này là cha đã mang từ chỗ của ông nội con về đấy. Hồi còn trẻ, khi ba rời khỏi quân ngũ trở về, còn ở trong nhà tổ, rất thích ăn món ăn mà bà ấy làm...

". . . !" Lan Khê đột nhiên bụm miệng, sắc mặt khá khó coi đẩy bàn ra, lảo đảo địa chạy về phía phòng vệ sinh.

Đầu bếp mới vừa bưng chén đĩa đi lên bị dọa sợ đến mức nhất thời thất sắc, đánh rơi hai cái muỗng, hoảng hốt kêu lên: "Tiểu thư! !"

Lan Khê đã không nhịn được nữa.

Hai lần trước món ăn cũng có chút dầu mỡ, cô còn có thể từ từ nhịn được một chút, nhưng đồ ăn mang ra bàn cơm lần này quả thực đã đến mức cực hạn của cô.

Chỉ một tiếng "nôn" mà thôi, nhưng quả thật nói là cô phun ra thì đúng hơn. Cô khom lưng laị gập cả người mà nôn ra đến không còn sót thứ gì. Cô vừa ói vừa xoa vị trí dạ dày, cảm giác như đất trời muốn đảo lộn khiến cô ghê tởm phát khóc lên được. Bên cạnh cô còn có rất nhiều người, nhưng cụ thể là ai thì cô cũng không rõ ràng lắm, mà chỉ biết trong lòng cô rất đau xót, rất chua chát.

"Tiểu thư, cô không có sao chứ. . ."

"Có phải là vấn đề do ăn các món ăn kia không vậy? Chẳng phải là tôi đã bảo cô phải rửa các đồ nấu ăn cho sạch sẽ rồi sao? !"

"Thực sự là chúng tôi cũng đã rửa rất cẩn thận rồi, từ trước tới giờ các món ăn trong nhà này, chưa từng bao giờ xảy ra vấn đề gì..."

"Được rồi không nói nữa, tiểu thư cô thấy thế nào rồi? Rất khó chịu có phải không. . ."

". . . Sao tôi lại nhìn thấy giống như nôn nghén ấy. . ." Một giọng nói nho nhỏ vang lên không đúng lúc.

Sắc mặt của dì Tôn - "Tay đầu bếp cừ khôi" nhất thời kéo tay, lôi người giúp việc đó ra, quát lớn: "Cô nói vớ vẩn gì đó hả! ! Mau trở lại nói với lão gia đi, nói có thể là do đồ ăn không thích hợp, bị đầy bụng hoặc là cái gì khác... tiếp đó mang kiểm tra lại tất cả các món ăn một chút xem, có phải là do món ăn có vấn đề hay không!"

Mấy người lại tản ra.

Ánh mắt dì Tôn hơi lóe lên, giúp cô vuốt vuốt nơi lưng, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu thư, rốt cuộc cô có chỗ nào không thoải mái không? Trước kia cũng vậy phải không? Cô... chu kỳ của cô gần đây có chính xác không?"

Lan Khê ngẩng đầu lên, súc miệng thêm vài hớp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn còn đọng lại mấy giọt nước trong suốt.

Cô không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn mình trong gương, tiếp tục vã nước lên rửa mặt trong chậu rửa mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.