Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 65: Chương 65: Cùng một chỗ với anh nhé!




Thấy cô khóc Mộ yến Thần vô cùng ảo não, anh dừng lại, hơi thở nóng bỏng chống lên trán cô . Nhìn cô run rẩy giống như một chiếc lá trơ trọi trên cây vào mùa đông. Cả người anh giống như chạm phải vào lớp tường băng, ầm ầm sụp đổ.

Anh đã xác định rõ, giờ phút này cô thật sự tồn tại.

"Em đã đến . . . . ." Anh dịu dàng sờ đầu cô, giọng nói khàn khàn chứa đựng sự khó tin.

Môi lan Khê bị anh hôn đến sưng tấy, đau vô cùng. Cô rất muốn tránh xa phạm vi của anh nhưng chỉ sợ anh lại mất khống chế như lúc nãy, đành nức nở đứng im không chống đối —— tay anh lần vào trong quần áo cô, như một đứa bé tham luyến cảm giác ấm áp. Từ từ buộc chặt hông cô, anh vùi đầu vào cổ cô, che đi ánh mắt đỏ rực của mình, nhỏ giọng hỏi cô: "Lan Khê ơi. . . . . . sao tới tận bây giờ em mới đến?"

—— sao tới tận bây giờ em mới đến?

Giọng nói tràn đầy sự bất lực, giống như một con mãnh thú bị trọng thương, cho dù hùng mạnh đến đâu cũng trở nên vô dụng. Anh như thế làm cô kinh hãi.

Anh, vì sao lại như thế?

Đầu óc Lan Khê trở nên mụ mị. Cô mới là người phải cảm thấy ấm ức, tủi thân vì bị anh khi dễ mới đúng chứ. Nhưng sao anh lại trở nên sụp đổ nhiều hơn cả cô. Bàn tay tái nhợt của cô nâng lên, vốn định ôm lấy anh nhưng cuối cùng chỉ dịu dàng xoa vào đầu anh, lực đạo rất nhẹ nhàng, một câu cũng không nói .

Một lát sau, Mộ Yến Thần cũng lấy lại được sự bình tĩnh.

Anh vội vàng hít vào hơi khí lạnh, muốn dùng nó để giải nhiệt cho cái đầu đang bừng bừng lửa nóng.

"Em chưa từng thấy anh hút thuốc, đúng không?" Giọng anh đã khôi phục lại sự bình tĩnh.

Lan Khê cắn chặt môi dưới, đau đến nỗi đáy mắt cũng dâng đầy nỗi bi thương. Cô nói không ra lời, rõ ràng đã quen thuộc với anh, nhưng lần này so với lúc trước có một sự bất đồng rất lớn.

Anh không phải không nhịn được, không phải là xung động mất khống chế. Khi anh ôm hôn cô, cô rõ ràng cảm nhận được trong anh toát ra. . . . . . Tuyệt vọng.

Đúng vậy, chính là sự tuyệt vọng.

"Dạ." Cô dùng giọng mũi trả lời anh.

"Thật sự thì anh rất ít khi hút thuốc" Anh lại trở nên bình tĩnh, vững vàng "Từ chuyện phiền lòng lần trước, đã rất lâu rồi anh không hề đụng tới một điếu thuốc nào nữa."

Chuyện phiền lòng.

Trong lòng Lan Khê gào lên, rất muốn biết việc phiền lòng lần này tột cùng mang đến cho anh bao nhiêu nặng nề?

"Vậy tại sao hôm nay anh lại. . . . . ." Cô cau mày, giọng khàn khàn trách cứ.

Cả người Mộ Yến Thần tỏa ra hơi lạnh, anh lạnh lùng bỏ lại hai chữ: "Rất đau."

Lan Khê giật mình.

"Chỗ nào bị đau thế anh?” Anh lại ôm cô vào trong ngực, cô biết anh bị thương ờ xương sườn nên không dám động đậy. Cô lấy tay vòng dưới nách anh, cau mày hỏi: "Chỗ này bị đau phải không? Có bác sĩ, y tá trực đêm mà, sao anh không bảo cho họ biết, có cần chích thuốc giảm đau không anh?"

Nghe cô nói những lời quan tâm này, khóe miệng của anh dần dần cong lên.

Nụ cười dần rút đi, tay anh cẩn thận nâng khuôn mặt cô lên, nhìn sâu vào đôi mắt sáng như ngọc của cô, nhẹ nhàng thốt ra những lời an ủi: "Không nghiêm trọng đâu em, vết thương nặng hơn nữa, anh cũng có thể chịu đựng được, em đừng khẩn trương quá.”

"Anh chỉ là không thể ngủ được." Anh thất bại nói ra nguyên nhân.

"Là anh đánh giá cao năng lực của mình, cố gắng tiêu sái thả em đi nhưng lại không cam lòng. . . . . . Em vừa mới bỏ đi thì anh phát hiện đêm quả thật rất dài, không cách nào vượt qua nó" Nói tới đây thì anh tự cười giễu cợt mình, "Chắc em sẽ không tin phải không? Anh ở nước ngoài toàn trải qua ban đêm một mình, sớm đã thành thói quen. Tự nhiên đêm nay lại không thể thích ứng được"

Sự ấm áp của cô thà đừng để anh cảm nhận được. Vì sao đã cho anh nếm mùi rồi lại nhẫn tâm cướp đi, hỏi anh làm sao chịu đựng.

Bàn tay Lan Khê được bọc lại trong lòng bàn tay anh. Anh nâng tay cô lên, đặt tại vị trí ngay ngực trái của mình.

"Chỗ này là đau nhất."

"Lan Khê. . . . . . anh rất đau, đau đến tưởng chừng như sắp chết." Vĩ âm anh phát ra rất nhẹ, nếu không chú ý sẽ không thể nghe được.

Ánh mắt cô dần nóng lên, say sưa nhìn anh.

Trái tim anh tiếp xúc với lòng bàn tay cô. Nó nẩy lên từng nhịp đập, chậm rãi từng nhịp từng nhịp kéo dài. Nghe tiếng tim anh đập mà người cô gần như trống rỗng. Cô chưa bao giờ cảm thấy con người sống ở trên đời lại cô tịch, bi thương, vô vọng đến nhường này.

Cô dựa vào ngực anh bật lên những tiếng khóc nứa nở cứ như hôm nay là ngày tận thế. Mộ Yến Thần vươn tay ôm chặt cô vào lòng, cúi xuống muốn lựa lời an ủi cô. Nhưng thật sự giờ phút này anh hoàn toàn bất lực, không thể làm gì hơn là hướng môi mình đến gần gương mặt đang chìm trong nước mắt của cô, thì thầm:"Anh thật sự không còn biện pháp đối với bản thân mình. Lan Khê, em có thể hạ thêm một bậc thang nữa không, hãy…. sống cùng với anh nhé?"

Nói xong câu cuối cùng, đôi môi anh cũng vừa lúc bao trùm lên đôi môi dính đầy nước mắt của cô.

Trong chớp mắt, Lan Khê muốn né tránh, né tránh cái loại cảm giác đột phá mọi điều cấm kị đang mon men phát sinh. Bàn tay nhỏ bé phủ lên mu bàn tay của anh, muốn cạy mở ra nhưng thất bại. Lưỡi của anh thâm nhập sâu vào, chạm phải lưỡi cô liền quấn quýt mời nó cùng nhảy múa. Nụ hôn triền miên hòa cùng những giọt nước nóng bỏng của cô. Gió lạnh ban đêm thấu đến tận xương nhưng giờ đây cô chỉ cảm nhận được hơi ấm từ đôi môi anh tỏa ra, và câu nói cuối cùng của anh cứ mãi tiếp diễn trong đầu cô: “Hãy sống cùng với anh nhé”.

Cả người cô trở nên mềm nhũn, vô lực chống đối, mặc kệ anh dẫn dắt hai bàn tay vòng lên quấn chặt lấy cổ anh, hai người say sưa ôm hôn giữa đất trời lạnh giá.

***

Giường ngủ trong kí túc xá của Lan Khê rất cứng , cho dù phía trên có lót chiếu cũng chả êm hơn được. Nửa đêm cô thường hay mất ngủ, chiếc quạt treo trên trần nhà thổi mạnh đến nỗi miệng cô khô khốc, cả người bị mất nước nên rất mệt mỏi.

Vì thế, đêm nay cô tỉnh lại, không nghe thấy tiếng quạt quen thuộc thì hơi kinh ngạc.

Cô ngồi dậy, chiếc chăn đắp trên người thuận thế rớt xuống, máy điểu hòa trong phòng tỏa ra nhiệt độ ấm áp thẩm thấu vào da cô.

—— Cô đang ngủ ở đâu đây?

Mùi thuốc sát trùng xung quanh nhắc nhở cô một chuyện. Cô lật đật bước xuống giường, chân trần đạp trên mặt đất. Tay cô quơ quơ đầu giường, đụng ngả một lọ hoa bằng nhựa, tiếp đi đến cửa phòng, mở cửa ra.

Một dãy phòng bệnh triển lộ trước mắt cô.

Mộ Yến Thần đang ngồi ở phía sau bị ánh đèn phía ngoài hắt vào trở nên chói mắt. Hai mắt nhíu chặt lại, rồi chậm rãi mở ra. Anh ngước lên, nhìn đăm đăm vào hai bàn chân trắng nõn của cô đang tiếp xúc với nền nhà.

Anh lạnh lùng đứng dậy, đi tới trước mặt cô rồi đột ngột bế cao cô lên, đặt lại trên giường. Khi anh đang định nhét cô vào trong chăn, thì cô tỉnh táo ra, nắm lấy tay anh: "Vì sao em lại ngủ trên giường? Không phải là ngủ trên ghế sao ——"

"Anh hai ôm em lên giường?"

—— Khuya ngày hôm trước, anh chỉ ngủ được hai giờ. Hiện tại người đang bị thương, vết thương vừa mới khâu lại, vậy mà dám ngủ ở trên ghế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.