Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 337: Chương 337: Em ở trong lòng anh




"Muốn."

Anh nâng mặt của cô lên, cúi đầu nói.

"Em vốn dĩ không thuộc về nhà họ Mộ, mẹ em cũng không nên được mai táng ở trong đất của nhà họ Mộ... Đợi khi trở về, ba ba cũng sẽ đuổi em ra ngoài, e rằng em không còn nhà để về..."

"Anh cần em!" . Anh cắt ngang lời cô, giọng khàn khàn khô khốc.

Lan Khê giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt của anh, dường như đây là lần cuối cùng tay cô có thể được chạm vào chút ấm áp trong cuộc đời mình. Cô rất lưu luyến sự ấm áp của anh, không muốn buông ra, cho đến khi Mộ Yến Thần đặt một nụ hôn xuống đôi môi đang nghẹn ngào hòa lẫn những giọt nước mắt nóng bỏng mặn chát của cô.

"Em không có cái gì để tặng cho anh, Mộ Yến Thần..." Trong nụ hôn giao hòa Lan Khê rơi lệ, sự chua xót làm trái tim cô như quặn thắt lại: "Em không có cái gì cả, em không biết có thể lấy cái gì để yêu anh..."

"Hãy tặng anh chính bản thân em!" Anh khàn khàn ra lệnh, hai cánh tay thoáng run rẩy ôm chặt lấy cô, cạy kẽ răng cô ra.

Sự chua xót trong lòng Lan Khê giống như cơn sóng thần hung mãnh ập tới rồi lại rút đi. Cô nhắm mắt lại cảm nhận vòm ngực kiên cố như núi của anh, khàn giọng hỏi: "Mộ Yến Thần, em ở chỗ nào?"

Ngón tay thon dài của anh gạt những sợi tóc ướt nhẹp nước mắt ở trên mặt cô ra, khẽ thì thầm: "... Em ở trong lòng anh."

Nói xong, anh dùng nụ hôn che kín đôi môi cô, hôn cô cho đến khi tất cả những quá khứ trong cô bị cơn mưa lạnh như băng ở Los Angeles xối sạch hoàn toàn.

...

Xe tiếp tục chạy về phía trước, không biết đã đi được bao lâu.

Lan Khê có cảm giác dường như mình vừa thiếp đi trong một giấc ngủ trưa thật dài... Khi tỉnh lại cô thấy một đôi cánh tay to lớn đang ôm thật chặc vào trong ngực, cánh tay cô vừa hơi động đậy đột nhiên liền bị giữ chặt lại. Cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh, cách một khoảng gần như vậy, cô nhìn thấy rất rõ gương mặt tuấn lãng của anh, anh cũng đang nhắm hai mắt lại.

Từ năm 17 tuổi, gương mặt này đã in sâu vào trong trí nhớ của cô, được cô cất giấu nhiều năm.

Nếu như không phải khóe mắt khô khốc căng thẳng, cô gần như cho rằng đây là trong một giấc mơ mà cô không muốn tỉnh lại.

Cô đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mặt của anh, giống như là chạm tới vật báu mà mình trân quý nhất. Từng chi tiết một cô đều không muốn bỏ qua... Hình như là anh đã tỉnh, theo bản năng chuyên tâm hưởng thụ cử chỉ thân mật của cô.

"Tỉnh rồi hả?" Anh khẽ thì thầm, môi mỏng cong lên nói mấy từ ngữ điệu đầy cuốn hút.

Lan Khê thoáng lúng túng, hồi tưởng lại việc mất khống chế mà khóc rống lên cô cảm thấy buồn phiền. Nhưng bởi vì đối tượng là anh nên cô dường như cũng không đến nỗi lúng túng khó chịu lắm. Cô níu chặt lấy áo của anh, chôn mặt vào trong vòm ngực ấm áp của anh.

Mộ Yến Thần mở mắt ra, đôi mắt trầm tĩnh sâu như biển thoáng ánh lên vẻ dịu dàng.

Anh đưa tay lên khẽ vuốt mái tóc mềm mại của cô, nhẹ giọng hỏi: "Em còn nhớ khi lần đầu tiên anh vừa tới nhà họ Mộ, em đã từng nói với anh điều gì không ?"

Lan Khê ngẩn người, có một chút không nhớ nổi, từ trong ngực anh, cô ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Nói em ngây thơ cũng đúng, nói đơn thuần cũng được. Khi đó gần như tất cả mọi người, bao gồm cả chính anh cũng đang hoài nghi liệu anh có phải thực sự là cốt nhục của nhà họ Mộ không. Mỗi ngày ở Mộ thị nắm trong tay toàn cục, phát ra những mệnh lệnh, trong lòng không khỏi cảm thấy thiếu tự tin. Vài chục năm nay thực sự anh cũng chưa từng được cảm nhận cảm giác có “gia đình” là thế nào. Nhưng khi anh liều mạng một lần vì một chút ước vọng ấy, cũng có thể nói là đã liều lĩnh đánh cược một lần, dù có thể vứt bỏ sản nghiệp đã dốc sức mười mấy năm ở Los Angeles, ngay cả chính mình cũng không biết việc ấy là đúng hay sai nữa."

Dường như anh cảm thấy rất thoải mái, bàn tay vuốt ve lên mặt của cô, nhắm mắt lại, đặt trán mình lên trán cô, nói giọng khàn khàn: "Nhưng khi đó em lại nói cho anh biết, em tin anh là anh trai ruột thịt của em. Cho dù về sau, anh đã làm tổn thương em, kéo em cùng xuống địa ngục, cho dù trong lòng em oán hận, sợ hãi, giãy giụa, cũng không nỡ làm tổn thương anh... Lan Khê, khi đó anh đã nghĩ, sau này nhất định phải làm cho em được hạnh phúc. Cho dù sau này chúng ta không ở chung một chỗ, anh cũng nhất định phải cho em cuộc sống dễ chịu."

Nước mắt nóng bỏng dâng tràn ở trong vành mắt, ngay cả tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ.

Một nụ cười yếu ớt thoáng hiện ra ở bên mép, mang theo vẻ chua xót nhưng đầy kiên định, Mộ Yến Thần nói thật nhỏ: "Nếu như em không gặp anh, có lẽ tất cả mọi việc hôm nay cũng sẽ không xảy ra. Em vĩnh viễn không biết rốt cuộc em là con gái của ai, em sẽ theo quỹ đạo cuộc sống của mình, gặp một người yêu em, kết hôn sinh con, sống hạnh phúc suốt quãng đời còn lại... Cho nên Lan Khê, anh muốn chịu trách nhiệm với em."

"Là do anh đã phá hủy tất cả mọi thứ của em, ngang ngược mang đến cho em một thực tế tàn nhẫn không sao chịu nổi như thế... Vì thế, hãy để anh chịu trách nhiệm với cuộc sống sau này của em!"

Nói xong mấy chữ cuối cùng anh khẽ thở dài, nghe trong lòng vô cùng chua xót.

Lan Khê lắc đầu, nước mắt nóng bỏng cuống quít rớt xuống, nóng ẩm áo anh. Cô ngồi quỳ, tay quấn lấy cổ anh thật chặt, nức nở nói: "Nhưng cũng có thể... Nếu như em không gặp được anh, em không biết em còn có thể yêu một người như vậy hay không, yêu đến mức biết rõ là sai mà vẫn muốn tiếp tục, không sao ngừng được. Sau này em đã gặp nhiều người như thế, nhưng trong số họ không có một người nào, không có một ai tên là “Mộ Yến Thần”, bọn họ không có một người nào, không có một ai như anh..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.