Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 279: Chương 279: Hạnh phúc ngọt ngào




Khi lên đến tầng bảy, tiếng chuông di động trong túi điên cuồng rung lên vang dội.

Bóng dáng cao ngất của Mộ Yến Thần trở nên chậm chạp, thờ ơ cúi xuống xem xét, màn hình hiện rõ số máy của nhà riêng ở thành phố C, cho thấy rõ ràng là số máy của nhà họ Mộ. Trong con ngươi anh chợt lóe lên một tia nặng nề u ám, anh nhấn phím cắt đứt cuộc điện thoại.

Mấy ngày nay, điện thoại của nhà họ Mộ thường xuyên liên tục lặp đi lặp lại gọi đến cho anh, nhưng anh không hề tiếp nhận một cuộc gọi nào.

Mộ Minh Thăng sốt ruột tìm anh, tất nhiên anh biết lý do vì sao ... tai nạn xảy ra làm cho Mộ Minh Thăng sợ tới mức hồn bay phách tán, nhất là khi vụ tai nạn xe cộ này đã được điều tra ra là do con gái của nhà họ Nhan gây nên. Giờ phút này nhà họ Nhan đã sớm vô cùng hỗn loạn. Khi Mộ Minh Thăng nghe được tin tức kia liền kinh hồn táng đảm, bởi vậy nên ở nhà ông đã ầm ĩ v to tiếng với Mạc Như Khanh một trận, nhưng từ đó về sau, ngay cả việc liên hệ với Mộ Yến Thần cũng không được.

Một mặt, Lan Khê cũng không trở về nhà nên Mộ Minh Thăng càng sốt ruột với tình hình của con gái...

Mặt khác, ông tức giận với việc Mạc Như Khanh đã nhìn nhầm người, dám để cho một người có tinh thần thất thường như Nhan Mục Nhiễm kia làm bạn gái của con trai mình suốt bốn năm,còn suýt nữa đâm bị thương con gái của mình, nghĩ lại Mộ Minh Thăng vẫn còn rùng mình ớn lạnh cả người.

Nhưng dù nói thế nào, người nhà họ Nhan cũng đã bị báo ứng.

... Cha Nhan bị cách chức điều tra, toàn bộ chứng cứ tham ô nhận hối lộ đều do tình nhân của ông ta cung cấp; ở bệnh viện Nhan Mục Nhiễm phải chấp nhận cắt chân, mẹ Nhan nhìn thấy con gái bị đẩy ra khỏi giải phẫu, trong nháy mắt liền ngất đi, tim bị tắc nghẽn suýt nữa bị chết.

Đương nhiên, là bà ta không thể chết, bởi vì còn có một tờ đơn kiện của Tống Mẫn Tuệ đang chờ hai mẹ con bà, nhất định không tha thứ.

Bước chân đầy lạnh lùng, đi thẳng đến bên ngoài cửa phòng bệnh mới dừng lại.

Cách một lớp kính vẫn có thể nghe thấy tiếng hỗn loạn ở bên trong, hình như có tiếng vật gì đó ném vào người. Cô y tá nhỏ ở bên trong đã nhanh chóng né tránh, nhưng tránh không thoát, bị bình hoa ném vào, mảnh vỡ bắn tung lên làm xước vài đường nơi cổ tay, suýt nữa còn bị bắn tung tóe lên trên mặt! !

Sắc mặt của y tá thoáng chốc liền thay đổi.

Xoa nhẹ vết xước rất nhỏ trên cổ tay, cô tức giận đến cười lạnh, nhìn chằm chằm vào bệnh nhân còn đang nằm trên giường nói: "Cô ném tôi để làm gì? Chân của cô chẳng lẽ là do tôi cưa hay sao? Tôi nói cho cô biết để mà kiềm chế một chút, hiện tại người nhà của người mà cô đâm vào đó đã đến rồi, cẩn thận đấy, đừng có đập bất cứ những dụng cụ của bệnh viện, cô có bồi thường cũng không bồi thường nổi đâu! ! Ai chẳng biết chuyện cha của cô đã bị điều tra rõ ràng, còn sắp ngồi tù nữa kia? Ở nơi này cô còn tính khí tiểu thư mà làm ầm ĩ cái gì, không ai hầu hạ cô đâu? ! !"

"Cô cút ra ngoài cho tôi! !" Một chiếc bình hoa khác lại được ném về phía cô y tá.

"Rầm rầm" một tiếng động thật lớn, bình hoa đã bị đập nát ở trên vách tường, cô y tá sợ tới mức run lên một cái, trong lòng tức giận liền mắng: "Cô quả thực là người đàn bà chanh chua! Cô... Cô đâm vào người khác còn chưa đủ hay sao, bị cảnh sát túm được mà còn dám kiêu ngạo như vậy, cô... cô cứ chờ mà xem! Tôi đang chờ nhìn thấy cô phải lên ngồi hầu tòa, cô cũng bị đụng xe thì sao chứ? Hình phạt cũng vẫn là ngồi tù thôi! Cả nhà các người đều có chung số mệnh ngồi tù! !"

Ngay lập tức có vài ba thứ gì đó lại bị ném, cô y tá nhỏ né tránh, nhưng cũng nhếch miệng mắng lại, rồi vội vàng chạy đi. Ai ngờ vừa mới mở cửa ra, suýt nữa đâm vào người khác, lảo đảo một cái ngã xuống giữa cửa, đầu gối liền bị đập mạnh vào cánh cửa phòng bệnh!

Y tá nhỏ kinh hãi chưa kịp hoàn hồn, nhìn gối đầu mình đang quỳ ở trên mặt đất, rồi lại nhìn vào Mộ Yến Thần, cũng không kịp đỏ mặt, run run buông cái chốt cửa ra chạy đi: "Anh tới nơi này làm cái gì... Bên trong đó là một người điên đấy, chớ có chọc vào cô ta!"

Trong phòng bệnh, tiếng la mắng vẫn còn vọng lại theo tiếng bước chân chạy đi: "Các người đều cút cho tôi! ! Tôi không hề phạm pháp... Tôi không phạm pháp, không cho phép sỉ nhục tôi, dựa vào cái gì mà các người bắt tôi! Tôi cũng bị đụng đây này, dựa vào cái gì mà các người cắt mất chân của tôi, sau này tôi không bao giờ có thể đi lại được nữa, tôi bị tàn phế rồi...! ! Các người hãy cút hết đi ... "

Tiếng nói bén nhọn vang đi khắp các phòng trên tầng, bác sĩ, y tá đi lại sắc mặt vẫn bình thường, dường như họ đã sớm quá quen nhìn những cảnh như thế này rồi.

Từ lúc được đẩy ra khỏi phòng giải phẫu, sau khi tỉnh lại, cô đã có cái hình dáng bộ dạng thế này đây, liệu có ai còn để ý đến cô đây?

Mộ Yến Thần nâng cặp mắt lạnh lùng lên, tao nhã đạm mạc đẩy cửa phòng bệnh ra.

Trên đầu Nhan Mục Nhiễm quấn đầy băng , trong mắt ngập tràn tơ máu, chăn trên giường cũng bị ném rơi ở trên đất, một chân bị bó chặt giống như một chiếc bánh tét, còn một đoạn ngắn ngủn...

Nghe thấy có tiếng người vào, cô còn định ném, nhưng khi nhìn thấy là Mộ Yến Thần, trong nháy mắt, cô chợt ngừng lại.

Tay run lên, cái cốc rơi xuống trên mặt đất vỡ vụn.

Trong mắt của Nhan Mục Nhiễm lóe ra một tia sợ hãi, theo bản năng lui về sau, nhưng do chân đang bị thương, cô chỉ cử động một chút cũng đã đau đến tê tâm liệt phế.

Mộ Yến Thần đi tới, dẫm lên nền đất đầy mảnh vỡ của bình hoa lẫn mảnh vỡ của thủy tinh, đôi mắt đen ánh lên sự lạnh lẽo cùng cực.

Anh cúi người nhặt một cành hoa chưa bị dẫm nát còn sót lại, cắm vào một chiếc bình nhỏ còn lại ở trước mặt, thản nhiên nói: "Không là cô làm, thì là ai làm nữa đây?"

Giọng nói mạnh mẽ đầy âm u ấy khiến Nhan Mục Nhiễm lại phảng phất nhớ tới buổi tối giống như bị mộng yểm ngày hôm ấy.

Cô sợ hãi nhìn Mộ Yến Thần, một câu cũng không nói nên lời, hai tay gắt gao ôm lấy đầu, túm lấy tóc của mình, vùi đầu nức nở, giống như nếu có hỏi lại cô một câu, cô sẽ thét lên một tiếng chói tai vậy. Đôi mắt chứa đầy nước mắt nóng bỏng , ngoài sự sợ hãi, còn có sự đau đớn đến tê liệt, cục diện long trời lở đất trước mắt này là do Mộ Yến Thần tạo thành.

Đây là người đàn ông mà cô đã yêu sâu sắc, cũng là người đã đẩy cô rơi xuống vực sâu, làm cho cô phải nhận lấy sự dày vò của địa ngục.

"Vừa mới không phải là vẫn còn mắng chửi rất hăng say, hiện tại không còn sức nữa sao?" Mộ Yến Thần ngước mắt nhìn cô, hai tay lạnh lùng chống vào ở hai bên người cô, "Còn một tháng nữa sẽ mở phiên toà thẩm tra xử lý, cô không dự tính muốn giải thích để giải vây một chút hay sao?"

Giải thích để giải vây?

Một tia chua chát bén nhọn dâng trào lên trong lòng cô. Trong hốc mắt của Nhan Mục Nhiễm, dòng nước mắt vẫn cố nén rốt cuộc đã không ngăn được nữa: "Vậy còn anh... chẳng lẽ anh cũng không muốn giải thích để giải vây với em điều gì hay sao, Mộ Yến Thần, chính anh đã tự tay đâm em đến mức tàn phế thế này...! ! Chính anh...! !"

Cô đã yêu anh nhiều năm như vậy, lại chỉ đổi lấy sự tàn nhẫn phá hủy thật đẫm máu như thế này sao?...

Đau lòng không thôi, cô muốn thét lên một tiếng chói tai, muốn gào thét, muốn lên án vận mệnh bất công lẫn hoang đường kia!

Một nét cười lạnh không chút ấm áp hiện lên ở khóe miệng, anh hờ hững nói: "Hay là cô hãy đi tố cáo tôi đi! Nhan Mục Nhiễm, chúng ta cùng nhau tiến vào toà án, chứng kiến tội trạng của cô, tôi sẽ nói như thế nào đây nhỉ, cô nói đi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.