Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 282: Chương 282: Khoái cảm của sự trả thù




Cách vài ngày mới đến nhà họ Mộ một lần nữa, nhưng hết thảy phảng phất đều đã trở nên không còn giống nhau nữa rồi.

"Ba ba, dì Mạc, chúng con đã trở lại, " Lan Khê nghĩ ngợi vẫn nên kéo bàn tay to đang ôm bên hông cô xuống thì hơn, đi qua nhẹ giọng nói, "Nhiếp Minh Hiên, anh cũng ở đây sao."

Mộ Minh Thăng nhìn thấy hai đứa con đi tới, nhất thời đôi mắt tỏa ánh sáng, không nhẫn nại nổi nữa liền đứng dậy, lên lên xuống xuống đánh giá Lan Khê một hồi, xác định cô không hề hấn gì mới thở nhẹ một hơi, tiếp theo mi tâm liền nhăn lại: "Con gọi bạn của anh thế nào vậy?Minh Hiên cùng anh trai con tuổi tác không khác nhau lắm, sao con lại chỉ gọi tên như vậy chứ?"

Một câu nói nói khiến Nhiếp Minh Hiên không nhịn nổi, cong môi thoáng gợi lên ý cười.

Trong ý cười mang theo vị chát, cũng có chút mất tự nhiên.

Hai người vừa vào cửa, anh đã nhìn thấy tư thế vô cùng thân thiết kia, ít nhiều cũng đã nghe được một chút chuyện của bên nhà họ Nhan. Giờ phút này xem ra Lan Khê cũng không kiêng nể gì mà gọi như thế, phá vỡ tất cả như vậy, anh nghĩ, cô gọi "Nhiếp Minh Hiên" cũng đã quá khách khí rồi.

Về sau nếu như cô và Yến Thần thực sự kết hôn, chẳng lẽ anh còn phải hạ mình gọi cô một tiếng “chị dâu” hay sao?

Nghĩ đến đây Nhiếp Minh Hiên tựa như nuốt phải con ruồi, rất khó chịu.

Tay anh rút một tấm thiệp mời ở trên bàn trà đưa cho cô nói: "Khoảng hai tháng sau anh kết hôn, em và Yến Thần nếu không bận việc gì cùng đến nhé, hoặc như nếu có duyên, chúng ta tổ chức kết hôn cùng một ngày, được chứ?"

Câu này chỉ là trêu đùa, nhưng Mạc Như Khanh nghe thấy, mí mắt thoáng chốc giật giật!

" Kết hôn cùng một ngày sao?" Mộ Minh Thăng cất tiếng cười ha hả, "Câu nói đùa này nghe cũng thật quá sức, con gái của tôi mới lớn được bao lâu chứ? Ai muốn cưới nó đây, tôi còn nghĩ, không biết nó có muốn lấy chồng hay không nữa đấy!"

Sắc mặt Mạc Như Khanh trở nên trắng bệch, lạnh lùng, nụ cười có chút yếu ớt, nói: "Giữa hai cha con thật sự hiểu biết nhau quá nhỉ, lời khen này ngược lại, tựa như thực sự rất hiểu nhau vậy. Lan Khê cũng đã có đối tượng kết hôn rồi hả? Lần trước vẫn còn nghe thấy Lan Khê nói với con gái nhà họ Kỉ rằng, chỉ mới là bạn trai thôi, giờ đã quyết định rồi, nhanh như vậy sao?"

Mộ Minh Thăng nghe thấy giọng nói của bà, mặt bỗng chốc trầm xuống.

"Hừ, con bé quyết định hay không quyết định, chuyện gì cũng đều phải nhờ bà lo hay sao? Nếu con gái của tôi kết hôn, tôi nhất định sẽ để cho chính nó tự quyết định, chẳng lẽ còn phải nghe bà nữa chắc? Nếu như bà lại tìm cho nó cái người giống như người của nhà họ Nhan kia, con gái của tôi liệu còn có mệnh nữa không? !"

Lời trách móc nghiêm khắc tàn khốc khiến Mạc Như Khanh mất mặt ở trước lớp trẻ, Mộ Minh Thăng cũng kịp nhận ra mình đã nói nặng lời rồi.

Nhưng kỳ quái nhất lại là, tất cả bọn trẻ trong phòng lúc này lại không hề có một ai đứng ra nói đỡ cho bà.

Sắc mặt của Mạc Như Khanh nhìn khó coi đến cực điểm.

"Lan Khê, con ngồi xuống đây để ba ba nhìn xem, mấy ngày nay con trọ ở nhà Yến Thần cũng không được tiện lắm. Ba cũng là nghe từ Nhiễm Tâm nói thôi... Cũng thật là, dì con đã là người lớn như vậy lại còn làm ầm ỹ với con, chen chúc nhau ở trọ nơi nhà anh trai con, định tính toán chuyện gì vậy?" Mộ Minh Thăng nhíu mày hỏi.

Cặp mắt của Mộ Yến Thần trầm tĩnh như nước nhìn nhìn cô, vỗ vỗ lưng của Lan Khê ý bảo cô bỏ qua.

Lúc này Lan Khê mới thả lòng ngồi xuống ở bên cạnh cha mình.

"Dì nhỏ nói dì nhớ con, lại lười tìm khách sạn nên dứt khoát ở trọ nơi nhà của anh trai, như thế ... cũng không có gì bất tiện."

"Không có gì sao?" Mạc Như Khanh cười lạnh một tiếng, nói phản bác, "Ngày trước khi con còn nhỏ tuổi, trọ ở chỗ đó dì cũng không có ý kiến, nhưng bây giờ con đã là người lớn , lại còn đưa cả em gái của mẹ con cùng đến trọ ở đó, chuyện này còn ra làm sao? Con nghĩ các con là một đôi vợ chồng nhỏ sao, không chút kiêng kị, không có giới hạn à?"

Lời nói này tuy khó nghe, nhưng Mộ Minh Thăng cũng cảm thấy có lý.

"Khoảng thời gian trước, sức khỏe của em ấy không được tốt, nơi đó lại gần bệnh viện , trọ ở đó sẽ tiện hơn, không sao hết..." Mộ Yến Thần lạnh lùng ngước mắt nhìn chằm chằm vào mắt Mạc Như Khanh, "Dù sao cũng là bị tai nạn xe cộ, có chút gì ngoài ý muốn thì đưa đến bệnh viện sẽ tốt hơn, bằng không nếu xảy ra chuyện gì biết tìm ai để đưa đi viện đây?"

Ánh mắt lạnh như băng của anh nhìn thấy hiện tại Mạc Như Khanh có chút hoảng hốt: "Mẹ cũng muốn quản sao? !"

"Vậy các con về nhà luôn chứ? Đã trở lại rồi chẳng lẽ còn đi sao?" Mộ Minh Thăng quỷ dị nhìn thoáng qua Mạc Như Khanh hỏi.

"Không, " Mộ Yến Thần thản nhiên phủ nhận, ánh mắt lạnh lùng quay lại nhìn, "Cô ấy chỉ ở một thời gian ngắn."

"Được rồi, bác trai, bác gái, thiệp mời cháu đã đưa đến, hai bác lúc đó nhớ đến nhé! Yến Thần, sợ rằng tớ phải đi rồi, bên cậu có chuyện gì cần cứ việc gọi cho tớ nhé! " Nhiếp Minh Hiên nhíu mày, buông một câu chế nhạo, "Dù sao, trước khi chưa kết hôn, tớ vẫn là người tự do."

Mộ Yến Thần vẫn giữ nụ cười lạnh nhạt, đứng dậy đưa Nhiếp Minh Hiên ra ngoài.

"Khoảng thời gian trước tớ bị chuyện kết hôn làm cho sứt đầu mẻ trán, cũng chưa kịp hỏi cậu chuyện bên kia thế nào. Chuyện nhà họ Nhan cậu làm cũng đủ tàn nhẫn, hiện tại đã vừa lòng chưa hả ?" Ánh mặt trời chiếu vào chói mắt khiến Nhiếp Minh Hiên phải nheo mắt lại, nhíu mày hỏi.

" Chuyện nhà họ Nhan chỉ là chuyện nhỏ, chuyện trong nhà mới là chuyện lớn, chuyện tai nạn xe cộ này, khởi sự mẹ tớ có biết, là bà ấy đã giựt giây Nhan Mục Nhiễm đi làm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.