Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 115: Chương 115: Loạn luân (1)




Lan Khê ngớ ngẩn, giờ mới biết anh đang nhức đầu.

Đêm đông trời lạnh giá, có lẽ là do cái đêm gió thổi mạnh ơi là mạnh kia, anh đi theo cô lâu như vậy trở về lại phải làm việc đến tận khuya, mới ảnh hưởng tới sức khỏe, làm cho người ta không khỏi đau lòng. Giờ phút này, Lan Khê trơ mắt nhìn anh nhắm mắt lại , gương mặt tuấn tú đầy mệ mỏi, không nhịn được liền đưa lấy tay ấn nhẹ xuống huyệt Thái Dương của anh.

Khoảng cách quá gần, có thể cảm nhận được hơi thở của anh, cô căn bản không biết cách xoa bóp, cho nên không theo phương pháp gì cả, lúc thì dùng sức nặng lúc thì nhẹ. Nhưng Mộ Yến Thần vẫn rất hưởng thụ, thoải mái đến mức không muốn mở mắt ra.

Nếu cứ tiếp tục mãi như thế này, thì tốt biết bao nhiêu.

"Lan Khê." Anh đột nhiên nhẹ giọng gọi cô.

Lan Khê ngẩn ra, "Dạ?"

Tay nâng lên, nắm lấy cái tay mềm mại của cô trong lòng bàn tay, ánh mắt thâm thúy của Mộ Yến Thần mở ra, nhìn cô thật lâu, khàn giọng nói: "Mấy ngày nay chỉ muốn ở trong khách sạn thật không muốn đi đâu . . . . . . Nhưng bên công ty đột nhiên có chuyện, anh phải tránh không thể gặp em, cho nên em tốt nhất đừng có ngây ngô như thế này làm cho anh phải lo lắng, có biết không?"

Giọng nói của anh quá mức dịu dàng, làm cho Lan Khê có chút giật mình, cô ngoan ngoãn gật đầu một cái.

Khóe miệng Mộ yến thần nâng lên cười nhàn nhạt, khàn giọng hỏi: "Trách anh sao?"

Dẫn cô tới đây, làm cho cô vui vẻ, nhưng lại không thể cho cô được niềm vui trọn vẹn.

Không biết vì sao, Lan Khê chợt nhớ tới thành phố C, ngày đó, cô một mình ở trước cửa trường chờ anh. Nếu như nói Los Angeles vĩnh viễn không có mùa đông, so với mùa đông ở thành phố C những ngày lạnh giá này còn dài hơn nhiều, sương dính vào áo mỏng, lạnh lẽo đến thấu xương, cô đã từng nếm thử cảm giác phải đứng trong đêm đông lạnh giá đợi chờ trong vô vọng, cô không muốn nếm thử thêm lần nào nữa.

Gió đem mấy sợi tóc lần nữa thổi loạn, đầu óc cũng theo đó cảm thấy "ông ông", trí nhớ ùn ùn kéo đến gào thét.

Cái tay nhỏ bé của Lan Khê mỏi nhừ khe khẽ mở tay anh ra, năm ngón tay tách ra, cùng anh đan xen vào nhau, giọng nói mền mại theo gió phiêu tán, nhưng anh vẫn nghe thấy được, cô nhỏ giọng mà kiên định nói: "Mộ Yến Thần, chúng ta đi xăm hình đi."

Xăm hình.

Tiếng gió phần phật, xe cáp đung đưa, bắt đầu dọc theo đường sắt mà chạy , Mộ Yến Thần theo bản năng kéo hông của cô qua đem cô ôm vào trong ngực, một hồi lâu sau mới mở mắt ra, ánh mắt thâm thúy chống lại đôi mắt sũng nước của cô: "Xâm cái gì?"

Lan Khê lần nữa giữ chặt bàn tay của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt mơ hồ sợ tới mức tái nhợt, nụ cười yếu ớt như đóa hoa nhỏ, nhẹ nhàng tràn ra, nhẹ giọng nhấn rõ từng chữ: "Lan Khê, quên đi, S." (chả hiểu khê khê ý nói gì >’’

Thân thể cao lớn của Mộ Yến Thần, khẽ cứng đờ.

Lan Khê cắn môi, trong lòng mang theo một chút chua xót cười yếu ớt , có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng ôm lấy anh, đem đầu tựa vào ngực anh, giọng oa oa nói: "Em chỉ đùa với anh chút thôi. . . . . ."

Cô chính là muốn đùa một chút với anh mà thôi.

Có lúc con người ta sẽ làm những chuyện khó hiểu để chứng minh cái cảm giác không an toàn trong lòng mình, giống như một cam kết, giống như nhẫn cưới, như khắc trên tượng gổ những lời thề ướt với nhau.

Mà cô cũng không muốn gì nhiều.

Cô chỉ muốn sau này khi anh không còn ở bên cạnh mình nữa, thì vẫn còn một chút kỉ niệm để cô cho tin tưởng, anh vẫn còn ở bên cạnh. Anh vẫn đứng ở sau lưng cô, chỉ cần cô quay người lại, là có thể nhìn thấy anh ngay.

Thân thể của Mộ Yến Thần từ từ cứng lại, cúi đầu nâng cái đầu đang chôn sâu trong ngực mình lên, cô lại không cho, hai cánh tay mềm mại quấn lấy anh thật chặt, chặt hết mức có thể, để cho anh không nổi giận .

". . . . . . Được, " anh khàn giọng đáp ứng, xoa xoa mái tóc bị gió làm cho xốc xếch, giọng nói xa xâm giống như từ trong không gian truyền vào, "Đợi đến khi trở về nước, . . . . . Chúng ta cùng đi."

Bất kể là chuyện điên cuồng gì, chỉ cần cô muốn làm, anh cũng sẽ làm cùng.

Anh làm sao có thể không biết được giờ phút này trong lòng cô đầy bất an, giống như người đang đứng trước bờ vực thẳm, chỉ cần bước sai một bước thì sẽ rơi vào vực sâu ngay. Bọn họ ở bờ vực sâu hưởng thụ cực lạc. . . . . . Còn tưởng rằng có thể vĩnh viễn không cần xoay người lại.

N

***

Trước cửa khách sạn thấy có hai người đàn ông mặc trang phục Trung Quốc màu đen trong nháy mắt Lan Khê nghĩ là mình thật sự đang thấy diễn viên trong The Matrix, nếu như vẻ mặt của đối phương không phải nghiêm nghị mà ôn hòa, cô cũng đã suy nghĩ phải lùi về phía sau và đi báo cảnh sát.

"Ex­cuseme. . . . ." Lan Khê nhẹ giọng mở miệng.

"Mộ tiểu thư, " hai tay người đàn ông đút vào túi quần, trầm giọng cắt đứt lời của cô..., "Chúng tôi là người Trung Quốc, cô có thể dùng tiếng Hán."

Mắt Lan Khê khẽ run lên, ngửa đầu nhìn hai người kia, tâm trạng chẳng những không buông lỏng, ngược lại còn buộc chặt hơn.

"Vậy các người tới đây làm cái gì?"

"Không có gì, " người đàn ông đơn giản đáp, "Mộ tiểu thư cô cứ ở trong khách sạn nghỉ ngơi thật tốt, nếu như muốn đi ra ngoài thì phiền thông báo cho chúng tôi một tiếng chúng tôi sẽ đi theo —— đây chính là ý của Mộ tiên sinh."

Mộ tiên sinh.

Ở Los Angeles xa lạ này, Lan Khê nghe thấy ba chữ này thì trong lòng mềm nhũn, trong ánh mắt cũng không còn đề phòng và xa lánh nữa. Ở chỗ này, người có thể được bọn họ gọi là Mộ tiên sinh, trừ Mộ Yến Thần ra sẽ không có người thứ hai.

"A, " cô bình tỉnh lại, thấy bọn họ ở bên ngoài bộ dạng cao ngất đứng yên tại chổ, tốt bụng nói, "Vậy các người có muốn vào trong ngồi một chút không?" Đứng suốt ở ngoài như vậy sẽ rất mệt.

Mấy người đàn ông kia: ". . . . . ."

Hắn không nghĩ tớ Lan Khê sẽ nói như vậy, trên mặt nhanh chóng có chút lúng túng, nói thật nhỏ: "Không cần, Mộ tiểu thư tự chăm sóc mình cho tốt là được rồi, có vấn đề gì có thể trực tiếp gọi điện cho Mộ tiên sinh."

Lan Khê không thể nào đoán ra được, ở một nơi xa lạ như thế này Mộ Yến Thần làm sao lại có thế lực lớn như thế này, chỉ là cô cũng không muốn nghĩ nữa, khóe miệng ngọt ngào nâng lên cười yếu ớt, vô cùng ấm áp, cô khoát khoát tay, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

—— Rốt cuộc là anh đang lo lắng chuyện gì, mà phải mướn vệ sĩ canh giữ ngày đêm cho cô?

Lan Khê đi tới kéo màn cửa sổ ra nhìn cảnh sắc bên ngoài, kinh ngạc phỏng đoán

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.