Editor:✤MạnNhi✤
Khuôn mặt Lộ Dao biến sắc, đấm bạn cùng lớp thêm một phát nữa, kéo chặt dây đeo cặp sách nhích tới gần.
"Cậu về nhà à?" Cậu nhẹ giọng hỏi, giống như chỉ lo dọa cô sợ.
Đôi mắt Lan Khê phát ra ánh sáng trong suốt, nhìn cậu không biết cậu muốn làm gì, chỉ cảm thấy cậu ấy quá đột ngột.
Hô hấp của Lộ Dao cũng hơi tắc nghẽn, nhìn cô không nói lời nào nên hơi sốt ruột, vội vàng nói: "Mình mua hai vé xe để trở về, vừa khéo chuyến xe năm rưỡi tối có thể về nhà, cậu có trở về cùng với mình không?”
Có bạn cùng lớp ở sau lưng bọn họ, huýt gió vang dội, cười đến mức mập mờ không rõ.
Lộ Dao cau mày rất chặt, ngón tay chỉ chỉ đến nơi cách cổng trường không xa: "Đứng chờ ở đó nhé, mình đã nói qua với tài xế để bác ấy giữ chỗ ngồi, bảo đảm sẽ có chỗ ngồi, nên không cần chen, cậu có trở về hay không?"
Vẻ lạnh lùng lạnh nhạt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê hơi hòa tan, lông mi thật dài rũ xuống, mắt nhìn lướt qua hướng kia.
Thật ra thì rất đúng lúc.
Từ khi đến thành phố Z tới nay cô vẫn chưa trở về nhà, cũng không biết nên đi xe như thế nào.
Lộ Dao nhìn ánh mắt của cô khẽ buông lỏng, ngay lập tức cúi người nhận lấy rương hành lý trong tay cô, nụ cười treo trên khóe miệng: "Đồng ý rồi đúng không? Vậy cùng đi đi."
Lan Khê càng cảm thấy cậu ta quá đột ngột, đôi mắt trong veo liếc cậu, cuối cùng không nói gì nữa sóng vai đi cùng cậu ta.
Xung quanh tiếng huýt sáo, tiếng bàn luận, dần dần vang lên.
Lộ Dao nghiêng đầu làm vẻ mặt lạnh lùng trách móc bạn cùng lớp, vẻ mặt xanh đen rất đáng sợ!
Tuy nhiên với Lan Khê những thứ này cũng đã trở thành thói quen rồi.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống mặt đất, ánh sáng vàng rực rơi vãi lên trên tất cả, trên cánh tay mềm mại mảnh khảnh của cô buộc qua loa một chiếc khăn tay màu trắng xanh, đơn giản che đi một vết sẹo đáng sợ kéo dài từ cổ tay đến tận khuỷu tay, vết sẹo có màu da nhàn nhạt, vẻ dữ tợn đã bị che đậy hơn một nửa.๖ۣۜ
Còn ở chỗ xương quai xanh—— phía trên cổ áo T-shirt tròn trịa lộ ra mấy dấu vết, làm cho người ta suy nghĩ viển vông.
Sau khi lên xe rồi vào chỗ ngồi, Lan Khê yên tĩnh nhìn phong cảnh đang không ngừng hiện lên ngoài cửa sổ.
Lộ Dao nghiêng mặt quay sang nhìn cô, sau một lúc lâu thì nghiêng người sáp đến, nhẹ giọng nói: "Mộ Lan Khê cậu nói với mình một câu được không?"
Tính cách ồn ào của cậu ta không chịu nổi sự trầm mặc này.
Lan Khê quay khuôn mặt nhỏ nhắn sang, ánh mắt trong trẻo như nước: "Nói gì?"
Lộ Dao liếm liếm môi, lướt nhanh qua vết thương dữ tợn trên thân thể cô: "Nói về vết thương của cậu, là bị làm sao vậy?"
Ở dưới lông mi thật dài đôi mắt trong veo chớp cũng không chớp, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô cúi xuống, sau đó đôi môi đỏ mọng khẽ mở: "Mình gặp phải một kẻ khốn kiếp, bị lừa, sau đó thì có những vết thương này."
". . . . . ." Lộ Dao nhìn chằm chằm vào mắt của cô, rồi im lặng một hồi lâu.
Cậu cảm thấy, giao tiếp với mỹ nữ, thật sự là có chướng ngại.
Ngoắc ngoắc khóe miệng giả vờ nở nụ cười, cậu ngoan ngoãn ngồi xuống một câu cũng không nói nữa.
Lông mi thật dài của Lan Khê cũng chậm rãi rũ xuống, không nói gì nữa, tiếp tục ngắn nhìn phong cảnh.
—— ai cũng không thể nghĩ đến, khi xe đến thành phố C, lại gặp chuyện không tốt.
Xe dừng lại ở một địa điểm trong nội thành, cách bến xe rất gần, sắc trời đã dần dần tối, ở khoảng cách mười mấy mét cũng không nhìn thấy người, ánh đèn rực rỡ chiếu xuống cả thành phố, ấm áp giữa mùa hè khô nóng.
"Tiền vé xe." Lan Khê móc tiền lẻ ra, xuống dưới xe thì đưa cho cậu ấy.
Lộ Dao nhìn tiền cô đang cầm một chút, khóe miệng nâng lên nụ cười nhẹ: "Là mình chủ động muốn cùng về nhà với cậu, cậu không cần đưa tiền cho mình đâu, là mình tự nguyện. Hơn nữa cũng không đáng bao nhiêu tiền."
Ánh mắt Lan Khê không muốn tranh cãi, đã nắm cổ tay của cậu ấy rồi nhét tiền vào, lùi lại một bước cầm lấy tay cầm của va li hành lí nhỏ của mình, xoay người bỏ đi.
Lộ Dao giật mình!
Cậu đuổi theo muốn trả lại cho cô, nhưng không hề nghĩ tới trong mờ tối có một bóng dáng đầy mong đợi chạy về phía cậu, khi cậu muốn đuổi theo hướng đi của Lan Khê thì sượt qua bả vai của Lan Khê, nhào vào ngực của cậu! !
". . . . . ." bước chân của Lộ Dao bị đụng phải, suýt nữa thì đứng không vững.
Đợi đến khi cậu đứng vững anh mới thấy rõ ràng khuôn mặt đáng yêu trong ngực, chính là Y Đóa đã lâu rồi không gặp.
"Làm sao bây giờ cậu mới đến?" Y Đóa ở trong lòng anh, gương mặt đỏ bừng, lòng tràn đầy oán trách, "Mình chờ cậu hai giờ rồi, bình thường cậu cũng không ngồi chuyến xe này mà!"
Lộ Dao không để ý tới cô, nhíu mày kéo thân thể của cô ra, chạy lên kéo bả vai của Lan Khê: "Aiz, mình nói thật tiền này cậu không cần phải trả cho mình đâu, cậu cứng rắn muốn phân chia rõ ràng như vậy thì thật là khó nhìn, có biết không?"
"Lộ Dao! !" Trong nháy mắt sắc mặt Y Đóa xanh mét, ở sau lưng gọi cậu ấy.
Chạy đến nơi, ở dưới đèn đường cô liếc mắt nhìn gương mặt của cô gái này, thoáng chốc càng khiếp sợ hơn: "Mộ Lan Khê?"
Lan Khê nhìn bọn họ, chỉ cảm thấy hôm nay không nên vô cớ tiếp nhận ý tốt của người khác, chỉ biết lại rước họa vào thân rồi, cô vung tay khỏi Lộ Dao, khuốn mặt nhỏ nhắn mềm mại hiện ra vẻ xa cách: "Về sau sẽ không có cơ hội cùng nhau về nhà đâu, cứ phân rõ ràng thì tốt hơn."
Lộ Dao nghe thấy những lời này thì trong lòng có chút đau nhói, mà Y Đóa nghe lại càng thêm khó chịu!
"Cùng nhau về nhà?" Trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nét trào phúng đỏ bừng, Y Đóa nhìn chằm chằm vào cậu, "Hai người các cậu cùng nhau về nhà? Lộ Dao, là cậu hẹn cô ta hả?"
Mắt nhìn thấy thuốc súng.
Mùi thuốc súng lại nổi lên rồi , Lộ Dao hít sâu một hơi, hơi sa sút tinh thần nhận tiền rồi quay người bỏ đi.
Trong nháy mắt lửa giận và ghen tỵ của Y Đóa lại chuyển sang người Lan Khê, con mắt nổi lên hơi nước cứng đờ nhìn chằm chằm cô: "Cậu được lắm Mộ Lan Khê à, ở trường học dám tranh cãi với tôi, ra trường thì quyến rũ bạn trai tôi rồi hả ? Cậu quá đê tiện rồi . . . . . ."
Ánh mắt Lan Khê bình tĩnh, thản nhiên liếc nhìn cô ấy, rồi quay người rời đi.
Trong nháy mắt lửa giận và ghen tỵ của Y Đóa lại chuyển sang người Lan Khê, con mắt nổi lên hơi nước cứng đờ nhìn chằm chằm cô: "Cậu được lắm Mộ Lan Khê à, ở trường học dám tranh cãi với tôi, ra trường thì quyến rũ bạn trai tôi rồi hả ? Cậu quá đê tiện rồi . . . . . ."
Ánh mắt Lan Khê bình tĩnh, thản nhiên liếc nhìn cô ấy, rồi quay người rời đi.
Ánh mắt kia, khi Y Đóa nhìn thấy lại biến thành im lặng khiêu khích!
"Cậu đứng lại đó cho tôi. . . . . . Mộ Lan Khê tôi bảo cậu đứng lại đó cho tôi! !" Y Đóa giận dữ .
Lộ Dao không thể nhịn được nữa nên quay lại, kéo cơ thể đang muốn xông lên của cô ấy, "Cậu làm cái gì đấy? Xúc phạm người ta làm gì, cậu có thể kiềm chế tính khí của mình hay không, chớ bắt được ai cũng cắn!"
"Mình bắt được ai cũng cắn?" con ngươi của Y Đóa càng đỏ hơn, "Lộ Dao cậu nói rõ ràng đi, là mình mạo hiểm nguy hiểm để nói chuyện yêu đương với cậu, mà con mẹ nó cậu thay đổi tình cảm bị mình phát hiện, còn dám hùng hồn như vậy à!"
Lộ Dao giận đến mức mặt đỏ lên: "Mình không có thay đổi tình cảm, mình chỉ là ——"
Cậu nghẹn lời, nói không lên lời, dứt khoát nghiến răng quẳng xuống một câu tàn nhẫn: "Được rồi mình không rảnh nói với cậu, ngày mai gặp lại, cậu về nhà đi!"
Mắt Y Đóa hồng hồng, trong nháy mắt hiểu rõ ý tứ của cậu ấy, cũng kiểm nghiệm được suy đoán của bản thân, nhào tới tiếp tục dây dưa với cậu, trong sắc trời u ám, thanh âm bén nhọn truyền đi thật xa.
Lan Khê chặn một chiếc taxi, khuôn mặt nhỏ nhắn lành lạnh dâng lên một chút mơ màng êm dịu, nói giọng khàn khàn: " số 32- đường Thanh Phong. Mộ gia."
***
Rất lâu rồi chưa trở về.
Giống như là xa cách cả đời vậy
Nghênh đón đầu tiên chính là Trương tẩu, trên mặt bà hiện ra vẻ vui mừng, nước mắt hiện lên trong đôi mắt im lặng diễn tả nỗi nhớ đối với Lan Khê, nắm tay của cô kéo cô đi vào: “Đi nhanh nào, tiên sinh và phu nhân đều đang ở phòng ăn, thiếu gia cũng vừa chạy về từ công ty, đều đang chờ con, con xem con gầy như vậy, thức ăn không ngon sao không về nhà? Bây giờ con muốn giày vò ai vậy?"
"Hành lí đâu? Sao hành lí của con lại ít như vậy? !" Trương tẩu cau mày.
Lan Khê hơi hoảng hốt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch hiện lên vẻ nhu nhược, nói giọng khàn khàn: "Chăn màn và sách đều để ở nhà bà nội Tần Phương Dung, con chỉ mang những thứ quan trọng về thôi."
"Ai nha. . . . . ." Trương tẩu giành lấy, cười mà rớm nước mắt lôi kéo cô đi vào.
Khi đi tới phòng khách đúng lúc nhìn thấy bóng dáng cao ngất từ trên lầu đi xuống, anh vẫn đang gọi điện thoại, hình như là đang xử lý chuyện của công ty, ánh mắt thâm thúy lạnh lùng, lông mày của anh giống như kiếm, góc cạnh rõ ràng, khí thế ưu nhã mà mạnh mẽ.
Thản nhiên liếc mẳt, dừng ở trên người Lan Khê.
Trong nháy mắt anh đánh mất lời nói, cho đến khi âm thanh trong điện thoại nghi ngờ nhắc lại, anh mới tìm lại được ý thức, ánh mắt càng lạnh hơn.
—— bởi vì trong nháy mắt ánh mắt vừa mới chạm nhau, trong tích tắc khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên lạnh như băng, làm đau nhói trái tim của anh.
"Thiếu gia cậu xem, tiểu thư trở về rồi. . . . . ." Trương tẩu cười như một đóa hoa, giống như báo tin vui cho anh.
Ánh mắt của Mộ Yến Thần lạnh lùng, cúp điện thoại rồi ném điện thoại di động lên trên ghế sa lon, cũng không nhìn cô mà đi tới phòng ăn.
Đi đến phòng ăn quen thuộc ấy.
Cả người Lan Khê mặc trang phục đơn giản, yên tĩnh lộ ra vẻ dịu dàng, bởi vì mấy tháng nay gầy đi nên cằm trở nên nhọn hơn, cách cái bàn khoảng vài mét, lễ phép gọi: "Ba. Dì Mạc."
Đảo mắt, cô chào thêm một tiếng: "Anh trai."
Phòng ăn vẫn khiến cho cô cảm thấy sợ hãi và căng thẳng, không khí không thay đổi, Mạc Như Khanh lẩm bẩm một mình, Mộ Minh Thăng mở một mắt nhắm một mắt, mắt cô trong veo như nước, động tác cẩn thận, cố gắng hết sức để bản thân không gây ra lỗi.
Cô đã rời khỏi ngôi nhà này lâu lắm rồi, cô không muốn gặp phải bất cứ chuyện gì nữa.
Từ đầu tới cuối Lan Khê đều dám nhìn thẳng vào hai trưởng bối ở trước mặt, nhưng duy nhất không dám nhìn vào bóng dáng cao ngất ở bên cạnh, vừa rồi Trương tẩu cũng đã nói, sau khi cô đi anh cũng không ở Mộ trạch nữa, hôm nay là phá lệ trở về.
Phá lệ.
Lan Khê vừa nhai cơm vừa nghĩ tới hai chữ này, trong lòng đau đớn chua xót, có vài người thật là có bản lĩnh, dù đã lâu không gặp, một câu cũng không nói, vẫn làm cho cô có cảm giác đau lòng như vậy.
"Buổi tối còn có việc, con phải đi trước đây." Giơ tay lên nhìn đồng đồ, anh lạnh giọng nói.
Mạc Như Khanh ngẩn ra: "Con đi làm gì thế?"
"Họp mặt."
Trong lòng Mạc Như Khanh buông lỏng: "Thế đi sớm rồi về sớm —— đúng rồi, buổi tối con ở đây hay trở về chỗ con? Nếu ở đây thì để mẹ bảo Trương tẩu quét dọn gian phòng của con một chút, mấy tháng rồi con cũng không về."
"Xem tình hình đã." Mộ Yến Thần đứng dậy, trong đôi mắt lạnh lùng lộ ra vẻ uể oải, bỏ khăn ăn ra, rồi kéo cái ghế ra đi ra ngoài.
Lan Khê lẳng lặng ngồi ở một chỗ nghe anh nói chuyện, ngẩn ngơ. Tại sao cô có thể không nghe ra trong lời nói của anh có vẻ lạnh lùng nhạt nhẽo cơ chứ? —— nhưng mà cũng tốt, đến chết cũng không gặp gỡ, muốn từ từ lạnh nhạt, thờ ơ, thì cũng không đau đớn nữa.
***
"Tiểu thư, không phải hai ngày nữa con bắt đầu thi sao? Bây giờ còn đọc sách à?" Trương tẩu cau mày hỏi cô đang trên ghế sa lon.
Lan Khê ngẩng đầu, ánh mắt trong veo như nước lộ ra vẻ nghiêm túc: "Con không xem lâu đâu, chỉ xem lại toàn bộ bài thi trong sách giáo khoa một lần nữa thôi, con nắm chắc kì thi này, bây giờ chỉ muốn củng cố một chút thôi."
Cô có kế hoạch của bản thân, hơn nữa còn cố gắng hết sức để thực hiện, trong lòng rất chắc chắn và kiên định .
Trương tẩu cười giống như một đóa hoa: "Aiz, tốt quá, thế con xem đi, bác đi hâm nóng ly sữa bò cho con!"
Lan Khê gật đầu, tập trung xem nội dung trong sách một lần nữa.
Cô đã từng hành động vì gia đình, tình yêu, nhưng tất cả đều giả dối đáng sợ, gió nhẹ nhàng thổi, có thể khi bỏ lỡ sẽ đau thấu tim phổi. Nhưng mà kiến thức chắc không biết lừa gạt người ta, nắm chắc thì sẽ là của mình, cũng không ai tranh giành được.
. . . . . .
Trong phòng bao VIP của hội sở cao cấp, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, vũ nữ đang quần ma loạn vũ* dưới ánh đèn. Khi bình Whisky thứ ba bị rót hết, cuối cùng Nhiếp Minh Hiên không nhìn nổi, nhíu mày cầm chai rượu: "Yến Thần. Cậu đủ rồi đấy."
*Quần ma loạn vũ: lũ quỷ múa loạn
Ánh mắt thâm thúy lạnh lùng của Mộ Yến Thần hơi mê ly, đau nhức trong lòng không hề biến mất, tựa vào trên ghế sa lon xoa xoa mi tâm.
"Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?" Anh khàn khàn giọng hỏi.
"Mồng 4, sao vậy?" Nhiếp Minh Hiên cảm thấy kì lạ khi đột nhiên anh hỏi như thế.
Thi tốt nghiệp trung học chắc là mồng sáu, mồng bảy, rất gần.
". . . . . . Thấy em ấy tiến bộ không tệ." Giọng nói của anh khàn khàn càng ngày càng thấp.
Nhiếp Minh Hiên ngẩn ra: "Ai vậy. . . . . . Cậu nói ai không tệ. . . . . ."
Còn chưa nói dứt lời anh cũng đã biết được Mộ Yến Thần nói tới ai. Anh có thể thấy thời gian này, tất cả học sinh cấp ba đều được nghỉ.
Còn chưa có phản ứng kịp, thân hình cao to mạnh mẽ của Mộ Yến Thần đã đứng lên, trong con ngươi thâm thúy hiện lên tia máu, bị đau lòng nhuộm dần, anh cầm chìa khóa ở trên bàn lên, nói giọng khàn khàn: "Mình về nhà trước đây."
Nhiếp Minh Hiên biết trong lòng cậu ấy phải chịu đựng không tốt cho lắm, mấy tháng rồi cũng không gặp Lan Khê, anh liều mạng trong công việc, hiệu suất tăng lên điên cuồng, dùng khối lượng công việc khổng lồ để mê hoặc bản thân. Cũng biết anh đã từng lái xe suốt đêm đến trường trung học bên thành phố Z, cũng chỉ vì muốn gần cô hơn một chút, cô ấy không hề biết tình hướng đó là mấy tiếng đồng hồ, sau đó khi rạng sáng lại lái xe quay về, tiếp tục bắt đầu ngày mới.
Mấy tháng nay, chính xác không phải anh “trải qua” , mà là đang "Chịu đựng" .
"Về nhà?" gương mặt tuấn tú tái nhợt của Nhiếp Minh Hiên giễu cợt, "Cậu ngày đêm điên đảo đã bao lâu rồi, bây giờ cũng nghĩ đến đêm đã khuya thì phải về nhà à?"
Mộ Yến Thần không để ý tới sự châm chọc của cậu ta, ánh mắt thâm thúy nặng nề, sắp nhỏ ra máu.
". . . . . . Em ấy đang ở đây rồi." Môi mỏng của anh khàn khàn phun ra mấy chữ này, trong lời nói mang theo thương yêu sâu sắc và luyến tiếc, giống như chưa bao giờ thay đổi.
. . . . . .
Trong nhà họ Mộ, ngọn đèn phát ra ánh sáng yên tĩnh .
Âm thanh thanh thúy của giày da từ xa đến gần, kèm theo chút hơi rượu chợt xuất hiện, Mộ Yến Thần tưởng rằng lúc này cô đã trở về phòng ngủ rồi, không hề nghĩ đến vẫn có thể nhìn thấy cô ——
Đôi mắt mang theo men say hoảng hốt hạ xuống, đau nhức thoáng qua, anh không cẩn thận thấy được một bóng dáng đang ngủ trên ghế sa lon.
Chắc là đọc sách đến mệt mỏi nên muốn dựa vào một chút, lại không nghĩ rằng sẽ cứ như vậy mà ngủ.
Vẻ mặt khi ngủ của cô rất điềm tĩnh, thân thể nhẹ nhàng cuộn tròn, bảo vệ chính mình.
Mộ Yến Thần chậm rãi đi tới, gương mặt tuấn tú lạnh lùng tái nhợt cứng lại, hai cánh tay kìm nén, cúi người xuống lẳng lặng ngắm nhìn cô.
Cô ấy đang ngon giấc như vậy, ngủ ngon nên không có hơi sức dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm anh, luôn luôn muốn đấu tranh, muốn rời đi, muốn dùng lời nói nhỏ nhẹ mà sắc bén để tổn thương anh.
"Lan Khê." Anh khàn khàn gọi cô.
Âm thanh khàn khàn và dịu dàng này, đã bao nhiêu lâu anh không gọi rồi ?
Một chút đau đớn sắc bén kích thích hốc mắt, Mộ Yến Thần chăm chú nhìn cô, cảm thấy một chút ẩm ướt nóng bỏng lan tràn trong mắt, anh ngụy trang bằng vẻ lạnh lùng quá lâu rồi, anh cho là yêu thương chan chứa và quyến luyến với cuộc đời này của mình sẽ giấu mãi ở trong lòng, buồn bực đau lòng cho đến chết, không nghĩ rằng vào lúc này có thể bộc lộ ra, anh yêu cô, yêu đến mức gây lên lỗi lầm, đến anh cũng không biết nên nên làm gì bây giờ.
Cúi đầu, gương mặt tuấn tú nhẹ nhàng dán lên khuôn mặt nghiêng nghiêng đang ngủ của cô, căng thẳng nên không dám thả lỏng, hô hấp nhẹ nhàng phun ra trên mái tóc của cô, có thể ngủi thấy được hương thơm của dầu gội cô sử dụng, có thể ngửi được hương thơm quen thuộc, hơi thở của người anh yêu .
". . . . . . Làm sao em lại gầy nhiều như vậy?" Anh nhắm mắt, âm thanh khàn khàn như sương tan ra trong không khí.
Một chút đau lòng, mãnh liệt và dữ dội, sắp cắn nát trái tim của anh rồi.
Lông mi thật dài của cô buông xuống dưới, phía dưới là một vòng màu đen nhàn nhạt, chắc là thức đêm học bài, gò má vạch ra đường vòng cung rõ nét, gương mặt trở nên gầy gò hơn.
Anh nhẹ nhàng chạm vào từng đường nét của cô, chạm qua từng điểm một, ngón tay khẽ run, cố nén mới không ôm cả người cô vào trong ngực.
Đôi mắt thâm thúy mở to, phát ra ánh sáng rực rỡ, hơi nước ẩm ướt nóng bỏng hiện ra. Anh thấy trên cánh tay của cô quấn khăn tay, thấy được vết sẹo dữ tợn kia.
Trong nháy mắt, cả người đều đau nhức.
Con mắt lạnh lùng của Mộ Yến Thần cứng đờ nhìn chằm chằm vào chỗ đó một lúc lâu, một lúc sau cởi chiếc khăn cô cố ý đeo để che kín vết thương ra, thấy được hoàn toàn vết sẹo kia. Môi mỏng chầm chậm và dịu dàng dán lên, nhẹ nhàng in dấu lên miệng vết thương đáng sợ kia, anh nhẹ hôn, cảm thụ rõ ràng thời điểm cô gặp chuyện đáng sợ kia, can đảm còn cao hơn người thường rất nhiều.
"Lan Khê. . . . . . Coi như anh trai sai lầm rồi, có được hay không?" Anh chăm chú nhìn cô, khàn khàn nhẹ giọng nhấn mạnh rõ ràng từng chữ, rượu đang ngấm dần dần, kịch liệt đốt cháy, trong con ngươi đau nhức, "Anh không nên thương em, không nên buông tha em. . . . . . Không muốn cứ như vậy rời xa em cả đời. . . . . . Trong khoảng thời gian này anh rất nhớ em, không nhớ em biết bao nhiêu. . . . . . Nếu người ta như bị nhớ nhung hành hạ cả đời, có thể chết không?"
Ý thức của anh cũng có chút mơ hồ mê man rồi, bàn tay nhẹ nhàng vén sợi tóc bên tai cô lên , khàn khàn nỉ non.
Âm thanh càng ngày càng nhẹ.
Lan Khê, em dậy đi, trả lời anh, được không?
Không biết Mộ Yến Thần có bao nhiêu giây phút hy vọng xa vời như vậy, say rồi, không tỉnh táo chút nào, lại có thể ôm cô nói chuyện như vậy, mà không phải ở trong mơ, cũng không phải dựa vào hồi ức.
Trong đôi mắt anh lóe lên chút ánh sáng của nước mắt, khóe miệng tuấn dật gợi lên nụ cười nhẹ tự giễu, vẻ đau thương mị hoặc, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên gò má trắng nõn dịu dàng của cô.
Ngoài ý muốn, ngay giây phút này, đột nhiên Lan Khê tỉnh lại.
Trói buộc trên cổ tay bị lấy ra khiến cho cô đang ngủ cũng không có cảm giác an toàn, cô giãy giụa, rốt cuộc khi cảm xúc trên đạt tới cực hạn thì đột nhiên tỉnh lại! Mắt cô mở rất lớn, không có tiêu điểm, một lúc sau mới chậm chạp nhìn chăm chú, trong đêm khuya mang theo vẻ cực kì mệt mỏi, yên lặng nhìn về phía người đàn ông đang cách mình rất gần.
Toàn thân Mộ Yến Thần cứng đờ!
Trong phút chốc cô nhìn vào ánh mắt kia, thoáng chốc ánh sáng trong mắt anh trở nên lạnh như băng, gương mặt tuấn tú không kìm chế được trở lên trắng bệch, giống như không biết vừa rồi những lời nói không kìm hãm được mà nói ra bị cô nghe thấy bao nhiêu, chỉ là trong nháy mắt, nhu tình lại trở thành thù địch. Đột nhiên Lan Khê trở mình đứng lên! Ánh mắt rung động kịch liệt, hô hấp cũng không ổn định, lưng dán chặt vào ghế sofa, nhìn anh chăm chú!
Mu bàn tay xoa xoa gương mặt, ngoại trừ nhiệt độ thì cũng không có cảm giác gì khác, cũng không biết rõ anh vừa làm gì với mình.
"Không phải tôi đang đợi anh. . . . . ." Giọng nói lành lạnh của Lan Khê lộ ra vẻ khàn khàn âm u, đôi mắt hiện lên ánh sáng lấp lánh, ngón tay nắm chặt ghế sa lon, nhắc lại một lần nữa, "Không phải tôi ở đây chờ anh!"
Mộ Yến Thần lẳng lặng nhìn cô chăm chú, cảm thấy khí lực toàn thân vừa mới bị tiêu hao hết, trong tròng mắt thâm thúy không kịp che giấu đau đớn đi, môi mỏng khẽ mở, nói giọng khàn khàn: "Đã qua 12 giờ rồi. . . . . . Đi ngủ đi."
Hơi thở cường thế lạnh lùng của anh vẫn quanh quẩn khắp người, câu nói này, giống như bề trên ra mệnh lệnh vậy, yêu thương mà không cho phép kháng cự.
Lan Khê kinh ngạc, suýt nữa cho là mình là nghe lầm.
Trong hoảng hốt nhìn thấy anh đứng dậy, lại cảm thấy một ánh mắt sắc bén ở trên người mình, thân thể đã đứng lên của anh lại cúi xuống, thoáng chốc vẻ mặt anh tuấn trở nên lạnh lùng như băng, nhìn chằm chằm vào cô, ngón tay đột nhiên giữ chặt cằm của cô, trong con ngươi đau nhức biến hóa kịch liệt, anh khàn khàn hỏi: ". . . . . . Dây chuyền đâu rồi?"
—— đích thân anh đưa cho cô, vẫn đeo trên người cô, sợi dây chuyền ấy đâu rồi?
_______tại sao bây giờ lại không có trên người cô nữa?
Hết Chương 50