Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 145: Chương 145: Mong ước cuối cùng




Editor:⊹⊱✿MạnNhi✿⊰

"Lan Khê." Anh khàn khàn nhẹ nhàng gọi.

Cô vẫn khóc, thanh âm cuồng loạn ở bên lỗ tai của anh, tất cả dây thần kinh của anh cũng bị chấn động thấy đau.

Khi Kỷ Hằng ôm lấy cô mới phát hiện cô ấy gầy như vậy, cả người mỏng manh đến đáng sợ, anh nhắm hai mắt ẩm ướt lại, không nhịn được kề sát lên khuôn mặt của cô, ngón tay quấn vòng quanh mái tóc của cô, nghe thanh âm của cô từ tê tâm liệt phế bén nhọn, trở nên nặng nề, chỉ có thể ở trong ngực anh trút hết ra.

"Đừng khóc. . . . . . Lan Khê, em đừng khóc nữa. . . . . ." Kỷ Hằng muốn an ủi, giọng nói lại khàn khàn gay gắt, khóe môi đẹp dẽ của anh nâng lên nụ cười ấm áp như xuân mà yếu ớt, cánh môi dán lên tai của cô nói thật nhỏ, "Về sau chỉ cần khổ sở là có thể đến đây, có thể đến tìm Kỷ Diêu, đến tìm anh. . . . . . cho dù em ở chỗ khác bị ấm ức gì, anh đều đây chờ em, như vậy có được hay không?"

Lan Khê, như vậy có được hay không?

Nụ cười của Kỷ Hằng rõ ràng mà tái nhợt, không khống chế mà nói ra, càng không có cách nào suy xét trước.

Lan Khê không biết mình khàn giọng khóc bao lâu, mãi cho đến khi trong cổ họng tràn đầy khô khan và đau đớn, cô chỉ yên lặng gào, yên lặng khóc. Tay bám chặt bả vai Kỷ Hằng, cảm thấy những uất ức và đau đớn kia, đều giống như sóng thần hung hãn cuốn lấy cô, cô bị ép tới cực điểm, tại giây phút nào đấy không thể khống chế, bùng lên.

Ở Kỷ gia, cô có thể cảm thấy rất nhiều ấm áp, xa lạ, nhưng cực kì ấm cúng.

Cô biết rõ vì sao bọn họ lại nguyện ý đối xử với cô như vậy.

Một chén cháo mẹ Kỷ làm và giọng nói từ ái khi bưng lên khiến trong lòng cô đau xót bén nhọn, khí nóng xông lên ánh mắt của cô rất đau, tất cả đè nén cùng tuôn trào, cô ăn một miếng thì run rẩy đến nuốt không trôi.

—— thế gian này, người xa lạ cũng có thể đối xử với cô như thế, tại sao những người thân yêu nhất, lại khiến cô bị thương máu tươi đầm đìa?

Rốt cuộc cô không chịu nổi nữa.

Cô quỳ trên mặt đất khàn giọng khóc nức nở, cô nhớ sau khi mẹ qua đời thế giới của cô chính là một vùng đất mãi mãi lạnh lùng và cô độc không hề thay đổi, về sau cô lại chạm vào một chút ấm áp, cô bấu víu quá chặt vào cái cây không thực tế tên là "Mộ Yến Thần".

Cuối cùng anh nhìn cô, cái nhìn kia trong trẻo mà lạnh lùng nhạt nhẽo, mười phần châm chọc.

Trong trái tim khổ cực nho nhỏ của cô chất chứa một nơi gọi là tòa thành chờ mong, vừa mới sụp đổ ầm ầm rồi.

. . . . . .

Lúc Kỷ Hằng đi ra, thấy mẹ và em gái vẫn còn ngồi trong phòng khách.

Nghe thấy bên trong không có việc gì, mày chau lại của mẹ Kỷ cũng không giãn ra bao nhiêu, nhưng là biết giờ phút này không nên hỏi nhiều, nên cầm đĩa đi vào phòng bếp. Mắt Kỷ Diêu hồng hồng nhìn anh trai mình, kinh ngạc nhìn anh ngồi đối diện.

"Anh —— em muốn hỏi anh mấy chuyện." Kỷ Diêu dừng một chút, giọng nói khàn khàn, do dự nói.

Gương mặt tuấn tú của Kỷ Hằng hơi tái nhợt, tựa vào trên ghế sa lon nhắm mắt một lúc lâu, chờ đợi cơn đau lòng kia trôi qua, một hồi lâu mới mở mắt ra nói: "Ừ, nói đi."

Kỷ Diêu cắn môi, hỏi ra lời: " nhìn Lan Khê vùng lên như vậy giống như thật sự đã gặp chuyện không may, em muốn hỏi anh nếu cậu ấy thật sự bị cưỡng bức, anh còn yêu cậu ấy hay không ?"

Không phải cô lo ngại việc này, đàn ông đều muốn xử nữ, đây là thực tế không thể chối cãi.

Kỷ Hằng ngước mắt, nhìn cô.

"Anh hỏi em, yêu là gì?" Anh nói.

Kỷ Diêu ngẩn ra, đỏ mặt: "Em. . . . . ."

"Em mới từng ấy tuổi, thật ra thì căn bản cũng không biết yêu là gì," trong con ngươi của Kỷ Hằng hiện ra mấy tia đỏ tươi, "so với em thì anh lớn hơn không được mấy tuổi, cho nên anh chỉ sợ cũng không hiểu nổi rốt cuộc yêu là gì. Nhưng mà hiện tại anh cảm thấy —— thật ra thì không phải bởi vì cô ấy tốt nên mới yêu, mà bởi vì yêu, cho nên hi vọng tất cả của em ấy đều tốt."

Mấy chữ cuối cùng, anh nói rất nhẹ, trong lòng buồn bực đau nhức. Vừa rồi nhìn cô khóc thành như vậy, bản thân lại cảm thấy bất lực, rất khó chịu. Cực kì khó chịu.

Anh vừa mới nói xong câu này, thì cửa phòng cũng mở ra.

Lan Khê vừa rửa mặt rồi, mắt vẫn hơi ửng hồng, trên lông mi còn ướt át chưa khô, khuôn mặt thanh xuân nhỏ nhắn của cô như sau cơn mưa lộ ra vẻ kiên định, nhẹ giọng nói: "Cám ơn mọi người—— nhưng mà, con muốn trở về."

***

Ba Kỷ không đồng ý cho bọn họ lái xe quay về, cho nên dứt khoát cùng đi đến Mộ trạch.

—— hơn nữa nguyên nhân là, Kỷ Diêu đưa cô về, nếu cô ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, sẽ giống y như đúc tai nạn xe cộ ngày hôm qua, cô đã có bóng ma, nên sẽ có phản ứng sợ hãi.

Trên bầu trời tuyết nhỏ nhẹ nhàng bay lả tả rơi vào trên người, kêu xào xạc.

Kỷ Hằng vốn nắm tay của cô đi ra cửa, nhưng đợi đến nửa đường Lan Khê lại rút tay về, để trong túi. Vừa rồi cô không rút tay ra cũng chỉ vì không muốn làm cho mẹ Kỷ của bọn họ khó chịu, bây giờ đã không cần thiết rồi.

Trên gương mặt tuấn tú của Kỷ Hằng không có gợn sóng, ánh mắt lạnh nhạt bình tĩnh, vẫn ấm áp như vậy. Nhìn cô đã khôi phục, trong đôi mắt trong suốt lộ ra ánh sáng kiên định, anh không kìm được nhẹ giọng hỏi: "Lan Khê, sao em lại vội vàng trở về làm gì vậy?"

Lan Khê đi từng bước một , khăn quàng cổ màu đỏ như lửa che lấp hơn phân nửa khuôn mặt.

"Em có một chuyện, muốn tìm người ta để hỏi." giọng nói khàn khàn của cô truyền ra từ khăn quàng cổ, đặc biệt rõ ràng kiên định.

Kỷ Hằng cau mày: "Người nào vậy?"

"Anh trai em ạ." Cô nhẹ nói, chỉ ba chữ này đã khiến cho trái tim của cô hung hăng co rút đau đớn.

Kỷ Hằng càng không hiểu: "Em có chuyện gì muốn hỏi anh ấy vậy?"

Bước chân Lan Khê của chậm lại, nghiêng mặt nhìn sang bên chỗ anh, nhớ tới mới vừa rồi ở trong phòng anh nói "Anh đều ở chỗ này chờ em", cảm thấy một hồi khác thường, khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt tái nhợt nâng lên nụ cười mỉm ngọt ngào, khàn giọng an ủi: "Là chuyện của bản thân em.”

Cô vẫn chưa tin.

Đối với chuyện tối ngày hôm qua, cô quá đau lòng, quá bi thương, sau khi tỉnh lại cô vẫn chưa tin. Khi đã tỉnh táo, cô muốn hỏi lại anh một lần nữa, Mộ Yến Thần, anh yêu em, có phải không?

Như thiêu thân lao vào lửa, cho dù đã tính toán đến tình huống xấu nhất, vẫn hi vọng, nó có thể tồn tại trong lửa .

Lan Khê từng bước một đi vào Mộ trạch, nhìn thấy cành khô trong sân nhà bị tuyết phủ lên, ngoài ý muốn chính là có một chiếc xe dừng ở ngoài cửa, một thân hình mảnh khảnh đứng ở ngoài cửa xe, dịu dàng cúi người cách cửa sổ xe nói gì đó.

Một hồi lâu, cửa xe mới mở ra, bóng dáng lạnh lùng cao ngất đi ra, toàn thân mặc bộ đồ màu đen, nổi bật ở trong tuyết.

Sắc mặt Lan Khê trắng nhợt, chân không bước được nữa rồi.

Kỷ Hằng đi theo cũng dừng lại, nhìn theo ánh mắt trong veo của cô, cũng nhìn thấy phía đối diện Nhan Mục Nhiễm đang giằng co với Mộ Yến Thần.

Tuyết vẫn yên lặng rơi giống như tất cả chỉ là một trò cười, không hề có âm thanh.

Khi Mộ Yến Thần lái xe đến cửa Mộ trạch thì gặp phải cô ta, chắn ở cửa làm anh không có cách nào lái xe vào, nên phải dừng lại, ánh mắt lạnh lùng như thường. Nhan Mục Nhiễm quay lại gõ cửa sổ xe, vẻ mặt vô cùng sốt ruột nhưng vẫn theo sát anh nói gì đó, hiệu quả cách âm quá tốt khiến anh một câu cũng không nghe thấy, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương đau nhức sau khi say rượu, gương mặt tuấn tú trầm tĩnh như nước, không lộ ra một chút cảm xúc nào, nhưng thời điểm mở mắt ra, anh liền thấy ở phía trước cách đó không xa có một bóng dáng quen thuộc.

—— cô toàn thân màu trắng sữa ấm áp, khăn quàng cổ màu đỏ như lửa, nổi bật hơn cả là khuôn mặt nhỏ trắng trẻo, đôi mắt đẹp đẽ động lòng người.

Cách một đêm không gặp cô, nhưng mà lại giống như đã xa cách cả đời.

Kỷ Hằng đứng ở bên cạnh cô cúi người nói nhỏ, con ngươi của cô không nhúc nhích nhìn anh.

Sắc mặt Mộ Yến Thần tái nhợt, tròng mắt lạnh lùng cụp xuống, trong tiếng lảm nhảm dài dòng của Nhan Mục Nhiễm thì đi xuống, "Phanh!" một tiếng đóng cửa xe lại.

Không nhìn Lan Khê nữa, ánh mắt lạnh lùng quét về phía mặt Nhan Mục Nhiễm, nhìn thấy ánh mắt yêu thương khao khát nhưng không dám đến gần của cô, rồi bước lên trước đến gần cô ta, cánh tay thon dài chính xác đưa ra dễ dàng ôm chặt cô ta vào trong ngực, khuôn mặt xinh đẹp với đồ trang sức mỹ lệ gần ngay trước mắt, anh lịch sự mà lạnh lùng cúi đầu, lấy tư thế tà mị lạnh lùng hôn lên môi của cô ta.

Trong nháy mắt Nhan Mục Nhiễm trợn to hai mắt! !

". . . . . ." Cô không tin tưởng với bản thân đây sự thật, trong thoáng chốc khuôn mặt trở nên đỏ bừng nóng bỏng, muốn di chuyển một chút, lại bị ngón tay thon dài có lực của anh lạnh lùng giữ chặt gáy, ép buộc và hơi đau, cũng không thể cử động một tí xíu nào.

Giữa tiếng tuyết rơi sột soạt Lan Khê Tuyết lẳng lặng nhìn cảnh tượng này, trong lòng thoáng chốc đông lại thành băng.

Đau đớn như kim châm, theo khóe mắt, đôi mắt của cô nổi lên một hồi chua xót, trong nháy mắt nước mắt liền trào ra. Vừa rồi ở Kỷ gia, cô cho là mình đã khóc đủ rồi, khóc xong rồi, không còn có nước mắt nữa. Nhưng anh, Mộ Yến Thần lại có bản lĩnh như vậy, khiến cho trái tim của cô đau đến hít thở không thông một lần nữa, hô hấp ấm bị nghẹn trong nháy mắt, quả thật cô không thở nổi rồi.

Đôi mắt sâu sắc của Kỷ Hằng dừng lại nhìn cảnh tượng này, rồi buông xuống nhìn vẻ mặt Lan Khê , từ đâu đến cuối tinh tường nhìn thấy đau lòng của cô.

Anh giật mình, trong nháy mắt trong lòng có một chút khiếp sợ.

"Xem ra bây giờ anh ấy không thuận tiện, " trong tuyết, giọng nói của Kỷ Hằng trầm thấp dễ nghe, cúi người săn sóc nhẹ giọng hỏi cô, "Vấn đề của em, hiện tại có cần đi lên hỏi anh ấy nữa không?"

Nước mắt Lan Khê rung động, nhìn Kỷ Hằng, nước mắt nóng bỏng sắp tràn ra khỏi vành mắt.

Hết chương 145

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.