Lan Khê đứng dậy bưng bát canh qua cho ba mình, bất thình lình có ha bàn tay đưa ra muốn cầm lấy bát canh, Lan Khê cả kinh, không tự giác rụt tay lại! Nước canh vẩy ra, bắn một ít vào trên tấm chăn.
Bát canh nóng vẫn trên tay cô, đáy mắt trong suốt gợn lên một chút cảnh giác. . .
Sắc mặt Mạc Như Khanh lúc đỏ lúc trắng, động tác gượng gạo, tinh thần suy sụp khựng n gười đứng yên.
"Tôi... Chỉ muốn đút ông ấy húp chút canh... Tôi không có ý định hại ba cô.." Bà khàn giọng giải thích.
Ánh mắt Lan Khê bén nhọn lạnh lùng nhìn bà nhưng không hề tin tưởng.
Bên này Nhiếp Minh Hiên đang nói chuyện với Mộ Minh Thăng, nhìn tình hình này anh ta cười đi tới, thương lượng với Lan Khê: "Hay là để tôi giúp?"
Lan Khê hơi kinh ngạc, ngước mắt nói: "Không được, anh là khách mà. "
"Khách với khứa gì? Cô coi tôi như người ngoài sao?" Anh ta cười thật tươi, trực tiếp cầm lấy bát canh trong tay cô.
Lan Khê đỏ mặt, nhìn động tác của anh ta nói khẽ: "Thật ngại quá, Nhiếp Minh Hiên, vừa khéo trong nhà tôi xảy ra nhiều chuyện như vậy, hôn lễ của anh và Noãn Noãn tôi cũng không tham dự được, chỉ gởi tặng một phần lễ vật, mai này tôi sẽ bù lại cho hai người được không?"
"Cô bù đắp cho chúng tôi hay các người bù đắp cho chúng tôi?" Anh ta cười nhìn về đằng sau hỏi một câu.
Lan Khê không hiểu, ngửa đầu nhìn tư thế của anh ta có hơi kỳ quái, nhưng vẫn đè ép đỏ mặt kiên định nói: "Là 'Chúng tôi' ."
Bàn tay Nhiếp Minh Hiên khựng lại giữa không trung.
Khóe miệng cong cong gợi lên nụ cười hấp dẫn, anh ta gật đầu: "Ừm, tốt."
Sau đó Nhiếp Minh Hiên ngẩng đầu nhìn Mạc Như Khanh đứng ở một bên chân tay luống cuống, trên mặt hiện rõ sự cô đơn và áy náy, nghĩ đến trải qua sau chuyện này sợ rằng bà không thể tiếp tục ở lại trong nhà đó rồi.
Đáng thương, nhưng cũng đáng giận.
Tốt xấu gì cũng là chuyện nhà của người khác, Nhiếp Minh Hiên anh ta cũng lười quản.
Nhưng Mộ Minh Thăng nằm ở trên giường không phải là phế nhân, ông uống canh cũng nhìn ra manh mối, nâng tay lên vẫy Mạc Như Khanh đi lại, khan giọng nói: "Bà ra ngoài trước, tôi muốn nói chuyện với con gái một chút."
Trên mặt Mạc Như Khanh thoáng hiện vẻ khó xử, nhưng bà vẫn gật đầu rồi đi ra ngoài.
"Bác trai, ngài nghỉ ngơi cho mau khỏe, cháu ra ngoài tìm Yến Thần." Nhiếp Minh Hiên cũng biết ý bỏ bát xuống, đứng dậy rời khỏi phòng.
Lúc này trong phòng bệnh chỉ còn lại có hai người, giờ phút này Lan Khê hơi lo lắng, cô loáng thoáng còn nhớ chuyện ba theo sau bọn họ đến chung cư Vân Sơn rồi bùng phát cơn giận như thế nào, thế nhưng sau khi trở lại nhà họ Mộ ba cô lại thản nhiên bình tỉnh, làm cô đoán không ra, chỉ có thể nhìn sắc mặt ông khắp nơi cẩn thận. Khi ba từ trên đài cao té xuống đất, khoảnh khắc đó tim cô như bị xé nát, cho nên từ giây phút ba tỉnh lại cô đã quyết định, cho dù ba đối đãi với cô, đứa con ngoại lai này như thế nào, cô vẫn xem ông là cha ruột của mình.
Cô yêu thương ông, mãi mãi vẫn thế.
Mộ Minh Thăng vẫy tay, kêu cô lại đây ngồi.
Lan Khê đi qua, hai bàn tay nắm lấy tay ông, lòng bàn tay truyền đến ấm áp.
"Không sợ ba sao ?" Mộ Minh Thăng nhíu mày, hỏi một câu.
Lan Khê giật mình, lập tức nhớ tới cảnh tượng cái ngày ông vung quải trượng trong tay giận dữ đập lên người, thân hình hơi run rẩy, sau đó cô lắc đầu: "Không sợ nữa."
Ánh mắt Mộ Minh Thăng mềm xuống, trong mắt mang theo đau lòng: "Ngày đó, ba có đánh trúng con không?"
"Không có, không trúng con, anh trai nói anh chỉ bị có một chút bầm tím chờ tan máu bầm sẽ không việc gì, không quan trọng."
"Bây giờ con còn gọi nó là anh trai?" Mộ Minh Thăng nhíu mày.
Lan Khê ngỡ ngàng không biết ba nói thế là có ý gì, lòng bàn tay cô đầy mồ hôi, cúi đầu khó khăn nói: "Trước mặt người bên ngoài con vẫn kêu như vậy, không biết phải gọi cái gì khác, nhưng khi chỉ có hai tụi con thì không kêu như vậy."
Mộ Minh Thăng gật gật đầu, nhìn lên trần nhà như nhìn một thế giới mới, giọng nói từ tốn: "Sau này không cần kêu như vậy, trước mặt người bên ngoài cũng đừng kêu."
Đuôi lông mày Lan Khê kịch liệt nhảy dựng! Trên mặt thoáng tái mét.
"Ba..."
Rốt cuộc ông nói như vậy là có ý gì? Ngay cả thân phận của cô trong nhà họ Mộ cũng gạt bỏ, ông thật sự không cần cô nữa sao?
Mộ Minh Thăng không nghĩ sẽ tiếp tục đề tài này, trong đôi mắt già nua tràn đầy bình an nhu hòa, nắm tay cô thật chặt: "Khi con ở nước ngoài, đã gặp ba ruột con rồi phải không ?"
Vốn Lan Khê đang phập phồng lo sợ bất an, d∞đ∞l∞q∞đ nghe ông hỏi như thế thì cúi đầu, nỗi mất mát và khổ sở trong lòng từ từ dâng lên.
"Con có gặp ông ấy, nhưng ông ấy không muốn gặp con, không thừa nhận con là con gái của ông ấy, cho nên con cũng dứt khoát không cần ông ấy nữa." Cô bình tĩnh như nước nói qua, trong mắt toát ra một chút không tự nhiên lắm.
Mộ Minh Thăng hơi hơi nhíu mày, diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn^ tiếp theo yêu thương nhìn cô hơi cong môi : "Nhất định ông ấy có nguyên nhân khác nên không thể nhận con, ông ấy không có khả năng không thích con, con gái ba xinh đẹp đáng yêu như vậy."
Một câu nói khiến hốc mắt Lan Khê ướt sũng nước, cô không dám ngẩng đầu sợ ba nhìn thấy mình rơi nước mắt, cô vẫn gắt gao nắm chặt tay ông, hồi tưởng cảnh ở Los Angeles, cảm nhận được tình cha thương con của ông đối với cô.
"Lan Khê."
"Dạ."
Lan Khê chớp chớp mắt để nước mắt bớt đi, ngẩng đầu nhìn ông.
"Con thật sự rất thích Yến thần, thích đến muốn tính gả cho nó, kết hôn với nó phải không?"
"... Vâng, con muốn gả cho anh ấy." Cô cắn môi, nhẹ giọng nói.
Mộ Minh Thăng gật gật đầu, đảo mắt lại bình tĩnh mà hiền lành vứt cho cô một vấn đề: "Nhưng nếu ba không đồng ý thì sao?"
Lan Khê cứng đờ, tiếp theo ánh mắt trong như nước của cô toát ra ánh sáng kiên định, nắm chặt tay ông: "Con sẽ chờ, con vẫn chờ, chờ đến ngày được ba đồng ý."
Mộ Minh Thăng yên lặng nhìn cô, hốc mắt gợn lên một chút màu đỏ không rõ ràng.
"Về sau còn kêu ba là ba không?"
"Vẫn kêu."
Giọng nói Lan Khê chắc chắn mà trầm tĩnh đáp lại.
Mộ Minh Thăng nhìn chằm chằm cô thật lâu rồi gật gật đầu, nói giọng khàn khàn: "Kêu với thân phận là con dâu của ba?"
Câu hỏi này khiến Lan Khê hoàn toàn bối rối, trong đầu cô có một âm thanh bén nhọn thoáng qua, cơ hồ cô cho rằng mình nghe lầm vấn đề ông hỏi. Sau một lúc lâu cô mới phản ứng kịp, bởi vì cô thấy được trong ánh mắt Mộ Minh Thăng tiếp nhận và chân thành, cặp mắt già nua mà đầy yêu thương kia, ánh mắt phảng phất như nói vói cô, chẳng sợ không thể lấy thân phận cha ruột và con gái ở cùng nhau, tiếp tục làm người một nhà, như vậy nhất định còn có một loại thân mật khác, thân phận đường đường chính chính... Có thể làm cho cô tiếp tục kêu ông một tiếng “ba”.
Nước mắt ấm áp cùng xót xa nhanh chóng dâng đầy hốc mắt, cả người Lan Khê khẽ run lên, không dám tin.
Trên mặt Mộ Minh Thăng vì ốm đau mà trở nên tái nhợt không có chút máu hiện lên ý cười, trong đôi mắt già nua mông lung cũng mơ hồ có nước mắt, ông giang rộng hai cánh tay: "Nào đến đây, để ba ôm con một cái."
Trong lòng nghẹn ngào không thốt thành lời, Lan Khê nén khóc chôn sâu vào vòng tay ông, nước mắt nóng bỏng đã sớm ướt nhẹp quần áo của ông, vai cô càng run rẩy dữ dội hơn.
...
Thời gian cô vào phòng đã lâu, Mộ Yến Thần khẽ phát hiện có gì đó không bình thường.
Nhiếp Minh Hiên ngồi nói chuyện đối diện với anh, nhíu mày lại: "Rốt cuộc anh có nghiêm túc nghe tôi nói hay không đây?"
Thu ngón tay thon dài lại, ánh mắt Mộ Yến Thần trở nên lạnh lùng dừng ở trên cửa phòng, hoàn toàn không nghe đến vấn đề anh ta nói, rồi anh đứng dậy, chậm rãi đi tới cửa phòng bệnh, tay vặn khóa cửa đi vào. Không nghĩ tới bên trong, trên mặt một người rõ ràng đã khóc, vẫn còn vương nước mắt vừa vặn muốn đi ra.
Mộ Yến Thần nhướng mày giật giật! !
Lạnh lùng mím môi, anh đưa tay kéo cô từ bên trong phòng ra ngoài, cẩn thận lau mặt cô xem xét nước mắt trên mặt cô, con mắt sâu chợt lạnh, còn tưởng rằng cô ở bên trong lại bị uất ức, anh vỗ vỗ gáy của cô định tự mình đi vào nói rõ ràng với Mộ Minh Thăng. Lan Khê phát hiện ý đồ của anh, nén nước mắt nắm lấy tay anh, sau đó nhón chân, hai cánh tay mềm mại gắt gao quấn chặt lấy cổ của anh.
Mộ Yến Thần cứng người.
Thân hình người trong ngực anh run rẩy kịch liệt, không biết đến cùng là uất ức khổ sở hay là cảm động, anh không dám hành động thiếu suy nghĩ. Ánh mắt lạnh lùng dần dần mềm lại, anh ôm chặt cô, dán vào tai cô hỏi: "Như thế nào?"
Lan Khê không trả lời, chỉ ôm anh chặt hơn, nước mắt liên tục rớt xuống.
Cách vài mét, ánh mắt Nhiếp Minh Hiên nhàn nhạt quét tới bên này, nhìn chăm chú vài giây hai người đang ôm nhau. Đột nhiên anh ta nhớ tới vài năm trước, anh ta cảm thấy tình yêu giữa bọn họ gần như hoang đường, không có khả năng ở bên nhau, từ chiều cao, tuổi tác, tư chất... Còn có huyết thống chen ngang giữa bọn họ, tất cả hợp lại khiến cho bọn họ cơ hồ là một đôi tình nhân tuyệt vọng, nhưng trãi qua nhiều năm, quanh đi quẩn lại cuối cùng bọn họ vẫn ở bên nhau.
Anh ta nhớ đầu mùa đông năm ấy, anh ta đưa Lan Khê đến thành phố Z ở tạm một đêm kia, dưới màn đêm ánh đèn trước cửa lớn trông có vẻ buồn tẻ, nét mặt cô đơn, cô quay đầu nhìn anh ta, như là đang chờ đợi cái gì.
. . . Rốt cuộc cô ấy chờ cái gì?
Nhiếp Minh Hiên nghiêng mặt, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, muốn mượn khói thuốc tiêu trừ phiền não tận đáy lòng đang dâng lên, nhưng tìm không thấy bật lửa, anh ta chỉ có thể giận dữ vò nát điếu thuốc, ngửi mùi vị thuốc lá nồng đậm ở bên trong.
Nhưng bây giờ thì anh ta đã biết.
Cô đang chờ đợi một người, mộtngười đàn ông mà trong những năm tháng tuổi trẻ cô đã yêu thương sâu sắc.
Hoặc có lẽ là, cô chờ vận mệnh ngẫu nhiên có ý tốt, có thể cho hai người họ có khả năng được ở bên nhau.