Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 316: Chương 316: Ngày mai chúng ta gặp nhau 2




Cô bước đi, khi đến bên cạnh thang lầu, suy nghĩ một chút cô quay đầu lại nói: "Đúng vậy, con cũng có chuyện muốn nói với dì, thậm chí con cảm thấy chúng ta cần phải nhất trí với nhau một chuyện. Dì Mạc, cũng như sáng hôm nay hai chúng ta đã nói, dù sao ngài cũng là bậc trưởng bối, là mẹ đẻ của anh trai. Ngày trước con sợ nên không dám nói, chỉ muốn trốn tránh. Nhưng bây giờ con đã hiểu điều đó chỉ là vô ích, con đã suy nghĩ rất lâu rồi, những chuyện này cần phải quang minh chính đại, vì thế con nhất định phải nói ... "

Đôi mắt trong veo như nước lộ ra một chút áy náy, giọng nói cũng khàn khàn: "Hy vọng đến lúc đó ngài có thể hiểu và thông cảm."

Khóe miệng Mạc Như Khanh thoáng hiện nụ cười, không nói không rằng, bưng ly trà ngon mới pha để trên bàn lên uống.

Lan Khê quay đầu lại đi lên.

. . .

"A lô, xin chào!"

Cô nhẹ nhàng chào hỏi, nhìn số điện thoại, đương nhiên lại là số điện thoại nước ngoài lần trước gọi đến.

"Nhà cô ở đường nào trong cái thành phố C vừa sầm uất vừa rộng rãi này vậy?" Trong điện thoại chậm rãi vang lên tiếng hỏi đường của một người đàn ông lộ vẻ lười biếng lẫn chút lạnh lùng.

". . ." Lan Khê kinh ngạc, bị cách hỏi tự cho mình là đúng của anh ta làm cho có chút mờ mịt. Cô đổi ống nghe sang tai kia nói: "Ở trung tâm chợ, nơi giao nhau giữa đường Thanh Phong và đường dân sinh. Nhưng có điều anh đến đây để xem cái gì, bên kia là đường cao tốc, không được phép dừng xe. Đây là nơi buôn bán sầm uất và khu làm việc, nhưng lại không phải nơi thuận tiện để đi dạo và mua đồ. Nếu như anh nói muốn đi dạo phố thì không đến nỗi nhất thiết phải đến nơi này đâu."

Đường cao tốc.

Đối phương nghiêm túc nghe, im lặng mấy giây, nói thật nhỏ: "Tôi vừa mới tới không biết đường đi, cô có thể cùng tôi đi dạo được không?"

Lan Khê nhất thời cứng người .

Cô không biết nên nói cái gì, nắm chặt lấy dây điện thoại, mãi hồi lâu sau mới nói: "Xin lỗi, tôi không biết tên anh là gì! Mấy ngày nay tôi vẫn chưa liên lạc được với anh trai của tôi cho nên cũng không thể nào xác nhận được, rốt cuộc anh là bạn bè thế nào với anh ấy, tôi không thể đi ra ngoài với anh được."

"Cô tới đây, tôi sẽ nói cho cô biết."

"Thật xin lỗi, tôi không đi." Cô nói gay gắt.

Ở đầu điện thoại bên kia, trong tròng mắt của Phó Minh Lãng vằn lên tơ máu rét lạnh.

Tay gác lên trên cửa xe, ngón tay thon dài nắm lại chống lên tỳ vào môi mỏng. Hắn không hiểu, không thể nghĩ ra tại sao ngày trước Rella cũng chỉ có gặp mặt Mộ Yến Thần có vài lần, vậy mà tại sao lại yêu thương anh ta đến điên cuồng như vậy. Còn giờ phút này hắn muốn lừa người phụ nữ của anh ta, nhưng sống chết hắn cũng không sao lừa gạt nổi.

Người đàn ông này đã cho các cô gái này cái gì vậy?

Để có thể khiến các cô gái luôn khăng khăng một mực đến mức mất hết cả lý trí như thế?

"Mộ Lan Khê. . ." Môi mỏng của hắn áp sát vào ống nghe, trầm giọng gọi tên cô: " Ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau."

". . ."

Lan Khê vẫn còn đang trố mắt, nhưng đối phương đã cúp máy, chỉ còn lại mấy tiếng tút tút tút vang lên làm cô không kịp ứng phó.

Đôi lông mày thanh tú nhíu chặt lại gay gắt.

Một hồi lâu sau cô gạt hét mọi ý nghĩ trong đầu mình không thèm nghĩ đến nữa. Ai mà thèm gặp hắn cơ chứ! Trước hết cô không biết hắn là ai, có quỷ mới đi cùng với hắn! Lan Khê đi về phía giường nằm ra, cô nhớ tới chuyện mình sẽ ngả bài những chuyện kia với Mạc Như Khanh, rất nhanh bàn tay ở bên cạnh đã nắm tay lại thành quả đấm, tựa như muốn tạo cho mình một sắc mạnh vậy. Cô tự nói với mình, lần này nhất định cô không được phép sợ sệt nữa.

***

Ngày tiếp theo, sau khi qua bữa ăn sáng.

Mạc Như Khanh từ bữa ăn sáng đã chợt nhìn ra đầu mối. Trên bàn, các món ăn không có một chút dầu mỡ, toàn đồ ăn thanh đạm, làm cho người ăn rất thích thú.

Cặp mắt đẹp ngước lên lạnh lùng liếc nhìn chị Trương một cái. Nhưng tròng mắt của chị Trương trước sau vẫn không hề nhìn vào ánh mắt của bà.

Bữa ăn sáng trôi qua, cô lấy cớ muốn lên phố mua đồ, nên bảo Lão Lưu lái xe đưa cô đi.

Ngồi ở phòng khách một hồi, rốt cục Lan Khê lấy hết dũng khí đến thư phòng của cha mình nói với cha rằng cô muốn đến nhà Kỷ Diêu, sau đó trở về phòng đổi quần áo đi ra ngoài. Suy nghĩ một chút, cô mở hộc tủ lấy ra một tập tài liệu, ôm vào trong lòng.

Cô không nhìn thấy khi mình vừa mới đi ra khỏi cửa nhà họ Mộ, mấy người đàn ông mặc bộ đồng phục màu đen cũng chui vào trong xe, không nhanh không chậm đi theo xe của cô, gắt gao cắn theo đuôi xe, đuổi theo hướng cô đi.

. . .

Mưa dầm dề suốt mấy ngày trước, lúc này trời đã trong trở lại. Lan Khê ngồi xe taxi đến tiệm cà phê trước mặt thì ngừng lại.

Liếc mắt nhìn vào bên cửa sổ, quả thật Mạc Như Khanh đã đợi ở cô ở nơi đó.

Cô khẽ hít một hơi trả tiền xuống xe, xuyên qua lối đi bộ đẩy cửa quán đi vào. Nghe tiếng chuông gió nơi cửa cũng thấy chấn động lòng người. Không biết tại sao nhìn thấy Mạc Như Khanh với bộ dạng vân đạm phong khinh như thế, trong bụng cô cũng có chút lạnh lẽo.

"Con có muốn uống chút gì hay không? Đang có mang, sức khỏe là quan trọng, không được uống cà phê," Mạc Như Khanh ngước mắt lên, giọng nói lạnh lẽo âm u, chậm rãi nói: "Nên uống chút nước gì đó âm ấm, con cứ nói đi?"

Tay Lan Khê run lên, lực nắm cái ghế cũng run lên.

"Dì đã biết sao?" Giọng cô lạnh lẽo có một chút khàn khàn, nhưng cũng rất ung dung

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.