Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 101: Chương 101: Nỗi đau tối hôm qua






"Là anh hai sai rồi. . . . . . Đừng khóc nữa em. . . . . ." Giọng nói anh ẩn chứa sự run rẩy, trằn trọc hôn môi cô. Nước mắt Lan Khê không cách nào ngừng, nỗi nhức nhối xâm chiếm mọi ngóc ngách trong lòng, không kịp ngăn chặn. Anh dần hốt hoảng, mải miết hôn loạn trên mặt cô, vừa hôn vừa năn nỉ gọi tên cô, liên tục dỗ dành, hận không thể nhét cô bé vào lòng, thay cô gánh mọi uất ức, thương đau.

Hốc mắt anh dần đỏ rực lên, làn hơi nước lấp lửng trong đôi đồng tử.

Mộ Yến Thần biết rõ bản thân là thủ phạm gây ra nỗi đau cho cô, cô uất ức bao nhiêu anh đều hiểu và biết rõ căn nguyên—— Đáng tiếc, anh không cách nào giải thích, chỉ có thể trơ mắt nhìn dáng vẻ chật vật của cô.

Cảm giác bản thân vô dụng như tảng đá ngàn cân nghiền ép anh.

Khóc một trận xong, cuối cùng Lan Khê cũng dần bình tĩnh, hàng mi dài ướt nhèm nước mắt, sềnh sệch rất xốn hai mắt. Phát tiết xong xuôi, cô nhóc lần nữa ôm chặt lấy anh, kềm chặt anh lại, không cho phép anh rời đi.

Mộ Yến Thần ra sức nhét sâu cô vào lồng ngực, nụ hôn êm ái, cưng chiều dừng ở khóe mắt, chóp mũi, hai bên tóc mai của cô...

Trong khoảnh khắc này, Lan Khê cảm thấy mọi thứ vẫn như xưa, cô là người độc chiếm tình yêu cùng hơi ấm của anh. Nhớ lại đêm giáng sinh, trong ngôi nhà của bọn họ, anh chân thành nói tiếng yêu cô, lúc ấy cô như đứng trên đỉnh cao nhất của thế giới, hưởng thụ tất cả mọi hạnh phúc trên cuộc đời.

Nhắm mắt lại, Lan Khê ôm anh rất lâu, lát sau từ từ trở lại bình thường.

Cô khẽ cau mày, né tránh nụ hôn của anh, rúc đầu vào trong cổ anh.

Mộ Yến Thần nhướng mắt, buộc chặt hông cô, khàn giọng hỏi: "Sao thế?"

Cô phả ra hơi thở ướt át, nóng bỏng trên cổ anh, giọng buồn buồn từ trong truyền ra ngoài: "Khó chịu. . . . . ."

Dù sao cô vẫn còn bệnh, sốt cao đến nỗi huyệt thái dương hai bên cứ nẩy liên hồi.

Ánh mắt anh trầm xuống, lấy một tay thay cô cài lại dây an toàn.

Anh dụ dỗ cả nửa ngày, cô mới ngoan ngoãn quay lại chỗ ngồi ngay ngắn, anh cũng thu người ngồi lại, lần nữa khởi động xe, hướng về phía ngôi nhà của hai người.

***

Trong nhà luôn mở máy điều hòa, vừa bước vào, cả người đã được bao bọc bởi tràng khí ấm.

Mộ Yến Thần theo thói quen thả chìa khóa lên tủ giày, vốn định tới tủ lạnh lấy mấy viên đá nhỏ chườm cho cô, nhưng vừa thay giày xong, đã cảm thấy đôi tay mềm mại quấn chặt hông anh.

Anh cứng người, ngoái đầu nhìn, thấy cái trán nóng rực của Lan Khê đang chống đỡ trên lưng anh, vì sốt cao nên khuôn mặt cô từ đỏ bừng dần chuyển sang yếu đuối tái nhợt, cả giày cô cũng không đổi, cứ ôm chặt anh như vậy.

Đóng cửa lại, Mộ Yến Thần xoay người ôm lấy cô, cúi đầu kê sát trán cô, cảm thụ nhiệt độ nóng rang, chân mày hõm thật sâu, nói thật nhỏ: "Không được rồi. . . . . ."

Môi mỏng in nụ hôn lên trán cô, anh đau lòng nói: "Nhiệt độ quá cao. . . . . . Chúng ta đi bệnh viện thôi."

Không thể trì hoãn nữa, nhỡ cô bị di chứng sau cơn sốt thì nguy.

Lan Khê ôm anh càng chặt hơn, có chết cũng không chịu đi bệnh viện, thanh âm mệt mỏi: "Bác sĩ nói chỉ cần ra mồ hôi là được. . . . . ."

Cô ngập ngừng, hai cánh tay từ bên ngoài tây trang lần vào trong, cách áo sơ mi véo nhẹ khuôn ngực của anh, tiếp sau kéo vạt áo sau lưng anh, bàn tay run rẩy len vào trong áo, sờ soạng lung tung.

Thân thể Mộ Yến Thần cứng đờ, không biết cô đang muốn làm gì, hàng lông mày cau chặt, tay nắm chìa khóa, định dùng sức mạnh bắt buộc cô phải vào bệnh viện, tình huống hiện giờ không thể do cô quyết định loạn.

Lan Khê cố chống cự, tay trong lúc giằng co vẫn không quên cởi dây nịt của anh, lớn mật dò vào “vùng đất cấm”, dán mặt vào lồng ngực của anh: "Anh hai, chúng ta làm đi. . . . . ."

Cô không muốn tới bệnh viên, nơi ấy rất lạnh lẽo, băng giá, càng không muốn phải chịu đau đớn vì chích thuốc để hạ sốt. Cô chỉ muốn ở cùng anh, anh chính là liều thuốc tốt nhất, ngọt ngào nhất chữa khỏi bệnh cho cô. . . . . . Không phải chỉ cần toát mồ hôi là ổn sao? Ở trong lồng ngực to lớn, vững chắc của anh, mọi thống khổ sẽ tan biến hết.

Chùm chìa khóa rơi trên mặt đất.

Thân thể Mộ Yến Thần bị cô quậy đến hỏng mất, nhịn mấy giây rồi nắm chặt bàn tay to gan của cô, con ngươi trong mắt ánh lên tia hồng đau nhức, giọng khàn đục: "Em điên rồi!"

Trong lòng tựa như bị kim châm vào, Mộ Yến Thần không hiểu vì sao lúc này cô lại cố tình cứng đầu cứng cổ, nhưng đáng chết, mỗi lời nói hoặc mỗi động tác của cô đều cào sâu vào trái tim anh, vừa vui lại vừa xót. . . . . . Vào lúc này, hai người sao có thể làm chuyện điên rồ ấy được.

"Lan Khê. . . . . ." Anh cố đè nén dục vọng, nâng mặt cô lên, ôm sát người cô vào ngực, nhẹ dụ dỗ, "Lan Khê, chúng ta đi bệnh viện. . . . . . Nghe lời anh, rất nhanh sẽ hết sốt. . . . . ."

Dáng vẻ lúc này của cô thật muốn hành hạ chết anh.

Hàng mi dài còn vương những giọt nước đọng, Lan Khê cắn môi, tay nhỏ bé vẫn nắm chặt áo sơ mi của anh, tay còn lại không cam lòng tiếp đào sâu vào, không chút cố kị nắm chặt vật cứng rắn của anh, kéo căng ra không chịu thả, tay dùng sức thật mạnh, tiếng nói nức nở: "Chúng ta làm một lần thôi. . . . . . Làm xong thì em sẽ tốt hơn. . . . . ." ( bạn Thủy nghẹn ngào rồi =.=)

Nhiệt độ của lòng bàn tay cô nóng hổi như nước sôi, che ở mặt trên ** khiến anh muốn khùng rồi!

Mộ Yến Thần khép chặt hai mắt, hàng mi dày kịch liệt dao động, hai tầng lửa băng giao hòa bên trong. Anh khàn giọng gọi tên cô, muốn gọi lí trí cô quay về, nhưng tay cô vô thức ngày càng siết chặt, trong nháy mắt, dòng điện từ sống lưng ùa đến khắp mọi tế bào! Quả thật muốn bức chết anh mà, anh cắn răng, nâng mặt cô lên, điều chỉnh góc độ thật tốt rồi ấn xuống nụ hôn nồng, theo trình tự từ cạn đến sâu, lưỡi cô chủ động quấn chặt lưỡi anh, không cho anh có cơ hội lui bước.

Con ngươi trong suốt của Lan Khê dâng lên tầng hơi nước, khập khiễng tiến sát vào, cánh tay mềm mại bấu chặt cổ anh, thân thể nhỏ bé tựa như muốn sát nhập vào vòm ngực của anh.

Nụ hôn đốt lên lửa yêu mạnh mẽ, làm mọi thứ trong đầu vỡ tung!

Mộ Yến Thần rên lên một tiếng, nhanh chóng lấy hai tay đang làm loạn trong quần áo của amình rút ra, khom người nhấc bổng cô lên, vừa hôn cô vừa sải bước tới phòng ngủ. Giờ phút này, đầu óc anh vô cùng hỗn độn, đã không biết cái gì là đúng sai, nhưng anh đầu hàng trước tính cố chấp của cô. Dù trong đầu luôn có một tiếng vang, nhắc nhở anh rằng cô đang bị bệnh, cả người cô suy yếu khó chịu, nhưng trong tình trạng đó, cô vẫn quấn chặt lấy anh, anh không thể từ chối, không thể ngăn lại được.

Caravat cùng tây trang rơi bừa bãi trước cửa phòng ngủ, drap giường bị hai người nhàu nát. Ngã vào giữa giường, Mộ Yến Thần kịch liệt hôn cô, rút đi quần áo của cô, trong thoáng chốc cảm nhận nhiệt độ bỏng kinh người trên cơ thể cô. Anh vốn định chậm lại, nhưng bàn tay nhỏ bé mò đến nút áo anh, loay hoay mãi không cởi được, cô nóng nảy kéo mạnh ra.

Cô khát vọng khiến anh khó nhịn, đau lòng tiếp tục động tác.

Ngón tay anh thăm dò giữa hai chân cô. Lúc này, mới phát hiện cô vô cùng ẩm ướt, đầu ngón tay dình đầy chất dịch lỏng. Anh chỉ làm vài động tác trêu chọc đợn giản, liền đem lửa nóng thăm dò vào, ở thời điểm cô khẽ rên lên, anh hung hăng nhấp sâu vào.

Lan Khê cắn môi, tầng mồ hôi mỏng xuất từ làn da thấm ra ngoài. Mộ Yến Thần khẽ cắn môi dưới của cô, từ từ làm dịu nỗi đau cho cô, giúp cô thả lỏng, chuyên tâm cảm nhận nguồn sóng tình.

Nhưng chưa có một cuộc yêu nào, khiến anh đau đến thế này.

Nỗi đau xuất từ dưới ngực, khi nhìn thấy ánh mắt cô trước cửa phòng y tế, anh đã vô cùng đau lòng. Ngày xưa, vì yêu cô, anh từng bất chấp tất cả những lời lăng mạ cùng ánh mắt khinh khi của người đời. Nhưng khi tình yêu bắt đầu, anh nhận ra vẫn còn một trở ngại, anh không cách nào vượt qua nỗi. . . . . . Không bao giờ hai người có thể yêu nhau một cách quang minh chính đại.

Từ ngày gặp Nhiếp Minh Hiên trước cửa trường học, anh đã biết mình không thể.

Nhiếp Minh Hiên nói không sai, con người sống tới một lúc nào đó, thì biết rõ cuộc sống của mình nên có cái gì, không nên có cái gì, cái gì có thể bỏ qua, cái gì không cách nào vứt bỏ. Cho nên Mộ Yến Thần anh, vì yêu cô, cái gì cũng tình nguyện vứt bỏ.

Nhưng cô thì không thể như thế.

Cuộc đời cô giờ mới bắt đầu, hoặc nói đúng hơn còn chưa được bắt đầu.

——Anh làm sao có thể khiến cô bé 17 tuổi ngây thơ, non nớt dính vào vết nhơ đen tối, còn nhẫn tâm bóp chết tương lai của cô?

—— Anh làm cách nào để có thể giúp cô mãi mãi che dấu ánh mắt của người đời, rồi có một ngày cô sẽ bị thân nhân cùng bằng hữu vứt bỏ, lúc ấy cô có thể chịu đựng nổi không?

—— Như thế nào đối mặt với cha của hai người? Cô có thể đối mặt với việc mình cả đời không cách nào mang thai? Thậm chí kết hôn cũng là hi vọng xa vời thực tế! Anh có thể nhẫn tâm phá nát cuộc sống sau tuổi 17 của cô sao?

“Mộ Yến Thần, anh có từng nghĩ, nếu như đời này Mộ Lan Khê không gặp anh, thì cuộc sống của con bé sẽ ra sao không?

Đây là câu sau cùng Nhan Mục Nhiễm hỏi anh vào tối ngày hôm qua.

—— Tối hôm qua.

Phải

Nỗi đau này, bắt nguồn từ tối hôm qua đấy.

***

Nhiều lời như vậy cũng không thể làm lòng anh lung lay, nhưng khi Nhan Mục Nhiễn gấp gáp nói ra câu uy hiếp, liên quan đến người con gái ấy thì anh ngay lập tức ngoan ngoãn dừng bước.

Trong lòng Nhan Mục Nhiễm lại bị một lưỡi dao chém xuống!

Hốc mắt đỏ ửng, cô ta cắn môi, biết mình vừa mới hồ đồ mà nói ra câu kia, lại không ngờ anh cực kì để ý—— anh thật sự đã hành động như thế, cô ta điên cuồng mắng nhiếc, anh cũng không thèm quan tâm. Nhưng chỉ cần ba chữ “Mộ Lan Khê” lại khiến anh khuất phục, dừng bước.

Nỗi hận trong lòng Nhan Mục Nhiễm càng dâng cao nghi ngút.

Nhắm mắt, đè nén tất cả lãnh đạm cùng lạnh lùng, Mộ Yến Thần xoay người, ánh mắt trầm tĩnh như nước, trầm giọng nói: "Cô muốn gì?"

Nhan Mục Nhiễm cũng tỉnh táo lại, hết sức giữ lí trí thanh tỉnh, nếu cô ta còn manh động thì mọi việc sẽ “ xôi hỏng bỏng không” mất.

Suy nghĩ một lát, cô ta ngước mắt nói: "Mộ Yến Thần, về chuyện của anh và em gái, em đảm bảo sẽ không nói ra. Những hình ảnh trong điện thoại, em cũng sẽ xóa bỏ. Anh yên tâm, em không có hình dự trữ, em chỉ muốn anh đáp ứng một điều —— tối nay, anh là của em."

Mộ Yến Thần nhíu chặt mi tâm.

Nhan Mục Nhiễm cười lạnh: "Em không ép anh làm chuyện gì quá đáng, Mộ yến Thần, hôm nay là lễ Giáng Sinh, em chỉ muốn anh ở chung một chỗ với em. Từ giây phút này đến sáng maii, anh là của em, không cho phép liên lạc với em gái anh."

Gương mặt anh dần trắng bệch, đáy mắt trào lên tía sáng lạnh.

"Trong tâm anh rất đau?" Nhan Mục Nhiễm nghiêng đầu, nụ cười xinh đẹp nhưng vô hồn, "Có phải hai người đã hẹn sẽ trải qua lễ giáng sinh cùng nhau?"

Nhìn chằm chằm cô ta mấy giây, Mộ Yến Thần liền thu hồi ánh mắt, cả người tản ra làn khí u ám, tối đen.

"Hình đâu?" Anh chậm rãi đi tới, đáy mắt như ngưng tụ khí lạnh ngàn năm.

Nhìn anh ở khoảng cách gần, Nhan Mục Nhiễm bất chợt hoảng hốt, khuôn mặt tái nhợt khôi phục chút huyết sắc, nghe câu hỏi hiểu rằng anh đã đáp ứng. Nhưng vì sao cô ta lại không thấy vui sướng, chỉ có nỗi chua chát. Cố nén nước mắt, lấy ra di động, mở ra file có chứa hình cho anh xem.

Mộ Yến Thần trầm tĩnh tiếp lấy điện thoại, nhìn chăm chú vào màn hình. Thật ra cũng không nhiều lắm, chỉ có vài tấm, đều chụp vào ban đêm. Hình ảnh Lan Khê ngồi trong xe nở nụ cười ngọt ngào, má lúm đồng tiền được ánh đèn chiếu rõ, còn anh nghiêng người hôn cô, cô phối hợp lấy hai tay ôm chặt anh.

Rõ ràng hình chụp cực kì đẹp, nhưng xót thay…mãi mãi không thể để người đời nhìn thấy.

Xem tới tấm cuối cùng, Mộ Yến Thầm vẫn trầm mặc không nói, bất ngờ nắm chặt chiếc điện thoại, quăng mạnh vào vách tường trong quán, “Ầm” một tiếng, linh kiện vỡ tan nát. Mọi người trong quán đều bị âm thanh chói tai làm kinh động!

Nhah Mục Nhiễm cũng bị dọa, theo phản xạ lùi về phía sau, hai tay chống đỡ tủ thức ăn, tim đập dồn dập!

Anh chậm rãi nâng mắt, nhìn về phía cô ta, môi mỏng nhẹ nhàng chuyển động, hờ hững nói: "Y theo giao dịch, tôi đi với cô."

"Đi thôi." Anh thu tầm mắt, không muốn nán lạn trên khuôn mặt cô ta thêm một giây, thờ ơ lướt qua cô ta.

Nhan Mục Nhiễn lấy lại hồn vía, nhanh chân lẽo đẽo theo anh.

Ra khỏi quán, cô ta khẽ dừng lại, nhếch lên nụ cười khổ sở, ngước mắt nhìn anh nói: "Mộ Yến Thần anh biết không? Lúc nãy giao di động cho anh, em một chút cũng không sợ anh xóa hình xong, sẽ trở mặt lật lọng. Em biết chắc chắn anh không phải là loại người như thế."

Anh như vậy, mới đúng là Mộ yến Thần mà cô ta si mê.

Cô ta tiến tới gần, trong con ngươi lóe lên ánh sáng bạc, nhẹ giọng nói: "Đơn giản vì anh là Mộ yến Thần, chỉ cần có thể đã khiến em thích anh. Cũng vì thích anh, nên không có chuyện gì là em không chấp nhận, không thể tha thứ được" ( bà này tự kỉ ghê, anh Thần làm gì mà bả phải tha thứ ???)

Cô ta yêu người đàn ông này, nên nguyện cùng anh chia sẻ mọi việc.

Dù anh hờ hững, lãnh khốc, vô tình, cô ta vẫn nguyện chấp nhận.

Từ trên cao, Mộ Yến Thần ngạo nghễ nhìn cô ta, gương mặt không chút cảm xúc trước lời tỏ tình lần hai của cô ta, môi mỏng mím chặt, khinh thường thu mắt, tiếp tục mở cửa xe.

Ai biết khi anh quay đầu, một giọi lệ rơi xuống bên má Nhan Mục Nhiễm.

Ngón tay thon dài nâng lên, tự lau nước mắt cho mình. Ngậm chua xót dưới đáy lòng, Nhan Mục Nhiễm chống tay trên cửa xe, nhẹ nhàng nói ra yêu cầu: "Em hiện gờ muốn đi tới một nơi."

"Mộ Yến Thần. . . . . ." Cô ta rướn người đến tai của anh, dịu dàng nói, "Lát nữa chúng ta đi đến trường Nhất Trung, dừng xe ở một chỗ khuất để quan sát, chờ xem tối nay. . . . . . con bé ấy sẽ chờ anh trong bao lâu đây?"

Trong thoáng chốc, anh đình chỉ mọi động tác.

Trái tim như bị sức mạnh vô hình kéo lê xuống vực sâu, rất tức giận nhưng phải cố nhẫn nại, đôi môi anh dần mất đi tơ máu, chuyển sang tím tái rồi dừng màu trắng bệch.

Bàn tay nắm chặt cửa xe, anh ngước mắt, cô ngươi đen chiếu thẳng vào mặt cô ta.

"Cô có biết, đã làm giao dịch với tôi, nếu không tuân thủ lời hứa, sẽ nhận kết quả ra sao không?" Anh chậm rãi lên tiếng.

Cơn gió lạnh từ sống lưng thổi thẳng lên đầu, cả người Nhan Mục Nhiễm như bị đông cứng, ngoan cô nhìn lại anh, gặng cười nói tiếp: ". . . . . . Em biết rõ."

Nói xong, cô ta nhón người, tự dâng đôi môi lên, thế nhưng anh lập tức quay đầu, tránh đôi môi cô ta như tránh thứ dơ bẩn.

Nhan Mục Nhiễm tự chuốc lấy nhục nhã, ngu người đứng tại chỗ.

Cười khổ ra tiếng, giọt nước mắt tiếp theo chảy xuống, cô ta lui bước, đôi mắt ướt át nhìn đăm đăm vào anh, châm chọc: "Anh xem đi, Mộ Yến Thần à, anh luôn khiến em tổn thương nặng nề. Cho nên tối nay, em sẽ gom góp tất cả nỗi đau tích tụ thời gian qua, hết thảy hoàn trả lại anh."

Cô ta nói xong, thu hồi ánh mắt chìm trong yêu hận, tự nhiên ngồi thẳng vào xe.

Mộ Yến Thần vẫn đứng bên ngoài, mây đen lấp đầy trên gương mặt tuấn tú của anh .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.