Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 177: Chương 177: Say rượu lại càng trở nên hấp dẫn hơn




Môi mỏng khẽ mở ra, vẫn còn muốn nói thêm gì nữa nhưng điện thoại trong túi áo lại reo lên.

Ánh mắt của Mộ Yến Thần mô hồ.

Số điện thoại này ngoài cô ra thì chỉ có mình William biết, mà trước khi nghĩ phép anh đã dặn là chỉ khi nào có chuyện quan trọng mới được phép gọi, chắc chắn là có chuyện gì đó rất quan trọng, nếu không sẽ không gọi anh vào giờ này đâu.

"Cậu trông em ấy giúp mình." Mộ Yến Thần dặn dò một câu, rồi đi ra ngoài nghe điện thoại.

Nhiếp Minh Hiên bị lời nói của anh làm cho sợ hết hồn, chưa kịp hỏi gì thì anh đã đi ra ngoài, trong lòng lại bồn chồn không thôi, nhìn sang bên cạnh liền nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp với hai phong cách khác nhau đang ngồi trên ghế sa lon cười nói tự nhiên, nhìn sơ thì có thể nói Tô Noãn cũng hợp với Lan Khê, chỉ là nụ cười thì mang theo ý nghĩa khác nhau. . . . . .

Nhiếp Minh Hiên lạnh lùng nghiêng đầu sang chỗ khác uống rượu, người phụ nữ đáng chết đó, rõ ràng chỉ những lúc nói xấu anh mới trở ên vui vẻ như vậy.

………….

Lúc Mộ yến Thần trở lại, mày lạnh lùng nhíu lại, làm cho căn phòng lạnh lẽo này xém chút nữa cháy bùng lên.

Bởi vì thấy Lan Khê núp mặt trong sofa, nụ cười quyến rũ, ướt át, áo choàng mà anh chọn giúp cô rớt ra, sau lưng hở một mảng lớn làm lộ ra phần da thịt mềm mại, mái tóc rơi xõa trên đó càng làm cho cô trở nên quyến rũ hơn. Tô Noãn chỉ mấy vết sẹo ở trên xương quai xanh của cô, hỏi cô sao lại bị như vậy, Lan Khê đang cười thì chợt co rúm lại, ánh mắt sắc bén của đám đàn ông ở gần đo như lang như hổ nhìn cô chằm chằm.

Sắc mặt của Mộ yến Thần lạnh xuống.

Cởi xuống áo khoác đắp lên trên người cô, tay còn lại kéo cô vào trong ngực, không để ý đến sự giãy giụa của cô mà lạnh giọng hỏi: “Ai chuốc say em ấy?”

Giọng nói âm lãnh vô cùng bức người, trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, ánh mắt mọi người đều nhìn sang bên này, giật mình không giám trả lời, Nhiếp Minh Hiên cũng hơi ngà ngà, bị hỏi như vậy liền trở nên tỉnh táo.

Thấy không ai trả lời, Mộ Yến Thần cười lạnh, ôm cô vào trong ngực: “Tôi hỏi lại lần nữa, là ai chuốc say em ấy?”

Nhiếp Minh Hiên khống chế hơi men mà đứng dậy: “Mình, mới vừa rồi mình còn thấy cô ấy rất tốt mà……”

Tô Noãn ngồi trong góc vẻ mặt rất chi là vô tôi, nháy nháy mắt nói: “Tửu lượng của cô ấy quá kém, mới uống có hai ly mà đã say mèm như thế rồi.”

Tốt.

Ánh mắt của Mộ Yến Thần lạnh như băng nhìn cô gái tóc xoăn ngồi trong góc, cười lạnh, chuyền cô qua tay khác, rồi nhẹ giọng cảnh cáo Nhiếp Minh Hiên: “Quản lão bà của cậu cho tốt vào.”

“Tôi đỡ cô ấy giúp anh.” Tô Noãn linh hoạt đứng dậy.

“Tránh ra.” Mộ yến Thần lạnh lùng nói, rồi ở trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc đó ôm cô đi.

…………

Hia chân Lan Khê đứng không vững, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên nóng bỏng, vừa đỏ vừa mê mang, ngửa đầu hỏi: “Anh dẫn tôi về nhà hả?”

Mộ Yến Thần một tay ôm cô một tay mở cửa xe, ánh mắt lạnh như băng vô cùng đáng sợ.

--- Cũng không tệ lắm, còn có thể nói rõ ràng nguyên câu.

“Vậy anh mau lái xe đi.” Lan Khê vừa nói vừa đẩy vao anh ra, vung ngón tay lên. “Anh nhớ nhá, nhà tôi ở bên kia chứ không phải bên này.”

Tay của cô chỉ lung tung.

Áo choàng nhanh chóng rơi xuống. Mộ Yến Thần lạnh lùng túm lấy áo khoác trở lại cho cô, hận không bóp chết đám đàn ông nhìn cô lúc nãy, nhỏ giọng nói với cô: “Được rồi, đừng quậy nữa, say thì cũng đừng có làm loạn.”

Trong mắt Lan Khê tràn đầy uất ức, nước mắt chảy ra: “Anh không biết tôi ở đâu mà còn đòi chở tôi về! Anh nghe rõ chưa hả? Tôi là cô nhi! Anh muốn chở tôi về đó sao? Đó không phải là nhà của tôi!”

cô nói hơi lớn tiếng, làm cho người bảo vệ đứng bên ngoài hết hồn, nhìn sang bên này.

Mộ Yến Thần nhanh chóng ôm người đang gây rối đó vào lòng, ấn cổ cô, ánh mắt lạnh lùng lúc này cũng chỉ có thể thu lại để dỗ dành cô: “Anh biết rồi……… Anh biết rồi, em đứng không vững thì ôm anh này…….”

Lan Khê vùi đầu ở trong ngực anh, uất ức ôm chặt lấy hông của anh.

Cho đến khi Mộ Yến Thần nhét cô vào trong, cô liền y như bạch tuộc quấn lấy anh không chịu buông, làm cho mặt của Mộ Yến Thần đỏ lên, giữ chặt lấy hông của cô, đè cô xuống, mạnh mẽ chiếm lấy bờ môi của cô hôn tới tấp, rất muốn ăn cô ngay.

Vị ngọt ngào của rượu vẫn còn vương trên đầu lưỡi, Mộ Yến Thần hôn sâu hơn, Lan Khê không thể thở nổi, cả người thấm đầy mồ hôi, lúc này mới đàng hoàng một chút, vùi ở mình trong lớp sương mù ở trên xe mặc cho anh định đoạt.

Anh bước ra khỏi xe, gió lạnh thổi vào người làm cho anh tỉnh táo lại được một chút, Mộ Yến Thần nhẹ nhàng thở dài, cởi nút áo ở cổ ra, chỉ hy vọng mình đừng ở chỗ này mà mất khống chế.

“Rầm!” tiếng cửa xe đóng lại,anh đi một vòng quanh xe.

Vừa rồi cô giơ tay chỉ về hướng nhà họ Mộ, cũng đủ thấy được trong lòng cô bài xích nó như thế nào, đầu óc Mộ Yến Thần hỗn loạn, anh thật sự muốn dẫn cô đến một nơi nào đó cách xa nơi này ra, anh nhìn và trong bóng đêm mờ mịt, đưa ra quyết định.

Ai biết được! Lan Khê ngừng náo loạn được một lúc, nửa đường lại bắt đầu làm ầm ĩ.

Kéo cửa sổ xuống, gió lạnh ùa vào, Lan Khê bị gió lạnh làm cho run rẩy, sau đó nhanh chóng chồm ra ngoài cửa sổ hét lớn: “Mẹ, con đã trở về………!”

Mộ Yến Thần ngồi ở chỗ tài xế hít một hơi thật sâu, vội vàng giảm tốc độ lại.

Động tác của cô làm anh hoảng sợ, đưa mắt nhìn về phía trước, một tay lái xe, một tay ôm lấy hông của cô, giọng khàn khàn đầy yêu thương nói: “Ngồi xuống đi Lan Khê, đừng đưa đầu ra ngoài như vậy, nguy hiểm lắm…”

Lan Khê không thích bị anh ôm trở lại, nên liều mạng giãy giụa, mắt nhìn thấy cảnh vật ở phía trước, lại vui mừng đứng lên: “Xem kìa! Anh có thấy tiệm kem ở đằng trước không? Anh mau dừng xe lại đi, anh dừng xe lại mau, tôi muốn ăn kem!”

Mộ Yến Thần cau mày muốn ôm cô trở lại: “Lan Khê, đã trễ thế này rồi, không nên ăm kem đâu…”

“Anh mau mua đi!” cô cau mày ra lệnh.

“Lan Khê!”

“Anh tránh ra!” Ánh mắt của cô lại bắt đầu sóng sánh nước, ở dưới màn đêm như thế này, bất kể ai nhìn thấy cô như thế này cũng đều cảm thấy đáng thương. “Đừng có để ý đến tôi! Anh trai của tôi nhất định sẽ mua cho tôi, anh là ai mà quản tôi chứ!”

cô vừa nói vừa mở cửa xe ra.

Cửa xe mở ra, sắc mặt của Mộ Yến Thần trở nên tái nhợt, ánh mắt tối sầm, rồi đột ngột chuyển tay lái, dừng xe lại, đợi xe dừng lại hẳn anh mới quay sang nói với cô bằng giọng khàn khàn: “Được rồi, anh đi mua, anh sẽ đi mua ngay bây giờ. Đừng làm loạn nữa…”

Anh bị cô hành hạ đến nỗi sắp điên lên rồi.

Nhốt cô ở trong xe, Mộ Yến Thần đi tới tiệm kem, dưới màn đêm như thế này, anh cảm thấy thật khó thở, ngực trái của anh đau dữ dội.

Anh mua một ly kem Việt Quất cho cô, cô liền không náo loạn nữa.

Mộ Yến Thần nhẹ nhàng vuốt ve mặt của cô, lại phát hiện cô cầm ly kem mà khóc.

Lúc này trời cũng không còn sớm nữa.

trên đường đi, cô và anh không nói với nhau câu nào.

Lúc xuống xe cô có hơi choáng váng, Lan Khê cảm thấy khó chịu, thậm chí đến cửa thang máy rồi mà còn không biết, phải bấm mấy lần nữa, cô mơ màng đi vào trong thang máy, đến nơi cô còn không kịp đợi cửa phòng mở ra mà đã cởi giày ra khỏi chân.

Giày cao gót làm chân cô đau.

cô ăn một miếng kem thật lớn rồi vứt hũ đi, nhíu mày lại, thế mới biết mình sai.

một ngụm lớn kem ở trong miệng, cô không thể nào nuốt hết được, đầu lưỡi lạnh đến nỗi tê cứng, Lan Khê khóc không ra nước mắt, lấy tay quạt quạt vào miệng cho bớt lạnh.

Mộ Yến Thần bỏ áo khoác vào trong sọt đồ rồi xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhanh chóng bị cô làm cho bối rối, quần áo xinh đẹp cộng với động tác ngây thơ của cô làm cho anh không nhịn được mà cau mày, lấy vài tờ khăn giấy đi lại gần cô.

“Đừng có ăn nữa, nhả ra đi.”

Lan Khê như được đại xá, vội vàng nhả kem trong miệng vào tay anh, cau mày lại.

Cắn môi, cô lạnh đến mức không chịu nổi.

Mộ Yến Thần lạnh lùng đem khăn giấy vo thành một cục vứt đi, sau đó xoay người, tiến thêm một bước, chống tay lên cửa làm điệu bộ vô cùng thân mật với cô, sau đó môi mỏng sáp lại gần, đặt ở trên đôi môi lạnh lẽo của cô mà trằn trọc.

Cả người Lan Khê khẽ run, chưa kịp phản ứng, thì cái lưỡi nóng bỏng của anh đã xâm nhập vào trong miệng cô, cưỡng chế tiến vào nơi tư mật đầy mẫn cảm của cô, nhẹ nhàng nâng cái lưỡi lành lạnh của cô lên, hơi thở của anh trở nên nặng nề, đem toàn bộ cơ thể nhỏ bé của cô dán vào trên cửa, một lần nữa nếm lấy mùi vị ở trong miệng cô, xâm chiếm cả linh hồn của cô.

Cái lưỡi của cô từ lạnh như băng dần trở nên nóng bỏng, rồi đến cả cơ thể của cô cũng trở nên nóng như lửa đốt.

Cái lưỡi đột ngột vọt tới vừa đau vừa kích thích làm cho toàn thân cô tê dại! Lan Khê run lên một cái, chóp mũi rịn mồ hôi, ánh mắt ươn ướt mở ra, cơ thể nóng bỏng của anh làm cho cô dần lấy lại ý thức.

“Tỉnh rồi hả?” Mộ Yến Thần dựa vào trán của cô, khàn giọng hỏi.

Lan Khê hoa mắt chóng mặt, cho dù cô có say nhưng cũng biết được mình đang ở chỗ nào, khung cảnh quen thuộc ở trước mặt làm cho cô không khỏi kích động, cô chỉ muốn tránh ra thật nhanh, giọng run run nói: “Tại sao anh lại dẫn tôi tới chỗ này…”

Nơi này đã từng là “tổ ấm” của hai người bọn họ.

Tất cả những tội ác trước đây của hai người đều được cất giấu tại đây.

Ngón tay thon dài của Mộ Yến Thần giữ chặt lấy gáy của cô, lạnh lùng chặn đôi môi đỏ mọng của cô, giọng sắc bén nói: “Em cầu xin anh muốn em, sao anh có thể không nghe theo được…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.