Một sự thổ lộ mang đầy tính trần trụi, Lan Khê như bị sét đánh ngang tai, cả người nổ tung ra.
Thân thể nhỏ nhắn đang run lẩy bẩy đột nhiên yên tĩnh lại.
Sau cơn giông tố, cô dần dần lấy lại sự bình tĩnh. Lan Khê ép mình nhìn thẳng vào Mộ Yến Thần, một lúc sau cô úp mặt xuống dưới ghế, kiên định nói: "Anh điên rồi nhưng tôi không điên theo anh đâu. Anh mau thả tôi ra!”.
Mộ Yến Thần lại vặn ngược khuôn mặt cô trở về: "Anh là kẻ điên sao?"
"Anh là anh hai của tôi!" Cô hét to lên, cố ngăn những dòng nước mắt đang muốn rơi xuống, nhìn anh: "Tôi và anh có chung một người cha, hai chúng ta là máu mủ ruột thịt mà! Anh là người đã trưởng thành, so với tôi phải hiểu chuyện hơn chứ! Mẹ anh còn từng bảo tôi phải biết tự trọng giữ mình? Tôi không muốn giống anh điên khùng như vậy đâu!”.
Giờ phút này, lí trí còn sót lại của cô đang ngưng tụ lại thành một kết giới ra sức đề phòng, chống cự lại anh!
Tình cảm đó là sai trái.
Cô không cần, không muốn anh dùng tình cảm đó đối với cô.
Những giọt nước mắt cố chấp của cô hòa tan sự lạnh giá trong lòng anh.
". . . . . . Em không muốn?" Anh vuốt ve mặt cô, con ngươi đen ánh lên sự nghiêm nghị như gấp gáp xác nhận suy nghĩ trong lòng cô.
"Không muốn anh , vậy em muốn ai quan tâm, chiều chuộng em?" Môi mỏng nhẹ nhàng buông lơi từng chữ.
"Tôi người nào cũng không muốn! !"
Khuôn mặt cô như muốn cháy sạch, như muốn nổ tung ra, cô bực bội hét lớn với anh.
Chóp mũi đỏ lên chua xót, nước mắt sắp không khống chế nổi rồi. Lan Khê giờ chỉ mong cô đang mơ một cơn ác mộng, sáng mai tỉnh mộng sẽ không có những lời “đại nghịch bất đạo” của anh hai. Cô cố gắng chống thân thể lên, nghẹn ngào nói với anh: "Tôi muốn đi ngủ, tôi rất mệt. . . . . ."
Những điều này nhất định là giả.
Nụ hôn kia là giả , sự đau đớn hiện giờ trên cổ tay cũng là giả.
Ngày mai tỉnh lại thì chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Mộ Yến Thần lại lần nữa khống chế thân thể cô. Khi cả người cô đều chìm trong hoang mang, sợ hãi thì anh cúi đầu, tay nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc mai trên trán cô: "Em nói rất đúng , Lan Khê. . . . . . Anh là kẻ đã trưởng thành, anh so với em phải càng hiểu chuyện hơn nhiều”.
"Nhưng nếu như việc gì cũng dùng đầu óc lí trí để hiểu thì có còn gọi là yêu – một tình cảm xuất phát từ trái tim?”.
Cô nghẹn ngào quay mặt đi hướng khác, anh cố chấp đuổi theo, mùi rượu từ hơi thở của anh hòa quyện cùng hơi thở dính đầy sự chua xót trong cô: "Em phải nhớ rằng em là người chủ động đến gần anh, bất kể là vì nguyên nhân gì thì em vẫn là người trêu chọc anh trước. . . . . Lan Khê ơi, em biết không, thời gian đằng đẵng sống ở nước ngoài, không hề có một ai thật lòng quan tâm anh. Ngay cả mẹ anh còn nhẫn tâm đem anh vứt một nơi thật xa, thì còn có ai thật lòng yêu thương anh?"
Môi mỏng nhẹ nhàng in lên vành tai nhạy cảm của cô như để lại một dấu ấn thuộc về riêng anh .
Lan Khê run lên, cố gắng giãy giụa nhưng hai tay đã bị anh giữ cố định trên đỉnh đầu.
"Là em lấy lòng anh trước. . . . . . Là em nói hoan nghênh anh về nhà. Tại Trung Quốc rộng lớn này, chỉ duy nhất mình em nói với anh những lời ấm áp ấy. . . . . . Em không phải rất thích anh sao? Vì sao không muốn anh thích em . . . . ."
Phòng tuyến yếu ớt của Lan Khê giờ đây hoàn toàn ngã rụi.
Cô nức nở, một câu nói cũng không cách nào thốt lên. Giờ đây cô chỉ biết liều mạng giằng co, muốn chạy trốn thật xa khỏi người đàn ông điên loạn này!
Đáy mắt Mộ Yến Thần ngưng tụ lại phong ba bão táp, vì không muốn làm đau cô nên để cô có chút không gian chống cự. Nhưng khi thấy cô sắp rời khỏi vòm ngực cùng khuỷu tay của mình và có xu hướng đập mặt xuống đất, anh vội vàng dùng hai tay giữ chặt hông cô, trầm giọng kêu lên: "Lan Khê. . . . . ."
"Chát!" Một âm thanh nặng nề, giòn vang khắp phòng khách, anh bị ăn một cái tát.