Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 219: Chương 219: Triền miên ấm áp




Kiều Khải Dương nghe xong trợn mắt, gương mặt tuấn tú khẽ trắng bệch.

Vì chuyện này mà anh chạy đến đây, anh lại không hề biết về chuyện này.

Nụ cười lạnh nở trên khóe môi, anh khàn giọng nói: ". . . . . . Là tôi hồ đồ sao? Anh biết chuyện này không phải như vậy, đổi trắng thành đen, đổ tất cả mọi chuyện lên đầu Nhan Mục Nhiễm, là chủ ý của ai vậy?"

William nở nụ cười sâu xa: "Gậy ông đập lưng ông. Tổng giám đốc Mộ nói với tôi như vậy, hình như là một câu danh ngôn của Trung Quốc phải không?"

Gậy ông đập lưng ông.

Hai mắt của Kiều Khải Dương giật giật! !

Gương mặt tuấn tú tái nhợt cố gắng tỏ ra lạnh lùng, anh cố ép mình tỉnh táo lại, anh biết nếu thật sự truy cú về rủi ro của hạng mục thì sẽ không liên quan đến Lan Khê, nhưng dù sao cũng là do bản thiết kế không thích hợp mới xảy ra sự cố, chuyện này, rõ ràng là do Mộ yến Thần lợi dụng quyền thế đẩy tất cả mọi chuyện lên đầu người quản lý là Nhan Mục Nhiễm mà!

Như vậy, việc bồi thường cho người bị thương, hoặc là bị khởi tố hình sự, cũng sẽ hướng về phía Nhan Mục Nhiễm! Cho nên anh ta mới phải ở lại Los Angeles, dọn dẹp hậu sự.

Mộ Yến Thần anh ta lại có lúc không biết phân biệt thị phi như vậy. . . . . .

Kiều Khải Dương lạnh lùng mím môi lại, nắm chặt tay lại, lùi mấy bước trở về phòng, cương quyết đóng cửa lại, "Rầm!" một tiếng, đầu anh vì vậy cũng bị ong ong theo

Cả người mệt mỏi, anh ngồi xuống ghế sa lon, hai tay vuốt vuốt mi tâm, cau mày suy tư.

—— Chẳng lẽ Mộ Yến Thần đã biết người làm những chuyện ngày hôm qua?

Mặc dù lúc trước anh cũng nghi ngờ Nhan Mục Nhiễm là chủ mưu, nhưng cũng không dám xác định, mà bây giờ Mộ Yến Thần lại đẩy Nhan Mục Nhiễm ra, rõ ràng dụng ý chính là như thế.

Vậy là nhân sự kiện này mà làm lại vụ án?

Giải quyết như thế nào?

Kiều Khải Dương cảm thấy huyệt Thái Dương vô cùng khó chịu, vô cùng đau đớn. Tên người thiết kế chính là Mộ Lan Khê, cho nên tội danh lần này cho dù Mộ Yến Thần muốn tìm người khác gánh dùm cũng không thể được.

Nghĩ tới đây trong đầu Kiều Khải Dương không khỏi châm biếm!

—— Rõ ràng chuyện của cô cũng là chuyện của anh, rõ ràng có một người đàn ông yêu thương ở bên cạnh suy nghĩ, lo lắng cho cô, cho dù có khó khăn gấp ngàn lần cũng chấp nhận đi thay cô, Kiều Khải Dương, mày còn ở đây xem náo nhiệt cái gì nữa? ?

Gương mặt tuấn tú tái nhợt do không thở nổi mà trở nên đỏ ngầu! !

Kiều Khải Dương lạnh lùng mím môi, mười đầu ngón tay chậm rãi quấn lại vuốt v echo nhau, vừa cười lạnh lại vừa lo lắng, nhớ lại những lời Tống Mẫn Tuệ nói, trong đầu anh đột nhiên thoáng qua một suy nghĩ, rất mạo hiểm, lại có thể cứu cô khỏi nguy nan.

Nhưng mà. . . . . .

Trong lòng anh giống như vừa có lửa lại vừa có băng, đầu óc rối rắm như muốn nổ tung ra.

Các khớp xương bị nắm chặt phát ra tiếng "Kẽo kẹt kẽo kẹt" , trong con ngươi của anh đầy máu tươi, cầm lấy điện thoại di động, bấm số phòng của đối phương sau đó lạnh lùng nói: "Hủy vé máy bay đi, tôi sẽ về trễ một ngày."

William có chút kinh ngạc.

Không quá một phút William liền phản ứng lại , dù sao Mộ Yến Thần cũng ở đây, đi theo xem hai người bọn họ ân ái với nhau, đây là việc mà người cao ngạo như Kiều Khải Dương có thể chấp nhận được.

"Được. Kiều tiên sinh." William cười nhạt lễ phép đáp lại.

Cúp điện thoại, Kiều Khải Dương nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, muốn gọi điện thoại cho Lan Khê.

Nhưng cuối cùng anh chỉ cười lạnh một tiếng, từ bỏ ý định đó.

Cúp điện thoại, Kiều Khải Dương nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, muốn gọi điện thoại cho Lan Khê.

Nhưng cuối cùng anh chỉ cười lạnh một tiếng, từ bỏ ý định đó.

***

Trong sân bay to lớn không ngừng phát ra tiếng của một cô gái ưu nhã, Lan Khê đứng trước cửa kiểm an, không khỏi quay đầu lại tìm kiếm bóng dáng của một người

Có mấy khuôn mặt cô đã gặp qua, là những nhân viên của DiglandY¬ork đã đi theo Nhan Mục Nhiễm, nhưng không thấy Nhan Mục Nhiễm đâu, mà càng làm cho cô có chút kỳ quái chính là Kiều Khải Dương cũng tắt điện thoại luôn, nếu như không phải vừa rồi có người nói cho cô biết Kiều Khải Dương sẽ về trể một ngày, thì cô cũng không biết gì.

"Mộ tiên sinh còn có một chút chuyện ở công ty phải xử lý, sẽ lập tức tới đây." William nhìn thấy cô hết nhìn đông lại đến nhìn tây, tốt bụng nói.

Mặt Lan Khê vặn vẹo quay lại nhìn anh ta, trong ánh mắt thoáng qua vẻ lúng túng.

"Có phải vì giới truyền thông không chịu bỏ qua cho anh ấy không?" Cô khàn giọng nhẹ nhàng mà nói, trong ánh mắt đầy đau lòng, "Việc bịt kín chuyện hạng mục quảng cáo của DiglandY¬ork là sao chép lại là một sỉ nhục rất lớn, nếu như tôi không đứng ra giải quyết chuyện này thì anh ấy sẽ gặp khó khăn, phải hay không?"

William vẫn cười nhạt như cũ, hai tay chậm rãi đút vào túi quần: "Vậy Mộ tiểu thư quyết định đi đón luật sư Hàm, thừa nhận chuyện này không liên quan gì đến DiglandY-ork, mọi việc đều do cô tự sao chép sao?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê đột nhiên biến sắc, lúc đỏ lúc trắng, trong lồng ngực tràn đầy tâm tình!

"Mộ tiểu thư cũng không muốn làm chuyện đó phải không?" Anh ta tiếp tục hỏi.

Lông mi dài rũ xuống, run rẩy giống y như cánh bướm, cộng thêm gương mặt trắng nõn làm động lòng người của cô.

Một lúc sau, Lan Khê mới ngước mặt lên, cố kiềm nén không cho giọng của mình run rẩy: "William, anh đi theo anh tôi lâu như vậy, không phải anh không biết lúc đầu anh ấy đã gặp bao nhiêu khó khăn, cây to đón gió, tôi cũng biết những người cạnh tranh với anh ấy sẽ mượn chuyện này để gây khó dễ, bây giờ áp lực của anh ấy còn nhiều hơn tôi. Cho nên nếu như sau khi trở vẫn không tìm được bằng chứng chứng minh tôi trong sạch, Muốn tôi thừa nhận chuyện đó chưa chắc là không được."

Lông mày William nhảy lên!

Nhẹ nhàng nâng mắt kiếng lên, nhưng vẫn không thể nhìn rõ người ở trước mặt được, William nhìn chăm chú cô thêm một lần nữa, lúc này mới có thể nhìn thấy rõ ràng ánh mắt kiên định của cô.

Cặp mắt đó thật là đẹp.

"Không phải Mộ tiểu thư rất thích công việc thiết kế này sao?"

"Thích, nhưng chưa chắc là không thể bỏ được."

William nhìn gương mặt tái nhợt của cô, khóe miệng nở ra nụ cười thật lớn, xoa xoa mi tâm nói: "Vậy Mộ tiểu thư cũng có thể suy nghĩ lại một chút, ở trong lòng tổng giám đốc Mộ, danh dự của công ty và cô, rốt cuộc cái nào quan trọng hơn?"

Lan Khê nháy mắt mấy cái, không rõ chân tướng.

William nhìn lướt qua cửa sân bay, rồi dời mắt sang người cô: "Mộ tiểu thư, đừng dễ dàng quyết định việc làm của mình."

CÔ vẫn đang tò mò anh ta vừa nhìn cái gì, nên quay lại nhìn một cái, thì nhìn thấy Mộ Yến Thần đang bước vào cửa sân bay, một trên thân thể cao ngất của anh không ngừng phát ra những chùm ánh sáng long lánh, mang theo một loại cường thế .

Lan Khê trở nên căng thẳng.

"Chờ lâu không?" Một giọng nói trầm thấp dịu dàng truyền đến, làm chokhong6 khí lạnh lẽo xung quanh cô chợt biến mất.

Bàn tay đặt xuống, nhẹ nhàng chạm được vào tai của cô, lòng bàn tay ấm áp của anh tương phản với nhiệt độ lạnh lẽo nơi này, Lan Khê run lên một cái, nếu như không phải có nhiều người ở đây như vậy, cô thật rất muốn dựa sát vào trong ngực của anh.

Mộ Yến Thần đảo mắt một cái, giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô, cánh tay dài nhẹ nhàng ôm cô vào ngực, ôm thật chặt. Cúi người nhẹ nhàng chạm lên trán của cô, vô cùng ấm áp.

Lan Khê bị hành động này của anh làm cho hết hồn! !

Vội đẩy ngực anh ra, hơi thở của cô không yên rung giọng nói: "Mộ Yến Thần, ở đây có rất nhiều người. . . . . ."

"Bọn họ không thấy được." Anh chậm rãi nói.

Lan Khê kinh ngạc một chút, cô đưa mắt nhìn sang, nhìn người mang mắt kính đen kia, hình như đã được ra lệnh nên không hề nhìn về phía này, ngay cả William cũng quay lưng đi, theo chân bọn họ tán gẫu.

Sự kích động trong lòng Lan Khê vẫn không cách nào kiềm lại được, lại đỗ vào sự ấm áp của anh, không muốn tách ra.

Điện thoại trong túi xách đột nhiên vang lên.

Mặt Lan Khê khẽ đỏ lên, khe khẽ đẩy anh ra lấy điện thoại từ trong túi ra, trên màn hình hiện lên một tin nhắn, là số điện thoại của Kiều Khải Dương, tin nhắn cũng rất đơn giản, phía trên chỉ có ba chữ ——

"Anh nhớ em."

219.3

Tay Lan Khê không khống chế đượckhẽ run lên! !

Anh nhớ em? ? ?

Từ trước đến giờ cô không chịu nỗi những việc này. Trêu chọc, mặt nhất thời đỏ bừng lên, rất xấu hổ, nhất là khi cô biết Mộ yến Thần vẫn đang nhìn cô, không thể để anh thấy nội dung của tin nhắn được!

Cái tên Kiều Khải Dương đáng chết này, rốt cuộc anh muốn làm cái gì? ! !

Lan Khê giận đến toàn thân run rẩy, người sau lưng lại ôm chặt lấy cô, giọng nói lạnh nhạt dịu dàng nói bên tai cô: "Có muốn gọi điện kêu anh ta về chung không?"

Giọng nói này, sao cô lại nghe được mùi dấm chua ở đây nhỉ.

Viền tai cô bị anh làm cho ngứa ngáy, cũng không dám quay đầu lại, giờ phút này trong sân bay lại vang lên một giọng nói nhắc nhở mọi người lên máy bay, người đàn ông ở phía sau buông cô ra, vẫn ưu nhã mà lạnh lùng đi về phía trước.

Nhất thời Lan Khê có chút sợ.

CÔ chạy theo đằng sau, lúc xếp hàng thì bị hành lý của người khác đẩy đến phía sau, mắt thấy người đàn ông lạnh lùng kia vẫn không chịu quay lại nhìn mình, cô cảm thấy vừa giận vừa buồn cười, đứng trong hàng ngũ bất động, anh cũng không quay đầu, cô dứt khoát xoay qua chỗ khác tìm chỗ ngồi ngồi xuống, kiên nhẫn đợi.

Một hồi lâu sau Mộ Yến Thần có chút khó nhịn.

CÔ trơ mắt nhìn anh ngoái đầu lại nhìn, khi phát hiện cô không có ở đó thì lại nhíu mày, người ở phía sau thúc giục, anh liền ưu nhã đi ra khỏi hàng, quay về tìm cô, nhưng đi tới đi lui vẫn không tìm được.

Anh mắt lạnh lẽo của anh trong thoáng chốc đầy sự kinh hoảng .

Mộ Yến Thần lạnh lùng mím môi lại, đến một hàng khác tiếp tục tìm.

Nhưng đến lúc này vẫn không tìm thấy cô thì Mộ Yến Thần mới bắt đầu luống cuống, ánh mắt lạnh lẽo tràn đầy sát khí, ánh mắt này khiến Lan Khê ngồi ở xa xa nhìn thấy cũng sợ, cô ngồi ngay ngắn người lại, cất cao giọng khẽ kêu một tiếng: "Anh!"

Mộ Yến Thần quét ánh mắt lôi cuống đầy sát khí của anh sang ——

Sự lạnh lùng nhanh chóng biến mất.

Tảng đá lớn trong lòng anh cuối cùng cũng được để xuống, xuyên qua đám người, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi chậm rãi đi tới, hình như có hơi giận, lại thấy khóe miệng giắt lên một nụ cười dão hoạt.

“Em biết anh sẽ quay đầu lại tìm em?" Giọng nói trầm thấp từ tính mang theo nguy hiểm cúi người xuống.

Lan Khê nhịn được liền nở nụ cười quyến rũ bên môi, chỉ chỉ túi của anh: "Vé và hộ chiếu của em đều ở chỗ anh, không có thì em sẽ không đi được, em chỉ đợi anh trở lại tìm em thôi."

Ánh mắt thâm thúy của Mộ Yến Thần thay đổi trong nháy mắt.

Một hồi lâu sau anh tự tay vỗ vỗ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khàn khàn nói: "Đi nào."

Anh sắp không nhịn được mà muốn hôn cô ngay rồi.

Trong căn phòng chờ, đôi tình nhân Phương Đông đang đùa giởn với nhau không khỏi thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, Lan Khê bị anh ôm vào trong ngực gãi nhột, không nhịn được cười cầu xin tha thứ, muốn chạy trốn, lại bị hai cánh tay của anh ôm chặt lại không cho trốn. Lan Khê nghĩ đến việc ngày hôm đó mặc dù cô và Kiều Khải Dương vẫn chưa có gì, nhưng thân mật thì tuyệt đối sẽ có, anh tức giận cũng là đương nhiên, nên tùy ý anh làm loạn, lúc thật sự không chịu được liền đi cà nhắc ôm chặt cổ của anh, ghé vào lỗ tai anh dịu dàng nói hai câu rất hữu ích, anh cũng liền yên tĩnh trở lại.

"Đúng rồi, anh đến Manchester có gặp dì nhỏ không? Quản gia nói địa chỉ của ông ngoại em cho anh, nên anh đi tìm sao? Dì ấy còn ở đó không?" Lan Khê hỏi.

Mộ Yến Thần hôn khe khẽ trên trán của cô, con mắt sắc khẽ biến, nói thật nhỏ: "Gặp một lần, chỉ là thời gian quá gấp gáp nên chưa nói được gì, chỉ chào hỏi mà thôi."

Lan Khê gật đầu một cái: "Có phải dì ấy rất lạnh lùng với anh không? Tình cảm của dì ấy và mẹ em rất tốt, cho nên không thích anh cũng là chuyện bình thường."

Ánh mắt của Mộ Yến Thần càng trở nên lạnh nhạt hơn, ôm chặt cô không nói gì nữa.

Vấn đề thiết yếu cần giải quyết trước mắt không phải là chuyện này, làn về nước này có rất nhiều khó khăn đang đội anh giải quyết, nhưng nhớ lại thái độ úp mở lúc gặp mặt của Tô Nhiễm, ánh mắt của anh liền biến sắc. Thân thế của không biết là gì, mà mặc kệ là cái gì, anh cũng sẽ tìm ra được.

Tâm tình của anh lúc này gần như cũng giống với Lan Khê.

Ánh mắt vui mừng của cô cũng mất đi, thay vào đó là mây đennhớ lại vụ việc của M&R, cô muốn nói rõ ràng với anh, cô không cần DiglandY¬ork phải thay cô chịu lỗi với đối phương, đến ngày ra tòa, cô muốn tự mình đi!

. . . . . .

Cùng lúc đó ở Los Angeles ——

Buổi họp báo tại chỗ, Nhan Mục Nhiễm mang giày cao gót đi vào trong phòng vệ sinh, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, cô mở túi trng điểm ra, ngước mắt nhìn mình trong gương , cố gắng đánh má hồng, lại đột nhiên ném túi xuống đất! ! Hoa lạp một đống đồ nhếch nhác ngồi bệt trên đất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.