Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 36: Chương 36: Vì em thích anh hai




Lan Khê cảm thấy quả táo đang ngậm trong họng to thêm gấp 10 lần, ép tới cổ họng hít thở không thông

—— Dì Mạc nói như vậy là có ý gì? Đang muốn nhắc nhở cô chuyện nam nữ luôn luôn có sự khác biệt? Tuy là hai anh em ruột nhưng nếu quá thân thiết sẽ bị hàng xóm láng giềng dị nghị, chê trách hai người làm suy đồi thuần phong mỹ tục?

Hàng lông mi dài rũ xuống thật thấp, miệng nhỏ cắn chặt chiếc muỗng, cô cố gắng không tranh luận với bà, nhưng Mạc Như Khanh lại cố tình được voi đòi tiên ——

"Đúng rồi Lan Khê, ba con muốn dì hỏi con về chuyện kết bạn kết bè trong trường, đặc biệt là bạn khác phái. Con cũng biết đó, năm sau con sẽ thi tốt nghiệp rồi phải thi lên đại học, một năm quan trọng như vậy thì phải cố tập trung vào chuyện học hành, đừng để những việc “tạp thất tạp bát” làm ảnh hưởng, trễ nãi tương lai của mình nha con . . . . ." ( tạp thất tạp bát: những việc tạp nhan, hồ đồ).

"Dì Mạc."Cô lạnh giọng nói, cắt đứt lời bà.

Đáy mắt lắng đọng trong suốt, Lan Khê quay mặt nhìn thẳng bà, gằn từng câu từng chữ: "Dì Mạc, mẹ con nuôi con gần hai mươi năm trời chưa từng nói con là người không biết tự trọng, con cũng tự cảm thấy bản thân mình tuy chưa được tốt nhưng cũng không tệ hại đến mức ấy. Còn về phần kết giao với bạn học nam, tự con biết lựa bạn tốt để chơi——"

"Con không hiếm lạ bạn bè đến mức chó mèo gì cũng kết bạn được đâu ạ ." Cô cắn môi, cố nhấn mạnh từng lời.

Mỗi một câu cô nói đều cố tình phản kích lại lời Mạc Như Khanh làm bà ta tức muốn bể lồng ngực! !

". . . . . ." Mặt bà khi trắng khi đỏ, vò nát bét chiếc khăn trong tay.

Mộ Yến Thần lúc này vừa nghe điện thoại xong, thân hình cao to tiến về phía hai người. Ánh mắt khi nhìn thấy Mạc Như Khanh vẫn đạm mạc như cũ, tĩnh lặng không chút gợn sóng

Có con trai ở đây, Mạc Như Khanh cũng ngại tiếp tục đề tài nhạy cảm, bà đành đứng dây, hít thật sâu cố nén giận, dặn dò: "Yến Thần con nên quan tâm đến sức khóe của bản thân chứ, việc trong công ty đã làm cạn hết sức lực của con mà về nhà cũng không thể thanh thản nghỉ ngơi. Người khác không biết thông cảm cho con, nhưng mẹ nhìn thấy con vất vả thì sẽ đau lòng lắm, con hiểu không?"

Vừa châm chích vừa trào phúng, những câu nói như dao găm ghim thẳng vào cô nhóc nhỏ nhắn có mái tóc dài đen tuyền thật đẹp

Lan Khê cũng có ngạo khí của riêng mình, cô đem chén canh đẩy ra xa, cúi đầu tiếp tục làm bài tập.

Mộ Yến Thần dừng mắt tại làn da trắng nõn đang lộ ra sau lưng cô, đáy mắt bắt đầu gợn sóng, hai tay nắm chặt trên lưng ghế dựa đến mức nổi lên gân xanh, môi mỏng cất giọng lạnh lùng "Con hiểu rồi, mẹ cứ yên tâm đi."

Lúc này Mạc Như Khanh mới cảm thấy lấy được chút mặt mũi, gương mặt liền tươi tỉnh trở lại, tiếp tục hất hàm sai khiến người giúp việc dọn dẹp đi ra ngoài.

Lan Khê tiếp tục trầm lặng, cúi đầu làm tiếp bài tập.

Mộ Yến Thần cũng không nói gì, chỉ đi đến ngồi xuống cạnh cô, cầm một quyển sách của cô lên xem.

Lan Khê lòng buồn bực, mắt ngân ngấn nước. Cô cố tập trung vào bài tập nhưng đầu không thể nhét vào một chữ. Mà người đàn ông đáng ghét bên cạnh vẫn giữ trạng thái ngồi thiền không chút động tĩnh, cô càng thêm uất ức, cắn chặt môi cố ý lật mạnh vở bài tập, phát ra tiếng kêu “xoành xoạc” chói tai

". . . . . . Tức giận?" Giọng nói trầm thấp tràn đầy sự từ tính vang lên, anh từng bước thăm dò tâm tình cô.

Lan Khê gục xuống bàn, giọng lành lạnh nói: "Mẹ anh ghét bỏ em, chê em liên lụy anh, không thích em hay làm phiền anh, càng không muốn anh vào phòng em. Dì ấy cứ làm như anh là đứa trẻ lên ba, lúc nào cũng cần sự bảo hộ của mẹ."

Sự so sánh ngây thơ của cô làm anh cảm thấy rất buồn cười.

Anh vẫn tiếp tục xem sách nhưng hai khóe miệng đã cong lên rất nhiều.

"Nhưng anh nhớ lúc nãy em đã làm cho bà tức giận đến trắng mặt đó." Giọng nói dễ nghe vẫn tiếp tục truyền đến như cố tình đối chọi với giọng điệu bất mãn của cô.

Lan Khê thẹn quá hóa giận, tính tình ngỗ ngược lại bị anh kích thích bùng phát ra.

Cô lập tức thẳng lưng lên, ánh mắt mang theo sự kiên quyết, nghiêng đầu mạnh mẽ hướng anh tuyên bố: "Em không làm chuyện gì sai, tại sao dì ấy cứ suốt ngày giáo huấn em? Anh là con ruột dì ấy nhưng cũng là anh hai của em. Em rất thích anh hai mình, muốn đeo theo anh hai thì có gì sai trái? !"

Khuôn mặt cô lúc này trắng hồng trong suốt như ẩn hiện một tia lửa nhỏ, giọng nói mềm mại nhưng đầy khí phách vang dội khắp căn phòng.

Spoil chương sau: Vì lời thổ lộ mạnh mẽ này nên ai đó bị mất khống chế và kết quả có vài việc hay ho xảy đến^^

Mọi gười tiếp tục ủg hộ để mình tranh thủ edit nhanh, tối nay đăng chương sau luôn nha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.