"Vậy buổi chiều. . . . . . Mấy giờ đi?" Cô không ý thức khuấy đều trong chén canh.
"4 giờ, mới qua giờ cơm trưa, gấp cái gì mà gấp?" Mạc Như Khanh bật cười.
Lan Khê nheo mắt, ngước mắt lên: "Vậy buổi tối làm sao con về được?"
"Trước tiên con cứ ở đó một thời gian, " Mạc Như Khanh chắc chắn đáp, vẻ mặt ưu nhã thong dong, ngước mắt lên nhìn cô, "con quên mẹ của Tử Minh, cũng đang làm hiệu phó ở trường Z sao, cũng rất tiện, năm trước con cùng Tử Minh có gặp rồi mà."
Hô hấp của Lan Khê bị nghẹn trong cổ họng.
Mạc Như Khanh đứng dậy, thay cô đem nước canh đã lạnh đổ đi, múc cái mới, ngoái đầu nhìn lại cười như không cười nói với cô: "Nói một chút, còn có việc gì không bỏ được, sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê tái nhợt, ánh mắt mơ màng, tay bưng chén canh nóng hổi lên, nhưng vẫn không chịu buông.
Một hồi lâu cô mới ngước mắt lên, hơi thở mong manh nói một tiếng: "Không có gì. Cứ làm theo như những gì dì nói."
Sau cơm trưa, nằm ở trên giường không được bao lâu, người giúp việc liền nhẹ nhàng gõ cửa đi vào hối cô dọn dẹp hành lý, nói xe của Mộ Tử Minh đang đợi ở dưới lầu, tới đón cô đến trường Z.
Lông mi dài rũ xuống, che lấp sự mệt mỏi trong ánh mắt, Lan Khê mềm nhũn nằm ở trên giường nhìn người giúp việc giúp cô dọn dẹp hành lý. Quần áo mới vừa đem ra còn để bừa bãi ở bên ngoài vậy mà bây giờ lại được xếp vào trở lại, hơn nữa còn có cái áo màu trắng dành riêng cho cô nữa, ánh mắt chợt sáng lên, cảm thấy đã đến lúc mình phải rời đi, không thể tiếp tục ở lại nữa.
Đứng dậy, Lan Khê chống tay lên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ngỡ ngàng cùng bi thương, cảm thấy không khí yên tĩnh đáng sợ.
—— Cô không muốn đi.
—— Anh nói anh sẽ lập tức trở lại. Cô không muốn đi chút nào.
"Tiểu thư, cái này là. . . . . ." Người giúp việc cau mày, trong tay cằm cái áo sơ mi của đàn ông ở trong ngăn kéo của cô.
Lan Khê nhảy xuống, nhanh chóng đi qua, đem cái áo ôm thật chặt vào trong ngực, ánh mắt đầy cảnh giác ngẩng lên nhìn : "Cô đừng đụng vào."
Người giúp việc cả kinh, tay sợ tới mức dừng lại trên không trung, tràn đầy kinh ngạc.
Lan Khê có chút xấu hổ, nhưng không muốn giải thích, cầm quần áo nhét vào vali của mình.
Dưới lầu, giọng nói hiền lành của Trương tẩu đang hối thúc bọn họ nhanh chóng thu don đồ cho cô, Lan Khê nhìn ra bên ngoài, lông mi dài rũ xuống, kéo vali lại.
Lúc Mạc như Khanh đưa cô đi vẫn cười rất tươi, áo choàng đắp lên người có vẻ ung dung ưu nhã, Mộ Minh Thăng ngồi ở trên ghế sa lon nhìn tờ báo, nhỏ giọng trách bà, ghét bà quản quá nhiều chuyện, đem con gái đi tới nơi xa như vậy làm cho ông thương nhớ.
Ông lớn tiếng với con gái không phải là ông la rày nó, mà đó là cách ông che chở , thương yêu, cưng chiều nên mới lơn tiếng như vậy.
Mạc Như Khanh cười cười, dẫn Lan Khê đi thẳng tới xe của Mộ Tử Minh.
Nụ cười của bà làm động lòng người, ánh mắt rũ xuống, giống như đưa đi Lan Khê là một việc rất mất mác, bà tỉ mỉ xắp xếp tiến hành từng bước một.
Đưa tay nhẹ nhàng đùa bỡn trên cổ tay,Mạc Như Khanh hơi ngước mắt lên nhìn trong lòng lạnh lùng, suy nghĩ, bắt đầu từ bây giờ, bà sẽ không để cho con bé này cùng Yến Thần gặp nhau nữa, đem nó đi thật xa, không để cho nó trở lại nữa, Yến Thần nên khôi phục lại bộ dạng lúc đầu, mọi chuyện sẽ bình thường trở lại. ( Muộn rồi thím ơi)
Cửa sau xe mở ra, Mộ Tử Minh thay Lan Khê xách hành lý, khóe môi nhếch lên nhàn mạt cười không biết đang nghĩ gì, ánh mắt ẩn giấu sau mắt kính quan sát tiểu đường muội (em họ) xinh đẹp của mình.
Lan Khê khéo léo đứng ở bên cạnh, gió thổi tóc của cô bay lên, để lộ ra sự cô đơn.
Nhưng ngay khi cửa xe chuẩn bị đóng lại, một chiếc xe thể thao màu xanh ngọc lóe sáng biểu diễn một đường , tiếng motor vang lên ầm ỉ, tất cả mọi người ở Mộ gia đều kinh ngạc la lên một tiếng, "Két——!" Tiếng thắng xe bén nhọn vang lên! Đột nhiên dừng sát bên cạnh xe Mộ Tử Minh.
—— Xe thể thao dừng lại, Nhiếp Minh Hiên nở nụ cười sáng chói.
Tất cả mọi người khiếp sợ đứng yên tại chỗ, không có kịp phản ứng gì, Mạc Như Khanh là người phản ứng đầu tiên, bà ngạc nhiên cười cười, lúng túng nói: "Minh Hiên? ! Con? Sao con lại rãnh rỗi tới đây. . . . . ."
Nhiếp Minh Hiên vừa mới lái xe thật nhanh tới, nên bây giờ khi buông tay lái ra hai tay đều bị tê lại, trong lòng đầy căng thẳng , tuy nhiên vẫn cười rất ưu nhã bước xuống xe, đóng sầm cửa xe, hồn nhiên nhưng vẫn không mất đi khí phách đi vào Mộ gia.
"Xem như mình cũng tới kịp thời, muội muội, em định dọn nhà à?" Nhiếp Minh Hiên từ từ đi tới, nhìn hành lý trong cóp xe, khóe miệng không nhịn được nở nụ cười sáng chói .
Nhưng trên thực tế, trong lòng của anh có chút kinh hãi ——
Anh kinh hãi, vì rạng sáng hôm nay, Mộ Yến Thần đã gọi điện thoại dặn dò anh.
Cậu ta nói những lời như vậy, vô cùng hoang đường, lại làm cho Nhiếp Minh Hiên kinh tâm động phách . Anh cố gắng hỏi Mộ Yến Thần rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng người nào đó rõ ràng không còn chút sức lực nào để giải thích cho anh nhiều việc như vậy.
Giọng nói lạnh lùng vang bên tai, Nhiếp Minh Hiên nghe được giọng nói trầm thấp lạnh lùng truyền đến, nhẹ nhàng nói ra bốn chữ ——" Giữ Lan Khê lại" .
Khi nghe được bốn chữ đó, Nhiếp Minh Hiên lập tức tỉnh ngủ, sống lưng chảy đầy mồ hôi lạnh!
Giọng nói của Mộ Yến Thần, thật đáng sợ. Giọng điệu không giống như muốn giữ ai đó lại, mà như muốn giết người. Vô cùng khắc nghiệt.
Mạc Như Khanh nhìn người đột nhiên xuất hiện, nụ cười càng thêm kinh ngạc: "Có chuyện gì xảy ra sao, tại sao đột nhiên con lại tới đây—— Lan Khê muốn đi tới trường Z học, nên dì bảo Tử Minh đưa con bé tới đó tham quan cho quen trước, thủ tục dì đã làm xong hết rồi chỉ chờ con bé thích ứng. Cho nên, bọn họ không còn thời gian nữa, phải đi gấp, con vào đi, ngồi xuống uống ly trà với hai bác"
Nhiếp Minh Hiên nở nụ cười thật tươi, vô cùng mê người.
Nhấc ngón tay lên, anh kiêu căng ngước mắt, lễ phép nói: "Bác gái, trà thì phải để khi khác uống rồi, hôm nào gọi tới con nhất định sẽ YES không dám chậm trể! Biết muội muội muốn đi xa, cho nên mới cố ý tới đón ——"
Lẳng lặng đi tới nhìn cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp giống như một tinh linh, mắt Nhiếp Minh Hiên sáng lên, dịu dàng nói: "Muội muội, đúng lúc anh cũng muốn đi tới trường Z, có muốn đi cùng với anh không?"
Những lời đó, làm cho những người chung quanh đều là ngẩn ra.
Lan Khê
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lo lắng cùng khó hiểu, nhìn anh.
Mà người kinh hãi nhất , chính là Mạc Như Khanh.
Bà ôm ngực thật chặt giống như đang che giấu sự sợ hải của mình, bật cười: "Đi trường Z? Minh Hiên con đùa gì thế, năm trước dì nghe ba con nói con đâu có kế hoạch gì ở đó, tại sao hôm nay lại muốn đi? !"
Trong mắt bà lộ ra vẻ khẩn trương, bởi vì bả biết Nhiếp Minh Hiên có quan hệ thân thiết với Yến Thần, cổ họng bà tự nhiên căng cứng lên.
Nhiếp Minh Hiên ngước mắt, nở nụ cười nhạt nhẽo, nhìn Mạc Như Khanh dịu dàng nói: "Bởi vì có người giao phó. . . . . . Con phải mang cô bé đi, bảo vệ cô ấy thật tốt."
Nói xong anh cũng cảm thấy có chút xấu hổ, dù sao cũng là con gái của người khác, mình làm vậy cũng có chút càn rỡ, nếu ông cụ biết được nhất định sẽ mắng một trận. Nhưng do Mộ Yến Thần dặn dò, nên Nhiếp Minh Hiên không có chút do dự, mở cóp xe sau xách hành lý của Lan Khê ra, ngước mắt nhìn cô cười yếu ớt: "Muội muội, năm trước chúng ta có gặp nhau rồi đó."
Lan Khê bình tĩnh nhìn anh, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
". . . . . . Đi nha." Nhiếp Minh Hiên búng tay một cái lờ đi ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, nhẹ nhàng ôm cô đi, vòng qua đám người đang mất hồn! Mộ Tử Minh cảm thấy không giải thích được, sau lưng truyền tới giọng nói khẩn trương mà nghiêm nghị của Mạc Như Khanh: "Con đứng lại!"
Giày cao gót dậm xuống, mang theo âm thanh bén nhọn, từ sau truyền đến.
Đè xuống lửa giận đang sôi trào ở trong lòng, sắc mặt Mạc Như Khanh trắng bệch, nhìn bóng lưng của Nhiếp Minh Hiên cười lạnh nói: ". . . . . . Có người giao phó. . . . . . Chẳng lẽ là Yến Thần giao phó cho con, muốn con mang con bé đi?"
Nhiếp Minh Hiên giật mình, cảm thấy sắp có chuyện không tốt xảy ra.
Nhìn lại người đang ở trong khủy tay của mình, môi hồng răng trắng, như được thiên nhiên điêu khắc, vô cùng xinh đẹp, ý định ở trong lòng liền kiên định thêm một chút.
Ngoái đầu nhìn lại, anh nở một nụ cười sâu sa: "Bác gái. . . . . . Tiểu hài tử không tình nguyện thì không nên cưỡng ép, ép buộc quá chắc chắn sẽ có người che chở, con bảo đảm —— con bảo đảm sẽ không gây thêm phiền toái gì, chúng ta chờ Yến Thần trở lại hẳng nói, được không?"
Ý của câu vừa rồi rất rỏ ràng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Như Khanh nổi đầy gân xanh xanh nhảy thình thịch, hốc mắt trừng to, chứa đầy hận ý, móng tay bấm vào trong lòng bàn tay vô cùng đau đớn. Bà cười lạnh, đến giờ phút này rốt cuộc bà cũng biết ý định của Yến Thần ——
Cho dù ở Los Angeles bị mưa sa ngăn trở, cho dù bà nhân lúc yếu đuối mà thừa cơ, cho dù nó không kịp ứng phó. . . . . . Nó vẫn có thể bất chấp tất cả ngăn cản hành động của mình! Thông minh như nó, chắc chắn lúc còn ở Los Angeles đã đoán được ý định của bà!
Thật không nghĩ tới. . . . . .
Mạc Như Khanh hít sâu một hơi, ánh mắt sắc ửng hồng, bị kích động đến mức không kìm chế được.
Không nghĩ tới nó lại dùng cách thức ôn hòa này để bài xích. . . . . . Vậy nó muốn như thế nào? Nghịch thiên sao! ! ( nghịch ý trời)
Trong mắt Nhiếp Minh Hiên có chút hổ thẹn, cười yếu ớt, nhỏ giọng nói: "Con sẽ đưa cô ấy đến trường an toàn, " nói xong ngước mắt lên nhìn Mộ Tử Minh, "Làm phiền cậu rồi, Mộ công tử."
Dắt Lan Khê đi thẳng tới chổ xe thể thao, đem hành lý ném ra phía sau, tự ý đưa cô lên xe.
Lan Khê vừa ngồi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng trắng bệch, không dám quay đầu lại nhìn Mạc Như Khanh, cô biết sắc mặt của bà bây giờ nhất định vô cùng khó coi. Vào giờ khắc này nghe được tên của Mộ Yến Thần, cô vô cùng mừng rỡ, nhưng vẫn có chút sợ hãi.
Cô đã không vâng lời.
Cô không biết phải đối mặt với chuyện này bằng cách nào, vượt qua như thế nào.
Ánh mắt Mạc Như Khanh dần dần trở nên sắc lạnh, nhìn chiếc xe thể thao màu xanh ngọc lùi về sau, đánh một vòng rồi chạy đi! Trong lòng nhanh chóng trở nên lạnh hơn.
Bà đã hiểu. . . . . . Rốt cuộc cũng đã hiểu, bọn nó Man Thiên Quá Hải ( che mắt thiện hạ), dùng những lời nói tốt đẹp để giải quyết vấn đề, mà không có chút lo lắng nào, căn bản cũng không có biện pháp để thay đổi bọn nó nữa! ! Vở kịch hoang đường này vẫn còn tiếp tục . . . . . . Bà đã cố kiên nhẫn, cố bao dung cho chúng nó lâu như vậy, vậy mà giờ phút này, tất cả đều bị tiêu tan hết