Hào Môn Tội Yêu 2, Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Chương 111: Chương 111: Chị đến là để báo thù sao?




Trong bệnh viện, bình minh vừa lên, Sở Ngự Tây ngồi dậy, đêm qua anh ngủ mơ màng, sau khi phẩu thuật gia cố lần thứ hai, cảm giác say cuồn cuộn lên, anh ôm lấy đầu đau đớn, sau đó lại bị ngoại thương, những chuyện của ngày hôm qua lại hiện lên trong đầu.

Cuối cùng cô cũng hận anh thấu xương.

Ngay cả anh trở thành bộ dạng này, cũng không có bất cứ phản ứng gì.

"Anh đã tỉnh? Đúng lúc tôi muốn đi lên đài, những thứ này là bữa sáng cho anh." Lâm Lôi xách theo một hộp đựng cơm đặt ở trên tủ đầu giường, nhìn chân của anh nói: "Bác sĩ nói anh cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi vài ngày, anh đừng ra khỏi giường đấy."

Sở Ngự Tây nhíu mày, nhìn lướt qua Lâm Lôi, sao lại là cô?

trên mặt Lâm Lôi cũng có chút không tự nhiên, cô để hộp đựng cơm xuống, chuẩn bị rời đi.

Sở Ngự Tây không thèm nhìn mấy thứ ở đầu giường đó, anh cầm điện thoại, gọi cho Uông Trạch.

"đã tìm được băng ghi hình đêm qua chưa?"

"Sở tổng, đã tìm được, lát nữa đưa qua cho ngài."

Để điện thoại xuống, Sở Ngự Tây nhìn lướt qua Lâm Lôi: "Sao em còn chưa đi?"

Lâm Lôi trừng mắt nhìn anh nói: "Đêm qua là tôi đưa anh tới, anh có thái độ này với ân nhân sao?"

"Cảm ơn." Sở Ngự Tây xoa huyệt Thái Dương, cau mày nhìn chân trái của mình, vịn đầu giường chuẩn bị xuống giường.

"Anh làm gì đấy?" Lâm Lôi bước lên muốn đỡ anh.

Sở Ngự Tây cầm cây nạng bệnh viện chuẩn bị bên cạnh, cũng không nhìn Lâm Lôi, đi ra ngoài, nhân viên chăm sóc vội vàng qua đỡ anh, Lâm Lôi cùng đi ra ngoài, nhìn anh đi tới trước cửa sổ phòng bệnh của Thương Đồng, nhưng không vào, chỉ đứng ở ngoài cửa sổ, lẳng lặng nhìn vào trong.

Sở Ngự Tây cách cửa sổ, nhìn thấy ánh nắng chiếu vào trên mặt Thương Đồng, khuôn mặt cô nổi bật lên giống như đóa hoa hồng trong nắng sớm, cô đang cúi đầu xem một quyển sách, trên người đắp chăn màu trắng, dường như hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của cô.

Anh lẳng lặng núp ở một bên cửa sổ nhìn cô, không biết trong lòng có mùi vị gì.

Thấy cô để sách xuống, giống như có cảm giác, cũng nhìn về phía này.

Tay anh đã ướt đẫm mồ hôi, lùi về sau một bước, cơ thể bất ổn, dựa vào tường.

Anh không dám nhìn cô, sợ nhìn thấy ánh mắt lên án của cô.

Lâm Lôi đứng ở một bên, thấy cảnh này, mày hơi cau lại, cô bước về phía trước khẽ nói: "Anh yêu cô ấy, sao không vào trong gặp cô ấy."

Sở Ngự Tây xoay người, dùng hết sức chống đỡ đùi phải, cánh tay trái đang kẹp nạng, từ từ đi về phía phòng mình.

Giữa bọn họ đã kết thúc rồi. Vốn không có bất cứ hy vọng gì, bây giờ chỉ có thể trở nên như vậy. cô hận anh, hận đến tột cùng, anh cũng oán cô, nhưng so với việc cô từng phản bội, anh đã làm càng thái quá hơn.

Thậm chí đến khi anh tỉnh táo lại, đã là lúc không có cách vãn hồi, anh mới cảm thấy mình ngu ngốc đến cỡ nào.

"Này, Sở Ngự Tây!" Lâm Lôi bước lên một bước, giữ chặt anh: "Rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì? Nếu yêu cô ấy, cứ tiếp tục theo đuổi, người trong lòng cô ấy ngày mai sẽ kết hôn, về sau anh còn lo lắng gì nữa?"

Sở Ngự Tây siết chặt nắm tay, anh lạnh lùng nhìn Lâm Lôi: "Em quản nhiều quá."

"Cả đám đàn ông các người đều ngu ngốc khủng khiếp, nếu anh yêu, phải đi đấu tranh, bất luận cô ấy đã từng yêu ai, đã từng sinh con cho ai, không đấu tranh một lần, sẽ nuối tiếc cả đời, cho dù thất bại, cũng sẽ không hối hận, bộ dạng này của anh, coi là đàn ông sao?"

Đấu tranh? Anh phải đấu tranh thế nào? Lần đầu tiên anh lộ ra vẻ mặt bi thương, nhàn nhạt lắc đầu, đưa tay đẩy Lâm Lôi ra, vẫn im lặng đi về phía phòng bệnh của mình.

"Sở tổng..." Uông Trạch hối hả chạy đến, xách theo một chiếc cặp công văn thật dày, nhìn thấy Lâm Lôi đầu tiên là gật đầu một cái, mới đỡ Sở Ngự Tây vào phòng bệnh.

Lâm Lôi đứng ở cửa, cô chưa từng thấy người đàn ông nào trên mặt lại có biểu hiện như vậy, một người đàn ông si tình thế này, đối tượng si tình lại không phải là cô.

Trong phòng bệnh, Uông Trạch mở máy tính ra, khôi phục lại một phần của băng ghi hình, bởi vì đã vào đêm, nhìn không rõ ràng, chỉ thấy một bóng người lờ mờ, trải qua xử lý kỹ thuật, phóng rõ xuống bảng số xe.

Sở Ngự Tây mệt mỏi dựa vào giường, chỉ vào bảng số nói: "Truy tìm tới cùng, nhất định phải tìm được người phụ nữ lên chiếc xe này."

"Sở tổng, ngày mai là đám cưới của Vân Hề tiểu thư, bên phía cô ấy đã có hỏi nhiều lần, ngài có thể tham dự không?"

Sở Ngự Tây lắc đầu, đôi mắt lạnh lùng.

Chốc lát, vệ sĩ đi qua, thấp giọng nói: "Tiên sinh, Thương tiểu thư muốn xuất viện."

Sở Ngự Tây thở dài, cô không muốn ở cùng một bệnh viện với mình sao?

"Bác sĩ nói thế nào?"

"Bác sĩ nói, không thể xuất hiện."

Đôi mắt của Sở Ngự Tây phút chốc đã đóng băng, sau đó chậm rãi nói: "Để cô ấy ở lại đến khi nào khỏe. Uông Trạch, giúp tôi làm thủ tục chuyển viện."

Uông Trạch sững sờ, nhưng khoa chỉnh hình ở đây là tốt nhất! Với lại đều là bác sĩ quen.

"đi!"

Vệ sĩ tưởng nói mình, vội vàng chạy trở về.

Uông Trạch đành phải đi làm thủ tục.

Trời rất trong, nhưng bầu không khí bắt đầu lạnh và khô ráo, lúc Sở Ngự Tây đi ra bệnh viện, có ống kính nhô ra ở một chỗ cách đó không xa, Sở Ngự Tây nhìn lướt qua, bảo Uông Trạch đi xử lý, được nhân viên chăm sóc đỡ lên xe.

Để một mình cô ở lại, an tâm dưỡng bệnh.

----- Vũ Quy Lai -----

Trong bệnh viện, một vị khách không mời mà đến.

"Vân Hề tiểu thư, sao cô lại ở đây?" Lúc Lận Khả Hân cầm một hộp thuốc đi qua phòng bệnh của Thương Đồng, nhìn thấy Sở Vân Hề, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Sở Vân Hề có chút lúng túng: "Bác sĩ Lận, xin hỏi phòng bệnh của Thương Đồng tiểu thư ở đâu?"

Lận Khả Hân mỉm cười chỉ đường đi cho cô, lại có lòng tốt nói một câu: "Vân Hề tiểu thư, chúc cô tân hôn vui vẻ."

Sở Vân Hề mỉm cười, đi về hướng phòng bệnh của Thương Đồng.

cô đứng ở cửa sổ nhìn người phụ nữ bên trong, Thương Đồng đang nghe điện thoại, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.

Nhìn từ một bên, các cô thật sự có chút giống nhau, nhưng cô không có phong cách nhã nhặn như ngọc của Thương Đồng.

Thảo nào Nhiễm Đông Khải lại thích cô ấy.

Ngay cả cô, cũng cảm thấy hơi tự ti.

Tình yêu chính là vậy, bất luận mình xuất sắc cỡ nào, chỉ cần anh ta yêu một người khác, bạn sẽ sinh ra tự ti.

cô siết chặt túi xách trong tay, nhẹ nhàng gõ cửa.

Vệ sĩ mở cửa, tầm mắt của cô và Thương Đồng giao nhau.

Thương Đồng nhìn cô, dịu dàng nói với Niệm Niệm trong điện thoại: "Niệm Niệm, con nhất định phải ngoan, mẹ hết bệnh, sẽ đi cùng con được không?"

"Vậy ba ba? Sao lâu như vậy ba ba cũng không tới ạ?"

Thương Đồng nhìn Sở Vân Hề, khẽ nói: "Niệm Niệm ngoan, bây giờ mẹ có việc, lát nữa gọi điện thoại lại cho con, cuối tuần ở nhà chơi vui vẻ nhé."

Gác máy, cô mới quay sang Sở Vân Hề, lúc này không phải cô ấy nên chuẩn bị hôn lễ của cô ấy cho tốt sao? Sao lại chạy đến đây?

"Chúng ta nói chuyện được không?" Sở Vân Hề hít một hơi thật sâu, từ từ đi về phía cô.

Vệ sĩ định ngăn cản, cũng bị Thương Đồng lắc đầu mà ngừng lại.

"Chúng ta không có gì để nói cả." Thương Đồng lấy tay vuốt ve điện thoại, cúi đầu đều là nghĩ đến Sở Ngự Tây, không biết anh thế nào, sao lại biến thành bộ dạng đó, cô vừa nghĩ anh ở ngay bên cạnh thì không cách nào ngủ được, lăn qua lăn lại đều là hình bóng của anh.

Nhưng Sở Vân Hề vẫn kiên trì ngồi ở bên giường của Thương Đồng, cô nhỏ giọng nói: "Bởi vì chị hận mẹ, nên muốn đoạt đi Đông Khải để trả thù sao?"

Thương Đồng cau mày, nhìn chằm chằm vào Sở Vân Hề, ý cô là gì, cô cũng biết rồi sao?

Trả thù?

Đoạt đi Nhiễm Đông Khải để trả thù?

cô nở nụ cười nhạt: "Sở tiểu thư, cô nghĩ nhiều rồi."

Trong phim Hàn Quốc《Nhân ngư tiểu thư》, Nhã Lệ Anh muốn trả thù cho mẹ, cho em trai, nên mới dụ dỗ em rễ Lý Chu Vượng, hại em gái Ân Nhuế Oánh đau khổ.

cô tưởng đây là tình tiết trong phim Hàn sao?

Sở Vân Hề siết chặt túi xách trong tay mình, cô nhìn Thương Đồng, dùng giọng nói thật chậm và kiên định: "thật ra tôi mặc kệ chị có phải muốn trả thù hay không, tôi chỉ muốn nói với chị, tôi yêu Đông Khải, tôi nhất định sẽ yêu anh ấy thật nhiều, chúng tôi sẽ lập tức kết hôn, xin chị đừng làm phiền đến cuộc sống của chúng tôi."

Ngón tay của Thương Đồng từ từ siết chặt, cô nghe xong những lời này, lạnh nhạt trả lời: "Chúc các người hạnh phúc."

Sở Vân Hề hăng hái nói tiếp: "Mẹ nói bà vốn không biết chị còn sống, vì vậy chị không nên hận bà, nên hận chính là người che giấu sự thật."

Nụ cười trên mặt Thương Đồng tan biến, môi cô từ từ hiện lên nụ cười khẩy: "Vậy sao? Tôi chưa từng nghe qua lời nói nào vô sĩ hơn thế này, nếu cô là người đến để nói giúp bà ta, mời về cho, tôi cũng không hy vọng các người đến để làm phiền cuộc sống của tôi."

"Sao chị có thể nói như vậy?" Sở Vân Hề có chút tức giận, cô vốn là có ý tốt đến đây, nhưng lại bị sự lạnh lùng, coi thương và vô tình của Thương Đồng công kích.

Thương Đồng cũng đè nén đau đớn trong ngực, cô chỉ vào cửa nói: "cô đi đi, tôi không muốn nghe cô nói những thứ này..."

"Chị...người sai căn bản chính là chị!" Sở Vân Hề đứng dậy, vẻ mặt càng thêm xấu hổ.

"Đồng Đồng..." Nhận được điện thoại của Lận Khả Hân, Nhiễm Đông Khải thật ra đã đến dưới lầu của bệnh viện, đúng lúc anh muốn đến thăm Đồng Đồng, ai ngờ lại biết được Sở Vân Hề đến đây gây sự, người phụ nữ não ngắn này!

Sở Vân Hề nghe được tiếng của Nhiễm Đông Khải, sợ hãi, cô quay đầu lại, thấy Nhiễm Đông Khải bước qua đây, kéo cổ tay cô: "Em tới làm gì?"

Sở Vân Hề bị bắt ngay tại trận, cô nhất thời cứng họng: "Em...Em tới đưa thiệp mời."

Nhiễm Đông Khải kéo cô ra cửa, sắc mặt lập tức trở nên tái mét: "không có chuyện gì đừng tới làm phiền cô ấy!"

"Vậy còn anh?" Sở Vân Hề bị thái độ đáng sợ của anh kích thích, cũng hét lên.

Nhiễm Đông Khải nhìn chằm chằm vào cô: "Trong lòng tôi có cô ấy, nếu em không muốn, có thể huỷ bỏ hôn lễ ngày mai!"

nói xong, hất Sở Vân Hề ra, trở lại phòng bệnh.

Sở Vân Hề đau đớn tột cùng, Lận Khả Hân đi tới đỡ cô dậy: "Vân Hề tiểu thư, cô sao vậy?"

Sở Vân Hề hỗn loạn lau nước mắt, đẩy Lận Khả Hân ra rồi bỏ chạy.

Để lại một mình Lận Khả Hân mỉm cười đứng đó, người nào cười đến cuối cùng, người đó mới thật sự chiến thắng.

"Đông Khải..."

Hai vệ sĩ ngăn Nhiễm Đông Khải lại, trách nhiệm của bọn họ là tránh cho hai người gần gũi.

Nhiễm Đông Khải muốn bước lên, thấy Thương Đồng hoàn toàn vô sự mới yên lòng, lạnh lùng nói: "cô ấy nói gì với em?"

Thương Đồng nhìn anh, anh luôn làm cho người ta cảm thấy ấm áp, nhưng vừa rồi, lại biểu hiện vô tình như thế, giống như biến thành một người khác, cô gần như có chút chần chừ, đây là Nhiễm Đông Khải cô quen sao?

---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.