Hào Môn Tội Yêu 2, Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Chương 122: Chương 122: Cô ấy gọi điện thoại đến




Mùi chất khử trùng ở bệnh viện rất nặng.

Thương Đồng lấy hết tiền bạc ra, nhưng chỉ có ba vạn, La Hằng Viễn góp năm vạn, anh vừa giữ chức rèn luyện, trên tay cũng không có bao nhiêu tiền.

Miễn cưỡng đóng được chi phí nằm viện và tiền cọc.

Kết quả đối chiếu tuỷ xương của Thương Đồng và Niệm Niệm đã có, cô không dám mở ra xem kết quả.

La Hằng Viễn thay cô mở ra, sau khi xem xong thì im lặng đưa cho cô.

Thương Đồng nhận lấy tờ giấy, từ biểu hiện của La Hằng Viễn đã biết đáp án.

Hai người im lặng nhìn nhau.

Nếu hóa trị không thành công, lại không tìn thấy tuỷ phù hợp...

Thương Đồng cúi đầu, ôm mặt, cô đã khóc đến đầu óc trống rỗng, cả khóc cũng không có sức.

"Đồng Đồng..." La Hằng Viễn ngồi ở bên cạnh cô, lặng lẽ ôm cô vào trong ngực.

Thương Đồng cũng không từ chối, cô thật sự muốn sụp đỗ. Chi phí sau khi điều trị giai đoạn đầu phải kiếm thế nào, nhưng nỗi sợ hãi của cái chết làm cho cô không còn sức chịu đựng. Niệm Niệm là hy vọng sống của cô.

cô không thể không có con bé!

Cách đó không xa, Mạc Thanh Uyển đeo túi xách nhìn cảnh này, không đi về phía trước.

La Hằng Viễn ngẩng đầu, lơ đãng nhìn thấy Mạc Thanh Uyển đứng ở phía trước, thở dài đứng dậy, đi về phía cô...

Thương Đồng đứng lên, cô quay lại phòng bệnh, thấy Niệm Niệm bị chích thuốc tê còn đang mê man, cô bé ngủ rất say, không biết bắt đầu từ ngày mai phải tiếp nhận hóa trị tàn nhẫn, nghe nói rất nhiều người lớn cũng không chịu nổi loại bức xạ này, có người vì không chịu nổi mà từ bỏ hy vọng sống.

Con bé nhỏ như vậy, sao nhẫn tâm để con bé chịu tội thế này?

Thương Đồng ngồi ở bên cạnh Niệm Niệm, lấp lánh nước mắt, không biết nên làm thế nào.

nói với Sở Ngự Tây sao?

Hơn nửa buổi, sắc mặt La Hằng Viễn rất khó coi quay trở lại.

"Hằng Viễn, cho em mượn điện thoại của anh dùng được không?" Thương Đồng đã không còn tâm trí để ý đến những chuyện khác, cô nhận lấy điện thoại của La Hằng Viễn, ra khỏi phòng, đi tới cuối hành lang gọi điện thoại.

Cú điện thoại này, cô muốn gọi cho Sở Ngự Tây.

cô nên nói cho anh biết, Niệm Niệm là con của anh, nói với anh, Niệm Niệm sắp chịu đựng tra tấn.

cô không có nhiều tiền để điều trị cho Niệm Niệm, cô không thể để Niệm Niệm vì lý do riêng của mình làm trì hoãn trị liệu.

Nhưng cô nên nói với anh thế nào đây?

cô không biết, bây giờ cô chỉ có thể nghĩ đến anh.

Gọi qua mười mấy con số kia, điện thoại kết nối, tay cầm điện thoại của cô không ngừng run rẩy, cuối cùng bên kia cũng truyền đến tiếng trả lời.

Là một giọng nữ trong trẻo: "Xin chào?"

Thương Đồng ngẩn người, cô không chắc chắn nhìn lại số điện thoại, không bấm sai.

"Xin chào..." cô mới mở miệng, nước mắt ào ào chảy xuống, vị mặn ùa vào miệng.

Bên kia hơi do dự, mới mở miệng nói: "cô là Thương tiểu thư?"

Thương Đồng cũng nghe ra giọng của Lâm Lôi, cô không nói ra lời, chợt nghe Lâm Lôi khẽ nói: "Thương tiểu thư, Ngự Tây đang thử quần áo, chờ anh ấy ra, tôi kêu anh ấy gọi lại cho cô nhé."

"Cảm ơn." Để điện thoại xuống, Thương Đồng hoàn toàn không còn hơi sức.

Rốt cuộc cô đang làm gì?

Mấy ngày trước lúc Niệm Niệm không có chuyện gì, cô cũng để ý tin tức đưa tin, Sở Ngự Tây muốn đính hôn, đối tượng đính hôn chính là Lâm Lôi.

----- Vũ Quy Lai -----

Từ phòng thử đồ đi ra, Sở Ngự Tây vô cùng bình tĩnh, lễ phục màu trắng mặc trên người anh, vô cùng đẹp đẽ, dù là lễ đính hôn, nhưng cũng được chuẩn bị rất khéo léo, có thể thấy được mức độ coi trọng của bộ trưởng Lâm đối với vấn đề này.

"Ngự Tây..." Lâm Lôi đứng dậy, mang theo nụ cười ở khóe môi, đưa điện thoại di động cho anh: "Vì sợ anh có chuyện quan trọng, điện thoại vừa vang lên, tôi giúp anh nhấc máy, anh gọi lại hỏi chút đi."

Sở Ngự Tây thản nhiên nhận lấy điện thoại, nhìn một hàng số, anh thuận miệng hỏi: "Ai vậy?"

"Là Thương tiểu thư." Lâm Lôi cười nói.

Sở Ngự Tây cầm điện thoại, đôi mắt tối xuống, anh hơi do dự.

Sao cô lại gọi điện thoại cho anh?

đã xảy ra chuyện gì sao?

"Nghe giọng của cô ấy, hình như không ổn lắm, hay là anh gọi lại đi." Lâm Lôi nhìn ra sự do dự của anh, ở bên cạnh khẽ nói.

Sở Ngự Tây nhìn Lâm Lôi thật sâu, cô tin tưởng và rộng lượng nhìn anh, anh im lặng một lúc, rồi gật đầu, bước sang một bên.

Lâm Lôi nhìn bóng lưng của anh, trong mắt có chút chán nản.

Gọi điện thoại đi, Sở Ngự Tây suy nghĩ đến mấy khả năng có thể, cô gặp phải khó khăn sao? Nếu là phương diện tiền bạc, cô sẽ đi tìm Nhiễm Đông Khải, sẽ không tìm anh, hay là gặp vấn đề khó khăn khác? Nhưng có chuyện gì, làm cô chủ động gọi điện thoại cho anh?

Tim vẫn không tự chủ được treo lơ lửng.

Nhưng điện thoại gọi đi, đường dây lại bận.

Tiếng bíp...bíp...bíp vang lên, không lý do làm cho người ta khó chịu.

Anh cúp điện thoại, thấy Lâm Lôi đang ký tên cho mấy nhân viên nhỏ, anh thở dài một hơi, tắt điện thoại, vậy thì trễ một chút rồi gọi lại.

"Gọi xong rồi sao?" Lâm Lôi mỉm cười đứng lên.

Sở Ngự Tây không muốn nói nhiều, chỉ im lặng gật đầu.

Lâm Lôi cầm lễ phục màu trắng lên nói: "Tôi cũng thử tốt rồi, chúng ta đi thôi, ba nói tối nay đã chuẩn bị rượu Mao Đài thượng hạng, chờ anh đến uống."

Sở Ngự Tây gật đầu: "Tôi đi thay quần áo."

một lát sau, Sở Ngự Tây thay lại quần áo ban đầu, áo khoác lông màu xám đen hơi dài, khăn quàng cổ caro xanh xám, nhìn qua chững chạc mà không lỗi thời, Lâm Lôi kéo cánh tay anh, khẽ nói: "cô ấy tìm anh có chuyện gì?"

Sở Ngự Tây nhàn nhạt trả lời: "không biết, vừa rồi gọi qua thì đường dây bận."

"Nếu bây giờ cô ấy nói muốn hợp lại với anh thì sao?" Lâm Lôi ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực.

Sở Ngự Tây cười tự giễu, khẽ nói: "sẽ không đâu."

"Nếu là thật?" Lâm Lôi ngoan cố hỏi tiếp: "Ngự Tây, trước kia chúng ta đã nói qua, bất luận sau này có chuyện gì, chúng ta phải thẳng thắn với đối phương, không phải tôi đang ghen, mà là đối mặt với vấn đề đầu tiên phải suy nghĩ rõ ràng, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

cô sẽ sao? Làm sao có thể?

Nếu cô muốn ở chung với anh, sao phải đợi đến bây giờ? Năm năm trước anh muốn cưới hỏi đàng hoàng, cô trốn đi thật xa, năm năm sau, cô cũng hận không thể hoàn toàn vạch rõ ranh giới với mình.

Nhưng nếu là thật?

Cho dù có một phần vạn khả năng, anh sẽ làm sao?

"Lâm Lôi..." Anh dừng lại, xoay người nhìn Lâm Lôi nói: "Tôi nghĩ lo lắng của em hoàn toàn dư thừa, giữa chúng tôi tuyệt đối không có khả năng. Cho dù giống như lời của em, tôi nghĩ tôi cũng sẽ không quay đầu lại, tôi thừa nhận mặc dù tôi vẫn không cách nào quên cô ấy, nhưng nếu chúng ta đã có ước hẹn hôn nhân, tôi sẽ có trách nhiệm với em, với lại khi tôi kết hôn, cũng sẽ không phản bội hôn nhân của chúng ta."

Lâm Lôi nghe xong, im lặng một lúc, khẽ nói: "Ngự Tây, tôi nghĩ tôi không thể nặng nề trách móc anh, tình cảm sâu đậm của anh cũng là điểm thu hút tôi, nên tôi có thể chấp nhận anh từ từ buông xuống phần tình cảm trước kia của anh, hy vọng trước hôn nhân của chúng ta có thể giải quyết tốt. Nhưng tôi cũng không phải người không hiểu lý lẽ, nếu cô ấy...tôi đang nói Thương tiểu thư có khó khăn gì, tôi vẫn hy vọng anh có thể quan tâm cô ấy như đối với một người bạn, giúp đỡ cho cô ấy."

Sở Ngự Tây nghe xong, đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm Lâm Lôi vào trong ngực. Đây là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc thân mật, mà còn là Sở Ngự Tây chủ động.

Mặc dù chỉ là một cái ôm nhẹ nhàng, nhưng chắc chắn có thể làm cho khoảng cách giữa bọn họ kéo gần lại một chút.

------ Vũ Quy Lai ------

Thương Đồng gọi cho Nhiễm Đông Khải, điện thoại vẫn không kết nối được, gọi đi đều là đường dây bận.

Cuối cùng cô cũng lặng lẽ để điện thoại xuống, quay người trở về.

Trở lại phòng bệnh, cô đưa điện thoại cho La Hằng Viễn, im lặng ngồi xuống.

"Đồng Đồng, anh đi mua cho em chút đồ ăn, lát nữa Niệm Niệm cũng thức dậy, anh đến tiệm cháo buổi trưa." La Hằng Viễn đứng dậy.

Thương Đồng im lặng gật đầu.

La Hằng Viễn vừa đi, Mạc Thanh Uyển gõ cửa đi vào.

"Mạc tiểu thư." Thương Đồng không biết tại sao cô lại đến đây, vừa lên tiếng chào hỏi thì thấy nước mắt của Mạc Thanh Uyển rơi xuống: "cô sao vậy?"

Mạc Thanh Uyển ngồi xuống đối diện với Thương Đồng, cô từ trong túi lấy ra hai vạn đưa đến tay Thương Đồng, nhẹ giọng nói: "Thương tiểu thư, đây là một chút tâm ý của tôi, cho Niệm Niệm chữa bệnh."

Thương Đồng đau xót, từ từ đẩy trở về: "Cảm ơn cô, tôi không thể nhận tiền của cô, tôi sẽ nghĩ cách."

Mạc Thanh Uyển lau nước mắt, lại từ trong túi lấy ra một tờ giấy xét nghiệm, cô thút thít nói: "Thương tiểu thư, thật xin lỗi, tôi thật không nên nói chuyện này vào bây giờ, tôi đang mang thai, là con của Hằng Viễn. cô đừng hiểu lầm, thực ra trước đó tôi vẫn không biết hai người là vợ chồng, với lại anh ấy cũng không có làm chuyện phản bội cô, chỉ vì hôm đó chúng tôi đều uống say. Tôi nghĩ, nếu tôi sinh đứa bé này ra, có lẽ bởi vì cùng huyết thống với Niệm Niệm mà có thể đối chiếu thành công? Mặc dù ba tôi bên kia muốn nghỉ hưu sớm, nhưng tôi cũng không thể chưa kết hôn đã có con, cho nên...cho nên..."

Thương Đồng nghe xong, nước mắt rơi xuống, run giọng nói: "Mạc tiểu thư, có lẽ cô đã hiểu lầm rồi. Thực ra tôi và Hằng Viễn không có bất cứ quan hệ gì, Niệm Niệm không phải là con của Hằng Viễn, lúc trước là chúng tôi giả kết hôn, nên tôi xin chúc mừng cho cô và Hằng Viễn!"

Mạc Thanh Uyển bị tin này làm giật mình, cô lặp lại: "cô và Hằng Viễn giả kết hôn?"

Thương Đồng thở dài, cúi đầu nói: "Tôi đã liên luỵ anh ấy quá nhiều, bây giờ, rất tốt, thật sự rất tốt."

"Vậy...cha của con bé là Nhiễm tổng sao?" Mạc Thanh Uyển run giọng nói.

Thương Đồng quay mặt sang chỗ khác, cô nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Niệm Niệm, lòng thắt lại.

"thật xin lỗi, tôi không hỏi, tôi..." Mạc Thanh Uyển không biết nên nói gì, trước đó cô vốn tràn đầy áy náy, lại nghĩ tới rất nhiều khả năng tốt, bây giờ hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của cô.

Thương Đồng lắc đầu: "không sao. Hằng Viễn là một người tốt, nghe tin này, cuối cùng tôi cũng bớt đi một nỗi lo rồi."

"Thương tiểu thư, kỳ thực nếu là trước kia, tôi sẽ không cân nhắc đến Hằng Viễn, trải qua chuyện lần này, tôi mới nhận ra trước kia mình quá ngây thơ. Mặc dù ba tôi là thị trưởng, nhưng chính trị rất đáng sợ, ông ấy cũng muốn buông tay, giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, cuối năm nay sẽ làm thủ tục nghỉ hưu. Bây giờ đều là người đi trà lạnh, tôi chỉ muốn tìm một người tốt, không cầu giàu có, sống tốt một đời là được rồi."

Thương Đồng gật đầu, nhẹ giọng nói: "sẽ, hai người sẽ sống tốt một đời."

Có thể sống tốt qua một đời, bình đạm, không phải là hạnh phúc lớn nhất sao?

cô cúi đầu, nắm bàn tay nhỏ của Niệm Niệm, trong lòng vô cùng thê lương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.