Cổng biệt thự,
Thương Đồng đứng ở nơi đó, thân thể cứng ngắc, cô có thể cảm giác được
rất nhiều ánh mắt đều nhìn về phía này, tay cô ẩm ướt, bị Nhiễm Đông
Khải nắm chặt, tim đập thình thịch, trong lỗ tai dường như có âm thanh
kêu gào, là bà ấy, thật là bà ấy!
Bà ấy không chết, rõ ràng đang
đứng trước mặt mình, nhan sắc vẫn tốt, khí chất tao nhã, cùng ngôi biệt
thự hợp vào nhau lại càng thêm tốt đẹp, bên tai bà là khuyên tai xanh
biếc ướt át, làm nổi bật lên ánh mắt nhu thuận như nước. (nhu là mềm,
thuận là xuôi theo)
Nhiễm Đông Khải ở một bên thản nhiên nắm chặt lấy bàn tay ẩm ướt của Thương Đồng, mỉm cười mở miệng: "Bác gái, cô ấy
là bạn của cháu, tên Thương Đồng, Đồng Đồng, vị này là Sở bác gái."
Ánh mắt Thương Đồng dừng lại trên người bà, khó khăn gật đầu.
"Thương tiểu thư, xin chào." Tân Mộng Lan cười nhạt, như là hạt trân châu dưới ánh trăng, mông lung nhẹ nhàng.
"Xin chào." Thương Đồng cúi đầu, nhìn chằm chằm vào trên thảm hoa văn, nhưng mờ mịt cái gì những không nhìn thấy, năm năm trước bà đứng rất xa, cô
đã chạy trối chết, bây giờ gần trong gang tấc, cô thậm chí có thể cảm
giác được bà mờ nhạt giống như chiếc bóng.
"Mẹ..." Là giọng của Vân Hề.
Thương Đồng ngẩng đầu, thấy Sở Vân Hề kéo lấy tay Sở phu nhân, cả người tựa
vào vai bà, trong mắt rõ ràng lộ ra vài tia nước mắt, lại ngấm ngầm chịu đựng tủi thân.
Sở Phu Nhân nhẹ nhàng vỗ vào tay Sở Vân Hề, mềm
mỏng nói: "Vân Hề, con đi lên lầu gọi cha xuống đây, mọi người cũng đợi
lâu quá rồi."
Sở Vân Hề cho dù không muốn, cũng chỉ biết gật đầu, nhìn Nhiễm Đông Khải thật sâu, muốn nói nhưng thôi, ánh mắt dừng lại
trên mặt Thương Đồng, lệ cũng đều muốn rơi xuống.
Thương Đồng
không đành lòng, nhẹ nhàng tránh khỏi tay Nhiễm Đông Khải, thấp giọng
nói: "Đông Khải, không phải anh đến chúc thọ à? Em ở lầu một chờ anh."
"Thương tiểu thư, lầu một rất ồn ào, tôi mang cô đi tìm chỗ vắng vẻ ngồi một
chút, đúng lúc tôi cũng đang pha trà." Sở phu nhân không đợi Nhiễm Đông
Khải trả lời, đã nhẹ nhàng dắt tay của Thương Đồng, dẫn cô đi về phía
một cầu thang khác trong phòng khách.
"Đồng Đồng..." Khuôn mặt
Nhiễm Đông Khải tối xuống, nhìn Thương Đồng sắp rời khỏi, trong tay
không còn cảm giác, khiến anh nhíu mày, Sở phu nhân luôn luôn cưng chiều Sở Vân Hề, tình cảnh trước mắt, chỉ sợ là không có ý tốt.
Thương Đồng quay đầu lại, nhìn về phía anh cười nhạt, làm cho anh yên tâm,
nhưng mỗi một bước của cô, đều cảm thấy như là giẫm phải cây kim, thế
nên cô không còn chú ý điều gì, cũng không kịp chú ý đến vẻ mặt của Sở
Ngự Tây.
Bóng dáng của cô nhìn qua yếu đuối như thế, nhưng phần
lưng lại thẳng tắp, bóng dáng màu trắng dọc theo cầu thang uốn lượn đi
lên, ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn nắm lấy tay vịn bằng gỗ lim, đi rất
chậm.
Cứng nhắc đi tới lầu hai, đến khi cô suýt nữa đụng vào bóng người phía trước, mới phát hiện Sở phu nhân đã dừng lại trước cánh cửa.
"Thương tiểu thư, mời vào..." Sở phu nhân đẩy cửa ra, phỉ thuý trên tay hiện
lên màu xanh lục bóng loáng xao động như nước, trong veo nhưng lạnh như
lưỡi đao, sáng chói làm đầu Thương Đồng có chút choáng váng.
Vào
phòng, liền ngửi được mùi nhang phảng phất, trên bàn trà bằng gỗ cây hoa lê, đặt một bộ trà cụ sứ men xanh, men sứ màu xanh nhạt, trong sáng
mỏng manh, hoa văn gợn sóng kiểu dáng sinh động khéo léo.
"Mời
ngồi." Sở phu nhân cầm lấy tách trà, rót hai tách, từ từ cũng thu lại nụ cười trên mặt, tay bà cầm cái tách, ngẩng đầu nhìn Thương Đồng từ đầu
đến cuối đều cúi đầu, sâu xa mở miệng nói: "Thương tiểu thư, tôi biết
tôi như vậy là rất mạo muội, nhưng xin cô hiểu cho tấm lòng của một
người mẹ."
Tâm tư Thương Đồng hoảng hốt, tách trà trong tay đột
nhiên bị lệch qua, nước trà nóng hổi đổ vào trên tay cô, cô theo bản
năng buông lỏng tay, liền nghe tiếng vỡ vụn giòn tan, lại cúi đầu, thấy
đầy đất đều là mảnh nhỏ của sứ men xanh.
"Thương tiểu thư, cô có bị thương hay không?" Sở phu nhân lập tức đứng dậy, muốn xem tay của cô.
Thương Đồng đột nhiên rút tay, trong mắt cô hiện lên vẻ sửng sốt và bất an,
ngẩng đầu nhìn dung nhan trước mắt kia, vô thức mở miệng nói: "thật xin
lỗi, tôi đã làm vỡ chiếc tách sứ men xanh của bác."
trên mặt Sở phu nhân lộ ra một chút kinh ngạc, lắc đầu: "không sao, chỉ cần không làm bị thương đến cô là tốt rồi."
Thương Đồng ngồi gần chỗ những mảnh vỡ, cô nắm lấy ngón tay nóng rần của mình, từng tiếng rời rạc, bên tai cô vang vọng lời nói vừa rồi của bà.
Sở phu nhân cũng im lặng một lúc, bà nhẹ nhàng thở dài, ôn nhu nói:
"Thương tiểu thư, tôi không muốn quanh co, cho nên thứ lỗi tôi nói
thẳng, tôi chỉ muốn biết lý do Đông Khải huỷ hôn, cô dường như hiểu rõ
chuyện này, có thể thẳng thắn nói cho tôi biết được sao?"
Thương
Đồng ngẩng đầu, có chút khó khăn nhìn Sở phu nhân, sử dụng giọng điệu mà chính mình cũng không hiểu rõ mở miệng: "Ngài nên đến hỏi Đông Khải."
Sở phu nhân vuốt nhè nhẹ tách trà trong tay, khóe mắt bà có thêm vài phần
phiền muộn: "Thương tiểu thư nhất định đang cho rằng, tôi là vì Vân Hề
nên khuyên cô rời xa Đông Khải, đúng không?"
Khóe môi Thương Đồng lộ ra nụ cười khẽ, cô thấp giọng nói: "không phải sao?"
Sở phu nhân thở dài nói: "Trong mắt một người mẹ, con gái của mình lúc nào cũng là tốt nhất. Vân Hề tuy rằng được tôi nuông chiều, nhưng cũng là
một đứa trẻ thấu tình đạt lý, nó không nỡ làm tôi lo lắng, tối qua khóc
đến ngủ, nếu không phải tôi đi xem nó, cũng không biết Đông Khải có ý
định huỷ hôn, tôi suy nghĩ rất lâu, ngoại trừ Đông Khải thay đổi, hẳn là không có lý do khác khiến nó kích động như vậy, hôm nay quả nhiên là
gặp được Thương tiểu thư."
Giọng nói của bà cực kỳ nhẹ nhàng,
nhưng mỗi câu đều chói tai như thế, Thương Đồng ngồi đó, hương trà lượn
lờ vây quanh, cô chỉ cảm thấy trước mặt là một mảng xanh biếc, tàn nhẫn
như thế, khiến cô mơ hồ nhớ lại ký ức.
cô nhiều lần leo lên giá
sách, muốn tìm tấm hình trắng đen chụp chung trên giá sách kia, cuối
cùng đến khi cô chồng hai cái ghế rồi leo lên, lúc nhìn thấy tấm hình
chụp chung, cô đã bảy tám tuổi, nếu con gái mình lúc nào cũng tốt nhất,
vậy tại sao lại vứt bỏ cô?
"Thương tiểu thư cùng Đông Khải qua
lại bao lâu rồi?" Sở phu nhân thấy cô không trả lời, lo lắng trong lòng
càng tăng thêm, cô gái im lặng ngồi đó, lại làm cho lòng người ta cảm
thấy bất an, bà vốn cũng không nghĩ đến Nhiễm Đông Khải đột nhiên mang
bạn gái tới, xuất phát từ việc muốn bảo vệ tình cảm của con gái, mới thử muốn biết chân tướng sự tình, xem còn đường có thể cứu vãn hay không,
nhưng mỗi câu nói của bà đều giống như đã rơi vào trên bông vải, váy
trắng của Thương Đồng giống như từng cụm bông vải, khiến bà như đặt mình trong một mảnh sương mù.
"không lâu lắm." Cuối cùng Thương Đồng
ngẩng đầu lên, nhìn Sở phu nhân, cô có thể nhìn thấy lo lắng trong mắt
của bà, giống như là lúc Niệm Niệm bị ốm, vẻ mặt của cô lo lắng nhưng
không biết làm sao, chỉ là người phụ nữ trước mắt thật đẹp, cho dù lo
lắng cũng khiến người ta cảm thấy được vẻ đẹp, nếu có nhiếp ảnh gia chụp được, nhất định sẽ ghi tiêu đề ở trên là "Tình thương của mẹ", đôi mắt
kia, sẽ khiến người ta dừng chân lại thưởng thức, tiếc là bà càng như
vậy, tâm Thương Đồng càng lạnh, cô khẽ cười nói: "Ý của Sở phu nhân, là
chúng tôi tình cảm không sâu, quyết định muốn chia rẽ uyên ương có phải
hay không? Tôi đã từng nói, Nhiễm Đông Khải muốn hủy hôn, không liên
quan đến tôi, ngài nên đi tìm Nhiễm Đông Khải."
Đối thoại căn bản tiến hành không suôn sẻ, Sở phu nhân chưa từng gặp phải tình cảnh lạnh
nhạt như vậy, bà có chút xấu hổ cúi đầu, trầm mặc giây lát, mới khẽ nói: "Thương tiểu thư, Đông Khải và Vân Hề đã quen nhau năm năm, tuy rằng
chưa công khai đính hôn, cũng đã có ước định bằng miệng, tình cảm bọn
chúng lúc trước luôn rất hoà hợp. Thương tiểu thư không biết sao, có
lòng thì sẽ được."
Những lời này đều có chút sắc bén, nhưng bà là người lịch sự nho nhã như thế, nói ra những lời như vậy, hẳn là đã bị
dồn đến cực hạn rồi.
Thương Đồng chỉ cảm thấy khí huyết cuồn
cuộn, sắc mặt đã trắng bệch, có một loại cảm giác muốn huỷ diệt **như là chui ra từ vầng cỏ non, bén nhọn làm thần kinh của cô đau đớn, cô cứng
nhắc đối diện với Sở phu nhân đoan trang, chậm rãi nói: "Ngài cảm thấy
tôi đoạt vị hôn phu của người khác là tội không thể tha, như thế, Sở phu nhân? Theo tôi được biết, Sở phu nhân cũng không phải là vợ đầu của Sở
tiên sinh."
Câu nói vừa rồi, cho dù là người bình tĩnh cũng sẽ
biến sắc, ngụ ý là Sở phu nhân đoạt chồng của người khác, chẳng phải là
tội nghiêm trọng hơn sao? Bà có tư cách gì lại ở trong này giáo huấn cô? Sở phu nhân vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm Thương Đồng, môi của bà
đang run rẩy, lập tức mất đi khả năng thuyết phục, bà chậm rãi lắc đầu,
lại không thốt nên lời.
Thương Đồng nhìn thấy bà như vậy, bình
tĩnh trên mặt cũng từ từ thu vào, vịn chỗ ngồi đứng dậy, hướng về phía
Sở phu nhân lộ ra nụ cười nhạt: "Sở phu nhân, cảm ơn ngài tiếp đãi,
nhưng tôi cảm thấy tôi cùng hoàn cảnh như vậy không hợp nhau, vừa rồi
làm vỡ chiếc tách sứ men xanh của ngài, vật phẩm quý giá, giá thị trường mặc dù là mười vạn, nhưng tôi cũng bồi thường không nổi, như vậy ngài
có lẽ tổn thất gấp bội rồi. Nhưng tôi nghĩ ngài nhất định sẽ không truy
cứu, mà tôi vẫn rất khó chịu, vậy thì cáo lui trước."
cô lùi về
phía sau hai bước, dưới chân không biết giẫm phải thứ gì đó, đột nhiên
đâm vào, mắc cá chân bị mảnh sứ bén nhọn cứa đau đớn, cô cố chịu đựng
đứng thẳng người, chậm rãi đi về phía cửa.
"Thương tiểu thư..."Sở phu nhân tiến lên hai bước: "cô..." bà muốn nói lại thôi, muốn hỏi cô
đến cùng là muốn gì, nhưng lại không hỏi, chỉ cảm thấy trong lòng hốt
hoảng, lại không muốn cô rời khỏi.
"Còn việc gì sao?" Thương Đồng đi đến cửa, cô nắm chặt tay, cả căn phòng trước mặt điều là đồ cổ, áp
lực nặng nề gần như làm cho người ta hít thở không thông, mà người phụ
nữ trong phòng kia, càng làm cho cô một phút cũng không nhịn nổi nữa.
"Thương tiểu thư, trước kia chúng ta đã từng gặp nhau sao?" Sở phu nhân đứng
trước bàn trà bằng gỗ cây hoa lê, bên cạnh là một cái kệ rất cao, bày
nhiều đồ cổ cao thấp, nhang trong lò không nhìn thấy khói, nhưng trong
không khí là mùi Trầm Hương nhàn nhạt.
Thương Đồng mơ hồ cảm thấy chua xót, người phụ nữ trước mắt này nên đứng ở chỗ đây, chứ không phải là căn phòng củ kỹ mà cô sống gần hai mươi năm kia, gian phòng kia của
bọn họ, là được cung cấp từ đơn vị của cha, chỉ có 60 mét vuông, sàn nhà gra-ni-tô u ám, bốn vách tường đều là tủ sách, chật hẹp, một cái bàn
vừa làm bàn học vừa làm bàn ăn...
"không có."Thương Đồng không
quay lại nhìn bà, ra cửa, mới cảm thấy chỗ mắc cá chân truyền đến đau
đớn, vừa rồi tê tê đã không cảm giác được sự đau đớn.
Nơi này quả thực vắng vẻ, chỗ rẽ ở hành lang dài, âm thanh náo nhiệt dưới lầu
truyền đến, người đến tuy không nhiều lắm, nhưng nhìn qua cũng đều có
mặt mũi, Thương Đồng cúi đầu, nhìn chỗ mắc cá chân, đã có máu tươi chảy
ra.
Có thể là có mảnh vỡ sứ men xanh ở bên trong.
cô chưa
thấy rõ, một đôi giày da đen bóng đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt cô,
cô theo giày da nhìn lên trên, liền thấy cặp mắt mắt u ám lạnh băng,
trong nháy mắt cô như bị trúng phải ma pháp, đứng yên ở nơi đó, sau một
khắc cô đã bị anh kéo vào một căn phòng khác.
Phịch một tiếng, cửa đóng lại.
Thương Đồng kinh ngạc nhìn Sở Ngự Tây, tim đập nhanh hơn: "Anh...anh muốn làm gì?"
Sở Ngự Tây chậm rãi đến gần cô, sắc mặt xanh đen, giọng anh lạnh lùng nói: "Là tôi muốn hỏi em, em đến đây làm gì? Thế nào, tôi mang em không chịu đến, anh ta mang em đi, em trái lại đồng ý à?"
Thương Đồng quay
mặt qua chỗ khác, cô vừa mới trải qua một hồi đấu tranh tâm lý, lúc này
lại đối mặt với Sở Ngự Tây, phòng tuyến tâm lý sớm đã tan vỡ, chỉ cảm
thấy không thể ở bên cạnh anh lâu hơn, nếu không cô nhất định sẽ chịu
không nỗi, đành phải thấp giọng xin tha nói: "Anh nên đi cùng bạn gái."
ngực Sở Ngự Tây nhấp nhô, anh đã kiềm chế rất lâu, thấy Thương Đồng nhìn
cũng không nhìn anh, khiến anh lại càng tức giận, kéo cà-vạt ra, giọng
anh cáu gắt nói: "Sau đó em đi tìm Nhiễm Đông Khải?"
"Tôi tìm ai
không liên quan đến anh! Anh tránh ra!" Thương Đồng nhíu mày lại, muốn
đẩy Sở Ngự Tây ra, nói không chừng Nhiễm Đông Khải đang tìm cô...
Ngón tay cô vừa chạm đến tay áo của Sở Ngự Tây, đã bị anh kéo lấy, áp lên
cánh cửa, hai tay của anh giống như cái kìm, nhìn xuống thân thể bé nhỏ
của cô, làm cho cô cảm giác mình giống như con mồi bị nhìn chằm chằm, vô cùng sợ hãi.
"Thương Đồng, em đến cùng là muốn thế nào? Em huỷ
hoại tôi không tính, bây giờ còn muốn huỷ hoại luôn Vân Hề có phải hay
không? Tôi đến cùng là đã nợ em cái gì, khiến em phải đối với tôi như
vậy?" Sở Ngự Tây cắn răng, hận không thể nuốt cô xuống.
"Anh
không nợ tôi thứ gì cả." Trong mắt Thương Đồng dâng lên một tầng sương
mù, cô run rẩy nhìn càm của anh, cạo rất sạch sẽ, có màu xanh nhạt. Năm
năm trước, cô ở trước cổng biệt thự không đánh mà chạy, năm năm sau, số
phận lại mang cô trở về nơi này, mũi cô ê ẩm: "Sở Ngự Tây, cho đến bây
giờ đều là tôi nợ anh, tôi chỉ có thể xin lỗi anh, tôi không biết đối
tượng Nhiễm Đông Khải muốn huỷ hôn là em gái anh..."
"Em nghĩ
rằng tôi sẽ tin em sao?" Giọng Sở Ngự Tây lạnh như băng, khóe môi anh
hiện lên một nụ cười giễu cợt: "Thương Đồng, tuy tôi không biết em và
Nhiễm Đông Khải đang giở trò gì, nhưng tôi cho em biết, em đã đi quá
giới hạn rồi."
Sở Ngự Tây buông Thương Đồng ra, anh chỉnh lại
quần áo một chút, lướt qua Thương Đồng đang trượt xuống trên thảm trải
sàn, thoáng nhìn cả căn phòng, sắc mặt dần thay đổi, gần ở cửa sổ có đặt một cây đàn Piano, phía trên được phủ lại, rèm cửa sổ buông xuống, cả
căn phòng đều lộ ra một mùi hương cũ kỹ.
Giống như người phụ nữ vụng về kia, vẫn ngồi ở chỗ đó, một lần lại một lần đàn khúc nhạc , đứt quãng, nghe tưởng như là một loại tạp âm.
Thương Đồng vừa theo tầm mắt Sở Ngự Tây nhìn đến, tim bỗng chốc thắt chặt, cô
nhớ rất rõ ràng, anh đã từng nói, mẹ của anh rất thích đàn bài , đáng tiếc đàn lại không hay, một lần lại một lần, đơn giản là cha anh thích nghe.
cô thậm chí có thể tưởng tượng ra, một người phụ nữ trước giờ không biết
đánh đàn, vì để lấy lòng chồng mình, lần lượt tập luyện, ngay cả con
trai của bà, nghe cũng cảm thấy không chịu được, nhưng trong lòng lại
mang theo tình cảm dịu dàng và mong mỏi, tại sao lại làm khó bản thân
như vậy?
Trái tim vốn buông lỏng, lại một lần nữa trở về với vực sâu thống khổ, cảm thấy cả bầu không khí kiềm nén khiến cô muốn bỏ trốn.
"Sở Ngự Tây..." Thương Đồng nhìn tấm lưng rộng lớn của anh, cô nhớ lại đêm
cha mất, cô khóc đến té xỉu trong phòng bệnh, là anh cõng cô đến phòng
cấp cứu, tròng trành, cô tỉnh lại thấy cổ của anh, còn có hai vai rộng
lớn, nước mắt cô không ngừng chảy.
Lúc này, lần thứ hai xuất hiện trước tầm mắt cô, nếu hiện tại cô nhào đến ôm anh, có nên hay không?
Bóng lưng tịch mịch như vậy, khiến cô đau lòng không thở được.
Sở Ngự Tây quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của cô, trên mặt còn có
hai hàng nước mắt, anh chau mày, vẻ mặt như vậy làm cho lòng anh sinh ra ác cảm, tại sao lúc trước lại tin tưởng cô như thế, thậm chí ngay cả ký ức đau đớn nhất đáy lòng cũng chia sẻ cùng cô, hiện tại ánh mắt của cô
là có ý gì đây? Đồng cảm sao?
"Thu hồi cái vẻ mặt làm bộ làm tịch kia của em đi, chỉ làm tôi cảm thấy buồn nôn hơn thôi!" Sở Ngư Tây khôi phục lại khuôn mặt lạnh như băng.
Tim Thương Đồng hơi co rút
lại, cô cúi đầu xuống, thấp giọng nói: "thật xin lỗi, tôi biết anh căm
hận tôi, tôi tuyệt đối sẽ không cầu xin anh tha thứ, chúc anh hạnh phúc, thật sự."
Nếu ánh mắt Sở Ngự Tây có gai, nhất định sẽ ở trên
người cô đâm mấy lỗ thủng trong suốt, anh khẽ nhếch môi mỏng, giọng lạnh lùng nói: "Thương Đồng, em thật sự quá tự mãn rồi, nếu như tôi hận em,
nhất định tôi vẫn còn có tình cảm với em. Tôi thừa nhận, lúc trước tôi
nghĩ em rời đi là vì bị gia đình tôi uy hiếp, hoặc là có nỗi khổ tâm gì
khác, cho nên mới nhớ mãi không quên, dùng dự án khai phá ép em xuất
hiện, muốn biết rõ chân tướng. Nhưng hiện tại tôi đối với em hết sức
chán ghét, cảm thấy em rất giả tạo, hay thay đổi, sự tồn tại của em,
nhắc nhở tôi đã ngu xuẩn như thế nào, không bao lâu nữa, em sẽ vì sự ngu xuẩn của em mà trả giá thật đắt."
Lời nói giống như một chậu
nước lạnh, dội lên đầu Thương Đồng, cô mở to hai mắt, muốn nhìn rõ người đàn ông trước mặt, nước mắt che mờ tầm mắt của cô, cô thậm chí đã không nghe rõ giọng nói của anh, trong lỗ tai có cái gì đó thình thịch hỗn
loạn, giọng của anh rất bình tĩnh vững vàng, không nghe ra bất kỳ cảm
xúc nào, trước kia anh tức giận, coi thường, cô cảm thấy anh vẫn còn
tình cảm với mình, nhưng bây giờ, anh đứng trước mặt cô, cô lại không
thể nói gì, mặc cho anh tuyệt tình mang lưỡi dao đâm vào ngực cô.
Anh dường như đã không chịu đựng được nữa, đẩy cô qua một bên, sải bước đi
ra ngoài cửa, để lại một mình cô, im hơi lặng tiếng ngồi xổm xuống, bình tĩnh lại tâm tư.
Ngoài cửa, Sở Ngự Tây lấy ra một điếu thuốc,
vừa mới đốt lên, thì thấy Sở Vân Hề che miệng theo hành lang dài bên kia chạy đến, suýt nữa đụng vào anh.
"Gặp ma sao?" Sở Ngự Tây hít sâu một hơi khói, lạnh lùng nhìn Sở Vân Hề kinh ngạc dừng lại.
Sắc mặt Sở Vân Hề trắng bệch, đôi mắt to chưa hết hoảng loạn, môi bị cắn
đỏ, cô đứng đó, chân tay luống cuống, cúi đầu kêu một tiếng: "Anh..."
Nước mắt đã lăn xuống.
"Tôi không có em gái hèn nhát như vậy." Sở Ngự Tây nhả ra một đám khói, anh lạnh nhạt lướt qua nước mắt trên mặt
Sở Vân Hề, chau mày: "trên đời có rất nhiều đàn ông, em nhất định muốn
chà đạp chính mình như vậy sao? Đúng là trong người em đều chảy dòng máu của tiện nhân!"
Lời nói của anh rất độc ác, mặc dù trước kia
cũng từng nói như vậy, nhưng giờ phút này Sở Vân Hề rốt cuộc cũng không
nhịn được, cô siết chặt nắm tay bước lên phía trước: "Anh không thể sỉ
nhục mẹ em!"
Sở Ngự Tây cầm điếu thuốc, khói lượn lờ che khuất
con ngươi sắc bén lạnh lẽo của anh: "Tôi nói không đúng sao? Đàn ông
trên thế giới nhiều như vậy, vì sao lại muốn cướp đoạt của người khác?
Bà ta đê tiện em cũng đê tiện sao?"
"Bốp..." một tiếng, hành lang dài lạnh xuống.