Ads "Con bọn họ bao nhiêu tuổi?" Sở Vân Hề im lặng một lúc lâu, mới mở miệng.
Lận Khả Hân suy nghĩ: "Tôi đoán, theo như trong bệnh án ghi, hiện tại vừa đúng bốn tuổi rưỡi."
Thân thể Sở Vân Hề mềm nhũn xuống, sức lực toàn thân giống như bị rút đi, bốn tuổi rưỡi, năm năm trước bọn họ ở cùng một chỗ, vậy trong năm năm nay, cô là cái gì? Lúc cô biết được anh muốn huỷ hôn, tưởng là anh có nỗi khổ tâm, tối qua, anh muốn nói lại thôi, cô còn ôm ảo tưởng, cho rằng anh sẽ cẩn thận suy xét. Nhưng, hôm nay anh lại ném cho cô một quả bom lớn như vậy.
Thế thân? Đến cùng ai là thế thân?
Tại sao anh lại có thể đối với cô như vậy?
"Đừng buồn nữa, hôm nay là sinh nhật của bác trai." Lận Khả Hân vỗ vỗ phía sau cô, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta xuống lầu đi."
Sở Vân Hề lắc đầu, cô nhẹ nhàng đẩy Lận Khả Hân ra: "thật xin lỗi, tôi muốn yên tĩnh một chút." cô thế này, làm sao có thể đối mặt với nhiều ánh mắt hỏi han như vậy? Tất cả bạn cũ của Sở gia đều đã ở dưới lầu, bọn họ đều nhìn thấy Nhiễm Đông Khải dẫn bạn gái khác đến tham gia ngày đại thọ của cha cô, điều này đại diện cho cái gì, đã quá rõ ràng.
Lận Khả Hân từ từ thu lại nụ cười trên môi, cô chậm rãi bước lên phía trước, cô thật muốn nói với Sở Vân Hề, cô đau khổ sao? Khi biết được người đàn ông cô yêu đi yêu người phụ nữ khác, có phải muốn giết cô ta hay không? Lúc trước, cô cũng như vậy, trơ mắt nhìn Nhiễm Đông Khải ở bên cạnh Sở Vân Hề, lại vẫn giả vờ mỉm cười như không có gì xảy ra. Bây giờ, cô chỉ muốn đứng một bên, muốn xem Sở Vân Hề và người phụ nữ kia chém giết lẫn nhau, mà cô có thể kiên nhẫn làm người thắng cuộc.
------Vũ Quy Lai------
Sở Ngự Tây đi tới vài bước, thấy Mạc Thanh Uyển vẫn cúi thấp đầu, cả người đều run rẩy, anh lạnh lùng cười, dứt khoát dừng lại: "Thanh Uyển, em sợ Nhiễm Đông Khải như thế sao?"
Mạc Thanh Uyển bị nói trúng tâm tư, sắc mặt sợ đến mức trắng bệch, vội vàng lắc đầu: "không có."
Sở Ngự Tây cười nhạt, tay anh đút vào túi: "thật không? Tôi cho rằng anh ta thu thập tội chứng của cha em lâu như vậy, sẽ cho em xem mới đúng."
"Anh..làm sao anh biết?"
"Bởi vì, trên tay tôi so với anh ta còn đầy đủ hơn ." Khóe môi Sở Ngự Tây nhếch lên, lộ ra vài phần châm biếm: "Làm một quan chức thật sự không dễ dàng, một lần không cẩn thật cuối đời khó giữ được, là con cháu, tôi thật sự rất lo lắng cho bác trai."
Mạc Thanh Uyển bắt đầu rối loạn, cô gấp giọng nói: "Các người cuối cùng là muốn thế nào?"
Lông mày Sở Ngự Tây chùng xuống, giọng nói dần trở nên lạnh lẽo: "Mạc tiểu thư, nên là tôi hỏi các người muốn thế nào?"
Mạc Thanh Uyển chỉ cảm thấy áp lực mạnh mẽ kéo đến, cô luôn cho rằng Sở Ngự Tây chỉ là lạnh nhạt một chút, không nghĩ đến lại vô tình như vậy, sau cùng cô thử cố gắng thuyết phục: "Nếu Sở tổng có thể buông tha cho mảnh đất kia, tôi sẽ thuyết phục cha mang dự án khai phá mảnh đất ở thành phố mới cho anh, triển vọng của mảnh đất đó nhiều hơn so với mảnh đất ở Bắc Giao..."
"Tôi chỉ muốn mảnh đất kia." Sở Ngự Tây ngắt lời cô, trong mắt đã lộ ra vài phần không kiên nhẫn: "Em tốt nhất nên nghĩ lại đường lui, bởi vì nếu tôi ra tay, so với Nhiễm Đông Khải còn tuyệt tình hơn."
"Sở tổng, dù sao chúng ta cũng là bậc cha chú quen biết một thời, anh không nghĩ đến tình cảm sao?"
Sở Ngự Tây cười lạnh, đối diện với khuôn mặt của Mạc Thanh Uyển: "Tôi không biết chúng ta có tình cảm gì đáng nói, tôi chỉ biết, tôi nhất định phải có được mảnh đất kia, không có nếu như, cũng không có ngộ nhỡ."
"Hai bên các người chúng tôi đều không thể đắc tội, nếu giúp anh, Nhiễm Đông Khải tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cha tôi, tại sao tôi phải giúp anh?"
Sở Ngự Tây nhìn ra cửa kính thuỷ tinh, khi cặp nam nữ đó rời đi, sắc mặt càng trở nên u ám, anh lạnh lùng nói: "Làm theo tôi nói, các người có thể không có việc gì."
"thật không?" Mạc Thanh Uyển không dám tin bước về phía trước, muốn kéo tay của Sở Ngự Tây.
Con ngươi của Sở Ngự Tây lạnh lùng dừng trên tay Mạc Thanh Uyển, anh nhìn chằm chằm xuống, Mạc Thanh Uyển chậm rãi rút tay mình ra, xấu hổ đứng qua một bên, anh chỉnh lại ống tay áo: "Buổi tối ở khách sạn chờ tôi."
Trong mắt Mạc Thanh Uyển nhất thời hiện lên vô số biểu cảm, chẳng lẽ anh muốn cô? không biết là kinh ngạc hay là vui mừng, cô run rẩy gật đầu, tim đập mãnh liệt.
Sở Ngự Tây mang phản ứng của cô thu vào đáy mắt, cười khinh thường: "Mạc tiểu thư, em lo lắng tôi có ý đồ với em sao?"
Khuôn mặt của Mạc Thanh Uyển nhất thời ửng đỏ, cô cúi đầu, ngập ngừng nói: "Chỉ cần có thể cứu cha tôi.."
Sở Ngự Tây cười nói: "Đáng tiếc, em hiểu sai rồi. Tôi vẫn không cảm thấy thân thể phụ nữ có gì đáng giá. Nếu tôi muốn, phụ nữ loại gì không có, cho nên, em không cần lo lắng."
nói xong, anh xoay người rời đi, bỏ lại khuôn mặt lúc đỏ, lúc trắng của Mạc Thanh Uyển, trong mắt cơ hồ ứa ra lệ.
Tiệc rượu vừa bắt đầu, Sở Hán Thần cầm ly rượu đỏ, đứng dậy, nhìn thấy Sở Ngự Tây không coi ai ra gì đi ra ngoài cửa, sắc mặt lập tức lạnh xuống, anh đi không từ biệt, rõ ràng là không cho ông thể diện, nếu như ngày thường thì không sao, hôm này là đại thọ 60 của ông, anh cũng như vậy.
Tân Mộng Lan bên cạnh vội vàng nắm lấy tay ông, cùng đứng dậy, giọng không cao không thấp ghé vào lỗ tai ông nói: "Hán Thần, hôm nay đều là bạn già, thanh niên trẻ không cần câu nệ cùng một chỗ với chúng ta, em nghĩ bọn họ đều bận bịu, tới, kính mọi người một ly."
Sở Hán Thần biết bà đang giải vây thay mình, cũng nhắc nhở ông, không cần quá mất thân phận, nhưng trong lòng vẫn buồn phiền như cũ, sắc mặt không tốt gật đầu.
Đôi mắt lạnh lùng của Sở Ngự Tây lướt qua Sở Hán Thần và Tân Mộng Lan, nắm tay từ từ siết chặt, anh hừ lạnh một tiếng, lại không nói gì nữa, đi nhanh ra ngoài cổng, cánh cổng loảng xoảng một tiếng, chấn động rầm rầm.
"Sở đại thiếu gia!" một chiếc mô tô đột nhiên chạy đến, dừng lại trước mặt Sở Ngự Tây, lấy mũ bảo hiểm xuống, thì ra là Mạch Tử Long: "Tại sao không uống rượu mừng thọ của ông cụ nhà anh, vội vã muốn đi uống hoa tửu?" (Hoa tửu = uống rượu có kỹ nữ hầu)
Trong tay Sở Ngự Tây cầm chìa khóa xe, nhìn lướt qua hộp lễ vật phía sau xe mô tô của Mạch Tử Long, lạnh nhạt quay lại: "Cậu đi uống đi."
nói xong, liền đi đến chiếc xe phía trước, mở cửa xe, vừa mới ngồi vào, Mạch Tử Long đã chen vào cửa, cúi người nói: "Cha em đã lên tiếng, anh cứ yên tâm đi, thời gian gần đây, sẽ không có người cho Nhiễm Đông Khải vay."
Sở Ngự Tây gật đầu, liếc mắt nhìn xe máy của Mạch Tử Long, hừ lạnh nói: "Lại vì đàn bà mà đổi xe à?"
Mạch Tử Long cười nói: "Anh thật lợi hại, không nói với anh nữa, đưa lễ vật mừng thọ xong, em còn phải đi đón cô gái nhỏ của em, tạm biệt..."
Đóng cửa xe, nhìn bóng dáng Mạch Tử Long toát ra khí thế của tuổi trẻ, Sở Ngự Tây nặng nề thở dài, dường như cho đến bây giờ anh chưa từng thoải mái ung dung như vậy.
Bất luận là đi đến chỗ nào nghỉ ngơi, bất luận là bên cạnh có rất nhiều phụ nữ, anh cũng không cảm thấy vui vẻ. Có một khoảng thời gian, anh thậm chí lãnh huyết vô tình cho rằng mình không bao giờ có cảm xúc, khi bước vào quán cà phê "Longago" kia, anh nhìn thấy Thương Đồng đến tìm việc, cũng chỉ nhất thời xúc động mà thôi.
Trong thời gian nửa năm, anh cũng chưa từng nói với cô một câu, rảnh rỗi anh cũng là vô tình đến nghe cô đánh đàn, bài lần lượt vang vọng bên tai anh, giống như nước chảy, giội rửa những kỷ niệm ở bờ sông của anh, nhắc nhở những thay đổi của năm xưa.
Nếu không phải về sau xảy ra những chuyện này, một ngày nào đó anh nghe cũng sẽ chán, không còn hứng thú.
Sở Ngự Tây nhắm mắt lại, tay giang rộng ra, xoa huyệt thái dương, sợi tóc đen bóng rủ xuống, bóng dáng cô đơn của anh giống như một pho tượng. Cho đến khi kính xe bị người ta dùng lực vỗ xuống, anh mới nghiêng đầu, nhìn thấy Mạch Tử Long đã mang mũ bảo hiểm, hướng về phía anh làm động tác tạm biệt, anh mới kéo dây an toàn, khởi động xe.
Xe mô tô chạy rất nhanh, xe ở đây không nhiều lắm, Sở Ngự Tây chỉ im lặng lái xe, anh không quan tâm đến tốc độ, Mạch Tử Long thích cùng anh thi đấu, tiếc là cái gì cũng không sánh bằng anh, luôn luôn hâm mộ anh, nhưng anh ta lại đâu biết rằng, chính anh có bao nhiêu hâm mộ Mạch Tử Long!
Dòng xe cộ dần đông hơn, mô tô quẹo tới quẹo lui, so với xe hơi tự do hơn rất nhiều, Mạch Tử Long đắc ý quay đầu, làm tư thế thắng lợi với Sở Ngự Tây, ai ngờ chiếc xe phía trước rẽ qua, ở trước xe mô tô đột nhiên dừng lại, Mạch Tử Long vẫn giữ nguyên tư thế thắng lợi ngã sấp xuống.
Con ngươi của Sở Ngự Tây đột nhiên lạnh xuống, đạp thắng lại, chạy nhanh lên phía trước, tài xế gây chuyện đã sốt ruột, người xung quanh kêu lên: "Là anh ta đột nhiên dừng lại."
Cảnh sát giao thông cũng vây quanh, Sở Ngự Tây chạy đến gần, Mạch Tử Long đã từ trên mặt đất đứng lên, anh ta lấy mũ bảo hiểm xuống, nhìn bánh xe mô tô phía trước đã bóp méo, cũng không thèm nhìn tới người gây ra chuyện, nhìn chằm chằm vào đồng hồ nói: "Nguy rồi, em đến muộn mất, Sở đại thiếu gia, anh nhanh lái xe đưa em đến công viên trò chơi!"
Sở Ngự Tây dừng bước, thấy anh ta không bị thương, nhẹ nhàng thở ra, giọng lạnh lùng nói: "Cậu lên xe trước đi."
"Này...cậu làm hư nước sơn của xe tôi rồi!" Tài xế gây chuyện thấy anh ta muốn chạy trốn, vội vàng hét lên.
Sở Ngự Tây nhìn chằm chằm vào chiếc xe hiện đại kia, cười nhẹ, từ trong bóp da lấy ra mười tờ tiền: "Hẳn là đủ phun sơn rồi chứ."
nói xong, anh cũng xoay người rời đi.
Cảnh sát giao thông ở phía sau đuổi tới: "Xe mô tô của các người..."
"Kéo đi, hoặc quăng bỏ."
Sở Ngự Tây lên xe, nhìn Mạch Tử Long ngồi trên ghế phụ vuốt ve cánh tay, một bên khởi động xe, một bên hừ lạnh nói: "Lần này là "phao" vườn trẻ?"(Còn đi học. Đại loại như Nữ sinh)
"Ha ha, gần giống!" Bộ dáng của Mạch Tử Long cà lơ phất phơ.
Gần đến chỗ công viên trò chơi, Mạch Tử Long vội vàng la lên: "Mau dừng xe, đến phía trước dừng lại!"
Sở Ngự Tây chau mày, đạp thắng xe, lạnh nhạt nói: "Cậu chắc chắn?"
Mạch Tử Long cười xán lạn nói: "Lần này là tiểu nữ sinh, không giống bình thường, nếu để cô ấy nhìn thấy em từ trên chiếc xe tốt của anh xuống, nhất định sẽ bị hù dọa mà chạy mất."
"thật sự là...cậu quá rảnh rổi." trên miệng Sở Ngự Tây nói như thế, nhưng mặt mày lại giãn ra, đoán trước được lần này Mạch Tử Long nhất định là theo đuổi một tiểu nữ sinh ngây thơ, cho nên anh ta mới có thể làm ra nhiều...thủ đoạn nham hiểm thế này, nhưng anh ta yêu thì tốt, không phải sao?
Cách cửa kính xe, Sở Ngự Tây nhìn thấy Mạch Tử Long chạy đến quầy bán vé, tới chỗ cô gái mặc đồng phục đứng ở nơi đó, hai người nắm tay nhau cười, chạy đến xếp hàng mua vé.
Anh cũng cười cười, quay tay lái, vừa muốn rời đi, bỗng nhiên thấy mấy bóng người, cười nói ở nơi đó.
cô cười thật vui vẻ!