Hào Môn Tội Yêu 2, Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Chương 129: Chương 129: Đây mới là lý do thật sự




Sở Vân Hề im lặng đi về phía bọn họ, cô cúi đầu, kéo theo va li của mình, đi ra biệt thự.

một chiếc xe từ trong ga-ra chạy ra, dừng lại trước cửa biệt thự, Sở Hán Thần từ trên xe bước xuống.

Sở Vân Hề im lặng mở cửa biệt thự, mở cửa xe, nhìn lại biệt thự, giống như đang chờ người.

Lúc này, Tân Mộng Lan từ trong phòng Sở Vân Hề đi ra, một đêm không gặp, bà có vẻ hốc hác hơn rất nhiều, trong tay cầm va li đi xuống lầu, lúc thấy Thương Đồng, bà dừng lại bước chân.

Thương Đồng cũng tiều tuỵ đi rất nhiều.

Hai người đứng đối diện nhau, lúc này Sở Ngự Tây mới nhìn thấy chỗ giống nhau của bọn họ.

"Chờ một chút, tôi có chuyện muốn hỏi bà." Thương Đồng cho là bà phải đi, vì thế lạnh lùng nói.

Tân Mộng Lan gật đầu, nhẹ giọng nói: "Chờ ta một chút."

Bà xách cái va li đó đi ra cửa, mang va li đặt vào trong xe, khẽ nói với Sở Hán Thần: "Thời gian không còn sớm, hai người đến sân bay trước đi."

Sở Hán Thần muốn nói gì đó nhưng lại thôi, thấy Sở Vân Hề ở bên cạnh thì im lặng gật đầu, lái xe đi.

Tân Mộng Lan trở lại biệt thự, nhìn thấy hai người bọn họ đứng cạnh nhau, tối qua bà ngủ rất trễ, trong đầu suy nghĩ rất nhiều chuyện, lại luôn canh chừng Vân Hề, sợ cô xảy ra chuyện, cả đêm cũng không chợp mắt.

Tân Mộng Lan liếc mắt nhìn hai người đi chung với nhau, đáy lòng không biết có mùi vị gì: "Con hỏi đi."

Thương Đồng lấy nhật ký từ trong túi xách ra, mở đến trang kia, đặt vào tay bà: "Tự bà xem đi."

Sở Ngự Tây không rõ nguyên do, nhưng vẫn đứng chờ ở bên cạnh.

Tân Mộng Lan cúi đầu, nhìn thấy nét chữ, huyết sắc trên mặt đều bị rút đi, bà xem mấy hàng chữ kia, bốp một tiếng đóng nhật ký lại: "Chuyện đó không thể nào!"

Thương Đồng cắn môi dưới, trong mắt gần như muốn trào ra nước mắt: "Vậy bản thân bà không biết sao?"

Tân Mộng Lan cầm nhật ký, bà run rẩy nhìn Sở Ngự Tây và Thương Đồng: "Hai người...hai người..."

Thương Đồng nhìn thấy cảnh này, lòng đã lạnh xuống phân nửa, xong rồi.

Chẳng lẽ suy đoán của cô là thật?

Sở Ngự Tây thấy vậy, bước lên giật lấy cuốn nhật ký kia, bí mật này, anh không thể chịu được, mở trang giấy bị gấp ra, nhìn mấy hàng chữ, trong đầu ông một tiếng.

"Tôi nằm mơ cũng không nghĩ tới, Mộng Lan lại phản bội tôi...rốt cuộc đứa bé là con của tôi, hay của anh ta?"

"Ở mộ thất, chúng tôi đều nghĩ chắc chắn sẽ chết, mới biết được những sai lầm trước đây. Bây giờ còn sống, tôi biết, tôi nhất định sẽ mất đi Mộng Lan. Tôi có nên ích kỷ một lần nữa không..."

Nhật ký viết đến đây, cũng không còn nữa, nhưng mỗi hàng chữ, đều tương đương với một quả boom, nổ tung thần trí của Sở Ngự Tây.

Ý của nhật ký là gì?

Đứa bé trong nhật ký, dĩ nhiên là Thương Đồng.

Chẳng lẽ cô không phải là con gái của cha cô? Mà là...

Anh không dám đoán tiếp, lại bước lên bắt lấy Tân Mộng Lan, hét lớn: "Tôi hỏi bà, ý ở trên đây là gì?"

Tân Mộng Lan lắc đầu: "Ta không biết, ta thật sự không biết!"

"Rốt cuộc cô ấy là con của ai?" Sở Ngự Tây chỉ vào Thương Đồng, giọng nói đã vượt ngoài sự tức giận.

Tân Mộng Lan nhìn Thương Đồng, nước mắt rơi xuống, bà chưa từng nghĩ bản thân lại có lúc cảm thấy xấu hổ như vậy, bà cho rằng không có đứa nhỏ, nên chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng có một ngày con bé đột nhiên xuống hiện trước mặt mình, chất vấn mình về vấn đề này, bà mới nhớ đến rối rắm của 27 năm trước.

cô là con của ai?

Năm đó, bà cũng rất lo lắng tự hỏi mình về vấn đề này.

Bây giờ Thương Đồng đứng sờ sờ trước mặt bà, hỏi bà câu đó, bà không cách nào đưa ra câu trả lời.

Tân Mộng Lan chần chừ, lại làm cho Thương Đồng mất đi hy vọng, cô mất hồn cầm cuốn nhật ký từ trong tay của Sở Ngự Tây, đi ra ngoài.

một lát sau Sở Ngự Tây mới hồi phục lại tinh thần, chạy ra giữ chặt lấy cô: "Đây mới là lý do thật sự em ra đi phải không?"

Hai mắt Thương Đồng ngấn lệ mông lung nhìn anh, tại sao giữa bọn họ lại khó như thế? Khó lắm anh mới vì Niệm Niệm từ bỏ thù hận năm đó, nhưng lại bị ngăn cách bởi sông dài trời rộng.

"Ngự Tây..." Hai mắt Thương Đồng đẫm lệ, những lời muốn nói đều bị nghẹn ở cổ họng, chẳng lẽ bọn họ thật sự là anh em?

Có phải bởi vì lý do này, Niệm Niệm mới bị bệnh bạch cầu?

cô rất hận, rất hận mấy người đó! Tại sao lại để người vô tội như Niệm Niệm phải nhận lấy những điều này. cô càng hận bản thân mình hơn, nếu không phải lúc ấy nhất thời mềm lòng, sẽ đẩy Sở Ngự Tây đang say rượu ra.

cô không nói ra lời, xoay người chạy ra ngoài.

Sở Ngự Tây đứng đó, anh rối rắm, khổ sở, thế nhưng tất cả đều là một lý do chưa bao giờ nghĩ tới.

Đây không phải là sự thật!

Anh và Thương Đồng không thể nào là anh em! Anh vừa muốn đuổi theo cô, nhưng lại đột nhiên dừng bước chân.

"Đồng Đồng..." Tân Mộng Lan ra sức đuổi theo, bà nhìn thấy bóng lưng của Thương Đồng chạy đi, nhưng chạy ra đến biệt thự thì thấy Thương Đồng đã đón xe đi mất.

Bà thở hổn hển vịn vào lan can ven đường, cả người đều suy sụp.

Sở Ngự Tây chậm rãi lái xe, anh thật sự cần yên tĩnh một chút.

Yên tĩnh một chút.

Nhưng điện thoại vẫn cố chấp vang lên, anh ấn loa ngoài thì nghe thấy giọng nói vui vẻ của Lâm Lôi truyền đến: "Ngự Tây, em đã xong chương trình, anh đến đây đón em đi."

Sở Ngự Tây đột nhiên đạp thắng xe, anh không biết nên trả lời thế nào, lúc này, anh đã hoàn toàn không quan tâm đến tiệc đính hôn gì đó, anh gục trên tay lái, ngắt điện thoại.

Tin nhắn nhảy vào, anh cũng không muốn xem.

Dòng xe cộ chạy tới chạy lui trên đường, tiếng còi ầm ĩ không dứt bên tai, trong lòng anh rối bời. Cho đến nay, anh cũng không hiểu tại sao Thương Đồng lại làm vậy, dù tối qua biết cô là con gái của Tân Mộng Lan, anh cũng cảm thấy cô đã không tin tưởng mình.

không ngờ, đây mới là lý do cuối cùng.

Cảm giác giống như trời sập xuống, nhưng là sự thật.

Điện thoại lại vang lên lần nữa.

Anh nhìn lên, mặt trời đã ngã về tây, kim đồng hồ chỉ 3 giờ rưỡi.

"Alô..." Sở Ngự Tây khẽ giọng nhận điện thoại.

"Ngự Tây, nghe giọng của anh có gì đó không bình thường, xảy ra chuyện gì sao?" Lâm Lôi vừa lái xe, vừa gọi điện thoại.

Sở Ngự Tây nghe được tiếng của Lâm Lôi, anh nên nói gì đây?

"Anh đang ở đâu?" Lâm Lôi rõ ràng cảm giác được sự khác thường của anh, không đợi anh trả lời, tiếp tục nói: "Ngự Tây, nếu anh gặp phải chuyện gì, hay có ý kiến gì, chúng ta gặp nhau nói chuyện, anh không cần lo lắng."

Ý không cần lo lắng, Sở Ngự Tây hiểu.

Anh nhìn xung quanh, nói ra địa chỉ, im lặng đốt một điếu thuốc, chờ Lâm Lôi đến.

Nửa tiếng sau, Lâm Lôi mới chạy đến, cô dừng lại sau xe của Sở Ngự Tây, thấy kính xe hạ xuống, một tàn thuốc bị ném ra ngoài, nhìn lại trên mặt đất, đã có mười mấy tàn thuốc.

cô đi lên mở cửa ghế lái phụ ra, ngồi vào, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh muốn huỷ hôn sao?"

Trong xe đều là khói thuốc, Lâm Lôi làm chủ trì đài phát thanh, chịu không nổi nhất là khói thuốc như vậy, cô hạ cửa sổ xuống, gió lại thổi vào, cô nhịn không được ho hai tiếng.

Sở Ngự Tây yếu ớt mở miệng nói: "Nếu bây giờ tôi đề nghị huỷ hôn, em có đồng ý không?"

Mặc dù dọc trên đường đi Lâm Lôi đã suy nghĩ rất nhiều, có thể làm anh trở nên khác thường như vậy, nhất định có liên quan đến Thương Đồng, nên đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng không ngờ Sở Ngự Tây thật sự nói ra miệng.

cô hít sâu một hơi, hắng giọng nói: "nói cho em biết lý do thật sự đi."

Sở Ngự Tây nắm chặt vô lăng, anh im lặng một lúc lâu, mới quay đầu nhìn Lâm Lôi: "Tôi sẽ không yêu người khác. Trước đó tôi đã nói, muốn cùng em thử một lần, là sai lầm."

"Bởi vì anh còn yêu Thương Đồng, em biết." Lâm Lôi bình tĩnh gật đầu: "không phải anh nói giữa các người không thể nào sao? Bây giờ giữa các người đã có thể?"

Sở Ngự Tây tuyệt vọng lắc đầu.

Lâm Lôi im lặng một lúc, khẽ nói: "Ngự Tây, em có thể đồng ý với quyết định của anh, nhưng hôm nay không phải dịp thích hợp, bởi vì bữa tiệc tối nay không phải lúc trước em đã rất cẩn thận hỏi qua anh rồi sao, em tin anh nhất định cũng không phải loại người nói một đằng làm một nẻo, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì không thể biết trước được, làm anh quyết định như vậy, nhưng em vẫn hy vọng anh suy nghĩ kỹ lại một chút."

"Đứa bé kia, là của tôi." Sở Ngự Tây nghĩ tới Niệm Niệm đang chịu khổ trong bệnh viện, anh rất đau lòng, cảm giác hối hận và bi thương càng dày vò anh hơn.

Lâm Lôi nghe xong, cảm thấy toàn thân lạnh lẽo: "Nếu hai người vì đứa bé mà hợp lại, em đồng ý thành toàn."

Sở Ngự Tây lắc đầu, anh không còn sức để giải thích nữa.

Lâm Lôi nhìn phản ứng của anh, nhẹ giọng nói: "Nếu, nếu em nói là vì tin tức đột ngột này, làm anh đề nghị huỷ hôn, em nghĩ không cần thiết. Em có thể tiếp nhận, dù sao đứa bé cũng là người vô tội."

"Lâm Lôi, em rất tốt, xứng đáng với người tốt hơn." Sở Ngự Tây vô lực mở miệng: "Chúng ta kết thúc đi."

Lâm Lôi cắn môi dưới, cô im lặng chốc lát, mới gật đầu: "Được rồi. Nhưng mà, bây giờ đã không kịp thông báo cho khách mời, bảy giờ tối, anh đến tuyên bố quyết định của anh đi."

Sở Ngự Tây gật đầu, anh khẽ giọng nói: "thật xin lỗi."

"Em không muốn nghe ba từ đó." Lâm Lôi che mặt mình, lại từ từ buông ra, có thể thấy được đáy mắt cô hơi ngấn lệ: "Chỉ hy vọng, tối nay anh có thể giải thích khéo léo một chút."

cô đẩy cửa xe ra, gió rất lạnh, nước mắt cô rơi xuống.

----- Vũ Quy Lai -----

Trong bệnh viện, Niệm Niệm đã kết thúc cuộc hóa trị của hôm nay.

Nhiễm Đông Khải đang ôm Niệm Niệm, cùng cô bé xem tập tranh.

Lúc Thương Đồng trở lại phòng bệnh, bước chân của cô rất nặng nề, đứng ở cửa, nhìn cảnh tượng Nhiễm Đông Khải ôm Niệm Niệm, nước mắt chảy xuống.

Niệm Niệm thấy cô, nở nụ cười: "Mẹ..."

Thương Đồng đi vào, cô ôm Niệm Niệm vào trong ngực, lòng cũng bị giày xéo.

Nhiễm Đông Khải thấy thế, đứng dậy, khẽ nói: "Đồng Đồng, Niệm Niệm muốn đi xem thế giới đáy biển, lần này ba người chúng ta cùng đi được không?"

Tuy Niệm Niệm bị bênh, nhưng trong mắt vẫn lộ ra tia sáng khát vọng, cô bé nhẹ nhàng lắc tay Thương Đồng: "Mẹ..."

Thương Đồng gật đầu, cô cúi đầu lau nước mắt của mình, nhưng càng lau càng nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.