Nhìn Thương Đồng đi vào biệt thự, Nhiễm Đông Khải vẫn không nhúc nhích, xe của anh ngừng ở cổng biệt thự, ánh mắt cũng dừng lại trên bóng lưng của Thương Đồng.
Anh thậm chí có thể nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng ở trên lầu hai của biệt thự đang nhìn chằm chằm vào xe anh, anh cũng không che giấu ý tưởng nào, thậm chí khóe môi còn hiện lên nụ cười thản nhiên.
"Nhiễm tổng, bên Kinh Giao nếu không đầu tư tiền có thể hai ngày nữa sẽ đình công." Chu Hi khẽ nói.
Con người của Nhiễm Đông Khải u ám, khóe môi khẽ nhếch lên: "Dừng lại trước."
"Nhưng..." Chu Hi muốn nói lại thôi: "không sử dụng tiền vốn bên Mỹ sao?"
"không cần." Nhiễm Đông Khải thu tầm mắt, nâng kính xe lên, trái lại mỉm cười nói: "Đến thảo cầm viên."
Chu Hi không nói nữa, nhưng từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy Nhiễm Đông Khải đang mỉm cười, người hiểu rõ anh mới biết, nụ cười kia nguy hiểm đến cỡ nào.
------- Vũ Quy Lai -------
Cửa biệt thự không khóa.
Thương Đồng đẩy nhẹ, cửa liền mở ra, không nhìn thấy bóng dáng của vệ sĩ, cả phòng khách trống trải, cô có chút sợ sệt, hành lý để lại ở cửa, cẩn thận nhìn một lần, mới phát hiện lầu một thật sự không có ai.
cô ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, không nhìn thấy cửa mở, nhưng cô có cảm giác, chính là anh đang ở trong căn biệt thự này.
Vịn cầu thang từng bước đi lên lầu, anh ở đâu?
Phòng ngủ?
đã mười giờ, chắc sẽ không.
Trong thư phòng?
cô từ từ đi đến thư phòng, ngoài cửa, cô hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gõ hai cái, liền nín thở nghe bên trong trả lời.
không ai lên tiếng.
cô bất an lùi hai bước, chẳng lẽ anh không có ở bên trong?
cô hơi chần chừ, yên tĩnh như vậy, chẳng lẽ anh không có ở đây? Từ trên lầu nhìn xuống, cả biệt thự trống trơn, có một sự lạnh lẽo khác thường, trong phòng khách có một cái đồng hồ lớn vang tiếng cùm cụp cùm cụp, đột nhiên kêu một lên.
Tiếng chuông doạ cô giật mình, cũng nhắc nhở cô mười giờ rồi!
Nghĩ đến đây, cô thử bước lên đẩy cửa, cửa lại mở ra.
cô ngây người đứng ở cửa, nhìn thấy cái bàn phía sau cánh cửa, người đàn ông kia đang ngồi, anh đưa lưng về phía cửa, trong tay cầm một điếu thuốc, tàn thuốc đã rất dài, nhưng anh cũng chưa hề đụng đến.
Ngay cả nghe tiếng cửa phòng mở, anh cũng không quay đầu lại.
Trong nháy mắt Thương Đồng trở nên rất căng thẳng, thảm dài hầu như che khuất giày của cô, giống như cô xông vào trong một rừng thỏ trắng, lúc này tim gần như nhảy ra từ trong cổ họng, anh không động đậy, cô cũng không dám động.
Tàn thuốc rớt xuống, khói cũng cháy đến phần cuối.
Ghế tựa từ từ xoay lại, Sở Ngự Tây mặc áo sơ mi màu đen, cổ áo mở ra, không cài khuy tay áo, ánh mắt của anh dừng lại trên người Thương Đồng, không cười.
Anh không nói lời nào, Thương Đồng đứng đó, nghĩ đến anh có thể nhìn thấy xe của Nhiễm Đông Khải, không biết tại sao, lại có chút chột dạ, chỉ nhỏ giọng nói một câu: "Tôi đến rồi."
Tay trái của Sở Ngự Tây cầm đồ bật lửa, anh chậm rãi vuốt hoa văn bằng vàng kia, nhìn Thương Đồng khẽ run, giễu cợt mở miệng: "Nhiễm Đông Khải đích thân đưa em đến?"
Thương Đồng cắn môi dưới, cô có thể nghe ra anh đang đè nén tức giận, nhưng lúc này tuyệt đối không thể chọc giận anh, nên đành phải nhẹ nhàng giải thích: "Tôi sợ trễ giờ, đúng lúc anh ấy đến sân bay đón tôi..."
"Ba" một tiếng, Thương Đồng sợ đến mức không lên tiếng nữa, thì ra là anh bật lửa.
một ngọn lửa màu vàng bốc lên, lại "Ba" một tiếng đóng lại cái nắp.
Sở Ngự Tây chỉ trầm giọng nói: "Anh ta chịu hy sinh, em chịu dâng hiến, đúng là tuyệt phối."
Anh có ý gì? Thương Đồng có chút không chắc chắn, liếc trộm anh, phát hiện ánh mắt của anh đang đóng băng trên người cô, trong mắt không có chút tình ý nào, ánh mắt sắc bén dọa cô giật mình.
"Anh có thể bỏ qua cho La Hằng Viễn không?" Thương Đồng lấy dũng khí nói.
Sở Ngự Tây từ chối cho ý kiến, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, ở đó có một phong thư rất dày, anh vẫn cười lạnh như cũ: "không phải em nói là tuỳ tôi xử lý sao? Sao lúc này lại chịu trở về cầu xin tôi hả?"
cô vì La Hằng Viễn, hay Nhiễm Đông Khải? Chỉ có trong lòng cô hiểu rõ!
"Tôi không biết lúc đó anh nói cái này, tôi cho là..." Thương Đồng hơi ngập ngừng: "Tôi chỉ xem đoạn video thứ nhất, không xem ở dưới."
"nói vậy, nếu là đoạn phim ướt át của em, em có thể không quan tâm sao?" Sở Ngự Tây mỉm cười xoay màn hình máy vi tính về phía cô: "Đây là những thứ em quan tâm phải không?"
Thương Đồng đứng ở cửa, máu đều xông thẳng lên đại não, trên màn hình đều là ảnh La Hằng Viễn ăn cắp giá thầu thấp nhất, màu sắc vô cùng rõ ràng, cách xa như vậy, cô cũng có thể nhìn thấy mấy chữ to phía trên tờ giấy là "Sở thị". cô thấy anh di chuyển con chuột, về phía hai chữ "Gửi đi".
"Đừng!" Thương Đồng vội vàng chạy đến, cô run rẩy nắm tay của Sở Ngự Tây: "Đừng."
Ngay lúc cô đụng vào tay của Sở Ngự Tây, lông mày Sở Ngự Tây cau lại, vung tay một cái, mang cô không hề phòng bị ngã sấp xuống một bên, thân thể cô chênh vênh, ngã xuống mặt đất.
Mặc dù có thảm, nhưng đầu vẫn đụng phải vách tường, cô nửa ngồi ở đó, quay đầu lại nhìn anh: "Tôi đã đến đây, anh muốn thế nào mới bỏ qua cho La Hằng Viễn? Bỏ qua cho Nhiễm Đông Khải?"
"Em nghĩ tôi muốn thế nào?" Sở Ngự Tây kiềm chế, nhìn chằm chằm vào Thương Đồng đang thở hổn hển trên mặt đất.
Trong phòng hơi nóng.
Thương Đồng cúi thấp đầu, cảm thấy vô cùng khó chịu, anh muốn, có lẽ không chỉ là thân thể của cô, còn muốn làm nhục cô, nhưng cô không có lựa chọn nào khác.
Vốn đã chuẩn bị tốt tâm lý, cũng thuyết phục bản thân không cần nói thêm nữa, nhưng ánh mặt trời buổi sáng xuyên qua rèm cửa màu trắng lọt vào, mặc dù trải qua ngăn cách, nhưng dù sao cũng là ban ngày.
cô cắn răng, cởi nút áo khoác ngoài.
Vòng tới vòng lui, lại là kết quả thế này, mũi cô không nhịn được chua xót, nước mắt ngấn lên, nếu anh nhìn thấy, nhất định sẽ cho là cô kiểu cách.
Nửa xoay mặt đi, cô cởi áo khoác, ngón tay run rẩy dừng lại trên áo len bên trong.
Sở Ngự Tây nhìn cô chằm chằm, ánh mặt trời bị ngăn cách giống như sữa trút xuống trên người cô, sau lưng cô là giá sách kiểu xưa, cô cúi đầu, tóc dài che khuất gương mặt cô, nhưng có thể nhìn thấy cái cổ duyên dáng, ngón tay cô mở áo len ra, dường như nhịn nửa ngày, cuối cùng cởi xuống tiếp.
cô mặc áo ngực màu đen, càng lộ ra hai luồng trắng nõn trước ngực, đi xuống là vòng eo thon, nghĩ đến ở trên máy bay, anh từ phía sau nắm lấy eo cô, hận không thể dùng lực bẻ gẩy cô, mà hai luồng mềm mại kia cũng có xúc cảm thật tốt, trong mắt anh toát ra tia lửa, thấy cô chậm chạp không có động tác tiếp theo, tay lại duỗi về phía con chuột.
"Đừng..." Thương Đồng sợ hãi, cô quay lưng lại, cởi giày, quần, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống.
Từ bóng lưng nhìn lại, cô có đường cong thon dài tuyệt đẹp, áo lót màu đen tôn lên làn da trắng nõn, càng lộ vẻ đẹp động lòng người, hai tay cô vòng qua khóa áo lót, cởi hai lần, đều không cởi được, tay run rẩy kịch liệt.
Sở Ngự Tây cứ như vậy nhìn cô chằm chằm, những thủ đoạn lạt mềm buột chặt này của cô, là ai dạy? Nếu cô thật sự thoải mái để lộ thân thể trần truồng trước mặt anh, có lẽ anh sẽ không có một chút cảm giác, nhưng bộ dáng cố ý e thẹn này, làm cho người ta hận không thể đặt dưới thân ra sức chà đạp.
Nhìn ngón tay cô cởi bỏ lá chắn cuối cùng từ trên đùi trắng nõn, hầu kết của anh chuyển động lên xuống, tay đặt trên bàn từ từ buộc chặt.
Thương Đồng đã đứng lên, cô cắn môi dưới, từ từ quay đầu lại, thân thể vẫn đưa lưng về phía anh như cũ.
Trong mắt cô chứa nước mắt, tầm mắt có chút mơ hồ, môi run rẩy, không nói ra lời.
Sở Ngự Tây chỉ nhìn cô chằm chằm, không có chút động tác nào, khi anh lạnh lùng xem kĩ chi tiết, cô càng cảm thấy khó chịu, nếu trên mặt đất có vết nứt, cô hận không thể lập tức biến mất.
"Tới đây." Sở Ngự Tây chậm rãi mở miệng.
Thương Đồng giống như người bị đông cứng, từng bước một đi đến bên cạnh anh, anh ngồi trên ghế tựa, cô đưa lưng về phía anh, mặt hướng về phía giá sách.
Đột nhiên, thân thể cô bị quay lại, cằm cũng bị anh nắm trong tay.
"không tình nguyện sao?" Sở Ngự Tây hừ lạnh, một tay khác theo đường cong ở cổ cô, đi đến trước ngực cô, bàn tay to của anh phủ lên trên, quả nhiên là đầy lòng bàn tay, mềm mại mà co dãn.
"không có." cô ép bản thân bình tĩnh, nhưng giọng nói lại run rẩy như cũ.
Thân thể cô căng thẳng, nước mắt trên mặt chảy xuống, rơi vào trên tay anh, mặt anh u ám, lạnh lùng nói: "Nếu tôi thả La Hằng Viễn, yêu cầu thứ hai của em là gì? Có phải kêu tôi đừng nhằm vào Nhiễm Đông Khải hay không?"
nói xong, tay của anh đột nhiên siết chặt. Thân thể Thương Đồng nhịn không được run rẩy, đau đớn kéo đến, khó chịu hơn so với đau đớn chính là nhục nhã, cô có chút kích động, muốn lập tức đẩy anh ra, hay là cho anh một bạt tay, nhưng nghĩ đến trên tay anh nắm gì đó, còn có lý do khiến anh hận cô, liền nhịn xuống.
Quả nhiên! sự im lặng của cô rõ ràng đã nói với anh, cô vì hai người đàn ông kia, mới dâng hiến bản thân cho anh!
Giống như là bố thí!
sự im lặng của anh, làm cho Thương Đồng lo sợ, rốt cuộc anh có đồng ý hay không?
Thân thể cô không còn mảnh vải, cảm thấy hơi lạnh, bàn tay anh không hề thương tiếc vuốt ve những nơi mềm mại nhất của cô, loại hành hạ này so với hai lần trước càng đáng sợ hơn.
thì ra không chỉ muốn tổn thương thân thể, mà lần này anh dường như muốn giày vò lòng tự trọng của cô.
"Ngự Tây..." cô thấp giọng mở miệng, muốn nói gì đó.
Ai ngờ Sở Ngự Tây đột nhiên đứng dậy, một tay đè cô xuống bàn làm việc, cô sợ đến mức a một tiếng, đã quên bản thân muốn nói gì. Phía sau là thân thể nặng nề của Sở Ngự Tây, phía trước là bàn làm việc của anh.
Anh dùng sức đè cô như vậy, đến nỗi cả người cô gần như nằm ở trên bàn, tuy cạnh bàn đã trải qua xử lý, nhưng vẫn khiến cô cảm thấy đau.
Mặt của cô bị tay anh đè trên bàn làm việc, xúc cảm lạnh lẽo kéo đến, cô có thể cảm giác được cơ bắp căng phồng của người đàn ông sau lưng, cảm thấy vô cùng sợ hãi.