Hào Môn Tội Yêu 2, Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Chương 76: Chương 76: Hé ra quá khứ tàn khốc




Lận Khả Hân đi tới ngoài cửa biệt thự, cửa xe cô còn chưa mở ra, thì nhìn thấy một ánh đèn xe chuyển qua đây, cô lấy tay che mắt, đợi đến khi ánh sáng kia đi qua, mới nhìn rõ là xe của Nhiễm Đông Khải.

Sau khi Nhiễm Đông Khải xuống xe lập tức đi vào bên trong biệt thự, còn chưa đi hai bước, đã bị Lận Khả Hân bắt lấy: "Đông Khải..."

Tất cả suy nghĩ trong lòng Nhiễm Đông Khải đều là cái suy đoán trước đó, cho nên không muốn cùng cô dây dưa, bàn tay to kéo cổ tay của cô ra, giọng lạnh lùng nói: "Tôi có việc, trở về lại nói."

nói xong, bỏ qua Lận Khả Hân đi nhanh vào phía trong.

Lận Khả Hân đứng ở ngoài biệt thự, nhìn anh hối hả lên lầu, đi đến căn phòng ban nãy của Thương Đồng, đẩy cửa đi vào.

cô đứng ở bên ngoài, cảm thấy gió thu đặc biệt vô cùng lạnh, anh lại có thể đối với mình coi như không có, trong mắt và trong lòng e rằng chỉ còn lại người phụ nữ đột nhiên xuất hiện kia thôi, chẳng lẽ sự thật như mình suy đoán, Sở Vân Hề là thế thân của người phụ nữ kia, là như thế sao?

Lái xe đến cổng, Lận Khả Hân dùng sức siết chặt tay lái, nhớ lại ánh mắt Thương Đồng nhìn về phía Niệm Niệm, vẻ mặt của cô dần bóp méo.

------ Vũ Quy Lai ------

trên lầu, Thương Đồng rót cho Niệm Niệm ly nước, nhìn cô bé uống xong mới để cô bé nằm xuống một lần nữa, thay cô bé đắp kín mền, chắc là nhiệt độ điều hoà có chút cao, cô cầm điều khiển từ xa, điều chỉnh lại.

Lúc Nhiễm Đông Khải xông vào, dọa cô nhảy dựng, cô theo bản năng quay đầu lại nhìn Niệm Niệm, thấy cô bé lại ngây thơ ngủ, mới yên lòng.

Nhiễm Đông Khải vốn đang xung động sau khi nhìn thấy cảnh này đột nhiên bình tĩnh lại, anh phải hỏi như thế nào, cho dù anh có hỏi, cô có thể nói cho anh biết sao?

"Sở Vân Hề thế nào?" Thương Đồng đứng dậy, rời khỏi giường, đi đến trước mắt Nhiễm Đông Khải, nhìn mặt anh, phát hiện có vài chỗ bầm tím: "Mặt của anh có muốn xử lý một chút hay không?"

Nhiễm Đông Khải đứng đó, tỉ mỉ nhìn chằm chằm vào Thương Đồng, làm Thương Đồng có chút ngạc nhiên, cô bất an nhìn thoáng qua quần áo của chính mình, vẫn là bộ trước đó, không có chỗ nào không ổn.

"Tôi không sao." Nhiễm Đông Khải nhìn mắt cá chân của cô, đã được thay băng gạc, anh chau mày: "Sở Ngự Tây có đá em bị thương hay không?"

Thương Đồng lắc đầu, giữa lưng đích thực rất đau, nhưng so ra đều kém với ánh mắt tàn nhẫn tuyệt tình của anh lúc ấy.

Nhiễm Đông Khải đem vẻ mặt của cô thu vào đáy mắt, tình cảm của cô đối với Sở Ngự Tây gần như không cách nào che giấu, mà Sở Ngự Tây? Sở dĩ lúc ấy tức giận như thế, tuyệt đối không phải chỉ vì Sở Vân Hề. Hai người bọn họ rõ ràng yêu nhau, lại hành hạ lẫn nhau, thấy cảnh như vậy, không phải anh nên vui sao?

"Lận tiểu thư mới vừa đi, nếu không mời cô ấy trở lại giúp anh xử lý vết thương một chút?"

Nhiễm Đông Khải lắc đầu, nhàn nhạt nói: "không sao, nếu không làm phiền em một chút."

Trong phòng khách, Thương Đồng mở hòm thuốc gia đình ra, cô rửa sạch tay, ngón tay trắng nõn mịn màng, cầm bông băng cẩn thận thay Nhiễm Đông Khải lau chỗ xướt da, sau khi sát trùng lại bôi thuốc mỡ tiêu viêm lên, ánh đèn chiếu vào trên mặt cô, chóp mũi sáng bóng dịu dàng hiện lên nét tinh tế.

Nhiễm Đông Khải từ từ nhắm hai mắt, cả người rơi vào im lặng, không biết anh đang nghĩ gì. Từ bên ngoài nhìn vào, cảnh này đủ mờ ám, nhưng Thương Đồng cũng hết sức tập trung, lòng không có việc khác.

"Tốt." Thương Đồng cất kỹ hòm thuốc, nhìn mặt Nhiễm Đông Khải, khẽ thở dài: "Anh không nên đối với Sở Vân Hề như thế."

Nhiễm Đông Khải mở to mắt, trong con ngươi là một mảnh u ám, anh nhàn nhạt mở miệng: "Vậy tôi nên đối xử với cô ấy như thế nào? Gạt cô ấy nói là tôi thích cô ấy, hay cưới cô ấy, rồi ly hôn?"

Thương Đồng nhất thời nghẹn lời, về vấn đề này cô đã không chỉ một lần khuyên qua anh, nói xong lời cuối cùng đều bị Nhiễm Đông Khải nói ngược lại, hoặc là lấy anh và chuyện tình cảm của Sở Ngự Tây làm ví dụ, khiến cô không phản bác được...

"Em có vẻ đặc biệt quan tâm cô ấy." Nhiễm Đông Khải tìm điếu thuốc trên bàn trà, không đốt lửa, mà hỏi cô trước: "Có thể chứ?"

Thương Đồng gật đầu, tránh né ánh mắt của anh: "Chẳng qua cô ấy chỉ là một cô gái đơn thuần, nhìn cô ấy như vậy đều không thể thờ ơ."

"Phải không?" Nhiễm Đông Khải nặng nề nhả một hơi khói, ánh mắt bị làn khói che khuất, giống như một con báo ẩn núp giữa rừng cây.

"Thời gian không còn sớm, tôi lên lầu trước, anh cũng nghỉ ngơi sớm chút." Thương Đồng đứng lên, chậm rãi rời khỏi, bước chân của cô rất nhẹ, Nhiễm Đông Khải vẫn chăm chú nhìn theo bóng lưng của cô, khuôn mặt u ám.

Lòng của cô đã đóng chặt, muốn mở ra, thật sự không dễ dàng.

Đêm khuya, Thương Đồng trăn trở, Niệm Niệm bên cạnh mang toàn bộ thân thể chui vào trong ngực cô, cô nhẹ nhàng hôn lên trán cô bé, chuyện xảy ra một ngày nay, cô thật sự khó có thể tiêu hóa.

cô nhớ rõ đêm mưa ngày hôm đó, toàn thân cô ướt đẫm được Sở Ngự Tây ôm đến toà biệt thự Phong Lam kia, anh đặt cô vào trong bồn tắm, dùng nước ấm ngâm cả người cô, lại giúp cô thay áo sơ mi của anh, cô ôm anh, giống như ôm một chiếc phao, nghe anh nói: "Yên tâm, sau này có anh."

cô thành cô nhi, mà anh ở trong lúc cô đau khổ ôm đầu cô nói: "Anh biết, khi anh nhìn thấy thi thể của mẹ, cũng đau khổ như em, lúc đó anh mới bảy tuổi, đã không muốn sống."

Mưa xối xả tạt vào cửa sổ, cô quên khóc, nhìn khuôn mặt trắng xanh của anh, anh vẫn cô đơn như thế, nhưng phút chốc lòng cô càng thêm thắt chặt đau đớn, nghe anh chậm rãi mở miệng: "trên cổ tay của bà có vết tích của nhiều đường dao, cắt mạch máu, trên mặt đất là một vũng máu tươi, đều đã đông lại, bầu không khí toả ra mùi tanh làm người ta buồn nôn."

"Bà ấy tự sát?" Thương Đồng sợ đến mức co lại trong lòng anh, nắm tay anh, muốn đem sức mạnh chuyền cho anh.

Lúc đó Sở Ngự Tây chậm rãi cúi đầu, nhìn cô, đôi mắt giống như hồ nước sâu, bên trong đều tràn đầy bi thương: "Bà chảy rất nhiều máu, trên mặt đều là nước mắt, trắng bệch giống như người giả làm bằng thạch cao."

cô nắm tay anh, không biết nên an ủi đau đớn trong lòng anh như thế nào, nghe anh tiếp tục nói hết: "Bà yêu như thế, đến khi bà chết cũng chưa từng đến liếc mắt nhìn bà một cái, anh gọi điện thoại cho ông ta, nói mẹ anh cắt cổ tay tự sát, ông ta cúp điện thoại, cũng không trở về."

"Là cha anh?" trên đời này tại sao lại có người đàn ông tuyệt tình như vậy?

Giọng của Sở Ngự Tây nặng nề xuống: "Ông ta vui vẻ với tình yêu mới của mình, thậm chí không chịu liếc mắt nhìn bà lần cuối."

Ánh mắt anh lúc đó, khiến cho người ta đau đớn như thế, nhưng sau khi nói xong những lời này, anh lại cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô: "Đồng Đồng, anh thấy cha em thương em rất nhiều, cho nên đừng đau lòng nữa, ông ấy nhất định không hy vọng em khó chịu như vậy, đúng không?"

Khi đó cô khóc càng mãnh liệt, trong nháy mắt mới hiểu được, anh luôn trầm mặc u ám, lại vì cô mà khuyên giải.

Đêm hôm đó, anh hôn cô, hận không thể mang tất cả bi thương của cô, tất cả đau đớn đều hôn hết, cô không nghe được tiếng mưa rơi, chỉ nghe nhịp đập của tim anh, bọn họ ôm nhau thật chặt, hơi thở của anh càng phát ra khàn khàn, hơi nóng phun ra giữa cổ của cô, lúc ấy cô cũng không biết, đêm hôm đó anh phải chịu đựng có bao nhiêu thống khổ, cô tin tưởng anh như thế, ở trong sự vỗ về của anh mà đi vào giấc ngủ.

Mãi đến buổi chiều, khi cô tỉnh lại mắt đã sưng vù, lại nhìn thấy anh quần áo chỉnh tề ngồi bên cạnh, nhìn cô chăm chú: "Dậy đi, anh đưa em về nhà!"

"Hả?" cô vẫn mặc áo sơ mi của anh, bởi vì khóc lâu quá, trong đầu đều hỗn độn, cạnh giường đã đặt một bộ quần áo, đôi mắt anh lúc đó có chút sâu xa, thấy cô ngồi dậy, anh quay đầu qua: "Mẹ anh để lại một bộ trang sức ở chỗ kia, lấy tới anh sẽ mang em đi kết hôn."

Kết hôn.

Bao nhiêu chữ tốt đẹp, bây giờ nghĩ lại, đều ấm áp làm người ta phải đau đớn, cô làm sao có thể kết hôn cùng anh? Lúc cô đứng bên ngoài biệt thự, nhìn thấy Tân Mộng Lan, đầu cô hoàn toàn nổ tung, cô không tin lại có sự trùng hợp như vậy, người kia rõ ràng đã chết, lại đứng ở nơi đó, phong thái tao nhã, dáng người duyên dáng, khóe môi chứa nụ cười yếu ớt, cùng với hình dáng trong hình khác rất xa.

cô nhìn lầm người!

Nhất định là vậy!

Nhưng một câu của Sở Ngự Tây đã đập tan tất cả ảo tưởng của cô, là sự thật, người phụ nữ kia vốn dĩ chưa chết, bà vứt bỏ mình, cũng hại gia đình khác, cha vì bà mà cả đời không tái hôn, mà mẹ của Sở Ngự Tây cũng vì bà nên cắt cổ tay tự sát.

Dòng máu đó vắt ngang ở giữa hai người, là một vực thẳm sâu, vĩnh viễn cũng không có cách vượt qua, sự thật còn không phải chỉ như vậy, sau khi cô xem nhật ký của cha, mới biết được, bọn họ tuyệt đối không có khả năng.

Sở Ngự Tây, em thà rằng để anh hận em như vậy, sau đó quên em, cũng không muốn có một ngày, anh biết được chân tướng!

Trời dần sáng, cô vừa mới ngủ, thì nghe thấy có người bên ngoài gõ cửa.

Niệm Niệm nghe được âm thanh, đã bò dậy: "Mẹ, gõ cửa."

cô xoa huyệt Thái Dương, đi đến cửa, không phải Nhiễm Đông Khải, là nữ quản gia.

"Thương tiểu thư, điện thoại của cô." Điện thoại đưa qua, cô ngẩn người, làm sao lại có người gọi điện thoại đến biệt thự tìm cô, có lẽ là Nhiễm Đông Khải. Lấy điện thoại qua.

Nhận điện thoại, bên trong lại truyền ra giọng của một người phụ nữ: "Là Thương tiểu thư sao?"

"Là vị nào?" Thương Đồng nghe có chút quen tai, lại không nghĩ ra được.

"Tôi là Lận Khả Hân, Thương tiểu thư, thật xin lỗi đã quấy rầy cô, chuyện này tôi nghĩ nên báo cho cô một tiếng, tối qua Sở Vân Hề tiểu thư cắt cổ tay tự sát."

"Cái gì?" Thương Đồng đứng đó, tay chân lạnh lẽo, cô ấy tại sao có thể làm ra chuyện như vậy? Cắt cổ tay tự sát? Nếu cô ấy xảy ra chuyện...

"Thương tiểu thư?" Giọng của Lận Khả Hân từ bên kia truyền đến: "cô đang nghe chứ?"

"cô ấy...bây giờ cô ấy thế nào?" Giọng của Thương Đồng cũng không còn là của mình, Niệm Niệm đã từ dưới lầu chạy đến, ôm lấy chân cô, không biết nói gì đó, cô nghe không rõ chỉ lặp lại: "Bệnh viện Trừng Tâm, cấp cứu, bây giờ tôi qua đó."

cô luống cuống để điện thoại xuống chạy ra ngoài, chạy hai bước, mới nhớ đến chưa thay quần áo, lại vội vàng đi lên lầu thay quần áo, Niệm Niệm đuổi theo ở phía sau: "Mẹ, muốn đi Cố Cung sao?"

một bên Thương Đồng run rẩy thay quần áo, vừa nói với Niệm Niệm: "thật xin lỗi Niệm Niệm, mẹ có việc gấp, lần sau sẽ dẫn con đi xem!"

nói xong cô liền chạy ra ngoài.

"Thương tiểu thư." Quản gia đuổi theo ra tới: "cô đi đâu, để tài xế đưa cô đi?"

Thương Đồng luống cuống tay chân, chỉ cảm thấy trong lòng run rẩy, hai chữ tự sát đu đưa ở trước mắt cô, cô cực kỳ sợ hãi, nhìn thấy xe chạy tới, vội vàng đi lên: "Bệnh viện cấp cứu Trừng Tâm."

Càng sốt ruột, xe trên đường càng đông đúc, buổi sáng không nhìn thấy Nhiễm Đông Khải ở biệt thự, hẳn là biết tin nên đã đến bệnh viện.

Làm sao bây giờ? Nếu Vân Hề xảy ra chuyện, cô nên làm cái gì bây giờ?

Trời ạ! Tại sao lại thành ra như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.