Hào Môn Tội Yêu 2, Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Chương 113: Chương 113: Không kìm được đau lòng




Lòng của Thương Đồng không phải là không đau, Lâm Lôi hỏi cô, tại sao cô và Sở Ngự Tây tuyệt đối không thể, cô nên trả lời cô ấy thế nào đây?

Ngay cả khi Nhiễm Đông Khải hỏi cô, cô cũng không có cách nào trả lời được. Bởi vì câu trả lời đó, cô không dám đụng vào.

cô đã từng muốn chất vấn Tân Mộng Lan, nhưng bà lại không đưa ra câu trả lời rõ ràng.

Ngay cả khi cô không đoán ra, cô và Sở Ngự Tây cũng tuyệt đối không thể nữa rồi.

Lâm Lôi vẫn đang chờ đợi câu trả lời của cô.

Thương Đồng từ từ ngẩng đầu, nhìn Lâm Lôi: "cô thích anh ta sao?"

một câu hỏi làm hai người đảo ngược vị trí, Lâm Lôi không ngờ tới Thương Đồng sẽ hỏi vấn đề này, cô hơi sững sờ, mặt đỏ lên, lập tức lắc đầu: "cô hiểu lầm rồi, vì tôi chỉ tò mò thôi, thật đó!"

Thương Đồng thấy mặt Lâm Lôi ửng đỏ, cô có chút hốt hoảng, còn nhớ rõ cách đây năm năm trước, ở quán cà phê "Longago" lúc cô nhận được công việc đánh đàn, rất lâu cũng không gặp lại Sở Ngự Tây, có một ngày trời mưa, Sở Ngự Tây lên lầu, một mình anh ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, trong lúc cô vô ý nhìn thoáng qua, tạm thời đổi lại bài hát.

Chính là bài《 Cỏ Hoa Lan 》.

Khi đó Sở Ngự Tây quay đầu lại, nhìn cô, đúng lúc đụng phải ánh mắt của cô, cô cúi đầu, không nhìn anh nữa, tim lại nhảy loạn thình thịch, mặt cũng nóng lên.

Từ đó về sau, trong một thời gian dài, cô chỉ cúi đầu đánh đàn, mặc dù nhìn thấy anh đến, cô cũng không ngẩng đầu, chỉ im lặng đổi lại bài hát, vì anh mà đàn bài 《 Cỏ Hoa Lan 》, tuy bọn họ không nói chuyện, nhưng im lặng giống như một giao ước ngầm, anh tất nhiên sẽ nghe xong bài hát đó, mới rời đi.

Mà bây giờ cô nhớ lại, lúc đó đỏ mặt, có lẽ cũng không biết mình động lòng.

Mà Lâm Lôi lúc này, mặt cũng đỏ. cô là một người chủ trì nổi tiếng, gương mặt của công chúng, nhiều kinh nghiệm hơn so với cô, nhưng lại trở tay không kịp với một vấn đề như vậy, có thể thấy được, mặc dù bản thân cô cũng chưa chắc biết, nhưng có thể đã thích Sở Ngự Tây.

Lâm Lôi thấy Thương Đồng cúi đầu không nói, cô lúng túng mở miệng nói: "nói thật, tôi thật sự chỉ tò mò..."

Thương Đồng cắn môi dưới, quay đầu lại, trên mặt thoáng hiện lên nụ cười, mặc dù có chút yếu ớt: "Lâm tiểu thư, kỳ thực tôi rất hy vọng ai đó có thể thích Sở Ngự Tây, thật ra anh ta rất...cô độc."

"cô độc?" Lâm Lôi cau mày, sao có thể? Người giống như Sở Ngự Tây, không khác gì những người sống trong đại viện kia, sao có thể cô độc? Nhưng Thương Đồng vừa nói vậy, cô mới có cảm giác, Sở Ngự Tây thật sự làm cho người ta có cảm giác tự nhiên không vui.

Cổ họng của Thương Đồng cảm thấy hơi chát, cô nhỏ giọng nói: "Mẹ của anh ta mất lúc anh ta còn rất nhỏ, anh ta luôn ở nội trú tại trường, anh ta cũng luôn luôn không vui vẻ..."

Rất nhiều bí mật cô không thể nói, chẳng hạn như mẹ anh là cắt cổ tay tự sát, chẳng hạn như anh căm hận cha và mẹ kế, chẳng hạn như khúc mắc phức tạp giữa bọn họ.

cô chỉ có thể dùng giọng nói chân thành nói với Lâm Lôi: "Anh ta rất tận tâm với tình yêu, nếu anh ta chịu quên, chịu bắt đầu lại lần nữa, nhất định sẽ cho người kia hạnh phúc."

Tim của Lâm Lôi đập thình thịch, cô vẫn sắc bén nhìn Thương Đồng: "Anh ta vẫn còn yêu cô."

Thương Đồng lắc đầu, cô cúi đầu xuống, vẫn là câu nói đó: "Chúng tôi tuyệt đối không thể nữa rồi."

Rốt cuộc là lý do gì, có thể làm cho cô nói tuyệt đối không thể chắc chắn như vậy?

Thương Đồng cố nén không cho nước mắt rơi xuống, cô hít một hơi thật sâu, nhìn Lâm Lôi: "cô yên tâm, anh ta cũng nghĩ vậy."

"Các người..." Trong lòng Lâm Lôi đầy nghi ngờ, cô cắn môi dưới và nói: "Có phải cô xem tôi giống như người thứ ba? Tôi thừa nhận, tôi quả thực có nảy sinh hứng thú với Sở Ngự Tây, nhưng tuyệt đối không phá hoại một đôi đang yêu nhau, nếu cô cũng yêu Sở Ngự Tây, có chuyện gì không thể thẳng thắn?"

Tại sao không thể thẳng thắn?

Thương Đồng run rẩy quay sang Lâm Lôi, cô truy hỏi sắc bén như vậy, làm Thương Đồng suýt nữa không cách nào che giấu, nhưng cô chỉ có thể đưa ra một lý do: "Bởi vì tôi không thích anh ta."

"Sao có thể như thế được?" Lâm Lôi không tin lắc đầu.

Nước mắt của Thương Đồng cuối cùng cũng từ từ trào ra, cô thấp giọng nói: "Tin hay không tuỳ cô."

Lâm Lôi thấy cô không nói thêm gì nữa, đành phải đứng dậy ra về.

----- Vũ Quy Lai -----

Gần tối, bầu trời tối xuống, xem ra ngày mai có thể là có tuyết.

Sở Ngự Tây ở bệnh viện quân đội, điện thoại vang lên không ngừng, anh nhìn thấy dãy số, đều tắt đi.

Tin nhắn của Sở Vân Hề gửi đến: "Anh, cả đời em chỉ có một lần kết hôn, anh nhất định phải đến! Nhất định!"

Anh ném điện thoại qua một bên, nhìn thấy Lâm Lôi đứng ở cửa.

cô có phải là Thuận Phong Nhĩ, Thiên Lý Nhãn không? Sao đổi bệnh viện còn có thể tìm đến được đây?

Lâm Lôi không để ý tới sự lạnh nhạt của anh, lập tức đi đến ngồi xuống bên cạnh anh: "Sao anh lại đổi bệnh viện?"

Sở Ngự Tây cau mày: "Tôi cần phải báo cáo cho em sao?"

Lâm Lôi mang hoa để xuống, hai tay chống cằm ngồi ở bên giường, nhìn Sở Ngự Tây giống như nhìn con ếch trong phòng thí nghiệm.

Dáng dấp rất tuấn tú.

cô đã gặp qua rất nhiều anh chàng tuấn tú, các loại hình dáng, nhưng cũng không bằng người đàn không chân thật trước mắt. Có rất nhiều tài năng trẻ thành công, trong mắt đầy tinh tế, khôn khéo, còn rất thông minh. Cũng gặp qua loại không có ngoại hình, mồm mép láu lỉnh hoặc toàn thân hào nhoáng, cũng gặp qua đa mưu túc trí, tinh anh trong các tinh anh.

Sở Ngự Tây vốn không đếm xỉa tới cô, nhưng thấy bộ dạng này của cô, sắc mặt trầm xuống: "Em có chuyện gì sao?"

"cô ấy nói các người tuyệt đối không thể, tôi đang suy nghĩ tại sao." Lâm Lôi thở dài nói: "Ngay cả tôi cũng động lòng, sao cô ấy có thể không động lòng?"

"cô ấy?" Sau khi Sở Ngự Tây nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi: "Em đi tìm cô ấy làm gì?"

Lâm Lôi thấy dáng vẻ này của anh, thở dài, trong lòng cô rất khổ sở: "Tôi chỉ muốn biết, khả năng các người có thể hợp lại là bao nhiêu, nếu có hy vọng, tôi quyết định làm người giảng hoà cho hai người."

Sở Ngự Tây nghe những lời này, nắm tay từ từ siết chặt, nét mặt u ám: "Đừng uổng phí tâm tư, chúng tôi tuyệt đối không thể nữa rồi."

Lại là một người tuyệt đối không thể.

"Tại sao?" Lâm Lôi nhìn anh: "Anh phải nói cho tôi biết lý do thật sự, tôi mới có thể phán đoán, các người tuyệt đối không có khả năng, có phải là thật hay không."

"Cái này có liên quan gì đến em?" Ánh mắt của Sở Ngự Tây sắc bén nhìn Lâm Lôi.

"Nếu các người có thể gương vỡ lại lành, tôi sẽ tích được công đức, nếu các người thật sự không thể, vậy...tôi muốn chúng ta cứ tiếp tục thử xem!" Lâm Lôi nói rất táo bạo, nhưng mặt vẫn có chút nóng lên.

Sở Ngự Tây chưa từng thấy người phụ nữ nào thẳng thắn như vậy, ngày thường chỉ cần anh vừa tức giận, hầu như không ai dám đụng chạm anh nữa, không ngờ người phụ nữ này lại ở đây mạnh miệng với anh! Anh lạnh lùng nói: "Chuyện của tôi và cô ấy không cần em quan tâm!"

"Vậy sao được?" Lâm Lôi cau mày: "Anh nghĩ đi, cậu anh nghiêm túc giới thiệu anh với tôi, nếu anh không cho tôi một lời giải thích hợp lý, sao tôi có thể nói rõ với ba tôi và cậu anh chứ?"

Sở Ngự Tây có thể không cho bất kỳ ai mặt mũi, cũng không thể không bận tâm đến cảm nhận của cậu anh.

Sắc mặt anh trở nên vô cùng khó coi.

Lâm Lôi mỉm cười nói: "Trước kia tôi đã làm các tiết mục tình cảm, anh nói xem, rốt cuộc anh đã làm gì, nếu các người có thể, tôi nhất định sẽ làm cho các người hợp lại! Anh yên tâm, tôi không có những hành vi bỉ ổi của tiểu nhân!"

"Người cô ấy yêu không phải tôi." Cuối cùng Sở Ngự Tây lạnh nhạt mở miệng.

"Nhưng tôi không cảm thấy vậy." Lâm Lôi rất khách quan: "Trực giác của tôi nói cho tôi biết, tình cảm của cô ấy đối với anh rất sâu đậm, thật đó."

"Con của cô ấy cũng không phải của tôi." Sở Ngự Tây nói ra câu thứ hai.

"Hả?" Lâm Lôi hơi sửng sờ, đây thật sự là một lý do trí mạng: "Vậy anh biết là của ai à?"

Sở Ngự Tây gật đầu.

"Có thể là nghĩ sai rồi hay không?" Lâm Lôi nhẹ nhàng nhắc nhở anh: "Có lẽ cô ấy đang gạt anh thì sao?"

"Tôi đã làm DNA." Sở Ngự Tây khàn giọng nói.

"Hả?" Lâm Lôi không còn bình tĩnh nữa, sao Sở Ngự Tây có thể si tình như vậy? "Vậy có phải cô ấy có nổi khổ tâm khác hay không, ví dụ như bị cường bạo rồi có con, cho nên cảm thấy không xứng với anh, vì vậy mới chia tay với anh?"

Sở Ngự Tây cúi đầu, nói ra câu thứ ba: "cô ấy yêu cha của đứa bé."

"Anh biết cha của đứa bé là ai sao?" Lâm Lôi không bình tĩnh được nữa: "Anh ta là ai?"

Sở Ngự Tây hơi do dự, không nói.

"Anh yên tâm, tôi lấy đạo đức nghề nghiệp của tôi ra đảm bảo, nếu anh không đồng ý công khai, tôi nhất định bảo vệ bí mật cho anh * *!" Lâm Lôi sốt ruột cam đoan.

Sở Ngự Tây nặng nề thở dài nói: "Người đàn ông sắp trở thành em rễ của tôi."

Mặc dù đã phỏng vấn rất nhiều tin tức, nhưng đều là dân sinh, phương diện văn hóa, Lâm Lôi nhất thời có chút choáng váng, nhưng cũng hiểu được mối liên quan trong đó, chuyện này cũng thật phức tạp, cô nói: "Nhưng, nếu người cô ấy yêu muốn lập tức kết hôn thì cô ấy sẽ trong tình trạng độc thân, nếu anh thật sự yêu cô ấy, đừng vì mối quan hệ lộn xộn này mà buông tay! Cho dù..."

cô không nói được gì nữa, quả thực có chút lộn xộn.

Sở Ngự Tây nở nụ cười, cuối cùng anh nói ra một câu: "Tôi vì làm cho cô ấy và Nhiễm Đông Khải cắt đứt, cũng muốn làm cho bản thân tôi không ảo tưởng nữa, tự tay mang cô ấy đưa lên giường của một người khác."

"Anh...anh thật là..." Lâm Lôi đứng phắt dậy, cô tức đến run người, hoàn toàn quên mất lập trường của mình: "Vô sĩ! Cầm thú!"

Sở Ngự Tây đưa tay kiếm thuốc lá bên cạnh, rút ra một điếu rồi đốt lên, làn khói lượn lờ giữa không trung, anh khàn giọng nói: "Mặc dù vậy, tôi vẫn yêu cô ấy."

Lâm Lôi chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, lần đầu tiên cô cảm giác được bất lực trong lời nói, cô không biết nên nói gì, cuối cùng cô cũng hiểu, tại sao hai người đều nói tuyệt đối không thể.

Bất luận Thương Đồng có thích Sở Ngự Tây hay không, bất luận Sở Ngự Tây yêu Thương Đồng thế nào, bọn họ thật sự không có khả năng nữa.

Chỉ riêng vướng mắt phức tạp trước kia, cũng đã rất khó ở cùng một chỗ, huống chi anh lại làm ra chuyện bỉ ổi như thế. Anh đã hoàn toàn phá huỷ ranh giới cuối cùng của một người phụ nữ, đó là chuyện mà bất kỳ ai cũng không thể tha thứ.

Lòng của Sở Ngự Tây cũng rất đau đớn, đốt xong điếu thuốc, anh giống như người gỗ ngẩng đầu nhìn Lâm lôi, cười khổ sở: "Tôi là cầm thú, cho nên cách xa tôi một chút."

Lâm Lôi không nói gì, cầm túi xách nhỏ của cô xoay người bỏ đi.

cô là một thuyết khách thất bại.

Người đàn ông như vậy, cô tuyệt đối sẽ không chấp nhận.

Tuyệt đối!

Nhưng, lúc ra khỏi phòng bệnh, cô nhịn không được quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Sở Ngự Tây cúi đầu, mười ngón tay cắm vào trong tóc.

cô còn nhớ anh đã nói: "Mặc dù vậy, tôi vẫn yêu cô ấy."

không kìm được đau lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.