Hào Môn Tội Yêu 2, Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Chương 102: Chương 102: Không yên lòng




Ads Sở Ngự Tây tiếp tục lái xe, mắt nhìn phía trước, bình tĩnh trả lời: "Tôi nghe em."

Lâm Lôi không biết tại sao, chỉ cảm thấy tức giận, cô ở một bên lạnh lùng nói: "Sở Ngự Tây, thái độ của anh là sao?"

Sở Ngự Tây nghe xong, cũng không tức giận, anh nghiêng đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh một chút, vẫn lịch sự trả lời: "Lâm tiểu thư, là lần đầu tiên tôi đi xem mắt, không biết nên có thái độ gì, nhưng tôi thật sự nghiêm túc, nếu em bằng lòng kết hôn với tôi, chúng ta qua lại thử xem, nếu em không muốn, chúng ta ngừng ở đây."

Lâm Lôi nói không ra lời, mắt anh rất đẹp, đen nhánh, khi nhìn cô chằm chằm, cô lại có cảm giác mình bị đối phương phỏng vấn, cô còn có một chút cảm giác luống cuống, nhưng vẫn kiên trì hỏi: "Có phải tôi nói bằng lòng, anh cũng ưng thuận hay không? Vậy anh có cảm giác với tôi không?"

Sở Ngự Tây chuyển tầm mắt, bình tĩnh nhìn về phía trước, cảm giác? Anh còn có thể có cảm giác với người khác sao?

"Tạm thời không có." Anh bình tĩnh trả lời: "Dù sao cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt."

không khí trong xe có chút ngột ngạt, Lâm Lôi cắn môi dưới, nhất thời cũng túng lúng, thái độ của anh rất rõ ràng, nếu cô bằng lòng, anh sẽ thử qua lại cùng cô, cô không bằng lòng, anh cũng không quan tâm. Nhưng cô lại không nói được gì, người ta nói rất đúng, mới thấy mặt một lần, cô có thể yêu cầu cái gì đây?

Từ trong kính, cô nhìn bản thân mình, sức hấp dẫn giảm xuống rồi sao?

không khí trong xe có chút ngột ngạt, Lâm Lôi nói: "Có nhạc không, có thể nghe một chút chứ?"

nói xong, tự cô ấn nhạc trong xe.

Đoạn mở đầu vừa vang lên, tay của Sở Ngự Tây khẽ run, xe hơi lắc lư, anh đưa tay ấn nút dừng và nói: "Bài này không dễ nghe, đổi bài khác."

"Tôi cảm thấy rất hay." Lâm Lôi đối đầu với anh, xem anh có phản ứng gì.

《 Cỏ hoa lan 》tiếng hát lan ra trong xe, Sở Ngự Tây mấy lần muốn đưa tay tắt, sau đó cũng mặc kệ nó vang lên.

Tôi đến từ trong núi, mang theo cỏ hoa lan.

Loài nhỏ bé trong vườn, hi vọng hoa nở sớm.

một ngày nhìn ba lần, thấy mùa hoa đi qua.

Hoa lan lại như cũ, vẫn đâm chòi nảy lộc.

Đảo mắt mùa thu đến, di lan vào phòng ấm.

Bao thương tiếc dâng trào, hàng đêm không thể quên.

Mong đợi Xuân hoa nở, thoả mãn ý nguyện xưa.

Đầy phòng là hương hoa, tăng thêm nhiều thơm mát.

Giống như lại trở về năm năm trước, lúc anh đang chuẩn bị xuống lầu, bỗng dưng nghe phía sau vang lên ca khúc này, quay đầu nhìn lại, thấy bóng lưng của Thương Đồng, cô đàn rất nghiêm túc, hoàn toàn chìm đắm trong ca khúc.

"Bao thương tiếc dâng trào, hàng đêm không thể quên." Mặt anh tối xuống, ngay cả một bài hát cũng không bỏ xuống được, còn nói gì đây?

Lặp lại nhiều lần, Lâm Lôi giống như không để ý hỏi: "Bài này rất êm tai, có ý nghĩa gì đặc biệt sao?"

Sở Ngự Tây im lặng chốc lát, mới nói: "không có."

Lâm Lôi thấy anh rất tập trung, cũng không mở miệng nữa, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, theo phản quang nhìn thấy một bên mặt của Sở Ngự Tây, hình như không có gì khác thường, xe bất giác dừng lại, cô có chút ngạc nhiên, đến nhà rồi? Sao nhanh như vậy?

"Lâm tiểu thư, ngủ ngon." Sở Ngự Tây xuống xe, rất lịch sự thay cô mở cửa xe.

Lâm Lôi xách túi, cười nói: "Tôi nhìn ra, anh thật sự không định qua lại với tôi, ngay cả điện thoại của tôi cũng không muốn biết."

cô nói rất thẳng thắn, Sở Ngự Tây nghe xong, trả lời: "Nếu Lâm tiểu thư không có ý định đó, không cần thiết phải liên lạc."

Lâm Lôi nghe xong cũng nở nụ cười, từ trong túi lấy danh thiếp của mình ra nói: "Xin chỉ giáo thêm." nói xong thì chạy về phía biệt thự.

Sở Ngự Tây nhận lấy, người chủ trì Lâm Lôi đài Ương thị, bên cạnh hộp thư, có đầy đủ số điện thoại, anh trở lên xe, nhạc trong xe còn đang phát, anh lấy cái đĩa ra, im lặng chốc lát, bẻ cái đĩa thành nhiều mảnh, ném ra ngoài xe, một trận gió thổi tới, mang những mảnh vụn kia thổi đi.

Nên bắt đầu lại lần nữa rồi.

------ Vũ Quy Lai ------

Thương Đồng bị bệnh, không biết bởi vì ngâm trong nước lạnh, hay làm nhiều quá, bắt đầu phát sốt.

Cổ họng của cô vừa khô vừa đau, trong phòng không có ai.

Niệm Niệm cũng không ở đây, cô muốn đứng dậy xuống lầu tìm nước uống, vừa ngồi dậy, cả người giống như vỡ vụn, phịch một tiếng ngã xuống đất.

Rốt cuộc là thế nào? Tay cô chống đỡ sàn nhà, ngày hôm qua cô đi tiếp rượu, sau đó thì sao?

cô uống say sao?

Sở Ngự Tây bế cô trở về?

"Niệm Niệm?" Cổ họng cô khàn khàn, kêu không ra tiếng.

Miễn cưỡng đứng dậy, nhưng dưới chân giống như đạp lên bông mềm, vịn tường từng bước ra khỏi phòng, vừa đi đến cửa thì thở gấp không ngừng.

Cửa đẩy không ra, cô tốn sức xoay nửa buổi, tay trơn ướt, rất vất vả mới đẩy được cửa ra, bản thân của theo cửa ngã ra ngoài.

"Thương tiểu thư?" Quản gia vốn ở dưới lầu, nghe phịch một tiếng, thấy cô ngã lăn trên đất, vội vàng chạy tới.

Vừa sờ thân thể của cô, vẫn bỏng đến dọa người như cũ, vội vàng đỡ cô trở về phòng ngồi xuống.

Lại rót cho cô một ly nước, cô bắt đầu run rẩy uống hết.

Quản gia nghe cô hỏi Niệm Niệm, vội vàng nói: "Tiên sinh đã sắp xếp cho Niệm Niệm tiểu thư đi nhà trẻ, đặc biệt có người đưa đón, xin Thương tiểu thư yên tâm."

cô nhẹ nhàng thở ra, cả người vẫn bủn rủn không có sức, mặc dù mơ màng, nhưng cũng biết anh không trở về.

"Lát nữa bác sĩ Lận sẽ đến." Quản gia lại đi rót nước cho cô.

Mặt Thương Đồng sốt đến đỏ bừng, cô nhẹ giọng hỏi: "Hôm qua tôi trở về lúc nào?"

"Hôm qua?" Quản gia hơi sững sờ, trả lời: "Thương tiểu thư mê man ba ngày, nhưng tối hôm đó là tiên sinh trở về cùng với cô."

Lúc này thần kinh của Thương Đồng mới buông lỏng xuống, cô chỉ cảm thấy mỗi một chỗ của mình đều giống như bị bánh xe nghiền qua, tay mỏi nhừ, chân mỏi nhừ, eo cũng vậy, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cũng cảm giác được thân thể không khỏe.

"Bác sĩ Lận đến."

Lận Khả Hân mang theo hòm thuốc lên lầu, thấy Thương Đồng đã tỉnh, cũng có vài phần kinh ngạc, nhưng vẫn cười nói: "Cuối cùng cô đã tỉnh, lúc đầu tôi còn nghĩ nếu không tỉnh sẽ đưa đến bệnh viện kiểm tra."

Thương Đồng không muốn nói chuyện, nhưng vẫn gật đầu: "Cảm ơn cô."

cô dựa vào gối, Lận Khả Hân giúp cô tiêm xong, lại lấy từ trong hòm thuốc ra một bình thuốc nhỏ nói: "Cái này, nếu cô thức dậy, thì tự mình bôi thuốc, tôi để lại cho cô một hộp bông băng."

Thương Đồng nhận lấy, đọc hướng dẫn, lập tức cúi đầu xuống, thì ra là dùng cho chỗ kín.

Lận Khả Hân cũng không nói thêm gì nữa, đứng dậy đi ra.

Thương Đồng bôi thuốc, lại nằm mê man cả buổi chiều, nghe được tiếng của Niệm Niệm, ngọ ngoạy ngồi dậy.

"Mẹ..." Niệm Niệm thay quần áo mới, ôm cặp sách chạy vào.

Thương Đồng vội nói: "Đừng tới đây, mẹ bị bệnh, sẽ lây cho con."

Niệm Niệm nghe xong, đành phải ngoan ngoãn đứng ở cửa, hết sức phấn khởi nói: "Mẹ, trường học rất tốt, mấy ngày nay lúc nào mẹ cũng ngủ, con không có thời gian nói với mẹ..."

Quản gia đi tới, dỗ dành cô bé đi rửa tay, Thương Đồng nhìn cảnh này, trên mặt cũng hiện ra nụ cười, thực ra như vậy cũng rất tốt, anh đã đồng ý đề nghị của cô, cô hy sinh một chút cũng đáng.

Lại qua mấy ngày, cuối cùng cô có thể đứng lên, cô cầm di động ở đầu giường, suy nghĩ hồi lâu, vẫn bấm một số điện thoại, bên kia vang lên mấy tiếng, liền cúp.

Có lẽ là đang hợp.

cô gửi đi một tin nhắn, cũng thật lâu không có trả lời.

Có một cảm giác khó hiểu dâng lên trong lòng, cô cắn răng, muốn gọi lại lần nữa, nhưng điện thoại không điện được.

----- Vũ Quy Lai -----

Trong nhà hàng xoay, Sở Ngự Tây và Lâm Lôi ngồi đối diện nhau, phục vụ đưa Beefsteak lên.

Lâm Lôi mặc style mới trong năm nay của Chanel, ngồi đó, trang nhã tự nhiên, nhìn điện thoại di động của anh để trên bàn vang lên, cười nói: "Điện thoại của anh."

Sở Ngự Tây nhìn lướt qua dãy số phía trên, đưa tay ngắt máy.

"Sao không nhận?" Lâm Lôi để dao nĩa xuống, đôi mắt xinh đẹp sáng quắc nhìn chằm chằm vào anh.

Sở Ngự Tây cầm điện thoại, thấy phía trên có tin nhắn gửi đến, anh hơi do dự, chỉ nghe thấy Lâm Lôi nói: "Đưa điện thoại di động cho tôi."

Sở Ngự Tây nhíu mày nói: "Vậy được sao?"

Lâm Lôi cười nói: "Tôi nghĩ, anh ở trước mặt tôi, còn không chặt đứt thối đào hoa, có lời gì, anh cũng nên nói thẳng cho tôi biết, trong lòng tôi mạnh mẽ lắm, không được thì tan. Nhưng cũng đừng gạt tôi, muốn tôi biết, cho anh tới trước đài truyền hình nói rõ."

Sở Ngự Tây nghe cô nói xong, đưa dãy số kia vào danh sách đen, thản thiên mở miệng nói: "Tuỳ em."

Lâm Lôi nghe xong, tay hơi run lên, có chút không dám tin nhìn anh: "Sở Ngự Tây, anh có ý gì?"

Sở Ngự Tây dùng khăn lau khóe môi, ngẩng đầu nhìn Lâm Lôi nói: "Nếu như tôi có?"

Lâm Lôi tức giận đứng phắt dậy, cầm túi xách của mình lên nói: "Anh thật vô sĩ!"

nói xong, không hết tức giận, lại cầm ly rượu để trên bàn hất vào Sở Ngự Tây, mới xoay người rời đi.

Sở Ngự Tây vẫn ngồi chỗ đó, không nhúc nhích, tầm mắt của anh dừng lại trên điện thoại di động, một cuộc điện thoại của cô, một tin nhắn có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh, nhưng hôm nay là lần gặp thứ hai của anh và Lâm Lôi, kết quả làm hư rồi.

"Tiên sinh, cần giúp gì không?" Phục vụ cẩn thận đến bên cạnh anh.

Sở Ngự Tây lắc đầu, lấy khăn ăn lau vết rượu đỏ trên người, bỗng dưng nhớ tới lúc Thương Đồng lau rượu cho Lý Minh Nhân, anh lại ném khăn ăn qua một bên.

Kêu tài xế đưa lên một bộ quần áo.

Bầu trời ngoài cửa sổ mờ tối, ngồi trên nhà hàng xoay, có thể nhìn thấy rất nhiều cảnh vật, anh nhìn cái đu quay kia, lại nghĩ đến Thương Đồng và Nhiễm Đông Khải tình chàng ý thiếp ở bên trong.

Anh làm sao thế này?

Chẳng lẽ không có cách nào thoát khỏi sự ảnh hưởng của cô sao?

----- Vũ Quy Lai -----

Tiệm áo cưới, Sở Vân Hề thử một bộ áo cưới, áo cưới vai trần rậm rạp, rất hợp với các cô gái có diện mạo ngọt ngào như cô, cộng với chất liệu tốt, mặc lên người cô, nhất thời có cảm giác giống như cô công chúa nhỏ trong lâu đài.

"Đông Khải, thế nào?" Sở Vân Hề cười rất ngọt ngào, cô ở trước gương soi một lúc lâu, cũng không thấy Nhiễm Đông Khả trả lời.

Quay đầu nhìn lại, mới phát hiện anh đang xem điện thoại di động, cô bất mãn đi tới trước mặt anh, kéo cánh tay của anh: "Đông Khải, anh xem có được không?"

Nhiễm Đông Khải ngẩng đầu, lúc này mới liếc nhìn cô nói: "Rất đẹp, vậy thì cái này đi."

Sở Vân Hề có chút không vui: "Đông Khải, sao anh có vẻ không vui vậy?"

"không có, em nghĩ nhiều rồi." Nhiễm Đông Khải vỗ vỗ cô, khẽ nói: "không phải còn chưa đi xem nhẫn sao?"

Sở Vân Hề gật đầu, lập tức khôi phục nụ cười.

Chọn nhẫn, anh từ đầu đến cuối đều duy trì trạng thái giống như đi vào cõi thần tiên, Sở Vân Hề hỏi mấy lần, anh đều nói không có gì, nếu không thì nói là chuyện công ty, làm cô ngượng ngùng không nói gì nữa. Nhưng thấy đã chọn được áo cưới đẹp, nhẫn, trong lòng luôn vui vẻ.

trên xe, Sở Vân Hề nói: "Đông Khải, lễ phục của anh còn chưa đặt, anh làm việc bận rộn, nếu không em giúp anh chọn kiểu dáng và vải nhé?"

"Được."

"Em hỏi công ty tổ chức hôn lễ, bọn họ còn sắp xếp hai thiên thần nhỏ, đưa nhẫn cho chúng ta, anh nói sáng ý này có được không?"

"Được."

"Em không gọi điện thoại cho bác gái, cảm thấy..."

"không cần." Nhiễm Đông Khải buồn bực nói: "Thân thể của bà không tốt, đừng quấy rầy bà."

"Nhưng mà..." Giọng nói của Sở Vân Hề yếu đi: "Như vậy có phải không tốt lắm không?"

"không có gì."

Nhiễm Đông Khải rất chuyên tâm lái xe.

Sở Vân Hề im lặng một lát, lại nói: "Đông Khải, anh có biết chuyện xem mắt của anh em không?"

Nhiễm Đông Khải nghe xong lời này, mới quay đầu lại: "Cái gì?"

Sở Vân Hề cười nói: "Trước đó em còn nghĩ, anh ấy chưa có bạn gái, em đã muốn kết hôn, trong lòng có chút xấu hổ, nhưng lần này dường như nghe nói hơi nhanh, em có bạn học ở đài phát thanh, nói giữa trưa anh ấy còn đến đài đón rồi bọn họ cùng đi ăn cơm."

Nhiễm Đông Khải cau mày nói: "Có lẽ chỉ là ăn một bữa cơm bình thường thôi."

"không phải, em đặc biệt thăm dò người nằm vùng của em, để cô ấy hỏi bóng hỏi gió về cô gái Lâm Lôi kia, chính cô ấy nói là đối tượng xem mắt mà người ta giới thiệu. Tại anh không biết anh em thôi, nếu anh ấy chán ghét, sẽ không quan tâm tới." Sở Vân Hề rất vui vẻ, còn nói thêm một câu: "Lần này em nghĩ là thật."

Sắc mặt của Nhiễm Đông Khải hơi tối xuống, lạnh lùng nói: "Vậy sao?"

Sở Vân Hề vừa nhìn bản vẽ trên tay, vừa gật đầu: "Có lẽ vậy, cô gái Lâm Lôi kia hình như là con gái của bộ trưởng nào đó, không có người đứng sau căn bản không vào được, trong đài bọn họ đều biết."

Nhiễm Đông Khải không nói thêm gì nữa, đến cửa nhà họ Sở, Sở Vân Hề cởi dây an toàn cười nói: "Vậy em đi vào trước."

"Anh đi với em."

Sở Vân Hề nghe xong, rất vui vẻ khoác tay anh đi vào cửa.

"Ba, mẹ, bọn con về rồi."

cô vừa bước vào, Sở Hán Thần và Tân Mộng Lan liền ra nghênh đón, trong phòng khách bày rất nhiều thiệp mời, vừa rồi hai người đang bàn bạc về khách mời.

"Đông Khải cũng đến đây, bác đi pha trà cho các người." Tân Mộng Lan cười, đứng dậy và đi lấy trà cụ.

Sở Vân Hề ngồi bên cạnh Sở Hán Thần, mang áo cưới chọn hôm nay, bản vẽ nhẫn cho Sở Hán Thần xem, một cảnh tượng hoà thuận vui vẻ.

"Cháu cầm giúp bác." Nhiễm Đông Khải đi theo Tân Mộng Lan lên lầu, đẩy cánh cửa kia ra, Tân Mộng Lan mang trà cụ xếp lên trên khay, đi lấy lá trà.

Nhiễm Đông Khải nhìn bộ trà cụ kia, có chút mất hồn, chờ Tân Mộng Lan lấy lá trà, thấy anh vẫn không nhúc nhích, trong mắt như có điều suy nghĩ, cũng hiểu được.

"Đông Khải, cháu còn gì không bỏ xuống được sao?"

Nhiễm Đông Khải ngẩng đầu, nhìn Tân Mộng Lan, dường như có chút chần chừ, nhưng vẫn mở miệng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.